Gió nhẹ thổi quá ngọn cây, khói mây lảng bảng… Thời gian loáng cái đã qua bảy ngày. Dưới ánh trăng giữa tháng, đèn đuốc đã được thắp sáng
rực. Một vành trăng non tỏa xuống bình nguyên sương mù mông mông lung
lung giống như một tấm lụa mỏng. Trên mặt đất rộng lớn, mọi vật đều vô
cùng tĩnh lặng. Tại nơi ở của tộc Bỉ Mông, núi xanh ẩn hiện, nước biếc
xa xa. Trên sườn núi, Phong Vân và Mộc Hoàng đang đứng sóng vai và cùng
nhìn về phía vầng trăng lưỡi liềm xa xa.
“Bảy ngày rồi mà chúng ta vẫn chưa tìm được.” PhongVân vừa
nhìn vầng trăng cong cong soi sáng trên đỉnh đầu vừa thấp giọng nói. Bảy ngày trước, không gian vũ mang đã bị đóng lại mà Đế Sát vẫn chưa kịp
thoát ra ngoài. Sau khi cơn khiếp sợ qua đi, chờ cho không gian vũ mang
ổn định lại một chút, nhóm người của tộc Bỉ Mông đã mở lại cửa lớn của
không gian vũ mang và bắt đầu tìm kiếm Đế Sát.
Nhưng đã bảy ngày, suốt bảy ngày rồi…
Không hề thấy bóng dáng của Đế Sát đâu.
Bọn họ đã tìm khắp mọi ngõ ngách của không gian vũ mang mà vẫn không tìm được Đế Sát. Người này…
PhongVân nhìn ánh sáng bàng bạc và màn trời tối đen đằng sau ánh trăng mà không nghĩ ra được điều gì.
Mộc Hoàng cũng đang nhìn lên màn trời tối đen. Nghe Phong Vân nói
thế, hắn cũng không lên tiếng trả lời. Những việc làm ngày đó của Đế Sát quả thực đã khiến hắn khiếp sợ, nhưng thực ra cũng không phải quá bất
ngờ. Người này có thể vì Phong Vân mà kích động đến nỗi phá vỡ quy củ và chống lại núi Vô Kê. Hắn đã biết được sự điên cuồng của hắn ta. Trầm
mặc một lúc, Mộc Hoàng hơi cúi đầu nhìn Phong Vân bên cạnh. Sau khi nhìn thoáng qua nàng bằng ánh mắt sâu thẳm, hẳn hỏi, “Nàng xúc động à?”
Phong Vân nghe nói thế liền thu hồi ánh mắt tối tăm và quay đầu nhìn
Mộc Hoàng.Trong mắt hắn không có sự giận dữ, cũng chẳng có vui vẻ, chỉ
có ánh nhìn thâm sâu hơn hết thảy. Một lúc sau nàng mới tựa vào lồng
ngực hắn và gật gật đầu, “Đúng, không thể không xúc động.”
Mộc Hoàng của nàng quả nhiên là người thông hiểu. Hắn không hỏi nàng
cảm động à, mà là hỏi nàng xúc động phải không. Một người như vậy, một
mối tình mãnh liệt và hung mãnh như vậy, muốn khiến nàng động tâm thì
vẫn chưa đủ. Bởi vì mọi yêu hận của nàng sớm đã đặt vào người trước mặt
nàng đây rồi. Cũng bởi vì không phải cứ có người thích mình là mình phải thích lại người đó, hơn nữa còn trao gửi cho người đó một mối thâm tình tương tự. Nhưng mà, nàng không thể không xúc động, xúc động trước mối
thâm tình cuồng nhiệt và say mê như vậy.
Nàng xúc động vì người đó có thể vì nàng mà điên cuồng chẳng coi thứ
gì vào mắt. Nhưng mà, mọi tình cảm hoàn toàn đặt trên người nàng như thế cũng khiến nàng không thể thở nổi. Nàng không thể nào tiếp nhận được
một tình yêu như vậy. Nàng không chịu nổi khi người ta đặt hoàn toàn cả
tình yêu và sinh mạng của mình vào nàng. Nàng không chịu nổi một tình
yêu không để ý đến ý nguyện của nàng, một tình yêu mà sự say mê và thù
hận luôn bủa vây quanh nàng.
