Hạ Gục Tể Tướng

Quyển 6 - Chương 7: Gặp nhau

Edit: Thu
Beta: Tiểu Ngạn

Trăng tròn nghiêng nghiêng ở đằng tây cho thấy giờ đã là đêm khuya. Tầm này vốn dĩ phải là đêm khuya người lặng, nhưng bên trong Châu phủ lại là đèn đuốc sáng trưng, không khí căng thẳng.

Trong ánh nến, khuôn mặt bình thường của Tăng Kiếm Vọng mang theo sự lo lắng, sợ hãi và ẩn nhẫn, đứng ở phía sau đại phu chờ đợi. Nhìn khuôn mặt tái nhợt vì mất máu quá nhiều, sự sợ hãi trên khuôn mặt Kiếm Vọng càng nhiều. Hắn sẽ không bao giờ quên được cảnh tượng lúc hắn tìm thấy Trù ở trong mật thất, Trù ở trong vũng máu, trông không hề có chút sức sống nào, trong nội tâm hắn, sự sợ hãi gần như bao phủ toàn bộ. Khoảnh khắc này, hắn mới nhận ra hắn yêu Trù, yêu đến nỗi không thể mất đi.

Tầm mắt rơi xuống miệng vết thương đang được đại phu khâu lại, sự sợ hãi trong mắt hắn dần bị sự phẫn nộ thay thế. Hắn nhất định sẽ làm cho người dám cả gan làm tổn thương Trù phải trả một cái giá tương ứng.

Rốt cục, đại phu cũng cẩn thận cắt chỉ, rồi sau đó rửa sạch bàn tay đầy máu tươi của mình.

“Phỉ, Trù… nàng thế nào rồi?” Tăng Kiếm Vọng vội vàng truy vấn hỏi.

Mạnh Như Phỉ, nữ quân y đứng đầu của Phó gia quân, thủ thuật ngoại khoa vô cùng tốt, được Phó Vân Kiệt dạy dỗ.

Mạnh Như Phỉ thở phào nhẹ nhõm, nói: “Tuy là vết thương do đao gây ra có vẻ nghiêm trọng, nhưng lại không tổn thương đến chỗ hiểm. Bởi vậy nên tính mạng nàng không có gì phải lo lắng!”

Nghe được lời này, Tăng Kiếm Vọng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, trái tim vẫn luôn căng thẳng cũng được thả lỏng theo: thật may, thật may mà Trù không sao. May mà hắn không mất đi nàng.

Không tự giác, hắn ngồi xuống mép giường, đưa tay dịu dàng vuốt ve khuôn mặt hắn yêu, cảm nhận độ ấm đại diện cho sự sống.

Nàng chuyển tầm mắt đến khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt: “Nhưng bởi vì mất máu quá nhiều, nên đại khái phải sau bảy ngày, Trù mới có thể tỉnh lại.”

“Cảm ơn cô!” Tuy Tăng Kiếm Vọng không quay đầu lại, nhưng vẫn nói ra lời cảm ơn chân thành tự đáy lòng.

Tiếng cám ơn này khiến cho trên mặt nàng xuất hiện thần sắc phức tạp:“Hy vọng thời gian có thể quay lại, trở về năm năm trước, trở về thời điểm có thể cứu vãn hết thảy mọi chuyện. Nhất định nàng sẽ không để ý đến sự phản đối của Vân Kiệt mà đi theo đến Kinh đô. Nếu như có nàng ở bên cạnh, nhất định sẽ có thể cứu được Vân Kiệt.

Đè nén lại sự hối hận, nàng xoay người đi viết đơn thuốc.

Tăng Kiếm Vọng cúi người, khẽ đặt một nụ hôn lên trên gương mặt tái nhợt, khuôn mặt bình thường mang theo lời thề, nói: “Trù, nàng yên tâm, nhất định ta sẽ khiến cho người dám cả gan làm tổn thương nàng trả giá gấp trăm lần!”

***

Ban ngày, Nham thành vẫn náo nhiệt như thường, kẻ đến người đi.

