Ngựa phi trong đêm trăng, trong sa mạc nếu không thành thạo đường tắt thì rất dễ bị lạc đường. Nếu đi Khắc Lỗ Luân Hà, nghe thiếu nữ nói đi nhanh chỉ một ngày rưỡi sẽ đến!
Triển Nhược Trần cho ngựa đi theo sau hai thiếu nữ, nghe một thiếu nữ phía trước quay đầu lại hỏi :
- Vừa rồi nghe gã tính Tá nói, Triển tráng sĩ từ Kim Gia lâu Liêu Bắc đến chăng?
Triển Nhược Trần liền trả lời :
- Không sai, Thiếu chủ Kim Gia lâu chính là tại hạ!
Thiếu nữ kia tự giới thiệu :
- Tiện nữ là Hoàn Nhan Tình, cô kia là Hoàn Nhan Bình, muội muội của tiện nữ!
Triển Nhược Trần thúc ngựa lên hỏi :
- Hôm qua ở Long Tuyền trấn thấy hai người nói nói cười cười, sao hôm nay lại trở thành tù nhân, vậy là sao?
Hoàn Nhan Bình không đợi tỷ tỷ trả lời, liền than một tiếng mở lời :
- Hôm qua bọn tôi cho rằng thoát được ma chưởng rồi, không ngờ giữa đường lại gặp một toán người khác của Cô Lâu bang, ôi, thật không ngờ họ phân hai mũi truy đuổi bọn tôi!
Triển Nhược Trần hỏi tiếp :
- Nhị vị cô nương là người gia tộc nào trong Đại Mạc?
- Người của Tế Hãn tộc, Triển tráng sĩ, tráng sĩ là thượng khách của toàn tộc bọn tôi, của gia đình tôi, bọn tôi vô cùng cảm kích!
Triển Nhược Trần mỉm cười tiếp lời :
- Đáng tiếc tại hạ không thể ở lại vài ngày cùng gia tộc các vị, đến được Khắc Lỗ Luân Hà là tại hạ lập tức quay về ngay!
Chàng nhìn hai thiếu nữ, nói tiếp :
- Tại hạ mong các cô nói cho tại hạ biết Tổng đàn của Cô Lâu bang ở chỗ nào, các người dù sao cũng đáp ứng tại hạ rồi!
Hoàn Nhan Bình liền nói :
- Triển tráng sĩ yên tâm, chỉ cần gặp phụ thân tiện nữ, tráng sĩ sẽ biết ngay cứ điểm chính của Tổng đàn Cô Lâu bang!
Triển Nhược Trần ngạc nhiên hỏi :
- Lời của cô nương có ý gì? Lẽ nào Cô Lâu bang còn có mấy căn cứ địa không thực nữa sao?
Hoàn Nhan Tình gật đầu đáp :
- Đích thực là như vậy, trong ba ngàn dặm Đại Mạc, có nhiều nơi thấy có nhiều người của Cô Lâu bang xuất hiện, mà căn cứ địa chính của họ lại rất ít người biết đến!
Triển Nhược Trần nhíu mày, đoạn nói :
- Phụ thân cô nương sao biết?
Hoàn Nhan Bình trả lời ngay :
- Phụ thân tiện nữ là tộc trưởng Tế Hãn Tộc, trong Đại Mạc chỉ có tộc trưởng của các tộc từng bị họ uy hiếp bức bách đến chỗ thần bí đó!
Triển Nhược Trần nghe vậy thầm mừng trong lòng, bèn nói :
- Chúng ta đi nhanh, gặp được gia phụ tại hạ cũng yên tâm rồi!
Vượt qua chặng đường hơn năm mươi dặm, Hoàn Nhan Bình đã kêu lên :
- Tỷ tỷ, tôi thật sự lụy người rồi, nghỉ một lát đi!
Triển Nhược Trần nhìn Hoàn Nhan Tình hỏi :
- Hai người mệt rồi sao?
Hoàn Nhan Tình cho ngựa dừng lại nói :
- Triển tráng sĩ không rõ lối sinh hoạt trong Đại Mạc, ở trong sa mạc ban ngày nóng không thể nằm ngủ được, bọn tôi nếu lúc này không dừng chân nghỉ, e rằng phải đến tối mai mới nghỉ được!
Triển Nhược Trần gật đầu tiếp lời :
- Tại hạ cũng thấm mệt rồi, dù người sắt cũng phải rã rời!
Ba người cùng buộc bốn con ngựa lại với nhau, Triển Nhược Trần lấy từ trên ngựa xuống một tấm nỉ đay cho tỷ muội Hoàn Nhan và tự mình cũng lấy xuống một tấm lót nằm bên cạnh.
Ánh trăng di động giữa bầu trời, di động trong những áng mây trắng trôi lững lờ, và cũng di động trong lòng mỗi người, mang theo sự thấu đáo và bi thương!
Triển Nhược Trần gối hai tay lên đầu, đôi mắt sâu thẳm của chàng rực lên như hai làn điện, đôi môi mỏng ngậm chặt, trong đầu hiện lên hình bóng một người... Kim Thân Vô Ngân!
Nghĩa mẫu đã bị bắt đi nhiều ngày, bà ta bây giờ không biết ở phương nào? Bà ta có bị địch nhân hành hạ thân xác không?
Với tính cách của bà ta, sợ rằng rất khó khuất phục trước địch nhân, như vậy bà ta sắp hứng chịu độc hình khiến người ta khó thể tưởng tượng nổi!
Triển Nhược Trần lần đầu tiên tĩnh tâm suy nghĩ, những dòng suy nghĩ khiến người ta không biết làm thế nào, nếu nghĩa mẫu lỡ ra gặp điều không may, thì chàng phải biết làm thế nào bây giờ? Lẽ nào giết sạch cả mấy ngàn bang chúng Cô Lâu bang? Lẽ nào...