Mộc Hoàng nghe nói thế liền nắm chặt lấy tay Phong Vân. Hắn hiểu được tâm tình của Phong Vân lúc này, hắn cũng vô cùng bối rối. Cho nên khi
vừa ra khỏi không gian vũ mang, không để ý tới cơ thể đầy vết thương của mình, hắn liền quay lại tìm Đế Sát. Chỉ vì hắn không chịu nổi ân nghĩa
này. Cũng bởi vì hắn không có khả năng trả lại cho hắn ta. Phong Vân
không có, hắn lại càng không nguyện ý, cũng sẽ không đồng ý để Phong Vân đi báo đáp ân tình này.
Hai tay bao bọc lấy Phong Vân, Mộc Hoàng ôm nàng vào lòng.
“Nàng không cần phải suy nghĩ. Ta sẽ trả nợ thay nàng, nếu hắn rơi vào tay ta, ta sẽ thả hắn một lần.”
Lời nói trầm thấp vang vọng bên tai Phong Vân vừa trầm vừa nặng tựa
Thái Sơn. Mộc Hoàng và Hắc Ngục có mối thâm cừu đại hận. Hắn và Đế Sát
không chỉ là tình địch mà còn là kẻ thù truyền kiếp. Lúc này đây, Mộc
Hoàng có thể không nợ ân tình của Đế Sát vì Đế Sát vốn không muốn cứu
hắn, chuyện đó chẳng qua chỉ là bất đắc dĩ. Vậy mà Mộc Hoàng lại hứa hẹn như vậy. Chẳng qua, đại trượng phụ có việc nên làm, có việc không nên
làm. Cũng vì người mình yêu thương, cũng vì bọn họ là một nên món nợ của Phong Vân chính là món nợ của hắn, hắn sẽ trả thay nàng.
Phong Vân nghe nói thế lại ngẩng đầu nhìn Mộc Hoàng. Một lúc sau nàng bỗng kiễng chân hôn hắn một cái.
“Trước đây ta coi hắn như kẻ thù, nhưng lúc này ta thực không thể nào coi hắn là kẻ thù được nữa. Nhưng mà trong lòng ta cũng phân biệt
được rõ ràng thứ tình cảm này, nặng nhẹ thế nào trong lòng ta hiểu rất
rõ.”
Đế Sát đã liều lĩnh cứu nàng như vậy, bắt nàng phải xem hắn như kẻ
thù thì thực sự nàng không làm được. Thích một người không có gì là sai. Nàng không thể vì hắn thích mình mà chấp nhận hắn, cũng không thể bởi
vì hắn thích mình mà chối bỏ hắn.
Phong Vân ngẩng đầu nhìn Mộc Hoàng. Nàng nhìn thấy trong mắt hắn hiện lên tia thấu hiểu và nuông chiều. Nàng biết Mộc Hoàng hiểu được tâm
tình trong lòng nàng lúc này. Khóe miệng khẽ cong lên một cái, Phong Vân vươn tay ôm lấy Mộc Hoàng.
Không phải kẻ địch nhưng cũng không thể làm bạn, càng không thể nảy sinh lòng yêu mến.
Mộc Hoàng và Hắc Ngục là kẻ thù truyền kiếp, nàng sẽ vĩnh viễn đứng
bên cạnh Mộc Hoàng. Mà mối thâm tình của nàng cũng đã dành hết cho Mộc
Hoàng. Như vậy, đối với kẻ khác, nàng chỉ có thể phụ lòng. Nàng chính là người ích kỷ như vậy đó, ích kỷ đến mức chỉ muốn tốt cho mình, chỉ muốn người mình yêu được tốt đẹp. Nàng biết điều đó không công bằng. Nhưng
mọi tình yêu trên thế gian này làm gì có công bằng.
“Nếu hắn chưa chết thì nhất định có một ngày chúng ta trả lại được món nợ ân tình cho hắn.” Mộc hoàng ôm Phong Vân, lời nói tuy nhẹ nhưng rất có khí phách.
Phong Vân nghe nói thế chỉ dụi đầu vào lòng Mộc Hoàng mà lắc đầu không nói gì.
