Hạ Vũ

Chương 21: Hiểu lòng nhau



Một hồi sau thấy Vũ cứ lặng thinh đến rợn người, chúng nó đâm hoảng, nói thầm :

-Chắc lẩn thẩn mày ạ, thôi bỏ đi.

Chúng đi rồi Vũ bò vào vỉa hè, bỏ mặc cái xe đổ kềnh bên lề đường, cậu ngồi dựa lưng vào tường, hai gối co lên, vòng tay ôm chặt lấy hai đầu gối, toàn thân Vũ bắt đầu rung lên, cậu khóc, những giọt nước mặt nóng ấm lăn trên gò má cậu rồi sau cậu bưng mặt khóc to hơn như một đứa trẻ. Không có Hạ cậu chỉ là cái bóng l ẻ loi, cô đơn bên đời. Một vài người qua đường nhìn Vũ thương hại, họ bỏ lại câu nói :

-Thanh niên bây giờ hết biết, rượu, thuốc là, tình và cả thuốc...thật không còn gì để nói.


Say ư? Vũ ước mình có thể say để trong cơn say Vũ sẽ được gặp Hạ. "Hạ ơi!!"

Ông trời không cho không ai cái gì nhưng cũng không lấy hết của ai cái gì, trong lúc Vũ tuyệt vọng nhất thì Hương gặp Vũ, thấy cảnh ngộ Vũ thế này Hương không đành lòng nên nói cho Vũ biết 12g đêm mai Hạ sẽ về. Vũ như chết đuối vớ được cọc. Cả ngày đến đêm hôm sau Vũ không tài nào tập trung làm gì được, muốn đến ngay nhưng còn e Hạ mệt. Đến tầm 3 giờ sáng, Vũ không thể nằm được nữa, ruột gan như có lửa đốt, cậu vùng dậy mặc vội cái áo mỏng rồi đến tìm Hạ.

Ngoài đường loe hoe vài người nông dân chở rau, củ, quả lên bán. Trời lạnh quá! Cái lạnh từ đất trời như một mũi kim sắc nhọn, len lỏi qua từng sợi vải cứa vào da thịt Vũ và cùng với cái lạnh trong lòng Vũ làm tê dại cả con người. Tay và mặt Vũ thâm tím vì rét. Đến trước căn hộ của Hạ, Vũ đưa tay run run vì lạnh lên bấm chuông. Như có thần giao cách cảm, cánh cửa lập tức mở ra, Hạ như đứng sau cánh cửa chờ Vũ từ bao giờ. Thấy Vũ bộ dạng tiều tuỵ, tóc tai rối bù, mặt mày hốc hác, Hạ không thể cầm lòng được. Cô kéo Vũ vào nhà và khẽ nói qua làn nước mắt :

-Sao lại đến giờ này, sao lại ăn mặc phong phanh thế?

Vũ thấy Hạ khóc cũng khóc theo và nói :

-Anh xin lỗi! Anh xin lỗi bx! Anh nhớ em lắm!

Hạ vẫn không ngừng khóc, cô thấy lòng mình tràn ngập tình yêu Vũ. Vũ lấy đôi môi mình làm khô những giọt nước mắt trên mặt Hạ. Luỡi và môi Vũ đi đến đâu, người Hạ mềm ra đến đó.

Sau cơn giận, Vũ bình tĩnh và tự thấy lỗi phần lớn thuộc mình. Giá như Vũ biết lắng nghe Hạ, để ý đến tâm tư của Hạ thì việc không đến nước này. Vũ thấy mình không đáng mặt khi phải để Hạ một mình đối phó với Huy, đáng lẽ ra Vũ phải cùng Hạ giải quyết cái rắc rối mà Huy mang lại. Nghĩ vậy Vũ quyết định gặp Huy.


Một buổi sáng ngày nghỉ thấy Vũ ra khỏi nhà vội vàng mà quên cả ăn sáng, Hạ hỏi Vũ chỉ ậm ừ "Anh có việc cần giải quyết, anh sẽ về sớm".

Vũ đến chỗ hẹn trước ngồi chờ Huy, Vũ luôn là người giờ giấc nghiêm chỉnh. Huy đến sau chừng 15 phút, phải công nhận là ấn tượng đầu tiên mà Vũ nhận thấy là Huy cực kỳ đẹp trai và bất kể cô gái nào cũng có thể bị đổ ầm ngay lần gặp Huy đầu tiên. Điều đó càng làm Vũ thêm trân trọng Hạ.

Đợi cho Huy ngồi xuống ánh mắt Vũ sắc như một mũi tên găm thẳng vào mặt Huy. Vũ không rào trước đón sau, ra đòn luôn :

-Chấm dứt ngay cái trò thọc gậy bánh xe của cậu đi.

Huy không vừa, cậu ta nói :

-Nghe nói cậu hay xem bóng đá thế chắc phải biết việt vị là gì nhỉ, cậu đang ở cái vị trí vô duyên đó đấy.

Vũ cười và không hề nao núng :

-Việt vị chỉ là cái thế thôi còn cậu ấy mà, thì đang ở cái vị trí "ném đá hội nghị" đấy, cậu xấu chơi lắm. Tránh xa Hạ ra!


Huy mất bình tĩnh sửng cồ :

-Mày nói gì, Hai đứa mày không biết xấu hổ à, tại sao Hạ có thể có tình cảm với mày như thế nhỉ? Cô ta rồi sẽ biết tay tao, cô ta và cả mày là đồ bệnh...

Không kịp nói hết câu Huy đã bị một cú đấm trời giáng, bật ngửa ra sau, máu chảy xuống khoé miệng. Vũ chưa bao giờ tự dưng đánh ai nhưng đụng đến Hạ là không được. Vũ rít qua kẽ răng :

-Mày có thể xúc phạm tao nhưng nếu mày động đến một cọng lông chân của Hạ thì cứ sắm sẵn xe lăn đi, đồ hèn!

Vũ đứng lên bỏ đi, Huy lồm cồm mãi mà vẫn chưa dậy được, trong đầu hắn ta hằn lên những suy nghĩ đớn hèn.