Ghé vào cửa sổ xe ngựa, dùng đôi mắt đen láy nhìn náo nhiệt xung quanh, tiểu Tư Triệt rất hưng phấn, quay người cười nói với người phía sau: “Phụ thân, người nhìn kìa, bên ngoài náo nhiệt quá, thật náo nhiệt quá đi!” Nói xong, tiểu Tư Triệt cũng không chờ hắn trả lười ,lại xoay người, dời sự chú ý ra bên ngoài cửa sổ.

Phạm Dương Triệt chỉ từ ái nhìn khuôn mặt nhỏ đầy hưng phấn đó.

“Là khách sạn Long Môn, khách sạn Long môn kìa!” Bỗng nhiên, tiểu Tư Triệt hưng phấn kêu to.

“Phụ thân, phụ thân! Đó là nơi mẹ với người chính thức quen nhau đấy!” Bàn tay nhỏ của tiểu Tư Triệt chỉ thẳng vào khách sạn Long Môn cách đó không xa, hưng phấn quay đầu nhìn Phạm Dương Triệt.

Phạm Dương Triệt không tự chủ chuyển ánh mắt nhìn về phía bảng hiệu được treo cao, vừa nhìn đã thấy. Khách sạn Long Môn, cụm từ này, dọc đường đi hắn đãn nghe con trai nhắc đến rất nhiều lần, rất nhiều lần. Dọc đường, con trai hắn đã kể cho hắn nghe chuyện tình yêu của hắn và mẹ nó- Phó Vân Kiệt, những câu chuyện mà nó nghe được từ mẹ: Khách sạn Long Môn, là nơi hai người bọn họ chính thức quen nhau, cũng là nơi mà hắn- Nam Tướng bị người coi trọng mà bắt đi. Loại chuyện chỉ xảy ra đối với đàn bà con gái lại phát sinh trên người hắn. Lúc này, hắn võ công đầy mình, không thể tưởng tượng nổi tình cảnh trước kia, mình bị người- một nữ tử khiêng lên vai bắt đi.

Trong lúc Phạm Dương Triệt đang mải suy nghĩ, xe ngựa đã đi tới trước cửa khách sạn Long Môn.

Phạm Dương Triệt ôm tiểu Tư Triệt xuống xe ngựa, nhìn khách sạn Long Môn cao tầm sáu tầng, cảm giác quen thuộc chợt nảy lên trong lòng.

“Khách quan, mời vào!” Tiểu nhị mặc bộ đồ màu đen nhiệt tình chào đón.

Phạm Dương Triệt ôm tiểu Tư Triệt đi vào khách sạn.

“Khách quan, ngài muốn chọn ngồi ở trong phòng hay là—” Tiểu nhị tự nhiên hỏi.

“Trong đại sảnh!” Hắn đáp lại theo bản năng.

“Thì ra đây không phải là lần đầu tiên khách quan đến đây!” Tiểu nhị cười nói.

Bởi vì câu nói này mà Phạm Dương Triệt hơi ngẩn người, chợt nhận ra câu trả lời vừa rồi của mình, con ngươi đen trở nên sâu thẳm: Mình đã tới khách sạn Long Môn này, lúc chưa bị mất trí nhớ.

“Két—” một tiếng, rốt cục cũng đã ăn cơm xong, Phạm Dương Triệt ôm tiểu Tư Triệt đã ăn no, giờ đang ngủ say, đẩy cửa bước vào phòng.

Cùng với cánh cửa dần dần mở ra, một cảnh tượng chợt hiện lên trong lòng:

“Ha ha, rốt cục mỹ nam cũng không gây trở ngại cho chúng ta nữa rồi.” Một nam tử có khuôn mặt mờ nhạt cười nói.

Tên nam tử kia ra tay rất nhanh, lúc hắn muốn phản kháng thì đã quá muộn rồi. Cuối cùng, đập vào mắt hắn là đôi mắt sáng đầy hưng phấn xen lẫn sự áy náy.