Bảy ngày vẫn không tìm được người, bọn họ đã tìm khắp mọi nơi trong không gian vũ mang này rồi. Việc này…
“Không nên lo lắng. Hắn không chết được đâu!” Phong Vân đang lắc đầu thì một tiếng nói nhu hòa vang lên. Phong Vân và Mộc Hoàng
không cần quay đầu lại cũng biết bọn Ngàn Dạ Lan Ngàn Dạ Cách đã tới.
“Mọi người không cần an ủi ta!” Phong Vân thấy Ngàn Dạ Lan đi tới liền vươn tay cầm lấy bàn tay đang chìa ra của Ngàn Dạ Lan.
Ngàn Dạ Lan nghe nói thế thì cười với Phong Vân.
“Không phải an ủi đâu. Chẳng qua đệ nghĩ kỹ càng thì thấy Đế Sát đó tuyệt đối không chết như vậy đâu.”
“Lan, sao đệ lại khẳng định như vậy?” Ngàn Dạ Cách có chút
kinh ngạc nhìn đệ đệ của hắn. Hai ngày vừa rồi hắn lo dưỡng thương, còn
Ngàn Dạ Lan thì đi tìm người. Trong mấy ngày này quả thật hai người chưa nói chuyện được với nhau.
Ngàn Dạ Lan vừa kéo tay Phong Vân vừa nghiêm túc khẳng định, “Chắc chắn! Bởi nếu đệ yêu một người như thế, đệ tuyệt đối sẽ không để mình phải chết như vậy.”
Nói đến đây Ngàn Dạ Lan dừng lại một chút, hắn lắc lắc tay Phong Vân.
“Bởi vì nếu giờ mà chết đi thì Phong Vân chỉ thương cảm một hai ngày, rất không đáng!”
Lời này vừa nói ra, đám người Phượng Vũ Náo,Ba Ngân vốn cùng theo tới đây đều nhất thời im lặng.
Còn Phong Vân và Mộc Hoàng lại hiểu được những lời này. Đưa mắt nhìn nhau, trong mắt cả hai đều hiện lên tia thâm thía.
Ngàn Dạ Lan nói đúng. Hiện tại, tình cảm Phong Vân dành cho Đế Sát
chỉ có thể nói là không có ác cảm, còn hảo cảm thì có lẽ cũng không có
nhiều. Giờ hắn lại vì cứu Phong Vân mà chết. Phong Vân sẽ thương cảm áy
náy trong một thời gian ngắn rồi cuối cùng cũng sẽ quên đi. Mà tình
huống như vậy không phải là điều Đế Sát muốn.Đế Sát vốn là người cực kỳ
điên cuồng, hắn sẽ muốn oanh oanh liệt liệt, toàn ý toàn tâm. Cho dù có
chết hắn cũng muốn đối phương trọn đời không quên mình. Mà lúc này
chuyện đó còn quá xa vời.
“Ngàn Dạ Lan nói cũng có lý. Hơn nữa ta còn phát hiện trong không gian vũ mang không có nguyên lực hắc ám.” Giữa bầu không khí trầm mặc, sư tử Hoàng Kim đột nhiên chen vào.
“Đế Sát là do nguyên lực hắc ám sinh ra, nguyên lực không tiêu tan thì hắn tuyệt đối sẽ không chết được đâu.”
Mấy ngày nay nó điều tra trong không gian vũ mang nhưng không thấy có chút nguyên lực hắc ám nào. Như vậy có thể tin rằng Đế Sát không dần
dần tiêu tan mà cũng không chết không?
Nghe sư tử Hoàng Kim nói vậy, Phong Vân khẽ nhíu mày. Nàng nhớ rõ lúc ấy Đế Sát đã mỉm cười nói với nàng, hắn tuyệt đối sẽ không chết ở trong này. Hiện tại lại không tìm thấy người, vậy bọn họ cũng chỉ có thể tạm
tin như vậy.
“Không chết là tốt nhất!” Sư tử Hoàng Kim vừa dứt lời, Mộc Hoàng liền khô khốc chen vào một câu.
