Hạ Của Anh

Chương 6

***

Vào lúc này tôi mới chợt nhận ra, có lẽ tôi cần phải có một chiếc loa lớn.

Người đã vào nhà rồi, chỉ còn Alaska chạy ra ngoài mừng tôi.

Cậu ấy rất gầy, gió vừa thổi, quần áo dính vào người, khiến cơ thể cậu ấy càng thêm gầy yếu. Tôi lo có cơn gió to nào ngang qua đây sẽ đẩy ngã cả cậu ấy và hoa mất.Không ngờ tôi lại ngồi vẽ hàng xóm và chú chó của cậu ấy.Khi nhận được lá thư thứ ba, tôi bắt đầu chắc chắn “Hạ của anh” chính là cậu hàng xóm nhà tôi.

Tất cả những chậu hoa đều được “cứu viện” xong và xếp thành hai hàng bên cửa sổ.

Tôi tắt máy tính, ngồi bên cửa sổ phòng làm việc tầng hai ngắm gió to thổi bên ngoài. Gió thổi cây nhỏ trong vườn nghiêng ngả như sắp gục ngã, có lẽ qua lần này những bông hoa ngắc ngoải chờ chết của tôi sẽ chết thật cho mà xem.Bảy giờ sáng, tôi ra sân tập một bài thể dục theo đài, sau đó mở hòm thư lấy báo của ngày hôm nay. Không nằm ngoài dự đoán, bên trong có một phong thư.

Nhưng khi tôi ngồi trước cửa sổ ngắm gió, bỗng thấy hai người kia lôi kéo nhau trong vườn, nhìn thế nào cũng cảm thấy có gì đó sai sai.

Mà thích mình sao?

Ví dụ, bị nhốt trong trường một mình.Người ta nói hai mươi mốt ngày liên tục sẽ hình thành một thói quen, nhưng chỉ mới ba ngày thôi, tôi đã quen nhận thư của người bí ẩn kia. Huống hồ, tôi còn học được cách ngửi mùi hương trên đó ngay khi chạm vào thư.

Khi ấy tôi đứng ngay bên cửa sổ, ánh nắng bên ngoài suýt nữa đã chói lòa mắt tôi.

Nói ra thì cũng hơi ngại. Một người đàn ông như tôi mà lại đi vẽ truyện tranh thiếu nữ. Cả ngày trong đầu tôi chỉ suy nghĩ đến chuyện làn váy của thiếu nữ bay theo hướng nào.

– Sao thế? – Giọng của cậu ấy mang theo quan tâm và lo lắng.

Tôi không phải kiểu người cổ hủ, trong số những người tôi từng quen biết cũng có người đồng tính, hồi học đại học trong lớp tôi cũng có hai cô gái là một đôi. Người ta sống rất hạnh phúc, bây giờ đã bên nhau được mười năm rồi.Quen, thực sự rất quen.

Cậu ấy đã nói như vậy trong thư mà.

Cậu ấy thích tôi thật đấy à?Đối với tôi mà nói nó là một mùi thơm rất đặc biệt, đối với cậu ấy thì nó quá đỗi bình thường.Không biết thực sự trùng hợp hay ai kia cố ý, mỗi lần đọc xong thư tôi đều tình cờ bắt gặp cậu hàng xóm dắt chó đi dạo về.

Trong cuộc đời mình, đã rất nhiều lần tôi rơi vào cảnh khó khăn.

Cậu ấy ngồi xổm xuống, xử lý chậu hoa bị gió quật hỏng với vẻ đau lòng. Dường như cậu ấy đã quên đi sự tồn của tôi.

Bất ngờ ghê, hai chúng tôi cũng ăn ý ra phết đấy chứ.

Quen, thực sự rất quen.Tôi chào hỏi như thường lệ, cậu ấy cũng ngại ngùng như lệ thường.

Gió bên ngoài càng ngày càng lớn, có mấy chậu hoa đã bị gió quật ngã.

