Hạ Mộng Cuồng Thi Khúc

Quyển 3 - Chương 11

Lúc một người vênh váo quá mức thường sẽ làm ra chuyện lỗ mãng.

-------

Người xảy ra chuyện là Hạ Na. Hạ Thừa Tư đọc tới đọc lui tin tức kia mấy lần, phát hiện nội dung bị đưa ra ánh sáng là sự thật. Chẳng qua là không hiểu tại sao bí mật lâu như vậy lại bị phơi bày vào nhiều năm sau? Một lát sau, anh nhận được điện thoại của Hạ Na. Bên đầu kia điện thoại em gái anh khóc đến mức tựa như sinh ly tử biệt vậy. Anh biết tính tình cô ta rất kiêu căng nhưng năng lực chịu đựng rất yếu ớt, cũng chẳng có EQ gì. Nhưng trong ký ức anh, việc cô ta khóc đến mức độ này chỉ xảy ra vào ngày anh và cha náo loạn ầm ĩ bị đưa ra nước ngoài du học. Bị báo chí lên án chỉ là một phần lý do, cô ta đau khổ đến mức này cuối cùng vẫn do chuyện này đã khơi ra vết sẹo sâu tận đáy lòng của mình.

Người Hạ Na giết là một tình nhân của Hạ Minh Thành. Người phụ nữ kia xinh đẹp, mắt to eo nhỏ, tuổi xuân tràn trề, làn da trắng nõn mịn màng như em bé. Cô ta quen Hạ Minh Thành vào năm mười tám tuổi, năm chết đi cũng chưa đến hai mươi. Lúc phát hiện quan hệ của cô ta và cha mình, Hạ Thừa Tư đã mười lăm tuổi rồi. Bởi vì cô ta còn nhỏ tuổi đã có bản lĩnh phá hoại gia đình người khác, Quách Di ngày ngày khóc nước mắt chan cơm, vì vậyHạ Thừa Tư đã tìm Hạ Minh Thành tranh cãi không dưới mười lần. Hạ Minh Thành không thể đánh đứa con trai đã lớn, chẳng qua chỉ hờ hững nói một câu "Chuyện người lớn con nít đừng xen vào" rồi bỏ mặc chẳng thèm quan tâm. Sau nhiều lần náo loạn, Hạ Minh Thành dứt khoát đưa anh ra nước ngoài, mắt không thấy lòng không phiền. Đúng lúc thời gian đó Hạ Thừa Kiệt cũng đi du học, Hạ Thừa Tư vừa đi trong nhà chỉ còn có Quách Di, Hạ Na và Hạ Thừa Dật còn đang học tiểu học. Lần này Hạ Minh Thành càng chả hề kiêng dè, ngày lễ ngày tết cũng chẳng buồn về nhà. Năm thứ hai họ quen nhau, Quách Di bắt gặp hai bản thị thực đi Mỹ trong cặp công văn của Hạ Minh Thành. Là hộ chiếu của Hạ Minh Thành và ả tình nhân kia, thời hạn thị thực có hiệu lực là hai năm. Thông thường thời hạn thị thực đi Mỹ chỉ có một năm thôi, sao bọn họ lại xin đến hai năm chứ? Hơn nữa còn đi chung với nhau? Quách Di dần dần có dự cảm xấu.

Quả thật Quách Di đã chẳng còn trẻ trung gì nữa, không hề có ưu thế gì so với ả tình nhân trẻ tuổi kia. Nhưng mà một người vênh váo quá mức sẽ tỉ lệ thuận với mức độ lỗ mãng của mình. Trong hoàn cảnh Quách Di vườn không nhà trống, vừa qua Trung Thu, một cô gái mười chín tuổi thế mà lại ưỡn cao bụng đi đến nhà bà, khinh thường vẫy vẫy hộ chiếu trước mặt bà: "Đây là hộ chiếu chồng bà làm cho tôi." Cô ta chỉ chỉ bụng mình: "Còn đây là con của chồng bà với tôi đấy. Chúng tôi sắp sửa đi Mỹ sinh con, còn bà thì chuẩn bị ly hôn đi, bà Hạ à."

Quách Di là phụ nữ rất truyền thống, tư tưởng của bà gần giống với hoàng hậu thời cổ đại. Chỉ cần nghĩ đến trong bụng là con cháu của Hạ gia, bà sẽ không thể đóng cửa không tiếp đối phương. Bà mời ả tình nhân vào nhà ngồi nghỉ ngơi, sau đó bảo Hạ Na ôm Hạ Thừa Dật lên phòng ngủ lầu hai. Nhưng ả tình nhân kia không hề biết liêm sỉ, còn rêu rao ưỡn bụng đi lên lầu, nhân tiện ngắm nghía xung quanh: "Nhà này ở có thích không? Nếu ở đã quen sau này không được ở nữa thì phải làm sao?"

Quách Di biết mình nên chứng tỏ khí thế nhưng kể từ khi Hạ Thừa Tư rời khỏi, bà chẳng có chỗ dựa nào trong nhà này hết. Cô đơn và đè nén lâu ngày khiến bà bật khóc trước mặt ả tình nhân kia. Mà cảnh này lại hoàn toàn bị Hạ Na đang lén kéo cửa ra thấy được. Khi đó cô ta đã mười ba tuổi, rõ ràng là ba đã đuổi anh hai ra khỏi nước vì ả đàn bà này, trong nháy mắt cơn giận sôi sục, Hạ Na mất hết lý trí. Cô ta đặt Hạ Thừa Dật xuống, chạy nhanh ra ngoài, đẩy ả tình nhân kia một cái thật mạnh: "Đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ, không cho phép xúc phạm mẹ tôi."

Sau đó ả nhân tình trẻ tuổi cơ thể nặng nề kia cứ thế lăn đùng đùng xuống lầu, kèm theo tiếng kêu thảm thiết, cuối cùng nằm co rúm trên sàn đá cẩm thạch lạnh lẽo. Đó là lần đầu tiên trong đời Hạ Na thấy nhiều máu như vậy, giống như một đóa sen đỏ từ từ nở rộ, nổi bật thi thể lên trên. Sau khi xe cứu thương đưa người bị thương đến bệnh viện, đó cũng là lần đầu tiên Hạ Na lòng dạ hoảng loạn như thế. Tận mắt nhìn điện tâm đồ dần dần biến thành đường thẳng, không thể cứu được thai phụ, đứa bé và ả ta cùng chết trong bệnh viện.