Phượng Vũ Náo ở một bên nghe nói thế liền âm thầm lắc lắc đầu. Mộc
Hoàng lần này gặp phải đối thủ rồi. Sự điên cuồng và cường đại của Đế
Sát, cùng với tình cảm hắn ta dành cho Phong Vân đều vượt xa so với sự
thích thú bọn họ dành cho Phong Vân lúc ấy. Bọn họ có thể mau chóng hiểu rõ mọi chuyện và từ bỏ, đó là bởi vì bọn họ biết giữa hai người kia
không còn chỗ dành cho những người khác. Mà bọn họ cũng không đủ sức để
làm dao động mối tình này. Nhưng Đế Sát lại không như vậy. Hắn ta chính là một kẻ điên, là một kẻ ngông cuồng, cũng là một người thành thật.
Kiểu yêu hận bất kể đại giới như vậy khiến người ta xúc động. Cũng làm
cho người ta rốt cuộc không thể bỏ qua. Chỉ hy vọng về sau…
Phượng Vũ Náo đưa mắt nhìn Mộc Hoàng và Phong Vân đang ôm nhau đứng một chỗ mà không muốn nghĩ tiếp nữa.
“Cho dù hắn còn sống hay không thì tin tức của Hách Liên Phong
Lôi đã được gửi tới đây rồi. Đại hôn của hai người đã được chuẩn bị
xong, vậy hai người có định thành thân hay không đây?”
Mộc Hoàng vừa dứt lời thì Ngàn Dạ Cách đột nhiên nở nụ cười và vung
vẩy khối ngọc truyền tin trong tay. Đây là tin tức hai ngày trước Hách
Liên Phong Lôi đã gửi tới. Đại hôn đã chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu mỗi
người là chưa vào vị trí thôi. Hai ngày trước bọn họ còn vội tìm Đế Sát
nên hắn chưa nói ra việc này. Giờ việc cũng đã vậy, hắn muốn nghe xem ý
kiến của Phong Vân và Mộc Hoàng thế nào.
“Thành thân, sao lại không thành thân được chứ?” Ngàn Dạ Cách vừa nói xong thì Mộc Hoàng liền lớn tiếng đáp lời.
Vì Đế Sát mà trì hoãn hôn lễ của hắn và Phong Vân ư? Không có cửa đâu!
“Khụ khụ…” Vội vàng đáp lời Ngàn Dạ Cách, không đợi đám người bên cạnh cười vang, Mộc Hoàng bỗng khó chịu ho khan mấy tiếng.
“Sao vậy? Chàng thấy có chỗ nào không khỏe à?” Phong Vân đang ôm Mộc Hoàng nhất thời trở nên căng thẳng.
Mộc Hoàng vốn đã bị phế đi một nửa võ công, lại bị gây áp lực hồi lâu trong không gian vũ mang, sau đó lại vì Đế Sát mà chắc các đòn công
kích. Những tổn thương của hắn cơ hồ đã tới cực hạn rồi. Vậy mà vừa ra
khỏi đó hắn lại không cẩn thận chữa trị mà đi tìm Đế Sát luôn. Tình
trạng thân thể của hắn lúc này thực sự làm cho nàng lo lắng.
“Không việc gì!” Mộc Hoàng ho khan một lúc mới nắm tay Phong Vân và cười cười với nàng.
“Vội thế làm gì? Không chết được đâu!” Tiểu Thực đang uốn éo trên đỉnh đầu sư tử Hoàng Kim khi thấy vậy liền dẩu môi trả lời.
“Có Thánh Quang Chi Vũ trong tay, muốn chết quả thực cũng không phải dễ!” Ngàn Dạ Lan đứng bên cạnh liền tỉm tủm nói theo Tiểu Thực trêu tức Mộc Hoàng.
Thánh Quang Chi Vũ đã ở trong tay Mộc Hoàng rồi, hắn có bị thương nhiều hơn thế thì cũng chẳng có gì phải sợ.
“Cậu cùng biết trêu chọc người ta à?” Phong Vân nghe nói thế cũng biết bản thân hơi căng thẳng quá. Nàng liền quay sang trêu chọc Ngàn Dạ Lan.
“Ôi, ca, tỷ của đệ ức hiếp đệ kìa!” Ngàn Dạ Lan lập tức quay sang cầu cứu Ngàn Dạ Cách.
