Hắc Ám Đế Vương, Thị Huyết Hậu

Chương 94

Lão nhân lôi thôi hừ lạnh, chỉ giơ tay quơ một đường bán nguyệt, sau đó trong lòng bàn tay xuất hiện một nhánh tiểu hắc hoa, cánh hoa dài nhỏ, từng sợi nhụy hoa uốn cong kiều diễm, phô trương. Nhìn cẩn thận có thể phát hiện, trên cánh hoa còn có rất nhiều bóng nước li ti lấp lánh.

Ngón tay hắn khẽ động, những hạt nước li ti liền bắn về phía thủy tinh cầu ở gần đó. Tiếp đó, trên thủy tinh cầu xuất hiện khe nứt, xích một tiếng vỡ vụn trên đất. Mà lúc này, đột nhiên xa xa vang lên tràng tiếng pháo nổ đinh tai, vừa vặn che giấu âm thanh phát ra ở nơi này.

Nhìn có vẻ đơn giản, thế nhưng người này lại có thể khiến thủy tinh cầu vỡ thành những mảnh lớn nhỏ đều nhau, nhất định là có bản lĩnh. Dạ Khê nhìn, quay đầu lại thấy đối phương đang thu hồi nhánh hoa vào lòng bàn tay, câu môi cười, "Thật giống với mạn đà la, nhưng lại hiếm thấy vô cùng!" Dạ Khê tựa tiếu phi tiếu nhìn người phía trước, thỉnh thoảng có mấy cơn gió thổi tung mái tóc vốn đã rối loạn, lại để lộ ra gò má âm u khó lường.

Chả trách đôi mắt vừa đảo qua kia lại ẩn chứa tình cảm thú vị như vậy! Dạ Khê câu môi cười.

Mà Nhuệ nhìn thấy nhánh hoa trong tay nam tử lôi thôi, lập tức bị nó hấp dẫn, đồng thời cũng vô cùng khiếp sợ, tuy rằng chỉ là một đóa hoa nhỏ, thế nhưng cái cao ngạo tỏa ra từ bên trong lại khiến người không dám khinh thường, ai có thể tưởng tượng được bên dưới cánh hoa xám xịt lại ẩn chứa một sức mạnh khủng khiếp như thế, cả sát khí vờn quanh những cánh hoa, thật sự là khiến cho người ta mở mang tầm mắt. Nhuệ nắm chặt tay, hắn cũng muốn có được sát chiêu quỷ bí như thế!

Lâm nghe được lời nói của Dạ Khê, sắc mặt ngẩn ra, đáy mắt thoáng qua một tia dị sắc, "Yêu giới, kẻ biết được loài hoa này, cực ít!" Lâm nhíu mày nói.

"Có cái rắm a!" Đinh Đang nghe khẩu khí của Lâm, mất hứng , "Còn không phải là một lão nam nhân choai choai thôi sao? Giả thần bí gì chứ!" Đinh Đang hừ hừ vài tiếng, sau hướng tới đối phương bắn vài đạo ánh mắt như dao nhỏ.

Đối phương hí mắt trừng mắt Đinh Đang, cực lực ngăn chặn tức giận trong lòng, từ từ đánh giá Dạ Khê, "Ngươi mà cũng biết à?" Mang theo một tia khiêu khích.

"Mạn đà la màu đen, đại biểu cho hắc ám vô định, tử vong cùng lang bạc kỳ hồ yêu. Thế gian không yêu không hận, tạo thành vết thương tinh thần, một đi không trở lại." Lời nói lạnh như băng theo khuôn miệng nhỏ nhắn tuôn ra, lại khiến cho người nghe rét lạnh đến cực điểm.(đoạn miêu tả đặc điểm của hoa tớ chịu cứng luôn :v)

"Ngươi là ai?" Nam tử lôi thôi quát lớn một tiếng, cỗ hơi thở thần bí quanh thân hắn bắt đầu tán đi, nguyên bản da thịt nhăn nheo liền biến thành trắng trẻo đầy đặn, nam tử phóng ra tia khí tức, ép sát Dạ Khê, âm nhu trên mặt hiện lên một tia tà niệm cùng cảnh giới.