Mùi thơm thoang thoảng xông vào mũi, Triển Nhược Trần đang suy nghĩ, nghiêng đầu qua, thấy Hoàn Nhan Tình đẹp lộng lẫy và duyên dáng, một cái đẹp không giống như những thiếu nữ khí chất ở Quan Nội, đúng là cái đẹp của cô ta dung hợp giữa cái đẹp của Thi Gia Gia và Từ Tiểu Hà. Khuôn mặt thanh tú với làn da trắng ửng hồng, đôi mày nguyệt, ánh mắt long lanh như nước mùa thu, đôi môi xinh xắn như cánh anh đào!
Hoàn Nhan Tình điềm đạm nói :
- Triển tráng sĩ, tráng sĩ trên đường đi hoàn toàn không hỏi bọn Cô Lâu bang vì sao bắt tỷ muội tôi, lẽ nào tráng sĩ không muốn biết sao?
- Khích động sẽ khiến cho con người ta căng thẳng khó ngủ được, cô nương, nàng nên kiềm chế xúc động, nằm nghỉ cho khỏe người!
Hoàn Nhan Tình đôi mắt mở to nhìn trên khuôn mặt hao gầy của chàng, dịu giọng :
- Tôi muốn lúc này nói với tráng sĩ, họ vì sao phải bắt tỷ muội tôi.
Triển Nhược Trần gật đầu tiếp lời :
- Nếu câu chuyện không dài, nếu không làm mất giấc ngủ của cô, tại hạ quả muốn nghe sự tình không vui vẻ của các người.
Hoàn Nhan Tình nhè nhẹ nằm xuống một cách tự nhiên, cơ thể nõn nà của cô ta áp sát người chàng, không động đậy gì, nhưng giữa hai người đã nghe nhịp đập của trái tim đối phương, một loại tiếng “sét” mờ mờ ảo ảo!
- Hôm trực ở Long Tuyền trấn, tráng sĩ có thấy lão nhân...
Triển Nhược Trần đáp lại nhẹ nhàng :
- Vị lão nhân xách nước đó, lão ta chết rồi, nhưng từ nhãn thần của lão, tại hạ biết lão ta cũng biết võ công!
Hoàn Nhan Tình than nhẹ :
- Không sai, lão ta biết võ công, lão ta là võ sĩ của phụ thân tôi nhiều năm nay, cũng là Tổng quản của nhà tôi, chỉ đáng tiếc...
Triển Nhược Trần đôi mắt nhìn thẳng lên mặt trăng trên trời, buông giọng trầm trầm :
- Một lão nhân lòng trung trong sáng!
Hoàn Nhan Tình tiếp lời :
- Vâng, lòng trung trong sáng, nếu lão ta không chết, tin rằng nhất định sẽ đưa chúng ta đến Tổng đàn Cô Lâu bang!
Triển Nhược Trần chống thẳng người dậy, nói :
- Thật sao?
Bèn than một tiếng, nói tiếp :
- Ta sao không biết nhỉ? Như vậy một lần gặp cơ hội tốt lại để mất!
Hoàn Nhan Tình đặt tay lên vai chàng nói :
- Triển... Triển...
Giọng cô ta tắc nghẽn, ngập ngừng một lát mới nói ra lời :
- Tôi có thể gọi tráng sĩ là Triển đại ca có được không?
Triển Nhược Trần gật đầu nói :
- Đương nhiên, nói về niên kỷ, tại ha cũng không lớn hơn cô nương nhiều.
Hoàn Nhan Tình rạng rỡ nụ cười :
- Triển đại ca, huynh thật tốt! Lần đầu tiên gặp huynh ở Long Tuyền trấn, muội đã biết huynh là một bậc quân tử nghĩa hiệp tính tình cương cường, muội vốn muốn bảo huynh và bọn tôi cùng đi, nhưng... Nhưng đã có người hẹn huynh rồi!
Triển Nhược Trần gượng cười, nói :
- Đó là một trường bạt sát mà ta là một tay sát thủ, làm việc đó đương nhiên cũng hoàn thành trách nhiệm và bổn phận!
Hoàn Nhan Tình ngạc nhiên, tiếp lời :
- Nhưng một người sát thủ cũng không mãi mãi là người thắng lợi, Triển đại ca, địch nhân của muội quá đáng sợ, muội sợ rằng...
Triển Nhược Trần nói giọng cương nghị :
- Hoàn Nhan cô nương, chớ quá lo lắng cho kẻ đã làm một tay sát thủ, chỉ có xông lên phía trước, tuyệt đối không lùi bước, cho đến khi cất đao đi không nổi, cho đến khi trút hơi thở cuối cùng!
- Nếu muội có sức lực, muội cũng cùng huynh đi tìm ma vương hút tủy xương người đó!
Triển Nhược Trần đổi sắc mặt, nói :
- Cô nương nói có phải là Bang chủ Cô Lâu bang Hấp Quỷ Xích Ma Đoạn Nhĩ Sinh không?
Hoàn Nhan Tình gật đầu đáp lại :
- Chính là tên ác ma đó!
Cô ta than một tiếng, nói tiếp :
- Cách đây một tháng, tỷ muội tôi cưỡi ngựa du mục trên thảo nguyên, nhà tôi có hơn ba ngàn con dê, hôm đó về ba trăm dặm phía đông Khắc Lỗ Luân Hà, lại gặp người của Cô Lâu bang đi qua. Sau khi thấy tỷ muội tôi, họ muốn bắt tỷ muội tôi đưa về Tổng đàn Cô Lâu bang, họ...
Triển Nhược Trần hỏi :
- Họ muốn làm gì?
