Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo

Chương 609: Chương 693 – 700 Bình nguyên sương mù (1 – 8)

Tim đọ Tỷ Can hơn một khiếu, bệnh so Tây Tử trội ba phần*.

(*Tỷ Can: Chú của vua Trụ đời Ân, đời đồn tim ông có chín khiếu. Tây Tử: Tây Thi, một cô gái nước Việt đã bị vua Việt Câu Tiễn dâng lên làm vợ vua Ngô. Câu này dùng để miêu tả một người con gái rất đẹp.)

Đây là những câu dùng để miêu tả một nữ nhân, nhưng khi dùng cho nam tử đang ngồi trên chiếc xe ngựa chậm rãi chạy qua kia lại khiến người ta cảm thấy chuẩn xác vô cùng.

Trong xe ngựa lúc này có một nam tử gầy yếu đang nằm nghiêng người, thoạt nhìn chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi. Khi ấy, vẻ mặt u oán của hắn đang nhìn ra bên ngoài. Bộ trường bào màu xanh nhạt gần như vô sắc càng làm tôn lên sự thoát tục không nhiễm bụi trần của hắn.

Một vẻ đẹp kỳ ảo khôn lường mà không thể đến gần.

Phong Vân coi như cũng gặp qua rất nhiều loại nam tử tuấn mỹ, trước thì có Á Phi, sau lại có Li Giang. Khắp thiên hạ này còn ai có thể so sánh được với hai người bọn họ cơ chứ? Vậy nhưng khi thấy nam tử này, nàng vẫn phải liếc mắt nhìn theo.

Chưa nói tới chuyện hắn đẹp tới nhường nào, chỉ cần nói tới khí chất không nhiễm hạt bụi và phảng phất sự trầm tĩnh thăm thẳm kia thôi, đó chính là dáng vẻ thuần khiết thoát tục của thiên sứ, dáng vẻ của hắn chính là như vậy. Hắn vừa xuất hiện là cả thiên địa giống như đều tĩnh lặng lại, đều sợ quấy rầy đến hơi thở của hắn.

Khe khẽ liếc mắt nhìn theo, Phong Vân nhẹ nhàng nghiêng người cho chiếc xe ngựa lướt qua.

Cùng lúc đó, gã thủ vệ ở cửa cung vừa rồi còn muốn động thủ với Phong Vân đã lập tức dừng tay. Hắn đồng thời hướng về phía chiếc xe ngựa mà cung kính khom người, “Lan vương!”

Mọi khí tức hỗn loạn đều bị đè nén xuống, trước cửa cung trở lại yên tĩnh như thường, giống như không có bất kỳ kẻ nào muốn đem những chuyện không tốt thể hiện trước mặt hắn vậy.

Xe ngựa chậm rãi đi tới, mỹ nam gầy yếu trông như thiên sứ kia nghiêm mặt u oán không phản ứng với tên thủ vệ, trông hắn giống như đang hờn dỗi điều gì đó.

Khi người này tới gần Phong Vân mới nhìn rõ trong đôi mắt đen ánh màu hổ phách của thiên sứ kia giống như được phủ một tầng sương mù. Sự mông lung trong đôi mắt đó khiến người ta rất khó đoán định.

Cũng làm cho đôi mắt của hắn không có tiêu cự.

Phong Vân nhất thời khe khẽ nhíu mày.

Một người như vậy sao lại…

Xe ngựa nhẹ nhàng lướt sát qua người Phong Vân. Thiên sứ vốn vẫn tựa vào trong xe đột nhiên khẽ khàng hít một hơi.Vẻ u oán trên mặt hắn chợt lóe lên tia kinh ngạc, sau đó, vẻ mặt người này bỗng như đóa hoa đang nở rộ. Sự u oán lập tức biến mất, thế vào đó là một nụ cười mỏng manh như giọt sương mai.

Người này đồng thời vươn đầu ra khỏi xe hướng về phía Phong Vân mà gọi, “Phong Vân?”

Khi người này cất tiếng gọi, xe ngựa cũng đồng thời dừng lại.

Phong Vân cũng kinh ngạc quay người.

“Ngài biết ta sao?” Phong Vân nhìn nam tử có đôi mắt rõ ràng không có tiêu cự mà nàng cũng chưa từng gặp qua nhưng lại bình tĩnh nhìn chằm chằm về phía nàng và nở nụ cười sáng lạn cùng chắc chắn.