Mệt quá.Mà thích mình sao?Tôi lại bắt đầu mâu thuẫn, bắt đầu tìm kiếm một số dấu vết giúp tôi xé rách màng nhện này.Vừa nhìn thấy cậu ấy tôi sực nhớ tới lọ nước hoa nho nhỏ ngày hôm qua, bèn vội chạy vào nhà so sánh sự khác nhau giữa hai bên nhân lúc mùi hương trên thư chưa tan đi.

Huống hồ, hiểu lầm người ta là đồng tính luyến ái, bản thân còn tự thêm mắm dặm muối, thực sự không lịch sự chút nào.

Cậu ấy tên gì nhỉ?

Tôi nói:Sự thực chứng minh, không có gì khác biệt hết.

Trùng hợp vậy sao?

Nhưng cách thứ hai đối với cậu ấy cũng là một kiểu tổn thương.– Hoa của cậu bị thổi ngã hết rồi!Khi ấy tôi đứng ngay bên cửa sổ, ánh nắng bên ngoài suýt nữa đã chói lòa mắt tôi.

Quen, thực sự rất quen.

– Đâu có. – Cậu ấy nói – Cảm ơn anh đã bê hoa hộ tôi.

Suy cho cùng chúng tôi là hàng xóm, hơn nữa chắc hẳn đều không có ý định chuyển đi, sau này thể nào cũng chạm mặt nhau, xử lý không khéo gây ngại ngùng cũng không hay.Ngay vào thời khắc ấy tôi bỗng dưng nhận ra rằng, người liên tục viết ba bức “thư tình” cho tôi lại chính là cậu hàng xóm.

Cả ngày trời tôi ngồi trước cửa sổ vẽ bản thảo, vẽ tới mức chóng mặt, to đầu, đau cả mắt, đến chạng vạng mới nhớ ra sáng nay mình quên ra ngoài lấy thư.

Cậu ấy thích tôi thật đấy à?Mà cậu ấy, là một thằng đàn ông.

Bởi vì yêu thầm tôi cho nên mới chột dạ đúng không?

Mặc kệ tôi và cậu hàng xóm có quan hệ gì, hoa của cậu ấy vô tội.

***“Ngày hạ của anh…” Tôi mở mắt, trong mắt chỉ có trang thư kia.Hương nước hoa “độc nhất vô nhị” vây quanh tôi, đầu óc tôi bị khuấy thành một mớ hỗn loạn.

Cậu ấy mặc cả một cây đen, che chiếc ô màu đen, thoạt nhìn bầu không khí xung quanh người có vẻ nặng nề u ám. Người không biết còn tưởng rằng cậu ấy vừa đi dự đám tang ai đó trở về đấy.

Tôi chưa kịp chào, cậu ấy đã gật đầu với tôi. Sau đó hạ thấp ô, đi ngang qua người tôi.

Thích một người và được một người thích, đều là một chuyện rất vui vẻ cũng rất may mắn, cho dù thích sai người thì tình cảm ấy cũng đâu có sai.

Tôi chợt nhớ ra trong một lá thư trước đây, người kia đã nói một bà cụ mà mình giúp đỡ đã qua đời rồi.Tôi mang theo nghi ngờ ấy, mặc áo mưa rồi đi về nhà.Không thể nào, cậu ấy ghét tôi lắm mà?

Làm theo cách đầu tiên có lẽ sẽ khiến cậu ấy tổn thương.

Ngày tôi nhận được lá thư thứ tám, trời đổ mưa.Theo nguyên tắc “thực vật cũng có sinh mệnh” của mình, tôi quyết định phá vỡ giới hạn, nhảy qua hàng rào đi cứu những bông hoa đáng thương kia.Tôi rót cho mình một cốc rượu, lần này không phải rượu mơ chỉ có 7 độ mà là rượu xái Hồng Tinh tôi mua về đã lâu nhưng chưa dám uống.

Tôi không phải thánh nhân, chẳng qua tôi hi vọng chuyện này có thể giải quyết một cách ổn thỏa.

Tôi chợt nhớ tới trong thư có nhắc tới một bộ phim rất thích hợp để xem ở nhà vào ngày trời mưa. Tôi đứng dậy xuống tầng tìm lá thư kia, nhưng kết quả cậu ấy chẳng nói đến tên của bộ phim ấy.Hay người viết thư chính là cậu ấy?Rượu trắng 55 độ, một ngụm hết sạch một trăm mililit, sau đó tôi nằm vật nhăn răng ra sofa, không còn hơi sức đâu mà nghĩ nhiều.