Bởi vì lúc đó Hạ Na chưa được mười bốn tuổi, cho nên không thể xét xử. Bên cha mẹ ả kia Hạ Minh Thành đã lợi dụng quan hệ xử lý thích đáng xong xuôi. Ông ta chỉ dùng có một triệu đã nhét vào miệng người nhà ả nhân tình, lại ém nhẹm không cho báo chí truyền thông đăng chuyện này lên. Vì không để Hạ Na chịu ám ảnh tâm lý, cũng nhân tiện tránh đầu sóng ngọn gió, bọn họ cũng đã đưa Hạ Na đến Anh.

Vốn ai cũng cho rằng sau khi Hạ Na kết hôn cuộc sống sẽ ổn định rất nhiều. Nhưng chẳng ai đoán được chuyện này lại bị phơi bày ra ngoài. Nếu như là gia đình khác, đứa trẻ mười mấy tuổi giết nhân tình của cha mình chẳng sẽ bị khiển trách gì nhiều. Nhưng Hạ Na đã tiếng xấu tràn lan, hơn nữa đây còn là án mạng, tình trạng lại càng tệ hại hơn lúc trước gấp trăm lần.

Sau khi họp xong, Hạ Thừa Tư cho người liên hệ với giới truyền thông, tận lực giảm bớt dư luận chỉ trích Hạ Na. Sau đó đến nhà Kha Trạch và Hạ Na an ủi hơn một giờ, cuối cùng mới trở về nhà mình.

Dĩ nhiên chuyện này không có ảnh hưởng gì đến Bùi Thi. Tranh thủ thời gian buổi sáng Hạ Thừa Tư đi làm, cô tìm giấy bút trong nhà anh, kẻ vài tờ khuông nhạc, bắt đầu soạn bản hòa tấu "Hạ Mộng". Buổi sáng cô thức dậy bỗng có linh cảm, cảm thấy trong bản nhạc này phải thêm kèn Ô-boa và kèn Tuba, nhất định sẽ càng hoành tráng.

Vì vậy khi Hạ Thừa Tư đẩy cửa phòng ngủ ra, hình ảnh đầu tiên nhìn thấy cũng không phải là bạn gái quyến rũ muôn phần nằm trên giường mà là nhạc sĩ ngồi bên cửa sổ múa bút thành văn. Cô viết viết ngừng ngừng, thỉnh thoảng chống cằm, nhìn nhịp sống thành phố hối hả và rừng cao ốc bên ngoài. Nhưng mà tầm mắt cô như xuyên đến thế kỷ mười tám, trở về thời đại hồng hoang, cuối cùng dừng lại ở thời đại lãng mạn nhất giống như lật xem một quyển sách lịch sử trí tuệ nghìn năm. Khuông nhạc trước mắt cô là thế giới, nó mộc mạc và nguyên thủy, chưa từng bị sắt thép chạm qua. Cô cẩn thận ghi lại từng dấu ấn với đầu bút, dần dần mài tuổi thanh xuân thành viên đá óng ánh...

Qua nửa giờ sau, rốt cuộc cô mới đặt bút xuống, vươn vai một cái, trở về cuộc sống thực tế. Cô cầm điện thoại di động lên gửi một tin nhắn cho Hạ Thừa Tư, hỏi khi nào anh về, nhưng sau lưng lập tức vang lên âm báo Vi Kênh. Cô quay đầu lại, phát hiện ra anh đang ngồi ở đầu giường xem điện thoại di động, trên gối đặt chiếc Macbook.

"Anh về khi nào vậy..."

"Còn chưa đến giờ cơm trưa, đừng có cười quái đản như vậy." Hạ Thừa Tư ngước mắt nhìn cô một cái rồi quay lại với lá mail công việc cuối cùng, sau đó đặt Macbook lên giường, "Đến đây."

Dường như nói chuyện với nhau có vẻ rất dư thừa. Nhìn anh đứng lên, cô lập tức kích động nhào đến ôm lấy anh, treo sức nặng cả người lên người anh. Cô phát hiện mình vẫn không biết cách thể hiện tình cảm, dù thế nào cũng không nói ra được câu "Em rất nhớ anh", dù sao bọn họ chỉ mới có không gặp nhau vài giờ mà thôi.

Buổi trưa hai người ăn hết thức ăn anh mang về, sau đó ở trong nhà cả ngày. Tuy anh vẫn lạnh lùng nhưng cô vẫn có thể cảm thấy rõ ràng không khí bao quanh hai người cũng sinh ra sự thay đổi hóa học. Cảm giác hôn và ôm cũng khác, giống như hai người biến thành một người vậy. Cô không còn giữ kẽ như hồi trước nữa mà thoải mái ngồi lên đùi anh, vòng qua cổ anh, xem mấy tin tức mà cô hoàn toàn không hiểu cũng chẳng thích thú trên máy vi tính của anh. Cũng có thể muốn hôn anh thì hôn, muốn sờ nơi nào thì sờ nơi đó; hơn nữa còn biến thành con nhóc thích gây sự bất cứ lúc nào, thỉnh thoảng cắn lỗ tai anh một cái, quấy nhiễu sự chú ý của anh. Dĩ nhiên sau hai lần bị đè xuống cô quyết định không làm chuyện như vậy nữa.

Ban đêm Bùi Thi nhận được một cuộc điện thoại. Trên điện thoại hiển thị tên Kha Trạch, nhưng tiếng nói truyền đến lại là Hạ Na: "Bùi Thi, cô xem tin tức chưa?"

"Ờ, có thấy, sao hả?" Là Hạ Thừa Tư nói cho cô biết. Sau khi biết sự thật, cô cảm thấy thật ra Hạ Na có chút đáng thương trong vụ việc này.

"Người tiết lộ bí mật này với truyền thông là em trai cô."

"Lý do?" Bùi Thi thoáng ngỡ ngàng nhưng lập tức giữ vững thái độ hoài nghi. Cô chỉ chỉ ra ngoài cửa với Hạ Thừa Tư, cầm điện thoại di động ra ngoài tiếp tục nói chuyện.