Hoàn Nhan Tình giọng đượm buồn :
- Muốn đem tỷ muội tôi hiến cho Bang chủ Cô Lâu bang, Triển đại ca, huynh có lẽ không nghe, nơi bí mật của Đoạn Nhĩ Sinh cư trú mỗi tháng đều có mỹ nữ chết ở đó, nữ nhân bị đưa đến đó sẽ không còn sống sót!
Triển Nhược Trần kinh nộ giao tranh, cất giọng :
- Thật có chuyện đó sao?
- Tuyệt đối không hư giả, bởi vậy phụ thân muội bèn phái người đưa hai tỷ muội về Quan Nội, nhưng không ngờ họ ngầm theo dõi từ trước, bọn tôi mới đi được ba ngày, đãi bị họ đưởi theo kịp!
Triển Nhược Trần nói giọng lo lắng :
- Nếu ta đưa nhị vị cô nương về nhà, Cô Lâu bang lại tìm đến tiếp, phải nghĩ ra đối sách thích đáng mới được!
Hoàn Nhan Tình oán hận nói :
- Cô Lâu bang hoành hành làm hại Đại Mạc mười năm nay, biết bao nhiêu người hận họ thấu xương, thật mong Triển đại ca giết được tên tính Đoạn đó...
Cô ta ngẩng đầu lên than một tiếng, đoạn nói :
- Nhưng Triển đại ca chỉ có một người, khiến người ta phải lo lắng cho huynh!
Hoàn Nhan Tình thuận người áp khuôn mặt non nớt vào ngực Triển Nhược Trần, từ từ nhắm mắt lại, một làn hương của thiếu nữ xông vào mũi chàng!
Triển Nhược Trần đưa tay vuốt nhẹ mái tóc óng mượt của Hoàn Nhan Tình, nhẹ giọng :
- Từng nghe Đoạn Nhĩ Sinh hút tủy người, không ngờ hắn ta lại là một con ma háo sắc, loại người đó trời đất không dung tha!
Hoàn Nhan Tình không mở lời, cô ta dường như đã ngủ rồi, đã ngủ trong lòng Triển Nhược Trần tự nhiên và ôn nhu đến thế!
Vì thế, Triển Nhược Trần không nỡ làm cô ta tỉnh lại, cũng từ từ nhắm mắt chìm vào giấc ngủ nồng say!
Triển Nhược Trần trên người cũng có vết thương, tuy không nặng nhưng cũng cần phải nghỉ ngơi... Trong lòng chàng vướng nặng, chàng nghĩ rất nhiều, và mộng cũng nhiều!
Chàng đang nằm mơ đến trường bạt sát của Kim Gia lâu, lửa bốc lên tứ phía, trong bóng người thấp thoáng, bỗng nghe tiếng Thi Gia Gia kêu cuồng lên!
Triển Nhược Trần giật mình tỉnh giấc, mở mắt ra mới biết người cất tiếng kêu không phải là Thi Gia Gia mà là Hoàn Nhan Bình ở gần bên!
Lúc này Hoàn Nhan Tình cũng tỉnh giấc, cô ta vùng dậy nhìn, Triển Nhược Trần đã đến bên cạnh Hoàn Nhan Bình nói :
- Cô nương!
Triển Nhược Trần mới gọi một tiếng, trong ánh nắng ban mai mờ nhạt, chàng cũng kinh hãi kêu lên, vọt người lên, hai tay dang ra, thi triển chiêu Bình Sa Lạc Nhạn, lướt qua người Hoàn Nhan Bình đang ngồi trên tấm nỉ.
Phía bên kia Hoàn Nhan Tình cũng thót giọng kêu lên :
- Rắn độc quá nhiều!
Triển Nhược Trần ôm thốc Hoàn Nhan Bình nhảy ra ngoài ba trượng nhẹ nhàng đặt cô ta xuống hỏi :
- Rắn độc chưa làm thọ thương cô nương chứ?
Hoàn Nhan Bình kinh hãi tái mặt, nói :
- Tôi nghe có tiếng cát sột soạt, lại tưởng rằng tỷ tỷ thức dậy, mở mắt ra xem, thì ra là một bầy rết độc đang bò tới!
Triển Nhược Trần thấy cả trăm con rết đang bò trên tấm nỉ, liền bọc một nắm cát, hét một tiếng, tay vung mạnh “rào” một tiếng, từng hạt cát đều thành ám khí, cả trăm con rắn đều chết tại chỗ, chàng nói :
- Thật đáng sợ, nếu chúng bỏ vào ban đêm, thì hậu quả sẽ không lường được!
Lúc này Hoàn Nhan Tình đã đến bên cạnh muội muội, nói giọng ngạc nhiên :
- Rắn độc trong sa mạc rất nhiều, tuy nhiên loại rết độc này vốn xuất hiện ban đêm, lúc này trời đã sáng rồi, sao lại bò ra nhỉ? Kỳ quái thật!
Triển Nhược Trần thu nhặt những thứ trên đất, đem thực phẩm khô đưa cho ba người cùng ăn.
Lúc này, phương Đông đã hẳng sáng, không khí ấm dần, Triển Nhược Trần hỏi :
- Nếu thúc ngực đi nhanh, chúng ta hôm nay có đến được không?
Hoàn Nhan Tình nhìn quanh một lượt, chỉ tay về phía Tây, nói :
- Hành tẩu trong sa mạc, đi ngựa không nhanh bằng lạc đà, có một số vùng còn có phù sa, lạc đà có thể biết mà ngựa không biết, bởi vậy chúng ta phải đi cẩn thận, còn lục nào đến được, muội nghĩ hôm nay sẽ biết thôi!
Triển Nhược Trần muốn sớm tìm ra Tổng đàn Cô Lâu bang, trong lòng rất nôn nóng, nhưng đàng phải nén chịu!