“Đáng đời! Ta nuôi đệ mười mấy năm mới được làm ca ca của đệ, còn đệ gặp Phong Vân mới vài ngày đã luôn mồm gọi tỷ tỷ. Không giúp!” Ngàn Dạ Cách ghen tỵ.
Lời nói có chứa giấm chua còn chưa dứt thì Phượng Vũ Náo và thị vệ của Ngàn Dạ Lan đứng bên cạnh đã nở nụ cười.
“Tỷ, ca ta ghen tỵ trách bạn kìa!” Ngàn Dạ Lan vừa trưng ra vẻ mặt đau khổ nhìn Phong Vân vừa tránh sau lưng Phong Vân.
Ngàn Dạ Cách chỉ có thể dở khóc dở cười quơ nắm tay giương mắt nhìn
Ngàn Dạ Lan đang núp sau lưng Phong Vân mà không thể đánh được.
“Ha ha…” Những tiếng cười lập tức vang lên. Bầu không khí vừa rồi còn trầm lặng đã bị trận ầm ĩ của Ngàn Dạ Lan làm cho vui vẻ hẳn lên.
“Đi thôi, chúng ta quay về Nam Viên nào!”
“Được, đi ăn cưới thôi…”
“Về thôi, về nào…”
Trong bóng đêm, mặt trăng cong cong treo lơ lửng giữa không trung. Ánh sáng bạc tỏa ra nhè nhẹ lóng lánh.
Tại Đế đô Nam Viên sắp diễn ra hôn lễ của Đế quân Nam Viên.
Trước một việc vui mừng như vậy, đám quần thần của Nam Viên đã tận
tâm tích cực chuẩn bị và biến Đế đô Nam Viên thành một nơi được bao phủ
bởi niềm vui sướng không gì sánh bằng. Khắp nơi đều giăng đèn kết hoa
bằng lụa đỏ. Khắp nơi đều là đám đông vui vẻ ra mặt. Khắp nơi đều náo
nhiệt ngựa xe. Khách qua đường, thương lữ đều từ nam tới bắc kéo hết về
đây, rồi các tân khách, quý nhân, thân nhân cũng từ xa mà tới, khiến cho Đế đô Nam Viên lúc này đã chật như nêm cối. Có điều trên mặt ai ai cũng tươi cười dào dạt và tỏa ra sự vui sướng từ đáy lòng, làm cho những
ngày khác cũng vui vẻ từ tận đáy lòng.
Trong Đế cung…
Người tới người lui bận rộn nườm nượp như nước chảy. Các tân khách từ nam tới bắc đang không ngừng tiến vào cửa cung. Mua bán, trang trí,
tiếp đón khách, trước điện, sau điện, … Đám quần thần Nam Viên bận rộn
xoay như chong chóng.
“Danh mục quà tặng của quân vương Đế quốc Tây Thục: Một ngàn tinh thạch ma thú cấp mười một, ba trăm tòa…”
“Danh mục quà tặng của quân vương Đế quốc Hạo Nguyệt…”
“Danh mục quà tặng của quốc vương Công quốc Phong Thành…”
“Danh mục quà tặng của Vương quốc Á Lý Xá…”
Tiếng kiểm kê quà tặng không ngừng vang lên, tương ứng với các thần
tử của các đế quốc, vương quốc, công quốc thuộc Nam Viên đang tiến vào
chúc mừng theo từng nhóm.
Lễ vật được mang vào Đế cung như nước chảy. Cho dù Đế cung hiện tại có mở thêm ba đại quốc khố cũng không thể chứa hết được.
“Trời ơi, nhiều quá!” Khi nhìn thấy một hàng dài không có điểm cuối, công tước lễ bộ cười đến không khép miệng lại được.
“Thế này đã là gì. Lễ vật của Đế hoàng quốc Thiên Khung và Đế hoàng quốc Tinh Vực còn chưa được đưa tới đâu đấy!” Tể tướng Ma Ha Cách vừa đi tới nghe thấy liền cười nói.
Công tước lễ bộ nghe nói thế liền liên tục gật đầu. Đây chỉ là lễ vật từ các nước phụ thuộc Đế hoàng quốc Nam Viên đưa tới, mức độ quý giá
cũng có hạn. Còn lễ vật của hai đại Đế hoàng quốc Thiên Khung và Tinh
Vực thì…
Nghĩ đến đây, ánh mắt của công tước lễ bộ cũng phải tỏa sáng.