"Lạc!" Lâm thấy nam tử có chút dị thường, liền nhắc nhở, "Trước công chúng, thu liễm chút đi!"

Khí thế ép sát trong nháy mắt liền biến mất, trên mặt lại xuất hiện bộ dáng bất cần đời, không hề để ý tới Dạ Khê, chỉ nhìn về phía Nhuệ, "Sáng sớm ngày mai, đi đế quốc học viện báo danh!" Nói xong ném cho Nhuệ một phong thư.

Nhuệ theo bản năng đón lấy, phát hiện bên trong có một vật cứng, tuy trên phong thư cái gì cũng không có viết, nhưng cảm giái quái dị truyền đến đầu ngón tay khiến người ta không dám tin, giống như phong thư này cũng có sinh mệnh của riêng nó vậy. Nhuệ nhìn chằm chằm, khó tin trừng mắt nhìn nam tử âm nhu trông còn trẻ tuổi hơn hắn, Đế quốc học viện? Lỗ tai mình không có vấn đề gì đi?

Dạ Khê hô hấp cứng lại, khẽ nở nụ cười, ngón tay nhéo nhéo mũi Đinh Đang, "Trở về thôi!" Hôm nay thu hoạch không nhỏ.

Trong nháy mắt, đúng lúc Nhuệ còn muốn thắc mắc, Lạc đã biến mất, trước mắt chỉ còn lại cái bàn với bình rượu hồ lô trơ trọi.

"Có nghi vấn gì, về rồi nói!" Lâm bước đến cạnh Nhuệ, thấp giọng nói.

Dạ Khê nhìn quảng trường, không ngừng có người đi vào bên trong thức tỉnh trận pháp, thủy tinh cầu tỏa ra hai màu đỏ hoặc xanh, khiến quảng trường tăng thêm một chút màu sắc. Tạp âm tràn ngập bên tai, cả trai lẫn gái hoặc là kích động, hoặc là thất vọng...

Trở lại trong trạch viện, Nhuệ vẫn chưa phục hồi tinh thần từ trong khiếp sợ, ngốc lăng nhìn phong thư bị bản thân chà đạp trong tay, "Tiểu thư, này, người kia——" Nhuệ kích động đến mức không biết mở lời thế nào.

"Nhìn ngươi này, thật không có tiền đồ!" Đinh Đang từ trên bờ vai Dạ Khê nhay xuống, hung hăng liếc Nhuệ một cái, "Mất mặt xấu hổ!"

"Đế quốc học viện a, trước đó không phải ngươi nói, đó là nơi khiến người ta thành công sao?" Thanh Đằng thấy Đinh Đang mạc danh kỳ diệu nổi bão, phiết miệng nói, "Ngươi thật không đồng nhất nga!" Thanh Đằng giống như phát hiện ra tân đại lục, cao hứng vô cùng.

Đinh Đang sắc bén trừng mắt Thanh Đằng, "Nói nhiều!" Một phen lời lẽ giao chiến của hai tên này không có ai để ý tới.

Lâm chân trước vừa mới qua cửa, một gã sai vặt vội vàng đi tới, thầm thì bên tai hắn một lúc, ánh mắt âm thầm liếc qua Dạ Khê.

Lâm kinh ngạc nhìn thoáng qua Dạ Khê, "Cho hắn đi vào!" Lâm phái người ra ngoài, nhìn Dạ Khê, "Ngươi ở nơi xa lạ này, có quen biết ai không?"

Dạ Khê bị hỏi không hiểu đầu đuôi, lắc đầu, "Sao thế?" Nàng hỏi ngược lại.