Chàng chợt nghĩ đến khi mình rời khỏi Kim Gia lâu, có nói với Phan Đắc Thọ và Thi Gia Gia là một mình thâm nhập Đại Mạc, nhanh thì mười ngày, chậm nhất là nửa tháng sẽ trở về. Hiện nay đã năm ngày rồi, nếu mình không kịp tìm ra Tổng đàn Cô Lâu bang, thì khi về biết nói năng thế nào đây?
Nghĩ vậy. Chàng sửa lại hành trang rồi thúc ngựa tiến về phía trước...
Tỷ muội Hoàn Nhan Tình phi ngựa theo sau, trong sa mạc cuốn lên một đám bụi trần...
Cát bụi cuốn bay xa, giống như một con rồng vàng lượn lờ trên sa mạc, rất lâu vẫn chưa tan...
Cùng trong lúc này, từ phía tây cũng cuộn lên một đám bụi trần mờ mịt, Triển Nhược Trần phóng ánh mắt nhìn, thấy có một toán ngựa đang phi nhanh trên triền cát, dưới ánh nắng ban mai chiếu tỏa, trông giống như đang cỡi gió tuôn mây!
Hoàn Nhan Tình kinh ngạc kêu lên :
- Triển đại ca, hình như họ hướng về phía chúng ta!
Hoàn Nhan Bình sợ hãi nói :
- Có phải người của Cô Lâu bang đưởi theo không? Đại tỷ, chúng ta biết làm sao bây giờ?
Triển Nhược Trần chưa mở lời, chỉ ngước ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía trước.
Trong sa mạc đã vọng lại tiếng vó ngựa như sấm dội, Hoàn Nhan Tình hoảng hốt kêu lên :
- Triển đại ca, quả nhiên họ truy đuổi ta, làm thế nào bây giờ?
Triển Nhược Trần bình tĩnh nói :
- Là địch hay bạn còn khó đoán được, tuy nhiên tình thế trước mắt đã rất rõ, nếu là địch nhân thì ta phải ra tay mới được!
Hoàn Nhan Bình sợ đến phát khóc, thốt lên :
- Đại tỷ, muội rất sợ gặp người của Cô Lâu bang!
Hoàn Nhan Tình quay lại an ủi :
- Chớ sợ hãi, đã có Triển đại ca ở đây, địch nổi cả thiên quân vạn mã, chúng ta không được làm ảnh hưởng đến đấu chí của Triển đại ca.
Triển Nhược Trần vẫn không nói gì, chỉ quay lại cười, rồi cho ngựa vượt lên một đồi cát.
Lúc này, thấy trên lưng đàn ngựa từ xa, tiến lại là những đại hán áo đen quần vàng, lưng đeo đại đao sáng loáng, trông hùng hổ hung dữ.
Triển Nhược Trần chỉ tay về triền đồi cát, nói với Hoàn Nhan Tình :
- Chúng ta ở đây đợi xem!
Hoàn Nhan Tình nhìn quanh, thấy đồi cát này tương đối cao, rộng độ hai mươi trượng, bốn con tuấn mã đang đứng dàn hàng ngang một bên để nhường đường cho toán ngựa khi đi qua.
Không ngờ Triển Nhược Trần vừa tụ tập ngựa lại một chỗ, toán đại hán cỡi ngựa kia đã lên đến trên đồi cát.
Những người này đi dọc theo triền cát, Triển Nhược Trần thầm đến, có đúng mười một người!
Đến trước mặt bọn Triển Nhược Trần, toán đại hán chợt cho ngựa đứng lại thành hang ngang song phương cách nhau không quá ba mươi trượng. Có một lão già độ năm mươi tuổi, mặt đầy râu, miệng rộng, lưng đeo đại đao, chằm chằm nhìn Triển Nhược Trần, cất giọng :
- Ngươi rất giống người mà họ đã nói!
Triển Nhược Trần cười nhạt hỏi :
- Họ nào? Ý các hạ muốn chỉ...
Lão già vểnh chòm râu, mắt sư tử quắc lên, nói :
- Đỗ Toàn, Bì Nhục Đao Tử Đỗ Toàn nói!
Không sai, Bì Nhục Đao Tử Đỗ Toàn đã liên thủ với cha con Hoàng Vị, ngoài ra còn có Tam đương gia Đấu Hải Long Toàn Nhĩ Minh của Tam Long hội.
Bốn người đợi Triển Nhược Trần ở đồi đất vàng ở phía bắc Long Tuyền trấn, bấy giờ Toàn Nhĩ Minh là chồng chưa cưới của Hoàng Huyên. Kết quả trường bạt sát là Toàn Nhĩ Minh bị Triển Nhược Trần giết chết. Chuyện này cũng chỉ mới ba ngày, hôm nay toán người này đã đuổi theo.
Triển Nhược Trần nét mặt lạnh lùng, nói :
- Đỗ Toàn ta đã gặp, lão nói gì về ta?
Lão già hừ một tiếng, cất giọng :
- Tân Thiếu chủ Kim Gia lâu, nghĩa tử của Kim quả phụ, ngươi chính là Đồ Thủ Triển Nhược Trần chứ gì?
Triển Nhược Trần quan sát người đối phương, thấy người này mắt sư tử, má to miệng rộng, tay chân thô ráp, không những mặt đầy râu mà trên mu bàn tay cũng mọc đầy long, chàng chợt nghĩ lại một người vốn từng được nghe nói...
Đôi mày lập tức nhíu lại, Triển Nhược Trần nói :
- Các hạ tìm Triển mỗ là tìm đúng người rồi, xin hỏi các hạ có phải chính là Tam Long hội Đại đương gia... Phi Thiên Long Thường Anh, Thường lão gia không?
