Hạ Luyến Tương Phùng

Chương 8

Phương Cảnh Hoán ôm cô vào trong ngực, đầu vùi ở cổ, giọng nói run rẩy: “Em không lừa anh phải không? ”

Mạnh Kim Ca vừa định trả lời “Vâng”, bỗng nhiên cảm giác giọng điệu của anh không đúng lắm, muốn nhìn mặt anh, nhưng lại bị Phương Cảnh Hoán ôm chặt, không thể động đậy.

“Anh khóc à?”

“Anh không có!” Phương Cảnh Hoán nhanh chóng phủ nhận.

Mạnh Kim Ca thỏa hiệp: “Được rồi, anh không có. ”

Để chứng minh, anh nâng đôi mắt đỏ bừng lên, giả vờ hung dữ nhìn cô: “Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh!” ”

“Đúng vậy, không có lừa gạt anh.” Mạnh Kim Ca chống ở hai vai anh, ngửa đầu cười khanh khách, hôn một cái vào khóe mắt anh.

Phương Cảnh Hoán ngây người hai giây, khẽ chớp mắt, thấp giọng nói: “Em lừa anh không ít lần rồi.”

Mạnh Kim Ca đang muốn phản bác thì thấy anh hơi khom lưng, đưa mặt lại gần hơn, nhắm mắt lại, lỗ tai đỏ lên nhỏ giọng nói: “Hôn lại một lần nữa đi. ”

Cô không nhịn được cười, một lần nữa dán lên môi anh, ấm áp, mềm mại, nhẹ nhàng chạm vào nhau.

Màu đỏ từ vành tai lan đến hai má, Phương Cảnh Hoán có chút ngại ngùng ho khan hai tiếng, ý cười bên môi thế nào cũng không giảm được, nói: “Sau này không cho phép được lừa anh nữa. ”

Mạnh Kim Ca nhăn mũi, “Nói đạo lý chút đi chứ, em đâu có lừa anh? ”

“Em đã nói muốn mang cho anh cái gối nhỏ.”

Ồ, xuyên không trở về nên cô không thể làm được việc đó.

Mạnh Kim Ca giải thích: “Quên rồi, trung học có nhiều chuyện như vậy. ”

Phương Cảnh Hoán tiếp tục lật lại chuyện cũ: “Em đã nói từ nay về sau chỉ nhìn anh. ”

Cô hợp tình hợp lý gật đầu: “Đúng, em có nhìn người khác đâu?” ”

Ánh mắt Phương Cảnh Hoán trở nên u oán: “Năm lớp 12 mỗi ngày em đều dính một chỗ với Tiết Hưng Tu, đại học còn cùng trường với cậu ta. ”

Cái này…Không lẽ cô phải xuyên trở lại à!

“Được rồi, là lỗi của em, về sau nhất định cách xa cậu ta.” Mạnh Kim Ca giữ chặt ống tay áo của anh, khẽ lắc lắc hai cái làm nũng: “Không còn nữa chứ? ”

Phương Cảnh Hoán nghiêm túc nói: “Em nói muốn làm bạn gái anh. ”

Mạnh Kim Ca mở to hai mắt, phản bác: “Cái này em chưa từng nói nha. ”

“Vậy bây giờ em nói đi.”

“?”

Cô cảm thấy A Hoán học hư rồi!

Mạnh Kim Ca hờn dỗi trừng mắt nhìn anh một cái, đang chuẩn bị mở miệng thì bên tai bỗng vang lên giọng nói của anh: “Kim Ca, anh thích em, làm bạn gái của anh được không? ”

Phương Cảnh Hoán lại ôm lấy cô, cúi đầu dán lên má, giọng nói trầm ấm, dịu dàng: “Anh thích em đã lâu lắm rồi. ”

Cho dù đã sớm biết nhưng khi Mạnh Kim Ca nghe thấy câu tỏ tình này, trong lòng vẫn cảm thấy ngọt ngào, tựa như có một cơn gió ấm thổi qua, thổi tan sự bất an cùng sợ hãi của cô trong khoảng thời gian này.

Đối với bọn họ mà nói là năm năm, là quỹ đạo nhân sinh phát triển bình thường, đối với Mạnh Kim Ca mà nói, chỉ mới năm ngày ngắn ngủi.

Năm ngày trải qua cái chết của A Hoán và hai lần xuyên  không.

Cô trong trạng thái lo sợ, sợ rằng tất cả sẽ chỉ là một giấc mơ.

Nhưng giờ phút này, cuối cùng cũng có cảm giác kiên định.

“Được.” Mạnh Kim Ca nhếch khóe môi lên, lại nghiêng đầu hôn lên mặt anh.