"Lần trước chuyện của cô, cậu ta náo loạn lớn ở ngoài tòa như vậy, cô còn không rõ hay sao?"

"Xin lỗi, em trai tôi không có hứng thú với chuyện cô giết người. Lúc đó náo loạn lớn ở ngoài tòa như vậy là bởi vì nó tức cô trộm tác phẩm của tôi và cô đã làm chuyện ghê tởm với nó."

Sau một khoảng im lặng, Hạ Na từ từ nói: "Cậu ta nói cho cô biết hết rồi hả?"

"Đúng. Vả lại đêm đó tôi cũng có mặt."

Lại đợi trong chốc lát, tiếng Hạ Na càng run kịch liệt hơn: "Nếu cô cũng biết rồi. Đã vậy sao cô còn cho cậu ta liên tiếp thừa cơ hãm hại tôi? Bùi Thi, cô đã trả được thù chuyện Kỵ Sỹ Tụng rồi, hiện tại cô còn gì bất mãn nữa chứ? Bất mãn với chuyện tôi và Kha Trạch kết hôn giống em trai cô sao?"

"Cô Hạ, nói lại lần nữa, với hiểu biết của tôi về Bùi Khúc, chuyện hôm nay tuyệt đối không phải là nó làm. Cô đã kiên trì quan điểm của mình như vậy, thế có thể phiền cô giải thích xem tại sao nó lại biết chuyện cô từng giết người hay không?"

"Bởi vì cậu ta từng đọc lén nhật ký của tôi."

"Nó và cô chưa nói được bao nhiêu câu, tại sao lại đọc lén nhật ký của cô?"

"Thì đọc lén vào đêm đó chứ sao. Buổi tối mới vừa rồi cô đã nói đấy."

Buổi tối cô đón được Bùi Khúc ở sông Thames à? Lẽ nào khi đó Hạ Na còn mang theo nhật ký bên người sao? Bùi Thi hơi mù mờ: "Ý của cô là buổi tối ở bờ sông Thames, cô cho người hành hạ nó hả?"

"... Cô đang nói gì vậy?" Hạ Na cũng đần ra, "Chúng ta đang nói cùng một chuyện sao?"

"Sao tôi biết được."

"Tôi chưa từng gặp Bùi Khúc ở bờ sông Thames. Còn nữa, cô biết cậu ta từng thích tôi không? Hiện tại cậu ta hận tôi và Kha Trạch kết hôn cho nên mới hại tôi như vậy."

Nhìn thoáng qua Hạ Thừa Tư ở trong phòng, Bùi Thi nuốt lại câu "Cô nên đi khám bác sĩ đi" sắp thốt ra đến miệng, thờ ơ nói: "Tôi còn có việc, nói sau đi."

Cô biết mình không nên nghe Hạ Na đặt điều. Nếu bởi vì Hạ Na nhất thời kích động mà từng giết người, thì chuyện nhất thời kích động làm ra chuyện như vậy với Bùi Khúc cũng là bình thường. Cô nên tin tưởng Bùi Khúc tuyệt đối mới đúng. Nhưng mà chuyện này càng nghĩ càng kỳ lạ, cô vẫn không nhịn được gửi một tin nhắn cho Bùi Khúc: "Tiểu Khúc, Hạ Na nói em thích cô ta, có thật không?"

Một lát sau, Bùi Khúc mới từ từ trả lời: "Bệnh công chúa của Hạ Na tăng thêm chứng vọng tưởng, nên đi khám bác sĩ rồi đó." Bùi Thi nghĩ đến câu vừa rồi mình suýt nói với Hạ Na thì bật cười. Cô và Bùi Khúc quả là chị em sinh đôi, ngay cả cách suy nghĩ cũng giống như nhau.

Bởi vì tin tưởng Bùi Khúc vô điều kiện , chuyện này cũng nhanh chóng bị cô quên lãng. Ngày tháng tiếp theo cô đặt hết tâm tư vào âm nhạc. Phần lớn thời gian cô để Bùi Khúc đệm nhạc cho mình, luyện tập bản nhạc "Vũ Khúc Lonavala Hoda" và "Bản hòa tấu dạ thần". Có đôi khi luyện mệt cô cũng sẽ kéo một khúc nhạc tùy hứng để giảm bớt áp lực. Sau khi trình diễn xong cô ghi lại hết toàn bộ khúc nhạc. Cô viết được một bản hòa tấu điệu G, hợp tấu bốn piano "Vũ khúc yêu tinh xay bột" và hòa tấu ba piano "Người Celts". Dĩ nhiên cô viết được nhiều nhất vẫn là độc tấu đàn violin. Linh cảm cô tuôn trào ào ạt, tưởng tượng trong đầu cô mọc cánh bay xa. Nhìn thấy tuyết đầu mùa cô viết ra bản trữ tình "Khúc ca hoa hồng nước", đi xem một bộ phim Trung Cổ với bạn cô viết ra "Vũ nữ và hầm rượu" phong cách Gypsy. Lúc đi tản bộ ở công viên cô viết ra khúc phóng túng "Ngọn lửa trong hồ" vân vân... Đồng thời cô còn sáng tác rất nhiều bản nhạc phong cách Trung Quốc, ví như cô viết ra một bản "Tường" cho nhân vật lịch sử Vương Chiêu Quân mà cô thích nhất, viết một bản "Thương Chu" cho triều đại mà mình thích nhất...

Ý tưởng hay nhất chính là có một lần cô đi dạo phố ở gần nơi Hạ Thừa Tư họp, cô đã hẹn gặp anh nhưng sau đó lại vì muốn về nhà sớm nên cho anh leo cây. Anh nhắn tin cho cô với giọng điệu uy hiếp sau khi về sẽ phạt cô thật nặng. Cô lại không hề sợ hãi mà còn nhớ đến sự tích Vương Tử Du danh sĩ Đông Tấn. Trong "Thế Thuyết Tân Ngữ" có ghi lại, trong một đêm tuyết rơi ông ta chợt nảy ra ý định đi thuyền từ Thiệu Hưng chạy đến Chiết Giang thăm họa sĩ Đới Quỳ, nhưng dọc đường đi ông ta đã hết hứng nên đến cửa nhà Đới Quỳ ngược lại không vào, lập tức trở về phủ. Vì thế cô viết ra một bản độc tấu violin vui nhộn phong cách Trung Quốc cổ tên là "Đới Quỳ Chi Môn."