Ngược lại chú chó to trong nhà nhìn thấy tôi thì vẫy đuôi chạy tới mừng.

Ví dụ, bị nhốt trong trường một mình.

Tôi lấy hai lá thư lúc trước ra, xếp ba tờ giấy thẳng hàng trên chiếc bàn trước mặt.Tôi lặng lẽ ngồi đó nhìn cậu hàng xóm tiễn người ta về, đang cơ suy ngẫm về mối quan hệ giữa hai người, tôi phát hiện ra cậu hàng xóm xoay người lại rồi đột ngột ngẩng đầu lên. Cứ thế, chuyện tôi nhìn trộm đã bị bắt ngay tại trận.Rượu trắng thiêu đốt dọc theo cổ họng, cháy vào tận dạ dày tôi.

Cậu ấy đứng ngây ra đó nhìn tôi, dường như bấy giờ cậu ấy mới sực nhớ ra mình phải làm gì, vội vàng chạy đi bê hoa.

Cậu ấy không xem thường tôi đã tốt lắm rồi.

Không, không, không, không cần thì hơn.Cậu ấy thích tôi phải không?Nhưng mà chẳng nhìn thấy gì hết.Tôi chờ một lúc lâu sau mới dịu đi, cuối cùng tôi co người ôm bụng, đọc hết lá thư tình thứ ba cậu ấy gửi cho tôi.

***

– Sao thế? – Giọng của cậu ấy mang theo quan tâm và lo lắng.

Đến cũng đến rồi, tôi bèn giúp cậu ấy bê gần hai mươi chậu hoa vào trong nhà.Chưa đi đến hòm thư, tôi đã nhìn thấy cậu hàng xóm nhà mình đi ra ngoài trở về.Mấy phút sau, tôi mở phong thư, nhìn thấy câu đầu tiên của lá thư viết thế này: Mùa hè năm nay cứ chốc chốc lại có một cơn mưa, cảm giác ngày hè cũng trở nên ẩm ướt.Lần này cậu ấy viết: Tối qua mất ngủ, tìm rất lâu mới phát hiện lọ Melatonin trong nhà đã hết sạch rồi, không ngủ được thế nên thức đến tận sáng. Lúc ngồi trong sân ngắm sao bị muỗi đốt sưng vù, đây là lần đầu tiên bị muỗi đốt sưng lên trong mùa hè này.

Giọng cậu ấy nói chuyện rất nhỏ nhẹ dịu dàng.

Mở máy tính lên, tôi chợt trợn mắt xem thường.

Tính sau đi.Tiếng sấm ầm ầm, mắt thấy trời lại sắp đổ mưa to.Nói một câu thật lòng, cậu ấy là một người rất thích kể những chuyện vụn vặt, kỹ đến mức như thể muốn tả hết rốt cuộc màu trời xanh đến mức độ nào, mây trắng có hình thái ra sao. Trước đây tôi còn tưởng tượng một cô gái mặc váy trắng ngồi trước bàn bên cạnh cửa sổ viết thư cho tôi. Bây giờ cô gái trong tưởng tượng trở thành cậu trai nhà hàng xóm, tự dưng lại thấy rùng mình.

Tôi mang theo nghi ngờ ấy, mặc áo mưa rồi đi về nhà.

– Mưa rồi.

Tôi cất thư đi, lên tầng bắt đầu công việc.Chờ khi cậu ấy đến gần, vừa đúng lúc tôi cũng đến cổng nhà. Cậu ấy nhìn qua đây, đôi mắt rõ ràng vừa mới khóc khiến tôi giật mình.Đương nhiên tôi không phải dạng người có thể mua chuộc bằng một lọ nước hoa. Tôi chỉ cảm thấy, phải tôn trọng, phải lương thiện mà thôi.Tôi rùng mình không phải vì tôi nhìn nhận ra sao về đồng tính luyến ái, tôi tôn trọng bất cứ sở thích và hành vi  không phạm pháp nào. Vấn đề ở đây là, tôi thực sự không ngờ sẽ có một ngày tôi sẽ được một người đàn ông ngắm trúng.

