Hạ Bạch Phong sáng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Cô mơ màng cầm điện thoại, không thèm nhìn trực tiếp mạnh tay vứt luôn về phía cửa phòng.
Hạ Bạch Vũ trước cửa phòng, tim suýt chút rơi mất.
- Hạ Bạch Phong! Đây rốt cuộc là cái điện thoại thứ mấy trong tuần rồi hả? Chị còn không mau dậy đi!?
Bạch Phong lăn lộn trong chăn một hồi mới lờ mờ mở mắt nhìn thằng em mình.
- Mày ồn ào cái gì đấy? Chị ngủ còn chưa đủ đâu... - Cô lèm bèm.
- Quá trưa rồi, chị muốn ngủ đến lúc nào? - Bạch Vũ bất lực, sau đó lẩm bẩm - Tửu lượng không tốt thì đừng có uống rượu...
Bạch Phong đá chiếc chăn xuống đất, lồm cồm bò dậy. Cô dụi mắt nhìn em trai khó chịu đứng bên cạnh bàn ở gần giường.
- Không đi học à?
- Hôm nay ngày nghỉ.
- Ồ. Mà mắt mày sao thế?
Con mắt bầm tím của Bạch Vũ giật giật.
- Còn không phải do chị đêm qua uống say về sao? Em không dám để cô giúp việc mang chị lên phòng mới tự thân vận động, ai ngờ chị còn chê em xấu, trực tiếp đấm cho một cái.
- Tửu lượng yếu thì sau này đừng có uống rượu nữa. Ngay cả anh Đông cũng suýt bị chị đánh đó. Người ta là ảnh đế, đừng có hãm hại thế chứ...
Bạch Phong bĩu môi. Ảnh đế đi đóng phim, có cảnh hành động kiểu gì cũng sẽ có lúc bị thương. Nếu có đánh thì bảo là tai nạn trong lúc đóng phim cũng được mà.
Mặc dù với tư chất của tên đó thì nghe có chút vô lý, nhưng ai lại dám vạch trần chứ?
"🎶🎵🎶🎵🎶🎵"
Bạch Vũ lấy điện thoại trong túi, nhìn cái tên xong chán nản bật loa ngoài. Cậu nghe máy, chân bước tới gần phía Bạch Phong.
- Tôi nghe đây.
- Nhị thiếu!
Tiếng của nữ nhân nóng vội bên kia máy làm Bạch Phong nhíu mày. Bạch Vũ hỏi:
- Việc gì?
- Sếp nhà em có đó không ạ? Em mới gọi nhưng không được.
- Điện thoại bị đập rồi.
- ... - Bên kia câm nín một hồi- Em gặp sếp chút được không?
Bạch Phong không nói nói một lời giật lấy chiếc điện thoại của Bạch Vũ.
- Anh nghe đây.
- Sếp, sắp tới tuần lễ thời trang rồi, sếp không chuẩn bị sao?
Bạch Phong ngoáy tai.
- Với tài năng của anh thì việc gì phải lo?
- Anh Phong!
- Được rồi, tới liền đây!
Bạch Phong tắt máy, tiện tay vứt qua một bên. Chiếc điện thoại bay thẳng xuống đất vỡ nát. Bạch Vũ không kịp chụp lại, trơ mắt nhìn cái chết không toàn thây của chiếc điện thoại thân yêu. Cậu hét toáng lên:
- Chị làm gì vậy hả?! Đây là điện thoại của em mà!
Bạch Phong bĩu môi.
- Không phải chỉ là một chiếc điện thoại thôi sao?
Bạch Vũ trừng mắt nhìn bà chị mẫu mực nhà mình, sau đó đau lòng nhặt chiếc điện thoại. Bạch Phong lúc này mới xuống giường, ngáp dài một tiếng.
- Chiều chị mua cái khác cho mày là được chứ gì? Mau đi ra ngoài cho chị mày thay đồ đi làm.
Bạch Vũ ôm điện thoại nhỏ nhắn xinh xắn của mình đi ra khỏi phòng. Cậu uất hận lẩm bẩm: "Con gái mà cư xử cứ như đàn ông, bảo sao chả có ma nào thèm."
Bạch Phong mí mắt giật giật, đem chiếc gối ném tới. Bạch Vũ quá quen với thủ pháp này, lập tức né được. Bạch Phong liền một cước đem thằng em mình đạp bay ra khỏi phòng. Cô đứng trước cửa, hùng hổ chỉ thẳng mặt em trai.
- Nói cho mày biết, bạn trai cũ của chị trải rộng khắp nơi nhé! Tương tư chị cũng có hàng ngàn người! Bây giờ thì cút ra chỗ khác đi!
Bạch Phong mạnh tay đóng cửa phòng lại. Căn phòng cách âm rất tốt, chỉ cần đóng cửa một cái ở bên trong sẽ không nghe thấy gì. Vì thế Bạch Vũ muốn mắng chửi cũng không được, ôm một bụng ấm ức cầm theo cái gối đi xuống phòng khách.
Lát sau Bạch Phong từ trên lầu bước xuống. Cô mặc áo sơ mi đỏ rượu, quần tây đen, áo vest trắng đi xuống. Mái tóc rũ tự nhiên. Nhìn bộ dạng đúng chuẩn soái ca ngôn tình.
Bạch Vũ nhìn Bạch Phong một lượt từ trên đầu xuống chân. Sau đó cậu liền muốn mang một bụng tức giận xả ra. Ấy thế mà chưa kịp mở miệng liền bị Bạch Phong một lời chặn lại:
- Ôm xong thì nhớ mang cái gối trả về chỗ cũ đấy.
Nói rồi Bạch Phong không để ý vẻ mặt em trai, trực tiếp đi tới gara. Cô lấy chiếc Rolls_Royce mui trần yêu thích của mình phóng đi, Bạch Vũ ở nhà giận tới mức nổi gân xanh đầy trán.
Bạch Phong đi thẳng tới ổng bộ công ty.
- Giám đốc.
Nhân viên ở cục tổng bộ bận tới mức tối mũi, chỉ có thể đi ngang qua cúi đầu chào cô một cái rồi lướt đi chứ không thể nán lại lâu. Hiện tại sắp tới tuần lễ thời trang, tất nhiên ai cũng bận. Nói không chừng, rảnh rỗi nhất chỉ có sếp của công ty.
Bạch Phong gật đầu một cái xem như đáp trả, rồi cô đi thẳng tới phòng thiết kế. Ung dung đạp cửa bước vào, liền thấy tới ba đôi mắt u uất nhìn qua.
- Ách, có việc gì?
Bên góc trái, cô nhân viên tóc ngắn mặc trang phục công sở đẩy chiếc kính mắt.
- Sếp, anh tới muộn rồi.
- Tôi có hẹn giờ sao?
Bạch Phong nhìn đồng hồ, sau đó đi tới ghế ngồi.
- Tôi còn chưa kịp ăn trưa đây.
Cô gái ngồi phía bên phải tỏ ra quá quen rồi, không nói gì. Bạch Phong thiếu điều nằm dài xuống ghế, cả người mềm nhũn.