“Chưa từng gặp mặt chẳng lẽ không thể biết được ư?” Thiên sứ mỉm cười nhảy xuống xe ngựa và đi về phía Phong Vân. Gió mát thổi bay vạt áo của hắn, phàm trần liệu có gì có thể so sánh bằng?

“Lan vương điện hạ, ngài cẩn thận chút ạ…”

“Điện hạ, ngài chậm một chút…”

Đứng trước mặt Phong Vân, thiên sứ hít một hơi thật sâu, “Đây là mùi hương của Hách Liên Phong Vân, rất giống với tưởng tượng của ta.”

Phong Vân nhìn vị Lan vương đứng trước mặt nàng đang cười tươi như nắng mà không hề để ý tới những tiếng kêu bối rối xung quanh. Người ta nói có thể qua mùi hương mà nhận ra người, nhưng nàng biết trên người nàng chẳng có mùi hương gì cả. Cái Lan vương nghe thấy chính là khí thế, cái hắn ngửi thấy chính là hơi thở, đó chính là dựa vào cảm giác của hắn.

Điều này có thể cho thấy rõ ràng năng lực nhạy bén sắc sảo của hắn.

Phong Vân lập tức trầm mặc trong nháy mắt. Nàng gật đầu, “Đúng!”

Thiên sứ nở nụ cười, “Ta biết mà!”

Miệng nở nụ cười rộn ràng, thiên sứ vươn tay chính xác kéo lấy cánh tay Phong Vân, “Cô tới tìm ca ca của ta phải không? Đi thôi, ta đưa cô đi!”

Thiên sứ vừa nói vừa không chút xa lạ kéo Phong Vân về phía xe ngựa của hắn.

“Lan vương điện hạ, cô ta là người xa lạ, ngài không nên…”

“Điện hạ, cô gái này nguy hiểm…”

“Đế hậu Nam Viên có thể nguy hiểm tới mức nào chứ?” Vừa kéo tay Phong Vân, thiên sứ vừa cười khẽ và nhìn đám thủ vệ cửa cung đang vây xung quanh.

Một lời vừa hạ, đám thủ vệ của Đế cung Tinh Vực vừa rồi còn giơ tay giơ chân nhất thời đều ngây ngẩn cả người.

Nữ nhân trước mặt này là Đế hậu của Nam Viên ư… Lần này bọn họ đã gây ra sai lầm lớn rồi.

Trước cửa cung trong nháy mắt trở nên tĩnh lặng.

“Khấu kiến Đế hậu Nam Viên! Chúng tiểu nhân không biết tôn giá giá lâm nên có chút thiếu tôn ti tôn trọng, xin Đế hậu khoan dung lượng thứ!” Sau tích tắc, đám đông nghìn nghịt người trước cửa cung đều quỳ cả xuống.

Nghe lời nói của bọn họ, Phong Vân lập tức nhíu mày.

“Người không biết không có tội!” Phong Vân cũng không muốn so đo với những người này. Một lời vừa dứt, nàng khẽ quay đầu nhìn sang thiên sứ. Chẳng lẽ hắn nói gì những người này cũng tin sao?

Như thể cảm nhận được suy nghĩ của Phong Vân, thiên sứ hướng về phía nàng nháy mắt mấy cái và cười nói, “Không ra khỏi cửa cũng biết chuyện thiên hạ!”

Phong Vân nhìn vẻ tươi cười sáng lạn và đôi mắt vô sắc của thiên sứ. Trầm mặc trong nháy mắt, nàng đột nhiên vỗ nhẹ lên cánh tay thiên sứ đang nắm lấy tay mình, “Chín quá hóa nẫu, cần gì phải biết nhiều như vậy!”

Một người không nhìn được lại biết nhiều như vậy, hơn nữa lại khiến tất cả mọi người không dám nghi ngờ, hoặc cảm thấy đương nhiên không thể nghi ngờ lời nói của hắn, cũng đủ cho thấy cái giá phải trả lớn đến nhường nào.

“Đúng vậy, tỷ dạy rất phải!” Thiên sứ vô cùng tự nhiên cười nói với Phong Vân. Một người mở miệng giáo huấn, một người ung dung đồng ý, hai người này tuy là lần đầu gặp mặt nhưng lại khiến người ta có cảm giác bọn họ đã quen biết nhau từ rất lâu rất lâu rồi.