Cô đột phá không chỉ biểu hiện trong việc sáng tác, ngay cả kỹ xảo trình diễn cũng thế. Càng ngày cô càng ý thức sâu sắc cảm giác dung hợp tình cảm và khúc nhạc rất tuyệt vời. Một ngày đông ấm áp lúc luyện đàn cô tùy ý kéo một khúc nhạc mình sáng tác, nhanh chóng kéo cây vĩ đến cuối dây cung, lúc dây vĩ chỉ còn lại 1/5 thì bỗng rút tay lại, thả chậm tốc độ kéo nhẹ lại, đồng thời tăng thêm độ mạnh yếu trên dây vĩ. Cách thức trình diễn này hoàn toàn khác với lúc trước, giống một tiểu tiên nữ mua được kẹo mình thích nên hét to một tiếng rồi vỗ đôi cánh của mình bay lên không trung. Cô bị tiếng đàn mình kéo làm giật mình, sau đó thử lại lần nữa với tâm trạng như vậy, phát hiện âm thanh này thật sự khá ổn. Từ đó về sau, kỹ xảo này cũng đột phá như những thứ khác, trở thành một phần đặc sắc trong cách trình diễn của cô.

Bùi Thi vui vẻ như vậy không đơn thuần là vì nhân tố âm nhạc. Đời sống tình cảm của cô cũng vô cùng thuận lợi. Thời gian yêu đương với Hạ Thừa Tư càng dài, cô lại càng thấy được nỗi lo lắng lúc trước của mình là dư thừa. Quả thật tính cách của bọn họ rất hợp. Thỉnh thoảng cô sẽ mang đàn đến nhà anh ăn ké đôi ba ngày, mùa đông kéo đàn trong phòng khách rất lạnh, trên căn bản chỉ cần anh rửa mặt lên giường sau mười phút cô cũng sẽ chui vào chăn theo, quấn chặt tay chân lạnh buốt vào người anh. Anh sẽ không run, chỉ tỉnh bơ quay đầu lại nói: "Nóng quá, anh sắp đổ mồ hôi rồi nè."

Lúc ngủ Hạ Thừa Tư thường xuyên đè lên mái tóc dài của cô, trong lúc cô nửa tỉnh nửa mê sẽ cau mày rút tóc mình ra. Nhưng chẳng bao lâu tóc lại bị anh đè lên nữa, cô lại tiếp tục rút tóc ra. Có một đêm rút bốn năm lần, cô mất hết kiên nhẫn vỗ thật mạnh lên cánh tay anh. Anh dứt khoát ôm gối lăn qua bên kia ngủ luôn. Cô lạnh lùng nói: "Anh đang muốn giữ khoảng cách với em đó hả?" Ngày hôm sau phải đi làm khiến Hạ Thừa Tư cực kỳ bất đắc dĩ, nhắm hai mắt thốt ra một câu "Im lặng." Sau đó ôm cô trong vòng tay ngủ tiếp.

Trên phương diện gì cô cũng phản ứng hơi chậm. Cô thường xuyên nghe nhạc Rock and Roll và nhạc đồng quê của Mỹ ở thế kỷ trước trong xe anh, cô nói kháy anh: "Nhạc anh thích già quá, mấy nghệ sĩ này trẻ tuổi nhất cũng đã năm mươi rồi." Anh chẳng thèm nhìn cô lấy một cái: "Còn nhạc em thích người trẻ tuổi nhất đã chết mất đất rồi, sao hả?" Sau đó cô quyết định không nói chuyện với anh trong vòng ba mươi phút.

Nhưng chuyện phản ứng chậm lụt không chỉ dừng lại ở đây. Có một ngày cô thấy một câu chuyện cười trên mạng, vừa nén cười vừa đọc cho Hạ Thừa Tư nghe, sau khi nói xong chính cô cười lên ha ha. Kết quả là Hạ Thừa Tư chẳng hề có chút phản ứng. Cô cảm thấy ngượng chín cả mặt, nhào đến cắn lên mặt anh một cái, kết quả không cẩn thận hàm răng va phải nên đau đớn, kêu lên một tiếng, đưa tay đánh anh. Hạ Thừa Tư hoàn toàn ra vẻ mặt lạnh: "Anh nên nói gì đây?"

Dĩ nhiên cũng không phải là cô chẳng hề lo lắng gì với chuyện yêu đương của bọn họ. Nói một cách khác mỗi lần bọn họ xảy ra quan hệ anh còn cẩn thận hơn cả cô. Có một lần họ làm khá kịch liệt, anh không cẩn thận làm rách bao cao su, tuy chưa bắn ra nhưng ngày hôm sau anh vẫn mua thuốc tránh thai cho cô. Từ đó về sau mỗi lần bọn họ lên giường anh đều mang hai lớp bao cao su. Quả thật giống như sẽ lây bệnh AIDS cho cô vậy. Cô chưa từng hoài nghi tình cảm của anh, nhưng mà tại sao anh phải làm như vậy? Là bởi vì anh bị bệnh, hay là vì anh không thích trẻ con nên sợ cô mang thai? Hay bởi vì anh rất bảo thủ, không thể chấp nhận việc có thai trước hôn nhân?

Còn có một sự việc cũng khiến cô hơi nghi ngờ. Cô biết mọi người, bao gồm cả Bùi Khúc cũng đã biết sự hiện hữu của anh. Nhưng ngoại trừ anh giới thiệu cô cho cô em họ Tiểu Bội biết trong hỗn lễ của Hạ Na, cũng chưa hề thấy anh có ý định đưa cô về nhà ra mắt. Trái lại anh đưa cô đi giới thiệu với không ít bạn bè, nhưng những người này hơn phân nửa đều liên quan đến công việc của anh, hoặc là bạn bè quen biết sau này khi ra xã hội làm việc. Những người bạn nối khố với anh, hoặc là quen biết nhiều năm thì cô chẳng hề biết ai. Kỳ lạ nhất là ngày mùng một tháng bảy là sinh nhật anh, anh không tổ chức bất cứ tiệc tùng gì, chỉ một mình ở nhà mừng sinh nhật với cô. Tối hôm đó vô cùng lãng mạn khiến cô tạm thời quên đo nỗi lo lắng của mình. Cô rối rắm một thời gian, sau đó nghĩ rằng do quan hệ của cô và Hạ Na không tốt, vì tránh phiền phức nên anh mới làm như vậy.

