Hạ Của Anh

Chương 16

***

“Công Chúa” là tên chú Alaska mà cậu ấy nuôi, một con chó đực mà lại gọi bằng cái tên “Công Chúa”. Lần đầu tiên tôi nghe thấy cậu ấy gọi chú chó, tôi còn tưởng mình nghe nhầm rồi cơ.

Hồi nhỏ tôi rất thích kẹo sữa Thỏ Trắng, hồi ấy còn có một loại kẹo sữa nhãn hiệu Khỉ Vàng.

– Vậy tối nay tôi có thể mời anh ăn cơm không? Ở nhà tôi, tôi nấu.

Hồi nhỏ tôi rất thích kẹo sữa Thỏ Trắng, hồi ấy còn có một loại kẹo sữa nhãn hiệu Khỉ Vàng.

Khi tôi vô thức ôm cả người cả chó ngả về sau, suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu lại là bài thơ của Maksim Gorky…

Nhưng khi lớn rồi tôi không còn ăn nữa, một người đàn ông mà suốt ngày ăn kẹo sữa thì cũng hơi xấu hổ.

Cậu ấy cầm chén rượu đưa lên mũi ngửi sau đó chợt bật cười.

Tôi bóp kẹo sữa, chần chừ tầm hai giây, sau đó nhanh chóng bóc nó ra ăn.

– Được, tôi biết rồi.

– Nó cũng đã về, vậy tôi đi trước nhé. – Tôi nói – Cậu đi tắm rửa nhanh đi, dầm mưa rồi đừng để bị ốm.

Rất ngon, vẫn là mùi vị trong ký ức thuở ấu thơ.

Cậu ấy mở cửa ra, cười nói với tôi:

Cậu ấy thở phào một hơi, quay sang nhìn tôi.

Tôi vừa ăn kẹo vừa cố ý đứng đó đợi thêm một lát, kết quả hôm nay không đợi được cậu ấy “tình cờ” ngang qua.

Hôm nay cũng thực sự rất thích anh.

Không đi qua thì thôi vậy, coi như cậu ấy mất đi một cơ hội gặp mặt tôi.

Ngoài trời mưa to gió lớn, tôi còn chưa kịp thay giày đã vội vã đuổi theo, đôi dép lê trơn trượt trên nền đất bị mưa thấm ướt.

Tôi cầm thư về, nội dung trong thư vẫn là những lời vụn vặt. Chẳng qua cậu ấy nói tự dưng gần đây cậu ấy bắt đầu mất ngủ, mỗi ngày khó khăn lắm mới ngủ chập chờn hơn hai tiếng đồng hồ.

– Vậy, vậy thì sáu giờ nhé.

Chuyện mất ngủ rất khó chịu.

– Cậu làm nghề gì thế? Tôi thấy hình như cậu cũng không ra ngoài làm việc.

Trước đây, có một khoảng thời gian tôi cũng mất ngủ, thậm chí khi ấy tôi rất sợ trời tối, tôi cảm thấy trời vừa sầm xuống là cả thế giới như sụp đổ.

Tôi vừa ăn kẹo vừa cố ý đứng đó đợi thêm một lát, kết quả hôm nay không đợi được cậu ấy “tình cờ” ngang qua.

Sau đó tôi đã phải uống thuốc suốt một thời gian dài, còn tìm tới bác sĩ tâm lý tư vấn, tốn công tốn sức điều trị nửa năm trời mới từ từ khôi phục bình thường.

Đây là câu nói của con cáo với Hoàng tử bé.

Câu này chính là câu cửa miệng của tôi trước đây.

– Vừa rồi, – Cậu ấy nói – Tôi đang ở trong phòng thì chợt nghe thấy nó sủa một tiếng, giống như bị dọa ấy, chờ tôi xuống dưới thì không thấy nó đâu nữa rồi.

Có lẽ do thời gian cậu ấy mất ngủ chưa lâu, bây giờ vẫn chưa lo lắng nhiều. Cậu ấy còn nói với tôi rất thích cảm giác này, nói cái gì mà vì cảm thấy thời gian không đủ, bây giờ thời gian tỉnh táo càng ngày càng dài, có thể làm rất nhiều chuyện chưa làm xong.

Quả nhiên, cậu ấy nằm rạp ra bàn cười, sau đó nghiêng đầu nhìn tôi, nói với tôi:

Tôi vỗ vỗ cậu ấy:

Có trời mới biết khi tôi đọc được những dòng này đã giận đến mức nào.

Người uống được rượu thường khiêm tốn như vậy.

Tôi không thể chịu được bầu không khí này, nhưng tôi không biết cách an ủi người khác.

Đầu óc người này thật sự có vấn đề, rốt cuộc cậu ấy có chút thường thức nào không vậy? Cậu ấy có biết ngủ không đủ giấc sẽ ảnh hưởng thế nào tới cơ thể hay không?

Tôi lục tìm những tài liệu điều trị mất ngủ lúc trước mình lưu lại, đồng thời đặt thư trả lời và những tài liệu đã in ra trên hòm thư.

Cậu ấy mang một cái tên như vậy, cả ngày chơi đùa cùng hoa cỏ, quả thực rất giống như một ẩn sĩ lãng mạn.

Cậu hàng xóm của tôi rất đỉnh, vừa đẹp trai vừa giỏi nấu ăn, tôi còn tưởng rằng cậu ấy nói muốn mời tôi ăn cơm thì sẽ gọi đồ ăn bên ngoài, hoặc đặt Pizza. Nào ngờ cậu ấy đích thân xuống bếp làm một bàn đồ ăn lớn.