Trong nháy mắt thân thể Phương Cảnh Hoán cứng đờ, Mạnh Kim Ca nhịn cười âm thầm đắc ý, mấy lần hôn anh đến đỏ mặt thẹn thùng, chờ bọn họ già đi, chuyện này có thể đem ra trêu ấy chứ?

Cô vừa định trêu ghẹo hai câu thì trên trán hạ xuống nụ hôn mềm mại.

Mạnh Kim Ca giật mình, xúc cảm ấm nóng chuyển đến mi tâm, từng chút từng chút đi xuống, ôn nhu hôn lên mắt, chóp mũi, hai má, cánh tay ôm bên hông thu lại một chút, ôm chặt lấy cô.

Hô hấp dần dần nặng thêm, anh dừng hai giây, rồi cúi đầu dán lên môi, mềm mại ẩm ướt dán vào nhau khiến cô run rẩy, sau đó chậm rãi trở nên kịch liệt hơn, đầu lưỡi cạy mở môi răng, vội vàng cùng nhiệt liệt cuốn lấy cô mà dây dưa.

Lúc buông tay ra, hai má Mạnh Kim Ca đã trở nên đỏ bừng, nửa người tựa vào trong ngực anh, bình phục hơi thở rối loạn.

Chờ lấy lại tinh thần, cô đưa tay đẩy vai anh, cảm thấy không đủ, lại đẩy thêm một cái, mang theo ý giận trừng mắt: “Đang ở trước cổng trường anh đấy. ”

“Cũng không phải là cổng trường trung học.”

Mạnh Kim Ca không chút kiêng dè gì mà véo cánh tay anh, “Anh còn muốn ở cổng trung học à? ”

“Tê…” Phương Cảnh Hoán đau đến hít vào, sau đó cổ họng phát ra một tiếng trầm thấp: “. Ừm. ”

Mạnh Kim Ca bị anh chọc cười, nắm lấy tay anh, “Đi thôi, dẫn em đi tham quan trường của anh đi.”

Tay Phương Cảnh Hoán đan vào mười ngón tay cô, cười nói: “Được. ”

Quả thật là cấu trúc khuôn viên của các trường đại học không khác nhau nhiều lắm, nhưng Mạnh Kim Ca cố tình hết lần này tới lần khác kéo anh hỏi, nơi này làm gì, đây là cái gì, Phương Cảnh Hoán kiên nhẫn trả lời, ngón tay v.uốt ve mu bàn tay cô, lại nhịn không được cầm lên hôn.

Đến lần thứ tư anh muốn hôn tay, Mạnh Kim Ca dùng sức ngăn cản, vừa tức giận vừa buồn cười: “Có thể để cho em đi dạo quanh trường bình thường được hay không? ”

“Em cứ đi dạo.” Phương Cảnh Hoán vẫn cầm lấy tay, nhẹ nhàng hôn xuống, cười cực kỳ vui vẻ: “Anh đi dạo cùng em. ”

Mạnh Kim Ca cảm thấy hết cách đối với anh.

Đến sân bóng rổ, bên cạnh có một dãy lều trại và bàn tuyển sinh không ít sinh viên vây quanh, Phương Cảnh Hoán hỏi: “Có phải em muốn đi thực tập ở Thâm thành không? ”

Mạnh Kim Ca nhớ lại khoảng thời gian này một chút, mình chắc là đã nhận được offer của công ty Thâm thành.

“Anh đi theo em.”

“Em không đi.”

Bọn họ đồng thời mở miệng, nói xong hai người đều nhìn nhau sửng sốt.

“Người nhà và bạn bè của anh đều ở thành phố Giang, đi đến Thâm thành cùng em làm gì? Hơn nữa chuyên môn của anh cũng rất dễ tìm việc ở đây. ”

Cô nhớ rõ Phương Cảnh Hoán sau đó vào một công ty không tồi, lương cao, triển vọng tốt.

Về phần chính mình, kiến thức nghề nghiệp trước kia đều ở trong đầu, với năng lực của cô, cho dù ở đâu cũng có thể tìm được công việc tốt.

Chỉ là phải làm lại lần nữa.

Anh còn sống tốt thì làm lại một lần nữa cũng rất đáng giá.

“Không được, anh muốn đi Thâm thành cùng với em.”