Đôi mắt sáng?! Thần trí hỗn loạn chợt tỉnh táo lại. Phạm Dương Triệt có chút hưng phấn: Tuy hắn không nhìn thấy rõ dung mạo của người thường xuyên xuất hiện trong đầu mình, nhưng hắn lại thấy rõ đôi mắt sáng linh động mang theo hưng phấn, đôi mắt kia đã khắc sâu vào trong đầu hắn.

Thu hồi lại tâm trạng hưng phấn, Phạm Dương Triệt đặt tiểu Tư Triệt đang ngủ say xuống giường, sau đó buông màn rồi đi ra khỏi phòng ngủ, đi tới đại sảnh, ngồi ở đó chờ đợi. Hắn chọn phòng đắt nhất khách sạn Long Môn- Thiên chi đường, bởi vì hắn biết người tiếp theo cần phải gặp không phải là một người thích yên tĩnh. Hắn không muốn đánh thức con trai cho nên hắn mới chọn gian phòng Thiên chi đường này, phòng ngủ khá yên tĩnh được thiết kế ngăn cách với đại sảnh.

Hắn tự tay rót cho mình một chén trà, vừa nhấm nháp vừa nghĩ: Hy vọng người kia có thể để cho hắn uống xong chén trà này.

Lúc chén trà trong tay hắn còn một nửa thì: “Rầm—” một tiếng, hắn không thể không buông chén trà trong tay, ngẩng đầu, nhìn lão nhân tráng kiện trước mắt— Phó Uy, Phó lão tướng quân ngày nào của Phó quốc, hiện tại là hoàng đế Phó quốc.

Đôi mắt của Phó Uy nhìn chằm chằm vào Phạm Dương Triệt ở trước mặt: Ông biết nam nhân này đã không còn là Nam tướng mà Kiệt nhi yêu say đắm ngày nào nữa, mà đây là Ám đế lãnh khốc vô tình nổi tiếng. Nhưng, lần này Ám đế xuất hiện ở đây, rốt cục là có mục đích gì? Lúc ông nghe được tin Ám đế xuất hiện ở khách sạn Long Môn, ông đã đứng ngồi không yên. Dù sao, Ám đế hiện tại rất thông thạo mưu lược và tính kế, hắn dám để lộ dung mạo của mình, không che giấu, công khai xuất hiện ở khách sạn Long Môn, nhất định là có vấn đề.

So với Phó Uy nóng vội thì Phạm Dương Triệt tương đối bình tĩnh. Hắn đưa tay rót một chén trà nữa, đưa qua nói: “Phó lão tướng quân, mời!”

Phó Uy cũng không cho hắn mặt mũi, dùng khí thế bức bách nhìn chằm chằm vào hắn. Thấy Phạm Dương Triệt vẫn ung dung tự tại phẩm trà, Phó Uy vốn không biết kiên nhẫn là gì, rốt cục cũng không chịu nổi, mở miệng hỏi: “Phạm Dương Triệt, rốt cục ngươi có mục đích gì?”

Phạm Dương Triệt cũng không trả lời ngay, mà uống nốt chén trà trong tay, trước khi Phó Uy dùng hết kiên nhẫn, mới mở miệng nói: “Gia gia, Kiệt nhi được an táng ở đâu vậy?”

Câu hỏi này nằm ngoài dự đoán của Phó Uy, khiến cho ông mở to hai mắt, nhìn Phạm Dương Triệt nói: “Ngươi nhớ ra rồi?”

“Không!” Phạm Dương Triệt lắc đầu, thản nhiên nói: “Ta chưa nhớ ra. Chỉ là có người nói cho ta biết. Gia gia, Kiệt nhi được an táng ở đâu?”

Lúc này Phó Uy mới khẳng định, lần này Phạm Dương Triệt tới đây không phải là để tính kế Phó quốc. Chỉ là vì hắn mà đứa cháu gái đáng thương của ông… Nghĩ đến đứa cháu gái đáng thương của mình, một cơn đau buồn ập đến, Phó Uy đi tới trước bàn, ngồi xuống, cầm chén trà kia lên, uống một ngụm thấm giọng, khẽ nói: “Kiệt nhi an táng ở Tây sơn, gần đình viện, ở đó rất đẹp, rất yên tĩnh! Kiệt nhi, Kiệt nhi… hẳn là nó sẽ thích.” Nói tới đây, giọng nói trở nên nghẹn ngào.