Trong nháy mắt, đêm nhạc cổ điển hoàng gia đã sắp đến. Trước ngày biểu diễn cô dẫn Bùi Khúc bay đến HongKong, ở khách sạn mà bên ban tổ chức đã đặt. Ngày vừa đến, cô cảm thấy tất cả đều chuẩn bị xong xuôi, dự định ngủ một giấc ngon lành trong khách sạn, thư giãn bản thân, không luyện đàn đêm đó. Trước khi đi ngủ cô mở máy tính ra xem tin tức một chút và kiểm tra hộp thư. Trong email có một phong thư gửi đến từ người phụ trách nước Anh, nội dung đại khái là chúc cô ngày mai biểu diễn thành công. Nhưng câu nói sau cùng lại là: Look forward to hearing your extraordinary gift with Mendelssohn.

Mendelssohn... Mendelssohn?

Nhìn hàng chữ đó, đầu óc Bùi Thi đột nhiên trống rỗng, chỉ còn lại một đống câu hỏi: Ngày mai không phải cô biểu diễn Sarasate sao? Tại sao lại xuất hiện Mendelssohn? Không, những thứ này không quan trọng, quan trọng là vì sao chuyện đổi bài nhạc lớn như vậy mà không có ai báo với mình hết?

"Bùi Thi dẫn theo Bùi Khúc đến Hong Kong?"

Trong căn phòng tổng thống cùng khách sạn, Nhan Thắng Kiều vốn đang uống trà, khi nghe thấy tin tức kia tay đang cầm tách trà dừng lại khá lâu giữa không trung. Móng tay được sơn một lớp màu đỏ táo bóng lưỡng, đôi môi cũng tô màu đỏ đậm như vậy.Khóe môi bà nở nụ cười tao nhã nhưng ánh mắt chẳng hề có cảm xúc: "Cô ta lại đang giở trò quỷ gì? Định hợp tấu Mendelssohn với Bùi Khúc sao?" Lúc bà lên tiếng, con gái út bốn tuổi của bà đang chạy tới chạy lui trong phòng, hoàn toàn không phát hiện ra sức ép trầm trọng trong phòng. Nhan Thắng Kiều già rồi mới sinh, luôn rất yêu thương đứa con gái này, cho nên nói nếu có ai không sợ bà, có lẽ chỉ có đứa con gái này thôi.

Thuộc hạ đứng trước mặt bị bà chất vấn không lên tiếng, nhưng ánh mắt đã bán đứng nỗi sợ sệt trong nội tâm của anh ta. Bà rất hiếm khi phát biểu ý kiến với báo cáo công việc của họ, bình thường bọn họ chỉ cần chấp hành là đủ rồi. Nhưng mỗi khi gặp phải vấn đề của Bùi Thi, bà sẽ luôn hỏi họ một vài vấn đề căn bản là họ không biết đáp án. Anh ta nuốt nước miếng, đang suy nghĩ phải trả lời thế nào thì Adonis đang thay dây cho cây đàn violin của mình ở bên cạnh lên tiếng trước: "Con cảm thấy cô ta không hề nghĩ đến biểu diễn Mendelssohn. Mẹ nuôi à, chắc hẳn cô ta đã sớm nhìn ra ác ma trong lòng của mẹ rồi. Rõ ràng biết cô ta chỉ giỏi những bản nhạc showpieces, còn để cô ta trình diễn bản nhạc tràn ngập tình cảm."

"Mẹ cho phép con phát biểu ý kiến hay sao?"

Lúc Nhan Thắng Kiều nói chuyện còn chẳng hề mấp máy môi, bên kia Adonis lập tức ngoan ngoãn im miệng. Bà uống một hớp trà, đặt tách lên bàn, không hề lưu lại vết son môi trên miệng tách: "Cậu đi điều tra thêm xem cô ta đang mưu tính cái gì."

"Vâng." Tên thuộc hạ tuân lệnh cúi đầu.

"Ngày mai nếu như cô ta muốn vi phạm quy tắc lên sân khấu biểu diễn bản nhạc trước đó, vậy thì chờ bị mời xuống sân khấu đi." Đợi chốc lát, Nhan Thắng Kiều nhìn Adonis một cái. Adonis nhún nhún vai, ra dấu kéo qua kéo lại trên miệng mình. Bà ta nhíu mày, xua xua tay: "Bây giờ con có thể nói chuyện rồi."

"Thật ra thì con cảm thấy chuyện đổi bản nhạc hoàn toàn không cần thiết. Cho dù là cô ta trình diễn thể loại sở trường của mình, con cũng không cảm thấy sẽ thua cô ta." Thái độ Adonis khác thường, có vẻ như rất nghiêm túc, "Mẹ để con dùng ưu điểm của mình đánh thắng khuyết điểm của cô ta, con cũng sẽ không cảm thấy kiêu ngạo."

"Trình diễn bản showpieces con chắc chắn có thể đánh bại được cô ta một trăm phần trăm sao?"

"95% là có thể đánh bại được cô ta, 5% là có thể ngang hàng với cô ta."

"Dù chỉ có 1% khả năng ngang hàng cũng không được. Không mạnh đến mức hoàn toàn hạ gục cô ta thì con cũng đừng tự phụ như vậy."

"Thắng bại là chuyện thường tình. Thua cô ta một lần thì thế nào? Nếu thua thật, tiếp theo về..."

Adoni vẫn chưa nói hết được nửa câu còn lại đã bị Nhan Thắng Kiều hất nước trà vào mặt. Nhìn thấy giọt nước nhỏ xuống theo mái tóc, anh ta ngẩng đầu khó tin. Chuyện như vậy không phải chưa từng xảy ra trước kia. Nhưng mà không thể nào ngờ được trước đêm tranh tài bà lại đối xử với mình như vậy. Anh ta cười một cái, đặt đàn violin xuống, đi đến đầu giường rút khăn giấy ra lau vài giọt nước trên đàn: "Làm hư đàn sẽ ảnh hưởng đến buổi biểu diễn ngày mai."

"Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi. Không được để đứa con gái của người đó thắng con." Bà nhẹ nhàng đặt lại tách trà lên bàn, giống như chẳng hề xảy ra chuyện gì ôm con gái chạy đến ngồi lên đùi, nói nhẹ nhàng bâng quơ, "Bởi vì cô ta mà con trai ruột của mẹ đã không đụng đến âm nhạc nữa. Nếu như con trai nuôi của mẹ cũng thua cô ta thì đứa con trai nuôi này không phải thứ vô dụng hay sao? Không cần cũng được."

Nhắc tới con ruột, Adonis hoàn toàn không biết hận thù của Nhan Thắng Kiều đối với Bùi Thi từ đâu mà ra. Hiện tại rất nhiều ký giả phỏng vấn Nhan Thắng Kiều đều hỏi bà: "Tại sao bà thành lập ra một đế quốc âm nhạc to lớn như vậy nhưng con của bà lại không trở thành nhạc sĩ vậy?" Câu trả lời của bà hoàn toàn chẳng lộ ra sơ hở: "Bởi vì âm nhạc là một nghệ thuật rất cảm tính, con tôi lại rất lý tính, có thiên phú kinh doanh. Cho nên tôi thấy, con trai giỏi kinh doanh của tôi kết hợp với con dâu nhạc sĩ tốt hơn, không cần cả nhà đều phải làm âm nhạc. Anh thấy sao hả?"

Thật ra tất cả đều là nói dối, từ khi Kha Trạch sinh ra được vài ngày đã thể hiện rõ tài năng âm nhạc của anh ta. Mỗi lần anh ta khóc lớn không nín, ngay cả sữa hay đồ chơi đều không dỗ được, nhưng chỉ cần nghe nhạc cổ điển thì sẽ yên tĩnh lại. Cái đó có liên quan rất lớn với lúc người mẹ mang thai. Cho đến nay bà đều cất giấu anh ta làm vũ khí bí mật, để anh ta và Bùi Thi học đàn chung, để giáo sư chú ý anh ta hơn, thật ra là mong đợi sau khi anh ta trưởng thành ra nghề sẽ tỏa ánh hào quang. Tuy nhiên năm mười sáu tuổi, anh ta phát hiện được một bí mật của Nhan Thắng Kiều. Cụ thể là bí mật gì thì Adonis không biết rõ, chỉ biết có liên quan đến Bùi Thi. Từ đó về sau tính tình Kha Trạch thay đổi to lớn, biến thành ăn chơi trác táng từ trong nước cho đến nước ngoài. Mà cũng kể từ đó vứt bỏ âm nhạc luôn.

"Con hiểu rồi, mẹ nuôi nói đúng." Adonis lau đàn xong, lúc này mới bắt đầu lau tóc của mình, "Ngày mai con sẽ thể hiện thật tốt."

Bảy giờ tối hôm sau, đêm nhạc cổ điển hoàng gia Hong Kong chính thức mở màn. Sân vận động với sức chứa hằng trăm nghìn người được trang hoàng đổi mới, dựng một sân khấu phong cách cổ điển chính giữa, khán đài liên tục bị người hối hả nhét đầy, giống như chuyến xe lửa chạy tết vậy. Ánh đèn xoay tròn sáng quắc rọi đến từ bốn phương tám hướng. Thời gian nhích từng chút từng chút đến gần bảy giờ. Bùi Thi đứng phía sau sân khấu nhìn tình hình khán đài sân vận động: Màn đêm thăm thẳm giống như một dải lụa đen bao trùm khán giả, tôn lên sân khấu chính giữa sáng chói rực rỡ. Sau đó người dẫn chương trình đứng giữa sân khấu giới thiệu tiết mục đêm hôm nay bằng tiếng Quảng Đông, thông qua dàn loa truyền khắp từng ngõ ngách. Hàng vạn khán giả nhanh chóng yên tĩnh. Bục biểu diễn được từ từ đưa lên giữa sân khấu, nghĩ đến buổi hòa nhạc của Adonis mang đến cho khán giả rung động biết bao, nỗi áp lực vô hình của Bùi Thi trở nên lớn hơn.

Khi người trình diễn xuất hiện trước mặt khán giả, phản ứng đầu tiên của cô là "Sao Adonis mập hơn trước kia nhiều quá vậy"... Ngẩng đầu nhìn lên màn hình lớn lại, cô mới phát hiện đây không phải là Adonis mà là Bác Lý Man. Chuyện gì xảy ra? Ngay cả thứ tự biểu diễn cũng thay đổi à? Cô vội vàng tìm nhân viên làm việc sau khán đài xin một phần danh sách biểu diễn, phát hiện người biểu diễn đầu quả thật từ Adonis đổi thành Bạc Lý Man. Vậy Adonis đi đâu? Còn cô thì sao? Cô lật xem tiếp vẫn không thấy được tên hai người họ. Đến tận hàng thứ hai đếm ngược từ dưới lên thì nhìn thấy...

Độc tấu đàn violin "Góc sinh mệnh", bản hòa tấu đàn violin điệu E của Mendelssohn, người trình diễn: Adonis.

Độc tấu đàn violin "Dạ thần", bản hòa tấu đàn violin điệu E của Mendelssohn, người trình diễn: Bùi Thi.

Là giỡn chơi hay là in lầm đây. Đây là phản ứng đầu tiên khi Bùi Thi thấy hai dòng chữ này. Rốt cuộc là ai sắp xếp tiết mục mà lại khiến hai người trình diễn hai bản nhạc giống nhau như đúc vào lúc cuối hết vậy chứ? Hơn nữa, cô còn là người cuối cùng. Cô lật tìm danh sách tổ chức chương trình nhạc hội này. Quả nhiên phía trên xuất hiện bốn chữ Âm Nhạc Kha Thị. Hóa ra, Nhan Thắng Kiều cũng ở đây. Cô chẳng hề tò mò chút nào nữa cả.