“Thần tử của ngài yêu thích tiền bạc của cải quá nhỉ!” Ngàn Dạ Cách từ xa đi tới không nói gì mà chỉ lắc đầu.
“Hiếm có một lần được thế này mà!” Lúc này đã trở lại Nam Viên, tâm tình của Mộc Hoàng vô cung tốt. Hắn liền cất tiếng trêu tức Ngàn Dạ Cách.
Phong Vân đứng một bên nghe nói thế chỉ cười mà không nói gì.
“Lão Đại đã về rồi!” Hải Long và Bạch Sa sớm đã chờ trong Đế cung từ xa tiến lại chào đón.
“Ta về rồi!” Phong Vân gật đầu với hai người.
Xem Đế đô Nam Viên vẫn náo nhiệt và trật tự thì biết đã không xảy ra chuyện gì. Để Hải Long ở lại bảo vệ quả không sai chút nào.
“Đế đô Nam Viên không xảy ra chuyện gì nhưng núi Vô Kê thì không như vậy.” Bạch Sa tuyệt không kiêng kị gì đám người Mộc Hoàng.
Lời này vừa dứt, vẻ vui sướng trên mặt Mộc Hoàng nhất thời hơi trầm xuống. Hắn quay đầu nhìn lại.
“Có chuyện gì vậy?” Phong Vân lên tiếng hỏi.
“Bọn họ bị người của Hắc Ngục khiêu chiến.” Bạch Sa nhún vai bàng quan trả lời.
Trận chiến ngày hôm đó bọn họ chỉ đứng ngoài nhìn nhưng đều cảm thấy
nhiệt huyết sôi trào. Người thì kêu thật lợi hại, người thì khen thật
quyết liệt, người thì nói thích quá. Đáng tiếc Phong Vân không cho bọn
họ nhúng tay vào nên bọn họ không được tận hứng.
Nghe Bạch Sa nói về chuyện này một cách bâng quơ nhẹ nhàng như thế,
Ngàn Dạ Cách và Phượng Vũ Náo cùng đưa mắt nhìn nhau rồi đồng thời hỏi, “Dễ dàng như vậy sao?”
Núi Vô Kê là nơi nào cơ chứ? Nơi đó là đỉnh cao của chính đạo, sao có thể dễ dàng bị Hắc Ngục san bằng được?
“Không dễ dàng gì.Có điều vua Hắc Ngục đã đích thân tới đó. Và lúc bọn họ tới đó cũng khá đúng thời điểm.” Hải Long bình thản trả lời.
“Đúng thời điểm?” Mộc Hoàng sâu sắc phát hiện ra điểm quan trọng trong lời nói của Hải Long.
Hải Long không nhìn Mộc Hoàng, cũng không trả lời.
Còn Phong Vân thì đưa tay day day trán.
Cái chuyện đúng thời điểm này cũng không dễ giải thích được. Bởi vì
trước đó nàng đã dùng hồng y đại pháo phá vỡ tất cả các lưới bảo hộ của
núi Vô Kê. Thiếu đi lá chắn, núi Vô Kê chẳng phải đã lồ lộ ra đó để đám
người Hắc Ngục tiến đánh ư? Người Hắc Ngục lại tới ngay sau khi nàng rời đi, bọn họ quả thực đã nhặt được một món hời rồi. Tại thời điểm Đế Sát
xuất hiện trong không gian vũ mang nàng đã biết điều đó. Chẳng qua nàng
không có thời gian suy nghĩ thêm về việc này mà thôi.
Mộc Hoàng quay đầu nhìn Phong Vân, từ thần sắc của Phong Vân mà hiểu ra được điều gì đó.
Mà Ngàn Dạ Cách và Phượng Vũ Náo đứng bên cạnh cũng lập tức hiểu được. Hai người lặng lẽ giơ ngón tay cái về phía Phong Vân.
Phong Vân đương nhiên không phát hiện ra. Nàng chỉ nhìn Mộc Hoàng.
Mộc Hoàng trầm ngâm một lát mới chậm rãi hỏi, “Có thương vong gì không?”
