Hạ Vũ

Chương 12: Say



Sáng hôm sau, Hạ tỉnh dậy thấy người mệt mỏi cũng may là chưa phải đi làm, Hạ thề lần sau sẽ không bao giờ say như thế này nữa.. Nhớ đến tối qua, Hạ gọi Vũ :

-Trưa nay cậu rảnh kkông? Mình mời cậu đi ăn để cảm ơn tối qua.

-Thế cậu hết cúm Corona rồi à?

-Cậu giỏi lắm đến ông bà già mình mà cũng dám trêu cơ à? Tóm lại có đi được không?

-Được, chờ ở nhà, tan sở mình qua.

Hạ bước xuống nhà, chỉ có mẹ ở nhà, bà hỏi :

-Mày làm sao thế con, cơn cớ gì mà uống say đến độ đi không vững thế? May còn có bạn đưa về không thì...Trời ạ! Có thấy XH bây giờ nhan nhản tội ác không?

Hạ cười rồi ôm cổ mẹ :


-Mẹ yên tâm, con không say lần nữa đâu.

Bà mẹ lườm nhẹ cô con gái rồi long tong đi hâm thức ăn sáng cho Hạ.

Trưa đến, Vũ chở Hạ qua Seventeen lấy xe rồi mới vào cơm tấm Thuỷ Linh. Ngồi ăn Hạ hỏi Vũ vẻ ngại ngùng:

-Này cậu, tối qua mình say quá à?

-Uh, cậu không kiểm soát nổi hành vi của mình.

Hạ giật mình hỏi:

-Vậy...vậy mình có làm gì quá đáng không?

-Ah, cũng có nhưng mình thì thấy không quá đáng đâu.

-Gì? Nói?

-Ah, thì đầu tiên cậu hôn mvào má mình sau thì hôn môi mình sau đó thì cậu ôm chặt lấy mình làm tay tài xế taxi đổ máu mắt.

-Vậy tại sao cậu không đẩy mình ra?

-Thế tại sao mình lại phải đây cậu ra? Kệ chứ! Mà mình thấy tay lái xe nó lẩm bẩm " Con gái mất nết" đấy.

Hạ lặng im không nói, thấy xấu hổ quá, không lẽ mình say đến mức dại dột thế kia à? Thấy Hạ trầm tư, Vũ nói :

-Đùa cậu đấy, cậu chẳng làm gì cả, chỉ ngủ thôi.

-Ah, cậu giỏi lắm, trẻ không tha già không thương thế à?


Nói rồi Hạ ném cái cốc nhựa đựng giấy ăn vào người Vũ làm cái quán cơm rộn rã hẳn lên. đắn đo giây lát, Vũ hỏi :

-Cậu và Huy chia tay thật sao?

-Có điều gì không nghiêm túc trong những lời nói của mình à?

- Không, chỉ là mình thấy điều đó thật khó tin. Cậu ấy trông ổn mà.

-Gặp ồåi nào mà khen?

-Hai lần rồi, thấy 2 người đẹp đôi đấy.

-Vậy là theo dõi à?

-Không, phải gọi là dõi theo mới đúng. Đùa thôi, tình cờ gặp mà.

Hạ không vặn vẹo nữa mà nói một cách chân thành :

-Thực ra giữa mình và Huy đã có những bất đồng từ lâu rồi, ngày qua ngày nó tích lũy thành những con sóng ngầm. Tình yêu không phải là tình thương càng không phải là một sự hào nhoáng bên ngoài. Mình không quá cầu toàn về hình thức nên nội dung mới là vai trò chủ đạo trong các mối quan hệ. Bên Huy mình thấy được chiều chuộng nhưng tình yêu của Huy nhiều khi còn mang nặng tính sở hữu, nó làm mình ngột ngạt và mất tự do. Chia tay có thể cũng không hẳn đã là một ý hay nhưng với mình lúc này nó không hề tồi.

-OK! Bao giờ cậu chính thức đi làm?

-Thứ 2 tuần sau.

-Vậy chủ nhật này mình dẫn cậu đến một nơi nhé.

Vũ rủ Hạ đi chơi lòng muốn Hạ có thể giải tỏa được những buồn phiền. Vũ hiểu rất rõ tâm trạng của Hạ lúc này. Hạ nhìn Vũ gật đầu.

-Thế cậu thế nào? Bài trả lời phỏng vấn ổn chứ?

-Cũng chưa biết kết quả nhưng mình thật sự cảm động vì bảo bối của cậu. Cảm ơn cậu rất nhiều.


Như đã hẹn, Vũ chờ Hạ từ 7 giờ sáng rồi đưa Hạ đến một nơi mà theo Vũ nó cực kỳ nên thơ.Trên đường đi, Hạ hỏi :

- Cậu vẫn mời người khác đi chơi mà không cho ăn sáng thế này à?

-Không, chỉ có mình cậu thôi.

Thấy Hạ im lặng, sợ Hạ dỗi nên Vũ nói :

-Ý mình là mình chỉ chở có mỗi mình cậu đến nơi này thôi. Đây là nơi bí mật của mình đấy.

Hạ có vẻ hài lòng nên chuyện trò trở lại :

-Còn không mau đi, mình đói muốn thủng dạ dày rồi này.

Từ nhà hạ ra đây chừng hơn 20 phút. Đây là một bãi đất bồi của sông Hồng, vào mùa nước rút, bãi đất nhô ra cả một vùng rộng có đến nghìn mét. Nơi đây đúng là thiên đường.

Cả một cánh đồng toàn hoa cải vàng, những bông hoa li ti nhưng rực rỡ, hoa đua nhau khoe sắc trong ánh nắng của ngày mới. màu vàng bất tận, trải ngút tầm mắt như đua sắc với màu nắng dưới kia là những tiếng sóng vỗ ì oạp vào bờ sông Hồng. Những cây cải mọc cao gần tới đầu Hạ, Hạ thích thú đến mê đi. Vũ lặng lẽ trải tấm nilon ra, bày đồ ăn sáng lên đó. Những thứ đồ ăn nhanh mà Vũ đã cẩn thận chuẩn bị từ tối qua. Vũ làm cho Hạ một chiếc sandwich kẹp xú xích, Hạ cầm lấy và vừa ăn vừa chạy như một đứa trẻ con.

Vũ lặng lẽ lấy chiếc Nikon 12.1 ra, lắp ống tele vào, trông cậu thao tác chính xác như dân chuyên nghiệp. Đây sẽ là những bức hình cảnh vật đầu tiên có con người trong đó. Vũ muốn tặng khoảnh khắc tuyệt vời và sự thay đổi đột biến này cho Hạ. Nhấc máy lên, ngắm lấy những giây phút tự nhiên nhất của Hạ mà cô không hề biết, Vũ bấm liên tiếp 6,7 kiểu.

Gió dưới sông Hồng thổi lên từng cơn làm tóc Vũ rối tung. Cái mùi ngai ngái của phù sa quện trong gió. Cảnh vật sinh động một cách lạ kỳ. Từng ngọn cải phất phơ trong gió để lộ ra trong rừng hoa ấy một bông hoa tươi thắm và tràn đầy nhựa sống. Hạ như lạc vào mê cung của hoa cải vàng. Cô bối rối đưa tay giữ mái tóc mượt mà rồi lại vội vàng giữ nếp váy sắp lật lên vì gió, điệu bộ đẹp như một thiên thần làm Vũ ngây dại.