Lão già gầm lên một tiếng như sấm, nói lớn :
- Tính Triển kia, ngươi biết khá đấy. Không sai, lão phu chính là Phi Thiên Long Thường Anh!
Triển Nhược Trần chưa mở lời, Thường Anh đã buông giọng quát tháo :
- Mẹ nó! Tam Long hội ta và Kim Gia lâu vốn là hai bang lớn ở Liêu Bắc. Bà Kim quả phụ khốn nạn, lão nhị ta ngầm giúp đỡ Đơn Thận tạo phản, bà ta không những phế bỏ nhất thân võ công của lão nhị Thượng Quan Trác Tài bọn ta, lại còn bức bách Tam Long hội bọn ta phải rời khỏi Liêu Bắc. Như hôm nay ngươi lấy thân phận Thiếu chủ Kim Gia lâu, thâm nhập Đại Mạc mới ba hôm, đã giết chết lão tam Toàn Nhĩ Minh và Tổng chấp sự Hình Hán Xung. Ngươi cũng quá ngông cuồng!
Triển Nhược Trần lạnh nhạt tiếp lời :
- Không sai, Triển mỗ đã giết chết Toàn, Hình hai người của quý Hội, nhưng tại hạ cũng bị bức bách, bất đắc dĩ mới làm như vậy!
Thường Anh rống lên :
- Đồ rắm thối! Ngươi sao không nói lòng dạ ngươi lang độc?
Triển Nhược Trần lạnh lùng nói :
- Ta nếu không hung ác thì người chết là ta chứ không phải hai vị đó!
Thường Anh chỉ vào mặt Triển Nhược Trần, phẫn nộ lớn tiếng :
- Các ngươi nghe đấy, tên tiểu tử này khẩu khí có cuồng ngạo không? Hãy giết chết hắn cho ta!
Triển Nhược Trần cười nhạt nói :
- Thường đương gia, lão có muốn biết chân tướng sự tình không?
Thường Anh gầm lên như sư tử, chỉ tay quát :
- Nói nhanh đi!
Triển Nhược Trần từ từ di động thân hình, ném dây cương ngựa, bước ra chính giữa đương trường...
Kỳ thật, chàng muốn địch nhân tập trung chú ý vào chàng, để cho tỷ muội Hoàn Nhan Tình có cơ hội trốn thoát, nên biết rằng trận đấu giữa song phương, khó có ai nắm chắc được phần thắng.
Triển Nhược Trần chậm rãi ngửa mặt lên, hai tay thả vẫn bình thản nói :
- Ở đồi đất vàng gặp cha con Hoàng Vị, nghe Toàn tam đương gia nói, lão ta đã là vị hiền tế sắp cưới của Hoàng Huyên...
Chưa hết lời, Thường Anh đã giận dữ quát :
- Chuyện đó đâu liên quan gì đến ngươi?
Triển Nhược Trần vẫn điềm tĩnh tiếp lời :
- Đây vốn là chuyện không liên quan đến tại hạ, tuy nhiên Hoàng Huyên đã có hôn ước với Lư Thục Ba, và Hoàng Huyên sau đó như đã trở thành người vợ của Hình Độc Ảnh, bấy giờ Toàn tam đương gia không nên mất mặt trước người vợ chưa cưới sau khi lão ta bạt sát thất bại. Thường đương gia, lão ta dũng khí khá đấy, nhưng vận khí rất tồi, vì người lão ta gặp chính là Triển Nhược Trần, bởi vậy lão ra không thành công, đương nhiên người có vận khí tồi thì chỉ có chết mà thôi!
Thường Anh giậm mạnh chân, nói giọng tức giận :
- Ta đã từng nói với lão tam, chớ nên dính vào loại nữ nhân như Hoàng Huyên, lão ta lại không nghe, lão ta đâu hiểu loại người giống như Hoàng Huyên được, đôi mắt trắng nhiều đen ít, là tướng hung hãn liều mạng, mũi thanh môi mỏng là hạng sát phu, và cả khuôn mặt đào hoa ửng đỏ đó, cô ta không phải là nữ yêu tinh từ trong động chui ra đó sao?
Triển Nhược Trần tiếp lời :
- Triển mỗ có lời này có lẽ Thường đương gia không cao hứng, chính Hoàng Huyên đã lợi dụng Toàn tam đương gia, cô ta đã đến lúc bụng đói quơ quàng, chứ Toàn tam đương gia tướng mạo như heo vậy Hoàng Huyên yêu sao được lão ta?
Phi Thiên Long Thường Anh nổi cơn thịnh nộ :
- Ngươi biết gì? Lão tam tướng mạo phúc hậu, là nhân vật lướt gió cưỡi mây!
Triển Nhược Trần cười nhạt nói :
- Tại hạ không phải xem tướng, xin lỗi!
Thường Anh quát hỏi :
- Tính Triển kia, ngươi nói đi, vì sao ngươi lại giết chết tổng chấp sự Hình Hán Xung của ta?
Gật gật đầu, Triển Nhược Trần cất giọng :
- Ta rất rõ sẽ không tránh được trường bạt sát, nhưng trước khi song phương bạt đấu, mọi người nên nói hết ra những điều ẩn chứa trong lòng.
Chàng bước lên một bước, nói tiếp :
- Lại nói về chuyện của Hoàng Huyên, cô ta vì một lòng báo thù, kể cả phụ thân bị trọng thương cũng không đoái hoài đến. Không biết Hoàng Huyên thuyết phục cách nào với Hình tổng chấp sự của qúy hội, hai người giả dạng thành một cặp phu thê, ngồi ở dưới gốc cây ngô đồng bán nước. Đợi khi Triển mỗ đi qua, họ bỏ độc dược vào trong nước để đầu độc Triển mỗ, không ngờ bát nước đã bị con ngựa của tại hạ uống, đương nhiên con ngựa chết ngay tại chỗ. Thường đương gia, sự tình chính là như vậy.
