Hạ Gục Tể Tướng

Quyển 2 - Chương 14: Thái Cực Quyền

Edit: Bỉ Ngạn Môi đỏ mọng gợi lên ý cười thản nhiên, rồi sau đó nàng cúi nửa người xuống, hóa giải quyền phong, hai tay chế trụ đầu quyền của hắn, mượn lực rồi mỹ lệ đẩy đi, không chỉ có thoải mái đem quyền vốn sát khí mười phần tan biến đi, còn đẩy hắn ra xa một trượng.

Lâm Nghiêu thật vất vả ổn định thân hình khó có thể tin nhìn thân ảnh màu đỏ phiêu dật kia nói: “Công phu đó của cô nương là gì?” Vậy mà có thể đem quyền của mình dễ dàng hóa giải được.

“Thái Cực biến đổi, thủy sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái.[1]” Moi đỏ mọng khẽ cong lên, hai tay mở ra hai bên, từ tốn xinh đẹp vẽ lên bức Thái Cực đồ: “Công phu này tên là Thái Cực quyền.”

[1] Thái Cực là một hình vẽ tượng trưng cho vũ trụ. Ở đây lưỡng nghi chính là hai cực âm dương ( thường là đen trắng hoặc trắng đỏ). Tứ tượng là Thái Dương (cực dương), Thiếu Dương, Thái Âm(cực âm), Thiếu Âm. Bát quái chính là tám quẻ chính : Càn, Chấn, Khảm, Cấn, Khôn, Tốn, Ly, Đoài.

Các bạn muốn tìm hiểu thêm có thể lên Google tìm kiếm!

“Thái Cực?!” Lâm Nghiêu sau lẩm bẩm, thu hồi tâm tư, tập trung toàn lực tấn công thân ảnh màu đỏ kia.

Thân ảnh cao lớn phi thân nhanh tia chớp, Lâm Nghiêu đá bên phải một cái, muốn đá vào phía bụng của nàng.

Nàng cũng không có né tránh, cũng không có vận công đỡ, rồi sau đó thân thể nhanh chóng cúi xuống, thân thể khom nửa người, đem cú đá nghiêng lực mười phần khéo léo hóa giải. Rồi sau đó, chân phải nàng rất nhanh nhấc lên, dùng hết sức đá về phía bụng hắn một cái. Một cú đá mượn lực như thế khiến cho thân ảnh cao lớn nhanh chóng bay về phía sau.

Mắt thấy hắn sẽ bay ra phía ngoài. Lâm Nghiêu dùng lực một cái người xoay vòng, thân ảnh cao lớn miễn cưỡng rơi xuống đất, bước chân không tự chủ lui về phía sau vài bước, thẳng đến khi chân chạm đến vạch biên.

Một màn như thế khiến cho tất cả mọi người ở đây đều khó có thể tin nhìn thân ảnh màu đỏ khoan thai định thần đứng ở giữa kia. Người kia chính là đệ nhất cao thủ kinh đâu, thống soái Ngự Lâm quân Lâm Nghiêu, vậy mà bị một nữ nhân dùng một chiêu đơn giản đánh bay ra ngoài.

Cưỡng chế máu đang trào lên, giờ phút này trong lòng Lâm Nghiêu cảm thấy tràn ngập thất bại. Cảm thấy bốn phía thuộc hạ của mình nhìn chính mình bằng ánh mắt khó có thể tin, đôi mắt đen một lần nữa nhìn chằm chằm thân ảnh phiêu dật màu đỏ kia, tràn ngập phức tạp. Rồi sau đó, chút phức tạp này bị quyết tâm muốn thắng thay thế.

Hắn bắt đầu dùng toàn lực tấn công về phía thân ảnh màu đỏ kia.

Đối mặt với thân ảnh đang nhanh chóng tiến tới, nàng cũng không có ngưng thần, ngược lại đôi mắt sáng nhắm lại, toàn thân thả lỏng, giống như mình đang nghỉ ngơi bình thường.