“Lão già đó không chết được đâu.”Bạch Sa cười nhạo ném lại
một câu. Dám bày mưu tính kế với lão Đại của bọn họ, hắn cũng không phải dùng lời lẽ tử tế để nói về ông ta làm gì.
Núi Vô Kê dù sao cũng là tông môn đại thế gia. Tuy Hắc Ngục đã chọn
đúng thời điểm nhưng rốt cuộc lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa, cả cơ ngơi bị
hủy là chuyện không có khả năng xảy ra.
Mộc Hoàng nghe nói thế liền rũ mắt xuống. Hắn nắm lấy tay PhongVân và cất bước đi về phía trước, “Đi thôi, mọi người đều mệt rồi!”
PhongVân thấy Mộc Hoàng không có ý trách tội mình thì không khỏi dùng sức nắm chặt lấy tay Mộc Hoàng.
Mộc Hoàng quay đầu cười với nàng. Hắn sao nỡ trách Phong Vân cơ chứ?
Hắn quả thực đã chết lòng với núi Vô Kê rồi. Chỉ cần núi Vô Kê không bị
hủy thì hắn sẽ không băn khoăn gì nữa.
“Tỷ, đừng tỏ ra thần thần bí bí như vậy chứ!” Ngàn Dạ Lan
vốn vẫn đi theo Phong Vân liền bất mãn lên tiếng. Vất vả lắm hắn mới
thuyết phục được người của tộc Bỉ Mông cho hắn tới NamViên tham gia đại
hôn rồi sẽ quay lại tìm bọn họ. Vậy là khi đến đây bọn họ lại tỏ ra thần thần bí bí với hắn như vậy.
Ngàn Dạ Lan tuy không nhìn thấy nhưng xét trên phương diện khác thì sâu sắc hơn bọn Phượng Vũ Náo nhiều.
“Đúng, chẳng tốt tí nào!” Tiểu Thực cùng Ngàn Dạ Lan kẻ xướng người họa.
“Tốt á? Bọn họ có khi nào tốt đâu…”
“Ha ha…”
Gió nhẹ cuốn tận trời cao và quét khắp mặt đất rộng lớn. Một phương
thiên địa lúc này tràn đầy vẻ tươi đẹp. Trong lúc cả Đế đô Nam Viên đều
vui vẻ hân hoan treo đèn đỏ khắp chốn thì Hắc Ngục lại là một nhuốm một
màu âm trầm. Sau khi đối đầu với núi Vô Kê, bọn họ lại chẳng có một chút hoan hỉ vui sướng nào.
Tại hoàng cung của Hắc Ngục…
Trong cung điện hoa lệ mà âm trầm lúc này tràn ngập một luồng áp lực
dọa người. Tại thiên điện nơi Đế Sát ở, vua Hắc Ngục người đầy sát khí
nhìn Đế Sát đang nằm trên giường sắc mặt tái nhợt, toàn thân trên dưới
không có chỗ nào là không bị thương.
“Con vì đứa con gái đó là mà lâm vào tình cảnh thế này sao? Con có biết thiếu chút nữa là không về được nữa hay không?” Trong cung điện âm trầm vang lên âm điệu giận dữ rung trời của vua Hắc Ngục.
“Con biết chắc chắn con có thể… trở về…”
Đế Sát nằm trên giường, giọng nói cực kỳ khàn đục nhưng vẫn vô cùng kiên định.
“Con…” Vua Hắc Ngục bỗng nắm chặt tay lại.
“Ta đi giết nó!” Giữa cơn nóng giận cực độ, vua Hắc Ngục đột nhiên ném lại một câu rồi xoay người định rời đi.
“Nếu giết nàng thì cha sẽ không có đứa con này nữa!” Đế Sát mặc dù yếu nhược nhưng vẫn nhất quyết không đồng ý.
Vua Địa Ngục nghe nói thế liền hỏa bốc tận đỉnh đầu. Ông ta xoay người lại và lớn tiếng hét lên, “Ngươi con mẹ nó bị ma quỷ ám ảnh phải không? Giờ đứa con gái kia đang làm lễ
thành thân với tên tiểu tử của Nam Viên đó. Ngươi che chở nó như vậy làm cái rắm gì?”
Đế Sát vừa nghe nói thế liền nắm chặt tay lại thành nắm đấm.