- Họ không đắc thủ sao ngươi lại giết chết họ chứ?
- Lão nhầm rồi, bấy giờ tại hạ hầu như cầu khẩn họ, tại hạ thật lòng muốn tha họ đi, nhất là Hoàng Huyên, phụ thân đang bị trọng thương trông đợi cô ta về chăm sóc, thế nhưng hai người nhất định phải giết tại hạ mới chịu đi. Thường đương gia, thử hỏi tại hạ biết chọn con đường nào hơn?
Thường Anh ngậm miệng không nói, Triển Nhược Trần nói tiếp :
- Huống gì họ còn nói rõ sẽ dùng thủ đoạn độc môn để ám toán tại hạ...
Thường Anh cắt ngang lời :
- Người chết rồi không có đối chứng, chỉ nghe ngươi nói một mặt, Thường lão gia thật khó tin được!
- Lời Triển mỗ là trung thực, không dối trá!
Thường Anh trầm giọng quát :
- Theo ngươi nói như vậy là chính họ tìm lấy cái chết, bọn họ đáng chết ư? Tính Triển kia, phải nói ngươi không nên tiến vào Đại Mạc!
Triển Nhược Trần liền tiếp lời :
- Thường đương gia có gì cứ nói!
Thường Anh cười hắc hắc mấy tiếng nói :
- Ngươi muốn ta nói gì?
- Nói những điều âu lo chứa trong lòng lão!
Thường Anh lại cất giọng cười quái dị, trầm giọng :
- Nói về chuyện Kim quả phụ bị bắt ư?
Triển Nhược Trần đôi mắt rực lên hai tia hàn quang, toàn thân như run lên, hỏi :
- Thường đương gia đã biết rồi sao?
Thường Anh nói giọng ngay thẳng :
- Ta vốn không biết, nhưng tin tức mật báo từ Liêu Bắc chuyển về, hình như cần phải phái thêm người về Liêu Bắc, bởi vậy tin tức cũng bị lộ ra!
Triển Nhược Trần thầm nghĩ, nghĩa mẫu lẽ nào chưa bị bắt đến Đại Mạc sao? Vậy bắt đi đâu?
Cho dù đối phương là địch, Triển Nhược Trần vẫn ôm quyền thi lễ, nói :
- Thường đương gia nếu biết tin tức gì thêm, xin cứ nói ra, Triển mỗ cảm kích vô cùng!
Thường Anh quát lớn :
- Tính Triển kia, chớ nằm mộng giữa ban ngày! Ta thật có biết đi nữa cũng không bao giờ thổ lộ ra trước mặt địch nhân. Ngươi không nên quên rằng Tam Long hội ta vì sao phải đến tận Đại Mạc này, không phải chính là vì đem Kim Gia lâu nhổ tận gốc rễ sao?
Thường Anh đột nhiên cất giọng cười cuồng vọng, nói tiếp :
- Cây đại thụ kình thiên của Kim Gia lâu đã bị nhổ trừ tận gốc rồi, còn lại tên sát thủ này, khỏi phải lo gì nữa, ha ha...
Triển Nhược Trần lập tức nét mặt lạnh như sương, trầm giọng :
- Thường đương gia, cơ nghiệp Kim Gia lâu mấy mươi năm, tại Liêu Bắc đã thâm căn cố đế, bằng vào lũ điên cuồng gây sự các người, ngưu quỷ xà thần, liên kết với nhân vật tà phái Đại Mạc lại muốn lay động Kim Gia lâu, e rằng các ngươi đang mộng đấy!
Thường Anh kêu lên một tiếng kỳ quái, nói :
- Kim quả phụ đã xong đời rồi, các ngươi còn có hy vọng gì nữa?
- Lâu chủ dù thật sự xong rồi, Kim Gia lâu vẫn còn có Triển Nhược Trần này, huống chi người của Kim Thân lưỡng gia vẫn còn đông đủ, hơn nữa người của Kim Gia lâu tận trung tận nghĩa, Thường đương gia, các người nghĩ sai nước cờ rồi đấy!
Phi Thiên Long Thường Anh lườm giọng :
- Triển Nhược Trần, trước mắt ngươi đối diện là người sắp lấy mạng ngươi, ngươi xem...
Thường Anh chỉ mười tay đại hán cao to lực lưỡng chưa xuống ngựa, nhấn giọng :
- Họ là mười đại võ sĩ của Tam Long hội được ta bồi dưỡng huấn luyện nhiều năm, võ nghệ tinh thâm, e rằng một người ngươi cũng khó địch nổi...
Lão ta chợt chỉ về phía hai tỷ muội Hoàn Nhan Tình, gắt giọng hỏi :
- Hai người đó là gì của ngươi?
Triển Nhược Trần liền trả lời :
- Họ và ta không có quan hệ gì, chỉ vô tình gặp nhau kết bạn đồng hành mà thôi!
Chàng thật sự sợ tỷ muội Hoàn Nhan liên lụy nên phải nói lạnh nhạt như vậy!
Thường Anh hai tay chống nạnh nói :
- Ồ, điểm này ngươi không nói láo, ngươi tiến nhập Đại Mạc chỉ có một mình, không có người tùy hành!
Triển Nhược Trần mở lời :
- Thường đương gia nếu nghe lời khuyên của ta, xóa đi cảnh trường thị phi này, Tam Long hội vẫn được trở lại Liêu Bắc, mong Thường đương gia suy nghĩ kỹ!
Thường Anh nổi cơn thịnh nộ, quát :
- Dẹp ngay cái trò xảo quyệt đó đi, ngươi nhìn tình thế trước mắt bất lợi đối với ngươi, lại muốn dịu giọng để tìm kế thoát thân hả?