Tất cả binh lĩnh ở đó đều khiếp sợ nhìn nữ nhân đang giống như ở nhà nhắm mắt dưỡng thần kia: Nữ nhân này cũng quá lớn mật đi! Đối mặt với toàn lực tấ công của thống soái, vậy mà không có chút để ý.

Thái độ người kia không chút để ý khiến cho Lâm Nghiêu cảm thấy bị vũ nhục khinh thị. Phần sỉ nhục này khiến cho hắn đem hết toàn lực vào một quyền. Mắt thấy đầu quyền kia nhanh chóng sẽ dừng ở trên thân thể của nàng, một cánh tay duỗi ra, khéo léo đỡ lấy, rồi sau đó cánh tay như xà quấn theo tay hắn, công kích trực tiếp trước ngực hắn.

Một chưởng rất nhanh cùng sự mềm mại khiến cho Lâm Nghiêu nhanh chóng lui về phía sau, muốn hóa giải lực quyền như ngàn cân kia.

Một màn hí kịch như thế khiến cho tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm.

“Khởi – Thừa – Khai – Hợp.” Theo giọng nói trong trẻo kia, thân ảnh màu đỏ kia lấy tốc độ thong thả diễn thành Thái Cực Quyền tinh túy. Thân ảnh thông thả kia như đang khiêu vũ khiến cho nhất thời những người xem đều ngây ngốc.

Lâm Nghiêu thần sắc phức tạp nhìn động tác yếu đuối giống như vô lực kia, kì thật ẩn chứa chiêu thức công kích vô hạn. Hơn nữa, nàng cứ thế tự tại đem rấ cả chiêu thức “Thái Cực” ra biểu diễn ở trước mắt mình. Điều này chứng minh nàng có lòng tin chiến thắng, không cần đem chiêu thức chính mình có thể hiện trước mặt hắn. Trận tỷ thí này thắng bại cuối cùng đã rõ. Nhưng mà, ngay cả như vậy, hắn cũng muốn lĩnh giáo nhu công – Thái Cực này. Đây là sự kiêu ngạo của một thân võ giả như hắn.

Lâm Nghiêu ngưng thần, dùng hết toàn lực lĩnh giáo. Nhưng mà, tất cả công kích sắc bén đều thất bại vì được nàng hóa giải, rồi sao đó một chiêu tứ lạng bạt thiên cân [2] mượn lực, khiến cho Lâm Nghiêu thừa nhận công kích thật lớn.

[2] Tứ lạng bạt thiên cân: Ở đây có nghĩa là thuận thế mượn lực, biến xung quanh thành vòng tròn, không thể tiến vào, tránh chỗ mạnh đánh vào chỗ yếu, khiến cho ngoại lực không thể chạm được vào người mình, khiến cho đối phương không có cách nào phát lực, lấy nhỏ thắng lớn.

Trên đài sàn đấu, thân ảnh màu đỏ phiêu dậy từ từ di chuyển, mà thân ảnh Lâm Nghiêu tuy rằng cao lớn dũng mãnh nhưng có thể nhìn dũng mãnh cuối cùng biến thành chật vật. Trận tỷ thí này bắt đầu hiện ra cục diện nghiêng về một phía.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cuộc chiến cũng dần dần tiến đến kết thúc.

Người đã bị nội thương, cuối cùng Lâm Nghiêu nhìn thấy trong đôi mắt sáng là lời xin lỗi, thân ảnh cao lớn bị đánh bay ra ngoài.

Hắn dùng lực một cái khiến cho thân hình bay giữa không trung vững vàng rơi xuống mặt đấy, thần sắc phức tạp nhìn dung nhan xấu xí tràn ngập sự áy náy, rồi sau đó hít sâu một cái, hắn nửa quỳ trước mặt tiểu hoàng đế nói: “Hoàng thượng, thần thua.”