Phong Vân nghe nói thế liền nở nụ cười hiếm hoi và để mặc thiên sứ kéo nàng đi về phía xe ngựa.

Bạch thủ vi tân, yết cái như cựu*, câu này rất đúng với tình cảnh bây giờ.

(*Bạch thủ vi tân, yết cái như cựu: Nghĩa đen đại khái là: “Bạc đầu vẫn như chưa quen biết, mới vén khăn mà ngỡ như quen biết từ lâu”, nghĩa là có cặp vợ chồng sống với nhau đến bạc đầu vẫn còn xa lạ, trong khi có đôi vừa mới vén khăn che mặt mà đã như quen biết từ lâu.)

Có những người vừa thấy mặt đã như thể gặp nhau từ kiếp trước, vô cùng quen thuộc. Lại cũng có những người đã chung sống với nhau cả đời rồi đến lúc nằm xuống mà vẫn như hai người mới quen, vừa xa lạ vừa không thể thấu hiểu. Hai người bọn họ hẳn là “Yết cái như cựu” nhỉ?

Lập tức bị kéo tới trước xe ngựa, Phong Vân đành phải sải bước đi vào.

Thị vệ đánh xe của Lan vương đột nhiên mở miệng trầm giọng nói, “Điện hạ, ngài không đi được!”

Lan vương sớm đã bước lên xe ngựa. Nghe lời can ngăn của người kia, hắn không thèm để ý tới mà vẫn kéo Phong Vân lên.

Còn Phong Vân sau khi nghe thấy câu này thì lông mày khẽ nhíu lại.

Nếu Ngàn Dạ Cách đang ở chỗ nào đó trong Đế đô Tinh Vực thì thị vệ kia đương nhiên sẽ không ngăn cản Lan vương, mà giờ người kia lại mở lời ngăn cản thì hẳn là đám người Ngàn Dạ Cách đã đi tới nơi trên tấm bản đồ rồi.

“Nơi đó rất nguy hiểm phải không?” Phong Vân lập tức trầm giọng nói.

“Không nguy hiểm!”

“Rất nguy hiểm!”

Lan vương và thị vệ của hắn cùng đồng thời mở miệng.

Phong Vân thấy vậy thì vốn đang bước chân lên xe ngựa bỗng dừng lại.

“Vậy ta…”

“Dương Vụ đã đi cùng bọn họ rồi, ở Tinh Vực này nếu muốn tìm một người biết nơi đó và hơn nữa có thể dẫn đường cho tỷ thì chỉ có ta mà thôi.”

Lời cự tuyệt của Phong Vân còn chưa nói xong thì Lan vương đã mau chóng mở miệng. Thêm nữa, đôi mắt phủ một lớp sương mù không nhìn thấy gì của hắn cũng đang hướng về phía Phong Vân, đôi mắt vô sắc nhưng lại mang theo tia ảm đạm u oán, rõ ràng đó là một đôi mắt không có ánh sáng dao động nhưng lại càng khiến người ta dễ mềm lòng.

Phong Vân nhìn vị Lan vương đang lôi kéo tay nàng, mày khẽ cau lại. Vẻ mặt như vậy thực làm cho người ta không thể cự tuyệt được, nhưng mà…

“Ngàn Dạ Cách cũng không cho cậu đi, ta…”

“Từ khi được sinh ra tới giờ ta chưa rời khỏi Đế đô này một bước.” Phong Vân khó khăn lắm mới tìm được một câu khuyên nhủ Lan vương thì lại bị lời vừa nói ra của Lan vương chặn đứng. Lời nói của hắn nghe rất nhỏ nhưng không có vẻ gì là oán hận mà chỉ tràn ngập sự thê lương.

Cả cửa cung trong nháy mắt yên tĩnh như băng. Tất cả những người nghe được lời nói của hắn đều cúi đầu không đành lòng nhìn vẻ mặt hắn.

Phong Vân nhìn Lan vương đang đứng gần trong gang tấc. Trông hắn không lộ vẻ bi thương nhưng gương mặt lại nhuốm đầy sự bất lực. Phong Vân nhẹ nhàng lắc đầu.