Bất ngờ ghê, hai chúng tôi cũng ăn ý ra phết đấy chứ.

Do rượu không ngon sao?

Hoặc nằm trong nhà xem phim.Cậu ấy thích tôi phải không?

Mệt quá.

Tôi chẳng thể nào ngờ rằng cậu ấy lấy chiếc áo mưa của tôi trong ngăn tủ bên cạnh cửa ra, đưa cho tôi rồi nói:

Không biết hai người kia vào nhà làm gì nhỉ?

Con người tôi có tật xấu là vậy đấy, chuyện gì cũng đều có thể rề rà được.Cậu ấy đã nói như vậy trong thư mà.

Cậu ấy thích tôi phải không?

Nói một câu thật lòng, cậu ấy là một người rất thích kể những chuyện vụn vặt, kỹ đến mức như thể muốn tả hết rốt cuộc màu trời xanh đến mức độ nào, mây trắng có hình thái ra sao. Trước đây tôi còn tưởng tượng một cô gái mặc váy trắng ngồi trước bàn bên cạnh cửa sổ viết thư cho tôi. Bây giờ cô gái trong tưởng tượng trở thành cậu trai nhà hàng xóm, tự dưng lại thấy rùng mình.Nhưng trừ lọ nước hoa nho nhỏ hôm qua ra, tôi chưa từng cảm nhận được cậu ấy có cảm tình gì với tôi.

Vừa dứt lời, giọt mưa to bằng hạt đậu trong truyền thuyết lại rơi lộp bộp, đập vào cửa kính nhà cậu ấy.

Không biết thực sự trùng hợp hay ai kia cố ý, mỗi lần đọc xong thư tôi đều tình cờ bắt gặp cậu hàng xóm dắt chó đi dạo về.Cậu ấy không xem thường tôi đã tốt lắm rồi.

Tôi chợt nhớ ra trong một lá thư trước đây, người kia đã nói một bà cụ mà mình giúp đỡ đã qua đời rồi.

Cậu ấy vẫn cúi đầu không nhìn tôi, chỉ vươn tay lên gãi gãi tóc sau gáy.Một người bình thường không thèm để ý đến tôi, vậy mà trong thư lại chỉ mong sao có thể nói cho tôi biết tối qua cậu ấy đã đếm được bao nhiêu ngôi sao, có thật là cùng một người không đây?

Hết chương 10Tôi đọc thư xong, nhìn chằm chằm vào câu “hôm nay cũng thật sự rất thích anh” rất lâu.

Trong thư cậu ấy tám nhảm về bông hoa nhỏ bị người ta ngắt vứt đi cậu ấy nhìn thấy bên đường. Bông hoa nhỏ có màu vàng, lẻ loi như một nhóc đáng thương lạc bầy. Cậu ấy nhặt bông hoa nhỏ lên, cài trên đỉnh đầu chú chó. Chú chó to có thêm bông hoa nhỏ trên đầu vô cùng đáng yêu.

Con người tôi có tật xấu là vậy đấy, chuyện gì cũng đều có thể rề rà được.Chữ viết rất đẹp.

Tôi đưa đồ ăn vặt trong tay cho Alaska, nhìn nó ăn xong tôi vội chạy vào nhà.

Thiên thời địa lợi nhân hòa, cơ hội tốt thế này mà cậu ấy lại không biết nắm lấy.

Tôi lại bắt đầu mâu thuẫn, bắt đầu tìm kiếm một số dấu vết giúp tôi xé rách màng nhện này.Câu này khiến tâm trạng của người đọc thật sự phức tạp.

Tôi vừa uống rượu, vừa đọc ba lá thư. Hình ảnh suối chảy róc rách giữa núi ngày hè biến thành hình ảnh cậu hàng xóm nhà tôi ngồi trước cửa sổ viết thư.

Tôi mở hòm thư, lấy báo và thư.