Mạnh Kim Ca lắc đầu nói: “Em không đi, không đi nữa. ”

“Em đã nhận được offer, tại sao lại không đi? Em phải đến Thâm Thành, và anh cũng sẽ đi.” Phương Cảnh Hoán tỏ ra thái độ cứng rắn: “Anh muốn đi. ”

“Được rồi, vậy anh đi đi.” Mạnh Kim Ca hừ nhẹ, hai tay chắp ở phía sau lên phía trước, “Dù sao em cũng sẽ ở lại Giang Thành. ”

Trước kia sẽ rời khỏi Giang Thành là bởi vì đại học năm ba đã cãi nhau với ba nên không dám đối mặt với Phương Cảnh Hoán, đúng lúc ấy nhận được offer của một xưởng lớn ở Thâm Thành nên đã lập tức bay đi.

Bây giờ tất cả đều đã khác.

Lúc này, cô phải ở lại Giang Thành cùng A Hoán yêu đương thật tốt, đoạt lại tiền thuộc về cô ở chỗ ba, sau đó lại giúp Tư Ân cùng Tiết Hưng Tu.

Phương Cảnh Hoán đuổi theo, ôm bả vai cô, “Thật sự muốn ở lại sao? ”

“Đúng vậy.” Mạnh Kim Ca nói: “Em còn phải cố gắng vì hạnh phúc cả đời của Tư Ân nhà em, không thể để cho bọn họ cứ thế chia tay như vậy. ”

Nói xong cô mới nhớ tới Phương Cảnh Hoán không biết chuyện tương lai của bọn họ, vội vàng giải thích: “Ý của em là…”

“Ai là của nhà em?” Anh đưa tay ôm mặt cô, hung dữ trừng mắt.

Mạnh Kim Ca cong môi cười rộ lên: “Được mà, là anh, là anh mới đúng! ”

Cô lắc lắc cánh tay anh, “Chỉ có anh thôi. ”

Phương Cảnh Hoán hài lòng gật đầu: “Ừ, chỉ có mình anh. ”

Bọn họ ở bên ngoài hẹn hò đến tối, Mạnh Kim Ca không có ý định trở về ký túc xá, muốn về nhà bà ngoại lấy giấy chứng nhận bất động sản và sổ hộ khẩu, lúc trước không có phòng ngừa cha nên ông ta đã vụng trộm lấy đi những tài liệu này.

Phương Cảnh Hoán đưa cô đến dưới nhà, duỗi tay ôm người vào trong ngực, đầu vùi ở cổ, cái gì cũng không nói, lưu luyến mà cọ nhẹ lên da thịt.

Lần đầu tiên Mạnh Kim Ca thấy bộ dáng dính người của anh, rầu rĩ không vui lại giống như đang làm nũng, không hiểu sao có chút đáng yêu.

Cô giơ tay sờ tóc anh, trấn an: “Ngày mai em sẽ không có lớp học nên sẽ đi tìm anh.” ”

Âm thanh của Phương Cảnh Hoán nặng nề: “Mười giờ ngày mai anh sẽ đón em. ”

“Anh không có tiết à?”

“Không đi.”

Giọng nói Mạnh Kim Ca mang theo ý cười: “Không thể bỏ tiết. ”

“Cứ bỏ đấy.”

“Được rồi.”

“……”

Mạnh Kim Ca chọc chọc đầu anh, ý bảo mình nên lên nhà, Phương Cảnh Hoán chỉ có thể lưu luyến buông ra.

“Đi nha.”

“Ừm.”

Cô xoay người đi về phía cửa cầu thang, đi hai bước quay đầu lại nhìn anh, vẫy vẫy tay, lại đi về phía trước hai bước, cười khanh khách xoay người, vẫy hai bàn tay nhỏ bé.

Phương Cảnh Hoán nhếch khóe môi: “Còn muốn lên nhà hay không thế?”

Mạnh Kim Ca nhắc nhở: “Ngày mai phải nhớ đón em đúng giờ đấy.”

Anh gật đầu: “Được rồi.” ”

“Ngày mai gặp lại.”

“Ngày mai gặp lại.”

Mạnh Kim Ca lên lầu về nhà bà ngoại, nơi này luôn được dọn dẹp sạch sẽ, khoảng thời gian học đại học cô thường xuyên về ở nên phòng ngủ cũng đã trở thành hình ảnh quen thuộc.

Cô lấy giấy chứng nhận bất động sản và sổ hộ khẩu từ trong tủ, cất vào túi xách để chuẩn bị mang đến trường.

Sau khi rửa mặt, Mạnh Kim Ca nhéo nhéo con búp bê gấu nhỏ ở đầu giường, tắt đèn ngủ.

Chẳng bao lâu cô đã đi vào giấc mơ.

Khung cảnh trước mắt chậm rãi tối sầm, đồng hồ cổ lại xuất hiện trong mơ, bắt đầu chạy theo chiều kim đồng hồ.

Tích tắc, tích tắc, tích tắc……