“Nam nhi thân ở tứ phương, ta không kém so với những người khác, ta chỉ… không nhìn thấy mà thôi… Ta biết đi như thế nào mà…” Lời nói nhỏ dần cứ bồi hồi bên tai Phong Vân, trầm thấp lại chất chứa sự không cam lòng, còn có cả nỗi chua xót nữa.

“Đừng nói nữa, vậy phiền cậu dẫn ta đi vậy!” Nhẹ nhàng ngắt lời Lan vương, Phong Vân xoa xoa lên đầu hắn.

Nam nhi chí ở tứ phương. Nếu bảo vệ quá cẩn thận, bông lan quý được bảo vệ cẩn thận kia có thể sẽ vĩnh viễn không bao giờ nở. Loài hoa lan không sợ gió táp mưa sa, cũng không sợ tranh giành cướp đoạt.

“Ta biết tỷ tốt nhất mà!”

Thấy Phong Vân đồng ý, thiên sứ lập tức nở nụ cười xán lạn như ánh mặt trời, bàn tay đang nắm chặt lấy tay Phong Vân không thể kiềm chế được có chút run rẩy.

Đó là sự hưng phấn của chim ưng khi lần đầu tiên giang cánh…

“Đế hậu Nam Viên…”

“Ta sẽ đảm bảo sự an toàn của cậu ấy!” Phong Vân không nhiều lời mà chỉ lắc người bước lên xe ngựa và ngồi xuống bên cạnh Lan vương.

Em trai của Ngàn Dạ Cách cũng chính là em trai của nàng. Nàng đồng ý cho hắn đi thì nhất định sẽ bảo vệ hắn chu toàn.

Ba Ngân vẫn đi theo Phong Vân thấy vậy liền ngồi vào vị trí đánh xe.

“Đi thôi, tới bình nguyên sương mù!” Lan vương vui sướng không kiềm chế được, lời nói của hắn vút cao theo gió.

Thị vệ của hắn thấy tình hình như vậy đành bất đắc dĩ vung roi ngựa lên.

Lập tức, con tuấn mã vốn trông vô cùng bình thường kia bỗng nhô ra hai cái cánh. Hai con tuấn mã trắng như tuyết đột nhiên giang bốn cái cánh khổng lồ và ngửa đầu hướng lên trời hí to một tiếng. Tám vó đạp vào khoảng không, chúng từ từ bay lên trời.

Thiên mã, thiên mã thú trắng như tuyết, đó là ma thú cấp cao nhất và có khả năng tấn công, là loại cực phẩm trên thế gian này. Ngàn Dạ Cách chỉ có hai con, toàn bộ đều cho Ngàn Dạ Lan, chỉ vì năm đó đệ đệ ruột thịt này đã bảo hộ cho hắn khỏi một tai họa mà thị lực không còn.

Một khối trắng như tuyết bay lên không trung, đôi cánhvừa sải ra trong chớp mắt đã bay được ngàn dặm.

Khi xe ngựa của Lan vương điện hạ biến mất trên bầu trời thì đám thủ vệ cửa cung mới tỉnh ngộ. Những tiếng kêu la hốt hoảng nhất thời hỗn loạn vang lên.

“Không hay rồi, không hay rồi, Lan vương điện hạ đã rời khỏi Đế đô…”

“Cái gì mà bình nguyên sương mù, Điện hạ muốn tới bình nguyên sương mù…”

“Trời ơi, mau cản ngài ấy lại…”

Trước cửa cung của Ngàn Dạ Cách bỗng trở nên vô cùng hỗn loạn.

Lúc này, ở cách đó xa xôi ngàn dặm, Ngàn Dạ Cách vẫn chưa biết đệ đệ ruột thịt của hắn đang lôi kéo Phong Vân tới nơi này. Hắn đang cùng Mộc Hoàng dò dẫm trên con đường trước mặt.

Đó là một con đường nhỏ trong lòng núi. Lúc này, đoàn người Mộc Hoàng, Ngàn Dạ Cách, Phượng Vũ Náo, Dương Vụ, sư tử Hoàng Kim và Tiểu Thực đang đi dọc theo một con đường nhỏ trong lòng núi.