Tiểu Hoàng đế rõ ràng bị tình trạng này làm cho chấn động, đến một lúc lâu cũng không có phản ứng, Phạm Dương Triệt đứng dậy, cố ý đè thấp giọng nói uy nghiêm lên tiếng: “Phó cô nương thông qua thi võ.”

Tiếng hoan hô như ý muốn cũng không có xuất hiện. Toàn bộ sàn đấu tràn ngập hơi thở bi ai. Lâm Nghiêu kéo thân ảnh ảm đạm đi xuống. Những binh lính vẫn luôn tôn kính thoáng soái của mình giờ nhìn nàng bằng ánh mắt ngoan độc hận không thể đem cái mặt xấu xí tươi cười kia đập nát.

Phó Vân Kiệt cũng không có đem ánh mắt như sói này để vào mắt, ngược lại vẫn cong môi lên nở nụ cười tự tin.

Người kia lại nở nụ cười tin tin cuồng vọng, khiến cho đôi mắt đen Phạm Dương Triệt trở nên sâu thẳm. Tâm không tự giác lên xuống.

Nam Cung Tuyệt môi nhếch lên có chút nghiền ngẫm: Nữ nhân này thật thú vị! Võ công cao cường, diện mạo xấu xí, nhưng lại tự tin cuồng vọng như vậy. Xem ra phải tìm một cơ hội thật tốt chiếm lấy nữ nhân này.

“Tâm tĩnh ngưng thần ngã tự cường, khí thôn sơn thủy khiến nhu cương.

Tiêm tiêm ngọc chưởng phủ khinh man, duệ duệ kim chi vũ thụy quang.

Lưỡng thủ song song bình địa phủ, nhất châm đan điểm xạ thiên lang.

Vô biên thắng toán quân tri phủ? Thiên tái thái cực công vị ương.”[3]

[3] Đây là những câu thơ miêu tả về Thái Cực Quyền.


Bỗng nhiên, có một giọng ngâm thơ đánh vỡ trầm mặc.

Đôi mắt sáng bởi vì bài thơ này miêu tả khái quát chính xác Thái Cực quyển mà lóe lên tia sáng. Nàng đem tầm mắt rất nhanh chuyển đến người ngâm ra bài thơ này. Chỉ thấy một lão nhà nho thân mặc áo trắng bước đi trầm ổn đi lên trên đài.

“Ha ha – không thể tưởng được lão phu chỉ là rời kinh đô ba tháng, cảnh quốc liền có nữ anh hùng.” Theo tiếng cười sang sàng dừng lại, lão nhân đã đi lên đài.

“Thái Phó!” Tiểu hoàng đế kích động đứng dậy đi qua đi, hành lễ.

“Được rồi, được rồi. Thần đã không còn là Thái Phó. Thánh thượng, không đồi với ta sư lễ (sư lễ ở đây là học trò làm lễ với thầy giáo).” Vị lão nhân kia ngăn cản tiểu Hoàng đế hành lễ, cười nói.

“Một ngày làm thầy, suốt đời làm thầy.” Giọng nói non nớt mang theo sự quật cường vang lên. Tiểu Hoàng đế cố chấp hoàn thành sư lễ một lần nữa rồi mới trở lại chỗ ngồi.

Nhận hành lễ của tiểu Hoàng đế, trong mắt lão nhân lóe ra vui mừng cùng cảm động.

“Tiên sinh!” Phạm Dương Triệt vẫn bảo trì bình tĩnh không gợn sóng, dấu sự kích động cung kính nói.

“Được rồi. Ngài và ta cũng không cần khách khí như thế.” Lão nhân vừa sang sảng nói vừa xua tay.

Vị lão nhân kia quay người lại, đối với Phó Vân Kiệt vẫn còn đang ở trên sàn đầu nói: “Nha đầu, ngươi cũng lên đây đi.”

