Hắc Ám Đại Nhân

Chương 57: nguyên nhân



Nửa tiếng sau, hai chân cậu đã băng bó xong, Hoàng Tuấn Khải thử đưa một chân lên, liền cảm nhận được sức nặng rõ ràng.

Lý Duệ dọn dẹp đồ nghề, nhàn nhạt nói, "Muốn biết tại sao vết thương trên người nhóc lại lâu lành như vậy không?"

Hoàng Tuấn Khải ngẩng đầu nhìn anh, như muốn hỏi tại sao.

Lý Duệ đáp, "Xét về độ nặng nhẹ, tay nhóc là nhẹ nhất, chỉ cần 5 ngày là lành, bởi nó không gây tác động đến mạch. Nếu vết thương vẫn như ban đầu không bị ảnh hưởng hay tác động gì, thì chỉ cần 3 ngày là có thể cắt chỉ."

Ý tứ rất rõ ràng, đó là do lỗi của cậu. Nên nếu trách, chỉ có thể trách chính cậu.

Hoàng Tuấn Khải không nói gì, vẻ mặt vẫn bình thản.

Lý Duệ nói tiếp, "Hông nhóc sắp lành rồi, chỉ cần trị bầm và cho vết thương tự lành trong 12 ngày là xong. Còn chân, chân trái nhẹ hơn, chỉ cần đợi 14 ngày là lành xương, còn 2 ngày thì trị bầm. Chân phải..."


Lý Duệ ngừng nói, ngẩng đầu nhìn cậu. Hoàng Tuấn Khải hơi nhướn mày, "Sao?"

"Chỉ cần một chút nữa thôi, chân phải nhóc sẽ gãy. Nếu nhóc còn cố ép bản thân, tương lai sau này, nhóc có khả năng làm người tàn tật, điều đó hoàn toàn có thể xảy ra. May mắn, chỉ cần 20 ngày là chân phải nhóc sẽ lành."

Tàn tật? Hoàng Tuấn Khải cười khẩy một tiếng. Tàn tật ư? Cậu mà bị tàn tật thì còn nhục nhã tới mức nào nữa!

"Tất nhiên, nếu muốn quay lại như bình thường, nhóc cần một thời gian để làm quen lại."

Hoàng Tuấn Khải gật đầu, coi như đã hiểu. Dù sao bây giờ cũng chỉ có cách này. Cùng lắm thì chỉ cần 1 tháng thôi. Cậu sẽ quay trở lại.

\*Cốc cốc\*

Lý Duệ nói, "Vào đi."

Cánh cửa mở ra, Lạc Ưng đi vào, trên tay là khay đồ ăn, để trước mặt cậu, nói, "Nhóc lo ăn đi, rồi còn uống thuốc."

Lý Duệ nhìn Lạc Ưng, bĩu môi, nói, "Lo ăn đi, chút nữa tôi mang thuốc vào cho uống."

Hai người đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Hoàng Tuấn Khải chậm rãi ăn, vẻ mặt từ đầu đến cuối vẫn chưa từng thay đổi. Không ai biết rõ, cậu đang suy nghĩ cái gì.

~.~.~.~.~.~.~.~

Lý Duệ ngồi trên ghế sofa, nhìn Lạc Ưng đang ngồi đối diện, huýt sáo một tiếng, "Từ khi nào mà cậu lại trở nên tốt bụng như vậy, Lạc Ưng?"


Lạc Ưng ngáp ngắn ngáp dài, lười biếng nói, "Nhóc đó có tương lai không lường trước được đâu. Tôi cần nhóc đó cho bang của mình."

Lý Duệ uống một ngụm trà nóng, ánh mắt hơi híp lại, "Rốt cuộc nhóc đó như thế nào?"

Lạc Ưng lấy điện thoại trong túi ra, mở một đoạn video rồi đưa cho Lý Duệ. Lý Duệ nhận lấy, im lặng xem.

Trong một khoảnh khắc, sắc mặt Lý Duệ tái xanh, một cảm giác sợ hãi xuất hiện trong lòng.

Đó là đoạn video Hoàng Tuấn Khải trên sàn đấu, chặt đứt cổ của một người. Lúc cậu vung chân lên, máu văng ra khắp nơi, lên cả camera.

Dù là qua màn hình điện thoại, Lý Duệ cũng có thể cảm nhận rõ ràng sát khí khủng khiếp ấy. Một thân hình nhỏ bé trên khán đài, khuôn mặt xinh đẹp tựa thiên thần, giọng nói trong trẻo thản nhiên vang lên giữa không khí đầy mùi máu tanh, "Đó mới chính là sát thủ!"

Rõ ràng giọng nói dễ nghe như vậy, nhưng lời nói lại không che giấu được sự tàn nhẫn ẩn giấu bẩm sinh. 

Chỉ trong phút chốc, mọi không gian như... Địa Ngục. Một Địa Ngục đầy máu tanh, đầy lạnh lẽo, không một chút hơi ấm. Một Địa Ngục... chỉ có chết chóc.

Sát thủ là gì? Sát thủ chính là giết người trong bóng tối. Sát thủ là một con báo đen, chỉ trực chờ trong đêm, bình tĩnh đợi con mồi đi ra, và chỉ dùng một chiêu, chấm dứt mạng sống của con mồi.

Lý Duệ trả điện thoại cho Lạc Ưng, vẫn trầm mặc suy tư.

Lạc Ưng không hề ngạc nhiên hay vui vẻ trước vẻ mặt của Lý Duệ, dù sao anh cũng có vẻ mặt như thế lúc chứng kiến cảnh tượng đó.

Một lúc sau, Lý Duệ uống một ngụm trà, bình tĩnh hỏi, "Mấy tuổi?"

Lạc Ưng dựa đầu vào ghế, nhắm hờ mắt lại, đáp, "18."


"18?" Lý Duệ nhếch môi, "Tương lai, nhóc đó sẽ rất nguy hiểm."

Lạc Ưng gật đầu.

Lý Duệ đặt ly trà xuống bàn, nói, "Nhóc đó là người của Trần Gia."

Lạc Ưng cau mày, "Nhóc đó họ Hoàng mà."

"Vợ của Trần Thiếu."

Lạc Ưng bĩu môi, chán nản nói, "Sao yêu nghiệt cứ thích đi cùng nhau ấy nhỉ?"

Lý Duệ cười nhạt, "Bởi vì là yêu nghiệt nên mới hấp dẫn nhau."

Lạc Ưng thở dài, xoa mi tâm, "Mong sao nhóc đó không có thời kì phản xã hội. Không có biện pháp đấu lại hai vợ chồng đó đâu." \(đầu truyện tới bây giờ em mới thấy anh nói đúng câu đó\)

Lý Duệ ừ một tiếng, "Mong là vậy."

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_