“Ngày hạ của anh…” Tôi mở mắt, trong mắt chỉ có trang thư kia.Rượu trắng 55 độ, một ngụm hết sạch một trăm mililit, sau đó tôi nằm vật nhăn răng ra sofa, không còn hơi sức đâu mà nghĩ nhiều.Tôi nằm ở đó, thở dài một tiếng rồi phủ trang thư lên mặt mình. Mùi hương thoang thoảng len lỏi vào từng lỗ chân lông, bám hương thơm lên người tôi.

Nhưng trừ lọ nước hoa nho nhỏ hôm qua ra, tôi chưa từng cảm nhận được cậu ấy có cảm tình gì với tôi.

Nhưng trừ lọ nước hoa nho nhỏ hôm qua ra, tôi chưa từng cảm nhận được cậu ấy có cảm tình gì với tôi.***Phải làm sao đây nhỉ?

Mặc dù thoạt nhìn tôi rất giống một kẻ vô công rồi nghề, nhưng thực ra tôi làm nghề tự do.

Chúng tôi cùng quay đầu qua nhìn, sau đó hai miệng một lời:Một người bình thường không thèm để ý đến tôi, vậy mà trong thư lại chỉ mong sao có thể nói cho tôi biết tối qua cậu ấy đã đếm được bao nhiêu ngôi sao, có thật là cùng một người không đây?Trước khi có chứng cứ xác thực, có lẽ tôi nên án binh bất động trước đúng không?

Tôi giả vờ không nhìn thấy, cậu ấy cũng đâu làm gì được tôi, cậu ấy nào biết thuật đọc suy nghĩ.

Vừa nhìn thấy cậu ấy tôi sực nhớ tới lọ nước hoa nho nhỏ ngày hôm qua, bèn vội chạy vào nhà so sánh sự khác nhau giữa hai bên nhân lúc mùi hương trên thư chưa tan đi.

Nói một câu thật lòng, cậu ấy là một người rất thích kể những chuyện vụn vặt, kỹ đến mức như thể muốn tả hết rốt cuộc màu trời xanh đến mức độ nào, mây trắng có hình thái ra sao. Trước đây tôi còn tưởng tượng một cô gái mặc váy trắng ngồi trước bàn bên cạnh cửa sổ viết thư cho tôi. Bây giờ cô gái trong tưởng tượng trở thành cậu trai nhà hàng xóm, tự dưng lại thấy rùng mình.

Tôi còn chưa vẽ xong một nửa nội dung phải update của tuần này nữa. Thế quái nào năm phút sau tôi mở một trang mới ra, vẽ phác họa vài nét đơn giản hình ảnh một người đàn ông và một chú chó, một lá thư tình và một ly rượu.Phải làm sao đây nhỉ?Hay là nên nghĩ cách ám thị cậu ấy, nói với cậu ấy sự thực là tôi chỉ thích con gái?

Cậu ấy dẫn người kia vào trong thì nhìn thấy tôi, nếu đã nhìn thấy nhau thì chào hỏi một câu cũng là chuyện bình thường.

***

Bằng không tại sao cậu ấy không muốn giữ tôi ở lại nhà cậu ấy?– Tôi… đang ngủ.“Hạ của anh…” Tôi mở mắt, trong mắt chỉ có trang thư kia.

Sự thực chứng minh, không có gì khác biệt hết.

– Sao thế? – Giọng của cậu ấy mang theo quan tâm và lo lắng.Tôi cất ba phong thư kia đi, một trăm mililit rượu xái Hồng Tinh cũng vùi trong bụng.Tôi chào hỏi như thường lệ, cậu ấy cũng ngại ngùng như lệ thường.Cậu ấy tên gì nhỉ?

Tôi hỏi:

Trường Hạ của tôi?Không phải tên là Hạ đấy chứ?

Không, không, không, không cần thì hơn.

***

Tính sau đi.

Là nam chính trong câu chuyện này, tôi phải cố gắng làm một nhân vật chính diện.Mở máy tính lên, tôi chợt trợn mắt xem thường. Hạ của tôi?

Câu này khiến tâm trạng của người đọc thật sự phức tạp.

Giọng cậu ấy nói chuyện rất nhỏ nhẹ dịu dàng.Không, không, không, không cần thì hơn.