“Ngươi chắc chắn không đi sai đường đấy chứ? Chúng ta đã đi được một đoạn khá xa rồi đấy!” Phượng Vũ Náo tay cầm một quả cầu linh lực ánh sáng trong tay hướng về phía Dương Vụ mà hỏi.

Bọn họ đã xiêu xiêu vẹo vẹo bước đi không biết bao lâu trên con đường trong lòng núi này mà vẫn chưa thấy bất cứ một cửa ra nào. Ngọn núi này là thứ quái quỷ gì mà có thể làm cho bọn họ đi bộ hết một ngày đêm vẫn chưa thấy điểm cuối như vậy?

“Trên bản đồ có vẽ như vậy, tôi chắc chắn mà!” Dương Vụ cầm tấm bản đồ và khẳng định chắc nịch. Lúc này, bản đồ trong tay Dương Vụ có hai phần. Một phần chính là tấm bản đồ mà bọn Mộc Hoàng đã từng nhìn qua và ghép lại, phần khác thực ra cũng lấy từ tấm bản đồ đó ra. Dương gia quả không hổ danh cái gì cũng biết. Bọn Mộc Hoàng không hề nhìn ra tấm bản đồ có hai phần, vậy mà khi tấm bản đồ đó rơi vào trong tay Dương Vụ, Dương Vụ lập tức bóc phần thứ hai của tấm bản đồ ra.

Lúc này, con đường bọn họ đang đi chính là con đường bí mật nằm trong phần thứ hai của tấm bản đồ.

“Sao chúng ta không đi đường ở phía trên ấy? Đi đường đó có phải nhanh hơn không?” Tiểu Thực lúc này đang quấn quanh vai Dương Vụ, đóa hoa to đùng của nó cơ hồ dán vào tấm bản đồ trong tay Dương Vụ. Con đường ở phần đầu của tấm bản đồ có vẻ dễ đi hơn nhiều, bọn họ cần gì phải đi con đường quanh co khúc khuỷu này làm gì? Đã thế xung quanh còn bị hạ cấm thuật khiến bọn họ không thể dùng linh lực để bay đi mà chỉ có thể từng bước từng bước tiến lên.

Dương Vụ này liệu có phải muốn bọn họ chịu hành xác hay không đây?

“Ngươi thì biết cái gì?” Sư tử Hoàng Kim vốn đang ngồi chồm hỗm và nhắm mắt nghỉ ngơi trên vai Mộc Hoàng khi nghe nói thế liền lạnh lùng ném lại cho Tiểu Thực một câu.

Tiểu Thực đáp trả bằng cách ném một bông hoa sang.

“Đừng lộn xộn!” Mộc Hoàng giơ tay ngăn lại và thản nhiên lên tiếng.

“Bình nguyên sương mù này là cấm địa bất thành văn của Tinh Vực, nếu muốn đi con đường phía trên thì Tiểu Thực ngươi tự đi đi.” Phượng Vũ Náo cũng không quay đầu lại mà cười nói với Tiểu Thực.

Bình nguyên sương mù là cấm địa của Tinh Vực, bên trong đó có cái gì thì đừng nói bọn họ không biết, đến ngay cả Ngàn Dạ Cách có lẽ cũng chẳng biết.

Mà những nguy hiểm không được biết trước mới là những nguy hiểm đích thực. Vì Mộc Hoàng phải tìm Thánh Quang Chi Vũ nên bọn họ tình nguyện cẩn thận hơn một chút.

“Đúng vậy! Trước đây ta đã tìm rất nhiều tư liệu về bình nguyên sương mù nhưng không cái nào cho ta câu trả lời đầy đủ cả, tất cả đều chỉ là phỏng đoán bề ngoài mà thôi.” Ngàn Dạ Cách nói chen vào. Cho nên hắn mới có ấn tượng với địa điểm này trên tấm bản đồ nhưng lại không thể biết cụ thể chính là vì nguyên nhân này.

“Đế hoàng quốc Tinh Vực ta lập quốc cũng đã ngàn vạn năm nhưng đối với nơi này vẫn khó hiểu và kiêng dè vạn phần. Ở phía trên nguy hiểm thế nào có lẽ không cần nói cũng biết.”

Ngàn Dạ Cách vừa dứt lời thì Tiểu Thực lập tức rụt cành lá lại và cụp bông hoa xuống như không nghe không thấy gì hết. Bọn họ đều không đi lại bảo nó đi một mình, nó không dám lớn tiếng nữa. Nó có lớn gan tới đâu cũng không ham chịu chết đâu nhé!