Đối với Bùi Thi mà nói, thời gian tiếp theo đơn giản là một sự đau khổ, nhưng cô vừa phải giành giật từng giây từng phút để tập quen khúc nhạc. Mỗi nghệ sĩ biểu diễn ở đây đều vô cùng ưu tú. Khi mỗi một bản nhạc kết thúc, cô cảm thấy tảng đá nơi đáy lòng càng nặng hơn một chút. Đến khi giải lao giữa giờ, mấy công ty âm nhạc lớn xuất hiện phía sau sân khấu, thỉnh thoảng thăm hỏi nghệ sĩ dưới cờ mình. Trong đám đàn ông cao lớn đủ mọi quốc gia này, Bùi Thi nhìn thấy một người phụ nữ Châu Á nhỏ nhất nhưng có khí thế nhất. Bà ta mặc một bộ váy liền da cá sấu màu tím, có vẻ chói mắt trong đám vest đen. Bà ta vẫn giống trước kia, ánh mắt ngạo nghễ nhìn người khác, dùng kiểu cách kẻ bề trên nhìn Bùi Thi và Bùi Khúc một cái, sau đó giống như không thấy ai tiếp tục trò chuyện với người bên cạnh.

Bùi Khúc bị bà nhìn như vậy bất giác giật mình: "Chị, chị xem, đó là..."

"Suỵt." Bùi Thi không có ý định chào hỏi gì bà ta, chỉ tiếp tục xem nhạc phổ trong tay.

Đám người kia trò chuyện một chút rồi lập tức trở về ghế khách quý. Sau đó Bùi Thi đi tìm một phòng luyện tập không có ai, luyện đàn trong thế giới tuyệt đối không ai quấy nhiễu, kéo đến lúc buổi biễu diễn sau trôi qua hơn phân nửa. Bên ngoài chính là nghệ sĩ độc tấu đàn cello nổi tiếng đang biểu diễn một khúc nhạc của Bach, tiếp theo là Adonis biểu diễn, nhanh chóng sẽ đến lượt cô. Cô đến nhà vệ sinh rửa tay, nhìn vào gương tự nói với mình đừng khẩn trương, mình nhất định có thể phát huy như bình thường. Nhưng tâm trạng tối nay vẫn không tốt, cô dự cảm sẽ làm hỏng buổi biểu diễn. Nếu quả thật như vậy, chỉ sợ là hợp ý với Nhan Thắng Kiều rồi. Buổi biểu diễn hôm nay được truyền hình trực tiếp trên thế giới, sắp xếp nghệ sĩ không có nhiều kinh nghiệm biểu diễn như cô vào tiết mục cuối cùng, không phải là muốn cho cô trở thành trò cười lớn nhất hay sao? Lần này nếu biểu diễn sơ sẩy, sự nghiệp đàn violin của cô sợ rằng sẽ chôn vùi tại đây.

Cô hít thở thật sâu vài lần, nắm chặt tay bảo mình không được khẩn trương, sau đó đi ra phòng vệ sinh. Nhưng vừa mới đi ngang qua phòng tập luyện, cô chỉ nghe một giọng nữ khe khẽ mơ hồ truyền ra từ bên trong: "Bùi Khúc, nghe nói gần đây cậu lại không an phận à."

Bùi Thi và Bùi Khúc đồng thời ngẩng đầu. Người trước thì ngỡ ngàng nhìn bà ta, người sau thì viết rõ nỗi sợ hãi trong lòng lên khuôn mặt. Một người hầu nhanh chóng kéo một cái ghế tới đặt phía sau Nhan Thắng Kiều. Bà ta chẳng buồn nhìn tới, từ từ ung dung ngồi xuống, khoanh tay trước ngực: "Gần đây hình như cậu rất có ý kiến với con dâu tôi à? Sao đây, trước kia bị dạy dỗ như vậy còn chưa đủ hả?"

"Tôi không biết bà đang nói gì." Tuy nói như thế, nhưng khuôn mặt của Bùi Khúc đã trở nên tái nhợt, vai cũng rụt lại.

Bùi Thi lập tức đi đến, đứng chắn giữa Nhan Thắng Kiều và Bùi Khúc, nói chẳng hề khách sáo: "Dạy dỗ gì?"

"Bùi Thi, quản lý em trai cô cho tốt đi. Trước kia cậu ta không biết động não đi thích một cô gái, lúc đó bị tôi phát hiện, đã cho cậu ta một trận dạy dỗ nho nhỏ..."

Rõ ràng Bùi Thi không tò mò nội dung khác, chỉ cất cao giọng hỏi một lần nữa: "Dạy dỗ gì?"

Ngay cả nét cười lạnh lùng trên mặt Nhan Thắng Kiều đều biến mất. Khóe miệng bà ta trễ xuống, nói từng chữ từng chữ: "Dạy cho cậu ta biết làm một con chó ngoan thế nào. Đừng nên thấy ai cũng cắn, thấy ai cũng sủa."

Tiếng nói bà ta không lớn, nhưng từng chữ chứa đầy sức chấn động, Nghe đến câu cuối, Bùi Khúc chợt lui về sau hai bước, làm rơi đàn violin xuống mặt đất. Còn Bùi Thi thì đi lên trước một bước, hai nắm đấm siết chặt không ngừng run run: "Hóa ra... vụ việc kia là bà làm?"

"Các người thật cho rằng là Hạ Nà làm à?" Nhan Thắng Kiều nghiêng đầu cười, "Nó chỉ gửi lại cho Bùi Khúc đống thư tình cậu ta gửi cho nó thôi. Sau đó là tôi thay đổi, bỏ hình dạy chó vào trong đó."

Bùi Khúc cắn chặt răng, nước mắt ràn rụa chảy xuống: "Tại sao bà phải làm như vậy?"

"Ai bảo cậu muốn trêu chọc Hạ Na? Nếu như nó không sánh đôi với Kha Trạch thì còn ai xứng đôi với con tôi hả?" Nhan Thắng Kiều gần như nhìn về phía Bùi Thi với ánh mắt sát khí, "Con gái Bùi Thiệu sao? Xách giày cũng không xứng."

"Nếu... bà đã hận chúng tôi như vậy, tại sao còn muốn nhận nuôi chúng tôi?" Tâm trạng Bùi Khúc bỗng trở nên vô cùng kích động.