Vốn tưởng rằng Phạm Dương Triệt cũng sẽ có vẻ mặt ưu thương, nhưng nhìn khuôn mặt tuấn mĩ không có chút ưu thương nào, cơn giận của Phó Uy nổi lên, đưa tay nắm chặt cổ áo Phạm Dương Triệt gào thét: “Sao ngươi có thể bình tĩnh như vậy? Lúc trước… Kiệt nhi là vì ngươi mà chết!” Câu nói cuối cùng trở thành phẫn hận, Phó Uy tức giận bất bình vì cháu gái của mình.

Đối mặt với khuôn mặt già nua đang cuồng nộ, Phạm Dương Triệt cũng không bối rối, chỉ nhẹ giọng nói: “Nằm ở đó không phải là Kiệt nhi!”

Câu nói đơn giản này khiến cho Phó Uy vốn đang định phát tiết phẫn nộ chất đầy trong lòng phải sửng sốt: Nằm ở đó không phải là Kiệt nhi? Nằm ở đó không phải là Kiệt nhi?!

Mang theo sự khó tin cùng một chút mong đợi, Phó Uy hỏi: “Ý của ngươi là Kiệt nhi vẫn còn sống?”

Phạm Dương Triệt gật đầu.

“Không thể nào! Không thể nào! Trên thi thể kia rõ ràng là có vết thương giống vậy! Rõ ràng là—” Phó Uy chợt ngưng lẩm bẩm, sau đó lo lắng hỏi: “Phạm Dương Triệt, sao ngươi biết Kiệt nhi không chết? Còn nữa, Kiệt nhi hiện đang ở đâu!”

Nhìn nét mặt già nua đong đầy lo lắng, Phạm Dương Triệt vốn định trả lời thì lại bị một giọng nói còn ngái ngủ cắt ngang: “Phụ thân, có chuyện gì vậy?”

Dụi dụi mắt, tiểu Tư Triệt mơ hồ đi vào trong đại sảnh.

Tiểu Tư Triệt vừa xuất hiện, đôi mắt của Phó Uy đã không thể rời đi: bởi vì đứa bé kia có khuôn mặt như Phạm Dương Triệt phiên bản thu nhỏ, còn nữa, hai đầu lông mày của nó khiến cho ông có cảm giác quen thuộc. Giống như… thật giống một người. Ai vậy, người đó là ai vậy?

Bỗng nhiên, một tia sáng lóe lên, Phó Uy mở to hai mắt, nhín thở nhìn nó: Hai đầu lông mày của đứa bé kia vô cùng giống Kiệt nhi!

Tiểu Tư Triệt cũng chú ý tới có người đang nhìn chằm chằm vào mình. Nó nghi hoặc ngẩng đầu nhìn phụ thân, hỏi: “Phụ thân, đó là ai vậy?”

Phạm Dương Triệt xoay người, xoa xoa đầu nói, cười nói: “Tư Triệt, dọc đường không phải là con vẫn luôn lẩm bẩm, nói muốn nhìn thấy cụ ngoại sớm một chút sao?”

“Cụ ngoại?!” Tiểu Tư Triệt thông minh cỡ nào chứ, lập tức ý thức được cụ ông trước mặt chính là cụ ngoại của mình.

Khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo hưng phấn, tiểu Tư Triệt bổ nhào tới, ôm chân của Phó Uy, làm nũng nói: “Cụ ngoại, Tư Triệt nhớ cụ, nhớ cụ rất nhiều nha!”

Giọng nói nũng nịu đó, một tiếng “cụ ngoại” thiếu chút nữa làm cho Phó uy lão lệ tung hoành. Để che giấu cảm xúc quá mức dao động của mình, Phó Uy khom người, ngồi xổm xuống, ôm cổ tiểu Tư Triệt: Kiệt nhi, cháu gái ngoan của ông còn sống, còn sống. Thật tốt quá!

Phạm Dương Triệt nhìn thấy hết, không biết vì sao trong lòng lại thấy xúc động lây.