“Phong Vân đã tới Tinh Vực rồi!” Ngay khi Tiểu Thự ngậm mồm ngậm miệng lại thì sư tử Hoàng Kim đột nhiên mở mắt nói to. Nó cảm giác được khí tức của Phong Vân đang tới đây.

Nghe vậy, bước chân của Mộc Hoàng liền hơi chậm lại.

Ngàn Dạ Cách cười nói, “Tới nhanh thật!”

“Quả thật rất nhanh! Nhưng mà chỉ sợ cô ấy không tìm thấy nơi này.” Phượng Vũ Náo cong cong khóe miệng.

“Phong Vân có thể tìm được!” Dương Vụ vốn không mở miệng nói nhiều bỗng xen vào một câu.

Trước khi đi hắn đã để lại lời nhắn ở Dương gia, chỉ cần Phong Vân tìm đến thì thư kia sẽ được gửi cho nàng. Nàng đương nhiên sẽ dựa theo bản đồ mà tìm đến.

“Nàng có thể tìm được!” Mộc Hoàng cũng nặng nề gật đầu. Hắn chưa từng nghĩ tới chuyện tìm được Thánh Quang Chi Vũ trước khi Phong Vân đến đây. Bởi vì đó chính là sự thiếu tôn trọng, sự thiếu tôn trọng với người mình yêu, hơn nữa còn là người đã một lòng vì hắn vượt qua mọi chông gai.

Yêu nhau là phải nắm tay nhau cùng xông pha lên phía trước, núi đao biển lửa cũng phải xuống cùng nhau, sinh thì cùng sinh, tử thì cùng tử.

“Mộc Hoàng, ngài có biết trước kia ta đã tính toán thế nào không, mặc dù bây thì không còn nữa? Ngài cứ khoe khoang ngọt ngào trước mặt ta như thế, ngài có tin bản tôn tâm ngoan thủ lạt ra tay xử lý ngài trước không?”

Trông thấy vẻ kiên định của Mộc Hoàng, Ngàn Dạ Cách liền lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn.

Thật ngứa mắt, ngứa mắt quá!

“Ta cũng nghĩ vậy. Dù sao hiện tại hắn cũng không thể đánh trả!” Phượng Vũ Náo đi đằng trước cũng phụ họa theo. Hắn cũng thực sự thấy ngứa mắt.

Mộc Hoàng nghe nói thế liền cong cong khóe miệng nở một nụ cười hiếm hoi. Sư tử Hoàng Kim trên vai hắn cũng nhún vai một cái. Phong Vân đã để sư tử Hoàng Kim và Tiểu Thực đi theo bảo vệ hắn, ai có thể động được vào hắn cơ chứ?

Mộc Hoàng vừa tỏ thái độ, sư tử Hoàng Kim bỗng vù một tiếng nhảy lên vai Dương Vụ và cúi đầu nhìn bản đồ, “Ừm, con đường này nên đi như vậy!”

“Đúng đúng, chúng ta nghiên cứu thêm một chút nào…”

Đầu bông hoa của Tiểu Thực và sư tử Hoàng Kim liền cùng xúm lại nghiên cứu bản đồ.

Nhìn thấy biểu hiện của hai kẻ kia, Ngàn Dạ Cách và Phượng Vũ Náo lập tức trầm mặc trong nháy mắt.

“Ha ha…” Ngay sau đó, những tiếng cười vô cùng vui vẻ bỗng nhất thời vang lên làm rung động cả đường hầm.

Ngay cả Mộc Hoàng cũng cong cong khóe miệng.

Hai vị này…

“Đừng cười nữa, chúng ta tới rồi, cẩn thận một chút!” Giữa những tiếng cười vui vẻ, Dương Vụ đột nhiên đè thấp giọng thì thầm.

Đám người Ngàn Dạ Cách lập tức im bặt, bước chân ai nấy đều đi chậm lại, toàn thân lộ rõ sự đề phòng. Một hàng bốn người đã rẽ vào một con đường.

Lập tức, một cánh cửa cực lớn gần như bằng nửa ngọn núi, không phải bằng vàng, không phải bằng kim loại, cũng chẳng phải bằng đá, đột ngột xuất hiện sừng sững trước mặt bọn họ.