"Nhận nuôi là đối xử tốt với các người sao. Tôi chỉ tò mò con của Bùi Thiệu sẽ lớn lên thành kiểu gì mà thôi. Sự thật là các người thật không để cho tôi thất vọng. Nhìn cô chị này xem, lạnh lùng, tự phụ. Thân là nghệ sĩ đàn violin mà ngay cả một bản nhạc chứa đựng tình cảm cũng không viết ra được. Dù yêu đương mấy lần cũng không có kết cuộc tốt đẹp, nhất định là kẻ đáng thương có tài nhưng không gặp thời sống cơ khổ suốt quãng đời còn lại rồi." Thấy Bùi Thi im lặng, đôi mỏng như lưỡi dao của Nhan Thắng Kiều nhẹ nhàng mấp máy, "Về phần Bùi Khúc, cậu không chỉ có dáng vẻ giống cha cậu, tính cách cũng tương tự. Hèn yếu, bất tài, luôn hô hào 'tôi sinh ra vì tình yêu' để trốn tránh mình là kẻ thất bại... Khụ!"

Bùi Thi bất chấp mọi thứ xông qua, bóp cổ bà ta, mắt long lên sòng sọc nói: "Mụ phù thủy này! Bà nói thêm một chữ nữa... nói thêm một chữ nữa xem!" Nhìn gương mặt Nhan Thắng Kiểu đỏ bừng đau đớn, cơn lửa phẫn nộ của cô càng cháy càng mạnh. Hận không thể giết chết người đàn bà này ngay lập tức, khiến bà ta vĩnh viễn biến mất trên thế giới này.

Nhưng hành động này chẳng hề kéo dài. Đám vệ sĩ bước đến nắm cánh tay cô, lôi cô ra giống như con gà con, đẩy cô ngã xuống mặt đất. Nhan Thắng Kiều che cổ họng minh ho khan vài tiếng, nhận lấy cốc trà người hầu đưa đến, hổn hển uống một hớp: "Bà mẹ Cao Doanh Doanh của bọn mày và Bùi Thiệu đã có chúng mày rồi nhưng vẫn vứt lại ba người bọn mày bỏ đi, chết tha hương đó thôi. Có thể thấy Bùi Thiệu là dạng đàn ông thế nào rồi. Bùi Khúc, mày đừng gây sự chú ý với Hạ Na nữa. Với cái kiểu đức hạnh của mày, cho Hạ Na có gả cho một con chó cũng không gả cho mày đâu. Còn không hiểu thì hãy nghĩ đến cha mẹ mày đó."

Trên sân khấu, Adonis đã hoàn thành bản độc tấu "Góc sinh mệnh". Ban nhạc đệm cho anh ta đã tiến vào chuẩn bị hòa tấu. Thành viên ban nhạc mặc một bộ áo đen tuyền, chỉ có nhạc phổ đặt trước mặt họ, nơ áo sơ mi và tóc Adonis là trắng phau. Adonis lấy ra một tấm khăn ca-rô đặt trên vai, gác đàn violin trên cổ, kiêu ngạo ngẩng đầu. Nhạc trưởng cầm lấy đũa chỉ huy, giật giật tay áo, mở ra hai bàn tay. Sau đó tiếng nhạc dạo như tiếng sấm đùng đùng trước mưa thư thả vang lên.

Không biết từ lúc nào, sau khán đài mấy đứa trẻ đã ngồi một dãy, tổng cộng mười đứa, năm nam năm nữ, trong đó có con gái của Nhan Thắng Kiều. Trong ngực bọn chúng đều ôm một bó hoa tươi, vốn đang thờ ơ đung đưa chân, nhưng khi tiếng đàn violin của Adonis vang lên, toàn bộ chúng nó đều ngồi im, nhìn về phía anh ta. Vốn khi này biểu diễn đàn cello vô cùng trầm thấp từ tốn, rất nhiều người nghe đã mệt mỏi uể oải. Nhưng đến khoảnh khắc Adonis biểu diễn, bọn họ cảm thấy kinh ngạc, giống như thủy thủ bị nước biển lạnh lẽo xối tỉnh trong trời khuya. Bản hòa tấu Medelssohn nổi tiếng thế giới này khúc đầu là buồn bã và đau thương, nhưng Adonis trình diễn không chỉ bộc lộ được tình cảm ôm ấp đau buồn này vô cùng nhuần nhuyễn, thậm chí còn tăng thêm khí thế vừa khoáng đạt vừa quật cường.

Trong những khán giả cũng không thiếu nghệ sĩ trình diễn nhạc giao ưởng, bọn họ nghe bản nhạc của anh ta giống như vô số chim sẻ nhìn thấy thiên sứ Metalon mở ra ba mươi sáu cánh rực rỡ. Ngay cả có không cam lòng và ghen tỵ hơn nữa chỉ cần nghĩ đây là bản hòa tấu của thiên tài violin Châu Á số 1 thì cũng đành tâm phục khẩu phục.

Mà ở phía sau sân khấu, Bùi Thi đã không có tâm tư để ý đến buổi trình diễn trước sân khấu. Cô ôm lấy đầu Bùi Khúc khóc không ngưng, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu: "Không sao, không sao, có chị ở đây với em... Tiểu Khúc, em đừng khóc nữa mà, người đàn bà kia nói em chẳng cần tin chữ nào hết. Ba chúng ta là người cha và người chồng vĩ đại nhất trên thế giới, mẹ bỏ đi chắc chắn là có nỗi khổ tâm của mẹ... Người đàn bà kia chỉ là ghen tỵ với gia đình hạnh phúc của chúng ta thôi."

Hạnh phúc? Đó thật sự là hạnh phúc sao? Ngay cả tên mẹ đều phải thông qua Nhan Thắng Kiều tiết lộ mới biết được. Bùi Khúc khóc đau lòng hơn. Bùi Thi ngẩng đầu nhìn lên, ép nước mắt trở về: "Tiểu Khúc, em là giỏi nhất. Em xem, em đàn piano hay như vậy, lại còn đẹp trai, hiền lành dịu dàng nữa chứ, tất cả mọi người đều thích em. Chị luôn cảm thấy kiêu ngạo vì người em trai ưu tú như em..."

Lại qua một khoảng thời gian, Adonis kết thúc nốt nhạc cuối cùng. Sau khán đài truyền đến tiếng hô khẩn cấp: "Bùi Thi, Bùi Thi, nhanh lên đi ra ngoài nào, đến lượt cô rồi."

"Em nghỉ ngơi ở đây trước." Bùi Thi lau nước mắt cho Bùi Khúc, vò rối tóc của cậu, khom người xuống khẽ mỉm cười với cậu, "Chị sẽ nhanh chóng trở lại."