"Đến !" Gã sai vặt dẫn người đi vào rồi lui ra ngoài. Người tới là một vị nam tử trung niên, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, ánh mắt đảo qua một vòng liền dừng lại trên người Dạ Khê, cảm xúc đáy mắt đột nhiên bị hưng phấn thay thế.

"Bái kiến tiểu thư!" Nam tử hành lễ với Dạ Khê, lấy một phong thư từ trong ngực áo, hai tay dâng lên, "Tại hạ phụng mệnh lệnh chủ tử, đem thứ này giao cho tiểu thư! Thỉnh tiểu thư không nên để lỡ mất thời cơ!"

Người trong phòng đều thấy rõ, phong thư này giống phong thư mà Lạc đã

giao cho Nhuệ y như đúc!

Dạ Khê nhíu mày, "Chủ tử nhà ngươi là ai? Ta không nhớ rõ nơi này còn nhận thức ai khác !" Lời nói lạnh lùng của nàng khiến không khí mỏng manh như đông lại.

Nhưng mặc kệ Dạ Khê hỏi như thế nào, đối phương đều ngậm miệng không đáp. Nàng giận tái mặt, ở yêu giới, những người nàng nhận thức có thể đếm được trên đầu ngón tay, trong số những người ở Thương Nguyệt thành, chẳng lẽ, là Hạ gia? Dạ Khê hơi hơi nhíu mày, nhưng là rất nhanh bác bỏ suy nghĩ này.

Đang trong thời điểm hai bên giằng co, đột nhiên phong thư trong tay nam tử phất phất bay lên, phóng đến trên bàn chỗ Dạ Khê ngồi, chỉ nghe oành một tiếng, người trước mắt bất ngờ hóa thành làn khói, biến mất không thấy.

Nhuệ định đuổi theo, nhưng lại bị Đinh Đang găn cản, "Không cần đuổi theo!"

"Nhưng mà…" Nhuệ nhìn về phía Dạ Khê, thấy nàng đang ghiêm túc quan sát phong thư.

"Vô dụng thôi! Đối phương căn bản không muốn cho ngươi biết thân phận bọn họ, nếu không thì chả phí công dùng thuật phân thân làm gì! Còn cố ý cải biến bản thân dung mạo!" Lâm bàng quan một bên nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng.

Dạ Khê cầm phong thư lên, thưởng thức ở trong lòng bàn tay, có thể cảm giác được vật cứng bên trong.

"Giấy báo trúng tuyển của Đế quốc học viện, không phải ai cũng có cơ hội nhận được!" Lâm nhìn Dạ Khê mặt không biểu cảm, bình tĩnh nói, "Đế quốc học viện không tuyển nhận tân sinh theo định kỳ, mỗi lần muốn tuyển chọn, lão sư sẽ ngụy trang thành nhiều bộ dáng khác nhau, lấy bất đồng hình thái xuất hiện, tuyển nhận ra tân sinh phù hợp với tiêu chuẩn của học viện." Lời nói của Lâm chính là muốn hướng tới kết luận, hết thảy đều là duyên!

Dạ Khê ngẩng đầu nhìn hắn, "Ngươi là lão sư, hay là học sinh?" Dạ Khê hỏi.

Lâm đạm nở nụ cười một tiếng, "Học sinh mà thôi!"

Nhuệ nhìn Lâm, "Nhưng là, vừa mới —— người nọ ——" Nhuệ còn không biết mở miệng thế nào, "Các ngươi giống như tuổi xấp xỉ, hơn nữa còn rất quen thuộc ——" Nhuệ cảm thấy không hiểu.