Thông minh như Phó Vân Kiệt đã đoán được thân phận của lão nhân này – Tiền thái phó Tôn Trí Viễn. Đối với cái người đã tuyên bố bên ngoài thân thể suy yếu, hiện tại thân thể lại cường tráng mạnh khỏe Tôn Trí Viễn này, nàng thực tò mò. Đề khí một cái, thân ảnh màu đỏ trong nháy mắt đã ở trên đài. Nàng bắt đầu ở gần đánh giá hắn: Tóc trắng như tuyết, chòm râu cũng trắng như tuyết, trên gương mặt đã có đầy vết nhăn ghi lại dấu vết năm tháng, nhưng mà, đôi mắt lóe ra sự cơ trí chứng minh lão nhân này không đơn giản. Hơn nữa, nhìn lão bộ dạng khí sắc hồng nhuận, thật sự là không thể giống người yếu do nhiều bệnh. Như vậy, chuyện gì khiến lão từ chức Thái Phó?

Tôn Trí Viễn cũng nhân cơ hội này đánh giá nữ tử trước mặt: Gương mặt chỉ thể dùng từ xấu xí để hình dung. Điều như vậy phát sinh trên người một cô nương, người bình thường đều đã tự ti muốn chết, nhưng mà đôi mắt sáng kia lại lóe ra sự tin tin cùng cuồng vọng. Tổ hợp của sự mâu thuẫn! Xem ra dung nhan xấu xí này có khả năng là dịch dung. Tuy rằng nàng ấy lấy thân phận nữ tử thông qua thi võ đúng là khó có được, nhưng mà thân là Thái Phó cũng không phải chỉ cần có một thân võ công giỏi là được. Còn cần có đủ tài trí để dạy Thánh thượng như thế nào trở thành một vị minh quân.

Thu hồi ánh mắt đánh giá, Tôn Trí Viễn quay người lại, cung kính nói với tiểu Hoàng đế: “Thánh thượng, lão phu cả gan muốn là giám khảo phần thi văn lần này.”

Tiểu Hoàng đế cũng không có lập tức đáp ứng. Mà là đem ánh mắt nhìn về phía Phạm Dương Triệt. Dù sao giám khảo thi văn lần này là chàng.

Một bên Phó Vân Kiệt bị chuyện này khiến cho không thể không lo lắng: Làm ơn, làm gì có đạo lý đổi giảm khảo trường thi. Tối hôm qua, nàng phải tới nơi đó hơn một canh giờ mới khiến cho Triệt đưa cho nàng đáp án môn Văn, còn kém đem đầu lưỡi xoắn lại. Nếu giờ đổi giám khảo, nhìn Tôn Trí Viễn một bộ dạng rất muốn đánh giá mình, đề mục này chín phần sẽ đổi. Điều này khiến cho nàng thống hận môn Văn không biết ứng phó thế nào. Chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu Phạm Dương Triệt.

Thu được ánh mắt cầu cứu trong lòng Phạm Dương Triệt cũng sốt ruột. Lấy trình độ Phó Vân Kiệt không có khả năng ứng phó được với đề mục của tiên sinh.

“Dương Triệt, chức vụ Thái Phó vô cùng quan trọng, nhiệm vụ là dạy Thánh thượng. Thánh thượng là tương lai của Cảnh quốc, mới là hi vọng của Cảnh quốc.” Mắt Tôn Trí Viễn hơi nhíu nhẹ giọng trách mắng.

Thân hình chàng chấn động, hơi cúi người trả lời: “Thần không có ý kiến.”

Phó Vân Kiệt thấy tình trạng này thực sự có chút sùng bái Tôn lão nhân này một chút. Lợi hại như thế, chỉ cần một câu, có thể làm cho Triệt vốn đã đáp ứng mình có thể “chuyển hướng”. Nhưng nà, giờ phút này nàng cũng không tâm tình đi sùng bái, lo lắng còn không kịp. Chuyện tới nay chỉ có thể phồng má giả làm người mập [4], đi từng bước tính từng bước. Ổn định tinh thần bối rối, nàng khoát tay một cái nói: “Mời tiên sinh ra đề mục!”

[4] ý ám chỉ dù không có khả năng những vẫn phải cố hết sức làm được việc.