Quả cầu ánh sáng trong tay Phượng Vũ Náo chiếu rọi lên bề mặt cánh cửa.

Bóng tối lập tức bị xua đi, mọi thứ được chiếu sáng ngay tức khắc hiện ra.

Trên cánh cửa lớn được điêu khắc rất nhiều những hình thù vô cùng quái lạ. Những giống người khổng lồ, cuộc săn bắn điên cuồng, lễ hiến tế phức tạp… Ngoài những hình thù kỳ quái kia còn có nhiều loại hoa văn khác, một vài bức giống như kể về một truyền thuyết, kể về những chuyện đã từng xảy ra cũng dần dần được chiếu rọi.

Những hình thù có ý nghĩa này vừa xuất hiện khiến đám người kiến thức rộng rãi của Mộc Hoàng cũng nghẹn họng nhìn trân trối và có chút khó hiểu.

“Thứ gì được thờ cúng vậy?” Mãi hồi lâu Phượng Vũ Náo mới đè thấp giọng thì thầm một câu.

“Không biết!” Mộc Hoàng trả lời.

Bọn họ nhìn không ra, chỉ có thể hiểu được đó là một lễ cúng tế. Thế nhưng thứ được cúng tế lại chỉ là một mảng trống rỗng nhìn không ra là thứ gì.

“Là gió!” Mộc Hoàng vừa dứt lời thì sư tử Hoàng Kim đột nhiên trầm giọng nói.

“Gió ư?” Ngàn Dạ Cách quay đầu nhìn sư tử Hoàng Kim.

Sư tử Hoàng Kim cau mày nhìn hình vẽ kia, vẻ mặt thường ngày lười biếng của nó lộ ra sự lắng đọng từng trải không gì không biết và còn có cả sự thận trọng nữa.

“Sư tử Hoàng Kim?” Gương mặt của Ngàn Dạ Cách từ từ chuyển sang vẻ nghiêm túc.

Sư tử Hoàng Kim nhìn lễ cúng tế kia hồi lâu mới chậm rãi nói, “Ta không biết Thánh Quang Chi Vũ có ở trong này hay không, nhưng giờ ta nói quay về thì các người có ai nghe không?”

Sư tử Hoàng Kim vừa dứt lời, không gian xung quanh trong nháy mắt trở nên vô cùng yên tĩnh.

Sư tử Hoàng Kim bảo phải quay về, vậy bên ngoài…

“Nghe!” Mộc Hoàng đột nhiên mở miệng, tiếp đó, hắn vươn tay túm lấy hai người Ngàn Dạ Cách và Phượng Vũ Náo.

Ngàn Dạ Cách và Phượng Vũ Náo vốn đi đằng trước hắn thấy nói vậy liền đưa mắt liếc nhau một cái, trong đáy mắt cả hai đều thoáng qua một tia sáng lấp lánh. Bàn tay của Mộc Hoàng còn chưa túm được bọn họ thì cả hai đã mỗi người một tay vỗ lên cánh cửa khổng lồ kia.

“Đã tới đây rồi thì làm tới đi!”

Cùng với lời nói đồng thanh của hai người, cánh cửa khổng lồ bị sự tác động toàn lực của bọn họ liền từ từ mở ra.

Mộc Hoàng muốn quay về chẳng qua là vì bọn họ. Vậy bọn họ…

Ánh sáng lưu chuyển, thế giới bên ngoài cánh cửa chậm rãi mở ra.

Trong lúc cánh cửa nặng nề bị bọn Mộc Hoàng đẩy ra, chiếc xe ngựa được kéo bởi mã thú đã đưa Phong Vân và thiên sứ bay qua không gian tới bình nguyên sương mù.

Hai con ngựa trắng như tuyết hạ xuống rồi vững vàng đứng trên mặt đất.

Thảo nguyên mênh mông bát ngát hiện ra trước mắt.

“Ba Ngân, chuyện gì vậy…” Phong Vân kéo mành xe ngựa ra. Câu hỏi còn vương trên khóe miệng liền im bặt.

Phong Vân chậm rãi ngước mắt lên, khung cảnh dị thường xung quanh lập tức thu toàn bộ vào trong mắt nàng.

Phong Vân lập tức mở lớn hai mắt.