Lão vung tay hét lên như sấm :
- Vây lấy nó cho ta!
Mười tay đại hán như mười con báo đen, lao người xuống ngựa, bao vây Triển Nhược Trần ở giữa, Thường Anh lùi lại một bên cất giọng cười man rợ!
Triển Nhược Trần quét mắt nhìn mười tay đại hán, không sai, có ba người cao hơn chàng cả cái đầu, quả nhiên là đại hán Quan Đông!
Triển Nhược Trần hai tay buông thả xuống dưới, nét mặt vẫn trầm tĩnh, nói :
- Thường đương gia bày ra cục diện này, chính là bức bách tại hạ bạt đao, đây... thực không phải là điều ta muốn!
Ánh mắt đã hiện sát cơ, Thường Anh nói giọng hung hãn :
- Chết đến nơi vẫn còn ngông cuồng, ta phải cho ngươi nếm mùi Huyết Nhục Hoành Phi để biết được ý vị của nó như thế nào!
Bỗng nghe một người cất cao giọng :
- Đương gia, khỏi phải nhiều lời, ra tay đi!
Thường Anh bèn gầm lên như hổ dữ :
- Băm tên chó chết đó thành trăm mảnh cho ta!
Mười thanh đại đao bạt ra cùng một lúc, hai ta đại hán ở hai bên Triển Nhược Trần vung đao xông lên, miệng quát :
- Ta giết chết tên chó đói này!
Sương Nguyệt đao ánh hiện màu xanh rất huyền diệu, đan thành tầng, Triển Nhược Trần lúc này người và đao hợp làm một, người theo đao, đao biến chuyển theo người, trông tợ như đao là một vật sống, ánh đao bạt đi nhanh như sao băng điện xẹt...
Trên không trung xuất hiện mưa máu, hai thanh đại đao rơi ngay xuống dưới chân Triển Nhược Trần, thì ra hai gã đại hán hung hãn đôi mắt lồi ra khỏi tròng, ngã gục trên cát, máu tươi bị cát hút rất nhanh, nhưng một tên trong đó gan ruột trào ra trên mặt cát nhu động không ngừng...
Bay người thoát khỏi vòng vây của tám tên đại hán còn lại, Triển Nhược Trần xoay người lên trên, Sương Nguyệt đao vạch lên một màn ánh sáng xanh quét qua nhanh, chưa nghe tiếng đao, một gã đại hán đang lao tới đã ném đao ôm mặt gục đầu xuống cát, hai chân vùng vẫy tứ tung, cho đến khi cát hút hết máu trong người mới nằm trợn mắt thẳng chân!
Triển Nhược Trần hai hàm răng nghiến chặt, không nói không rằng, đột nhiên quay vụt người, phóng nhanh về phía ba gã đại hán đang lao tới cùng một lúc...
Ba thanh đại đao vung tới tấp, ba tay đại hán xông tới như con mãnh thú, ngọn đao trong tay xé gió rít lên từng cơn nghe thật ghê rợn...
Ngọn Sương Nguyệt đao bạt ra với chiêu thức càng kỳ dị hơn, Triển Nhược Trần không ngừng nghiến răng, ngọn đao cũng vung lên không ngừng, máu xối xuống như mưa, đối với mùi máu tanh đó chàng vốn đã quen lắm rồi, sau khi bạt đao chàng giống như biến thành một con người khác vậy, lạnh lùng và tàn bạo...
Thân hình chàng hầu như ẩn nấp trong ánh đao, hư hư thực thực, ba gã đại hán chỉ tấn công đến cự ly năm xích, không thể tiến thêm bước nào nữa.
Ba gã đại hán hò hét vung đao cuồng sát, biến chuyển đội hình thành hình cánh quạt, phối hợp chiêu thức xông lên quyết tử!
Sương Nguyệt đao co vào bật ra mười chín lần, mười chín vệt đao xanh rờn hóa thành ba vòng đao sang loáng áp về phía đối phương...
Ba thanh đại đao chỉ xuất chiêu một lần, đã thấy trên trời máu tuôn thành dòng, Triển Nhược Trần tợ như muốn tránh qua trận mưa máu, người đã bay ra ngoài hai trượng, để lại sau lưng ba bong người đổ xuống giãy giụa trong biển máu!
Nhưng khi chân chưa chạm xuống đất, bỗng nghe Hoàn Nhan Tình kêu lớn :
- Triển đại ca cẩn thận!
Nghe chưa dứt tiếng kêu, một bong người lướt ngang với thế nhanh thần tốc, từ không trung đã rít lên tiếng “vù vù vù”, Triển Nhược Trần tức tốc né người theo phản ứng bản năng, ngọn đao lướt sém qua đỉnh đầu chàng, chém phăng đám tóc trên chóp đầu, bị gió cuốn bay rơi xuống đất...
Tuy bị chém bay tóc, nhưng Triển Nhược Trần vẫn như không hề hay biết, Sương Nguyệt đao hướng ngược lên trên xuất liên tiếp mấy đường đao liên hoàn, thế chiêu kỳ dị đến quỷ thần cũng phát kinh, một tiếng “hự” nhỏ phát lên, đã thấy máu tươi chảy dài trên cát...
Bóng hình vừa lướt qua đó không ai khác hơn chính là Thường Anh!
Hai chân lão ta có đến năm đường đao rạch ngang dọc chéo nhau, người vừa đáp xuống, lão ta đã quát hai gã đại hán đang chạy lại định đỡ lão :
- Khỏi lo cho ta, xông vào giết đi!
Hai gã đại hán không một chút chậm trễ, hai thanh đại đao phân hướng, đao trước người sau, nhắm lao về phía Triển Nhược Trần như hai mũi tên bay...