Lâm nhún nhún vai, "Ở trong học viện, bất luận là kẻ nào đều có thể làm lão sư, chỉ cần ngươi có đủ năng lực, còn có niềm đam mê nữa, đáng tiếc, tại hạ đối vấn đề này không có hứng thú!" Lâm nhìn Nhuệ, ý tứ hàm xúc giấu trong lời nói, "Có thể trở thành học trò của Lạc, ngươi thật sự rất “quanh vinh” !" Câu nói cuối cùng này nghe thế nào cũng thấy cảm giác quái dị.

"Học viện." Dạ Khê buông phong thư, "Đi nhìn xem một chút cũng tốt!"

"Như vậy, ta không cần phải tách khỏi tiểu thư rồi!" Nhuệ vừa nghe, vui vẻ cười đến nở hoa, trong nháy mắt quên luôn vấn đề còn rối rắm lúc nãy.

"Hảo, hảo, ta cũng đi, tỷ tỷ, Thanh Đằng cũng đi!" Thanh Đằng trèo lên cái bàn, lắc lắc cổ nói với Dạ Khê.

Dạ Khê gật đầu, quay đầu nhìn bầu trời bên ngoài, có lẽ nàng có thể từ nơi đó học được vài thứ cũng nên, lúc này, nàng đột nhiên cảm giác lòng bàn tay phải truyền đến sức nóng bỏng tay, bất quá lại biến mất trong nháy mắt. Dạ Khê hơi hơi nắm chặt tay, ánh mắt sâu thẳm.

"Nghỉ ngơi cho tốt, đến lúc đó chỉ sợ cũng sẽ không thoải mái!" Lâm nói xong rời đi.

"Tiểu thư, ngài cũng không có thức tỉnh!" Nhuệ chần chờ thật lâu, mới lo lắng mở miệng.

Đinh Đang ở một bên trợn trừng mắt, "Việc này còn cần ngươi nhắc à, với lại người ta cũng không gia hạn bắt mấy ngày tiếp theo đây phải thức tỉnh! Tiểu tử, lão tử cứ có cảm giác, mấy ngày nay đầu ngươi bị choáng váng thì phải!"

Mắt thấy Đinh Đang muốn nhào tới, Nhuệ liền vắt chân lên cổ mà chạy.

Đinh Đang quay đầu thấy Dạ Khê đang xoa mi tâm, trèo lên bừ vai nàng, dùng đầu lưỡi liếm liếm gò má xinh đẹp, "Thích ứng trong mọi tình cảnh, nghĩ nhiều cũng vô dụng, đến yêu giới rồi thì nên thuận theo quy củ yêu giới!"

——

Trong một thư phòng mang đậm màu cổ kính, hai người đang nói chuyện với nhau, thần sắc nghiêm túc mà trang trọng.

"Lão gia, vật ngài phân phó đã được đưa đến giao cho vị tiểu thư kia!" Người nói chuyện cúi đầu, cẩn thận báo cáo lại cho chủ tử.

"Đưa rồi sao?" Lão giả đang vùi đầu vào bàn chợt ngẩng đầu lên, buông bút trong tay, nhìn về phía đối phương, "Tình hình thế nào?"

Đối phương ngẩng đầu lên, nhìn chủ tử trước mắt, trịnh trọng gật đầu, "Không sai, tuyệt đối sẽ không sai! Cực kỳ giống..."

Lão giả nghe xong lời này, tảng đá trong lòng rốt cuộc đặt xuống , tầm mắt tập trung vào phong thư trên bàn, mặt trên ẩn ẩn viết "Hắc miêu, đắc tội Liệt gia, giết, đi về nơi xa xôi..." Nhìn dòng chữ nói, "Chuyện này tạm thời không nên nói cho bất luận kẻ nào!"

"Lão gia, người có muốn phái người bảo hộ ——" người này chần chờ hỏi.

"Không cần, sống hay chết, đều phải dựa vào khả năng của nàng rồi!" Thần sắc mềm mại xoẹt qua trong nháy mắt, khẩu khí lập tức lại trở nên lãnh khốc dị thường, giống như ôn nhu kia chỉ là ảo giác.