Hạ Hiểu Vy! Em Là Của Tôi

Chương 7

Khi tỉnh lại cô thấy mình đang ở trong một căn phòng hạng sang, với các vật dụng đắc tiền. Cô nghĩ người bắt mình chắc chắn là người quen... có thể là Lăng Tư Hàn...

*cạch

Cửa phòng mở ra người đàn ông bước vào khẽ hỏi cô:

"Em tỉnh rồi" giọng điệu vẫn lạnh lùng nhưng sao cảm thấy cô đơn đến lạ.

"Sao lại là anh " cô nhíu mày hỏi anh.

Anh từ từ bước lại giường thản nhiên ngồi xuống cạnh cô.

" Sao không thể là tôi?" anh nhướng mày hỏi

"Sao anh lại bắt tôi?" cô hỏi lại

" Tôi đã nói rồi, tôi bắt người phụ nữ của mình về" anh thản nhiên đáp.

"Tôi đã đính hôn với Từ Khang rồi." Cô cố cãi.

" Hôn lễ đã bị tôi phá, em còn vọng tưởng mình là vợ của hắn. Tôi không cho phép" kiên nhẫn mất dần đi...

" Anh không có phép. Nực cười 5 năm trước là anh bảo tôi đừng xuất hiện trước mặt anh, anh từ chối tình cảm của tôi để bảo vệ người con gái anh yêu. Bây giờ tôi lấy người khác anh lại ngăn cản. Anh đang kể truyện cười à" cô tức giận đáp.

Đối với người đàn ông này cô tuyệt đối không thể mềm lòng.

Trước sự chất vấn của cô anh không thể nói được gì đúng vậy đối với chuyện này anh rất hối hận. Lúc đó là anh ngu mụi mới nên mới để mất cô.

" Vy Vy lúc trước là tôi có lỗi với em mong em hay cho tôi một cơ hội." anh thành thật nói ra suy nghĩ của mình muốn bù đắp lại những tổn thương mà cô đã chịu.

"Cơ hội!? Anh đừng quên khi ấy là anh không chấp nhận tôi"

"Là tôi sai. Em yêu tôi lại lần nữa có được không?" Anh khinh bỉ chính bản thân mình. Anh không xứng, anh thấy có lỗi với cô. Đáng lẽ anh không nên nói câu này nhưng sao vẫn không thể kiềm lòng đc mà thốt ra...

"..." cô không biết nên nói thế nào.

Khi nghe câu nói ấy tim cô dường như 1 lần nữa sống lại. Trái tim mà cô nghĩ đã chết cách đây rất lâu rồi từ cái ngày mà anh từ chối cô. Lần đó vốn đã hứa với bản thân là sẽ từ bỏ anh nhưng sao bây giờ trước người đàn ông này cảm xúc vẫn cứ như ngày nào.

Cô thật không hiểu anh ta đã làm cô đau khổ biết bao lần, còn rất nhiều người thương cô mà nhưng sao cô vẫn không thể chập nhận. Cô đang mãi suy nghĩ thì anh lại cất lời.

-" em...đừng vội trả lời..." nhìn ánh mắt cô đăm chiêu nghĩ ngợi anh rất lo lắng ko biết cô sẽ nói gì, có lẽ là những lời nói cay đắng, căm hận.

"..."

Hai người cùng im lặng mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng của mình làm cho bầu không khí vốn ngột ngạt nay càng ngột ngạt hơn.

Người quản gia già im lặng đứng bên cửa phòng nhìn nét mặt cậu chủ mình ngỡ ngàn mà cảm thán trong lòng " người con trai vốn bản lĩnh mạnh mẽ xem trời bằng vung bây giờ lại yếu đuối sợ sệt thế này ư. Đúng là tình yêu khiến con người thay đổi mà".

------------------------------------------

Trở lại với hai người trong căn phòng ấy. Cả hai cùng nhau im lặng hồi lâu cuối cùng người cắt tiếng trước vẫn là cô.

" Tôi muốn về nhà" cô thật sự rất muốn về nhà cô không muốn ở đây đối mặt với anh.

"Em nghĩ ngơi đi tôi đi kêu người nấu gì đó cho em". Anh lãng tránh lời nói của cô đứng dậy chuẩn bị mở cửa phòng đi ra thì cô lại nói.

"Tôi nói tôi muốn về nhà".

Không biết vì sao anh lại tức giận quát:

" Sao lại muốn về nhà hay lại muốn gặp tên Từ Khang kia".

Bị quát cô giật nảy người nhưng rất nhanh bình tĩnh trả lời:

"Tôi có muốn gặp ai cũng là chuyện của tôi, không liên quan gì đến anh".

Anh tức giận đi về phía cô nói:

" Nhưng tôi không cho phép em về, ở yên đó cho tôi! Nếu tôi không có được em thì cũng không ai có được" Sau đó tức giận đi ra khỏi phòng.

"Rầm" tiếng cửa đóng sầm bỏ lại cô..

Cô ngồi trên giường nhìn anh, với đôi mắt như sắp khóc.

" Tôi đã cố gắng từ bỏ rồi, sao anh cứ không tha cho tôi vậy"....