Triển Nhược Trần thân hình xoay nhanh, mái tóc xõa xuống che nửa mặt, nhưng thanh Sương Nguyệt đao trong tay đã xuất một chiêu hai thức, mũi đao cùng một lúc phóng thẳng vào trúng ngựa hai gã đại hán, cả hai trợn mắt há mồm, thanh đao rơi khỏi tay, chỉ kịp kêu lên một tiếng đã hàm hận quy thiên!
Trong tích tắc, thanh Cửu Hoàn Đại Khảm đao trong tay Thường Anh vung lên một cách đột ngột, đao uốn lượn như thần long vẫy vùng chém bổ xuống, Triển Nhược Trần quay người bay ngang ra ngoài hai trượng, đao phong của Cửu Hoàn Đao đã bạt sát bên người!
Sương Nguyệt đao tiếp tục biến chiêu phản chiêu, trên không trung rực lên đầy ánh đao tợ như pháo hoa, thấy ánh sáng xanh nối tiếp từng tầng như lớp sóng, Thường Anh từ trong ánh đao bắn người bật ra ba trượng!
Triển Nhược Trần đôi vai thoắt động, thở ra một hơi đứng thẳng người lại nói :
- Thường đương gia quả nhiên hảo đao pháp!
Thường Anh buông giọng :
- Ngươi cũng không kém!
Triển Nhược Trần cười nhạt tiếp lời :
- Thường đương gia vì sao sau khi thọ thương mới thi triển tuyệt chiêu Cửu Liên Hoàn?
Phi Thiên Long Thường Anh chòm râu phất động nói :
- Triển Nhược Trần, ngươi quả nhiên xứng với biệt danh Đồ Thủ, đao của ngươi độc hiểm, chuẩn xác, phản ứng lại rất tốt. Ngươi sau khi bạt sát tám võ sĩ của ta, vẫn còn có đủ sức để tránh qua sát chiêu Đồ Thiên trong Cửu Liên Hoàn của ta. Đúng là người đầu tiên lão phu đã gặp trong suốt ba mươi năm hành tẩu giang hồ. Bội phục, bội phục!
Triển Nhược Trần cười nhạt tiếp lời :
- Đao pháp của Thường đương gia thật sự đã đạt đến cảnh giới Lư Hỏa Thuần Thanh, ngọn đao đó tuy chưa lấy đầu Triển mỗ nhưng cũng khiến cho Triển mỗ ngầm thất kinh!
Thường Anh chẳng cần cúi đầu nhìn những vết thương nơi chân, bất chợt cất giọng cười hắc hắc nói :
- Triển Nhược Trần, ta chợt phát hiện ngươi là một địch nhân khả ái!
Triển Nhược Trần bèn tiếp lời :
- Thường đương gia là người có tuệ trí, tuệ nhãn, còn có thể nhìn ra điểm khả ái của địch nhân, địch nhân Triển mỗ lâu nay toàn chẳng khả ái, vì họ đều là loại chồn cáo muốn ăn thịt hút máu ta!
Thường Anh cầm ngang thanh Cửu Hoàn Đại Khảm đao đưa trước ngực, nhưng vẫn trầm giọng :
- Ta là một trong những địch nhân muốn lột da ngươi, nhưng ngươi lại có điểm khả ái của ngươi!
Triển Nhược Trần nhìn không chớp mắt, hai tay thả xuôi xuống, Sương Nguyệt đao lộ ra ngoài tay áo một nửa, nói :
- Thật sao? Nếu ta thật sự có điểm khả ái, đại khái cũng chính là ta bạt đao nhanh hơn nhiều so với người bình thường!
- Không, theo Thường đại gia thấy đao pháp của ngươi không nhanh nhiều lắm, chỉ ngang hàng với Thường đương gia mà thôi...
Lão cười lộ hàm răng vàng, nói tiếp :
- Ta sở dĩ gọi ngươi là khả ái, vì ngươi là người duy nhất trên đời tiếp được đao pháp Cửu Liên Hoàn của ta. Triển Nhược Trần, bây giờ chính là lúc ta dùng Cửu Liên Hoàn để lấy đầu ngươi, ta mong ngươi chớ khiến ta thất vọng!
Triển Nhược Trần nói giọng hàm ý mỉa mai :
- Thường đương gia, đao pháp lão không tồi, khí chất càng tốt, chưa ra tay đã đề tỉnh địch nhân trước, mà địch nhân lại là Triển Nhược Trần này, chỉ chừng đó thôi cũng đủ để người ta mến phục!
Thường Anh chợt đùng đùng nổi giận :
- Ngươi bỏ thói cao ngạo đó cho ta!
Triển Nhược Trần không phẫn nộ, ngược lại còn mỉm cười, nói :
- Lời nói xuất phát tự đáy lòng!
Thường Anh đã bắt đầu di động cước bộ, thấy mỗi bước đi của lão ta, trên mặt cát xuất hiện mốt hố sâu, hai chân lão ta cũng dính một lớp cát vàng, đó là do máu ở vết thương ở chân chảy ra...
Cứ mỗi bước đi, Cửu Hoàn Đại Khảm đao lại chém gió nghe cái “vù”. Mặt trời đã lên đỉnh đầu, ánh nắng chiếu xuống trên thân đao, phát ra ánh sáng đến chói mắt, khiến người ta không dám nhìn vào thanh đao.
Triển Nhược Trần chưa di động, nhưng huyết mạch toàn thân đang vận hành, thấy mười ngón tay co duỗi, cơ nhục trên mặt nổi lên từng đường giật giật, đôi mắt sâu hoắm phát ra tia nhìn rừng rực, đôi môi mím chặt, rõ ràng đang quán chú toàn thân vào mỗi động tác di chuyển của địch nhân!