Tôi thấy cậu ấy chẳng biết điều này.

– Tôi cũng đâu giúp được gì. – Tôi nói – Nó tự tìm về nhà mà.

Cậu ấy nói:

Cậu ấy còn vui như đứa ngốc nữa.

Tôi không hiểu lắm, nhưng sau đó càng nhìn càng ưng mắt, thậm chí bản thân tôi còn muốn thử phong cách ăn mặc ấy, thoạt nhìn cũng rất thoải mái.

Cậu ấy ngồi nghiêm lại, giống như cậu học sinh báo cáo tình huống gần đây cho giáo viên:

Vốn dĩ tôi không định trả lời thư đâu, nhưng xuất phát từ lòng quan tâm theo chủ nghĩa nhân đạo, tôi vẫn viết một lá thư trả lời nói cho cậu ấy biết một khi xuất hiện triệu chứng mất ngủ thì nên tìm tới bác sĩ càng sớm càng tốt, đây là một vấn đề rất nghiêm túc, rất quan trọng.

– Vẫn phải cảm ơn anh. – Cậu ấy nói – Lúc ấy tôi đã thực sự rất sợ hãi.

Tôi phát hiện ra tôi là một người thích lo chuyện bao đồng, nửa đêm hôm đó tôi thức giấc bò dậy, chạy tới bên cửa sổ vén rèm nhìn vào trong sân nhà người ta.

Cậu ấy hoảng hốt, chẳng thể tập trung tinh thần.

Đèn tầng hai nhà cậu ấy vẫn còn sáng.

Cậu ấy ngây ra một lát, sau đó bật cười thành tiếng.

Mặc dù tôi chưa từng nuôi thú cưng, nhưng tôi có thể thấu hiểu. Đối với người nuôi thú cưng, những chú chó, chú mèo bầu bạn với bọn họ đâu chỉ đơn giản là “thú cưng”. Chúng là sự tồn tại giống như người nhà, người thân, bạn bè quan trọng nhất với bản thân.

Tôi chỉ thuận miệng hỏi một câu vậy thôi, kết quả mắt cậu ấy ửng đỏ.

Hai năm gần đây tôi đã đạt tới cảnh giới chỉ cần đặt lưng xuống là có thể ngủ ngay. Song, cứ nghĩ đến cậu ấy, nửa đêm đến sáng tôi cứ thao thức không yên.

Tôi phát hiện ra tôi là một người thích lo chuyện bao đồng, nửa đêm hôm đó tôi thức giấc bò dậy, chạy tới bên cửa sổ vén rèm nhìn vào trong sân nhà người ta.

Sẽ ngọt ngào tan trong miệng như vậy sao?

Tôi lương thiện quá.

Chúng tôi sóng vai nhau vào trong, cậu ấy đã bày bàn ăn sẵn trong sân.

Bốn giờ hơn, tôi từ bỏ việc giằng co để ngủ, đứng dậy rời khỏi giường.

Tôi nhớ tới bộ phim mình đã xem từ rất lâu về trước, trong phim có một câu thoại thế này – Cậu còn không hiểu hả? Anh ta không muốn ăn cơm, mà muốn ăn cậu đấy!

Tôi lục tìm những tài liệu điều trị mất ngủ lúc trước mình lưu lại, đồng thời đặt thư trả lời và những tài liệu đã in ra trên hòm thư.

Gần năm giờ, tôi bưng tách cà phê đứng bên cửa sổ đợi, thành công bắt được một anh chàng đẹp trai lén lút nhét thư cho mình.

Ngón tay cậu ấy cọ vào chén thủy tinh, im lặng hồi lâu.

Dường như tâm trạng của cậu ấy không tệ, đứng xa như vậy nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được người kia như ánh xuân xán lạn sau khi nhận được thư của tôi.

Nhưng tôi chẳng ngờ rằng, ngày hôm sau tiết trời trong xanh, buổi trưa cậu ấy chợt tới bấm chuông cửa nhà tôi.

Do lá thư trả lời của tôi sao?

– Cậu không cần khách sáo vậy đâu, khi ấy tôi chỉ nói cho vui thôi mà.

Bốn giờ hơn, tôi từ bỏ việc giằng co để ngủ, đứng dậy rời khỏi giường.

Được người mình thích viết thư trả lời cho nên mỗi ngày đều vui vẻ như vậy ư?

Tôi tưởng bên quản lý dịch vụ đến. Mà trời đang mưa thế này, họ đến đây làm gì?

Tôi uống nốt tách cà phê, người chưa từng yêu cũng chưa từng thích ai một cách nghiêm túc như tôi chợt cảm thấy đây là một môn học đáng để nghiên cứu.

Biết điều chế nước hoa cũng được coi là làm nghệ thuật phải không nhỉ?

Thấy cậu ấy mời mọc thành ý như vậy, tôi chỉ đành đồng ý.

Tôi chợt nhớ tới một câu trong “Hoàng tử bé” – “Nếu cậu đến vào lúc bốn giờ chiều thì từ ba giờ tớ đã bắt đầu thấy vui sướng rồi.”

Trước đây biên tập truyện tranh của tôi đã nói rằng, tôi vẽ tranh không tệ song tuyến tình cảm trong truyện luôn phát triển rất đột xuất.

Trong lúc nói chuyện, một cơn gió nhẹ lướt qua hai chúng tôi. Tôi lại ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên cơ thể cậu ấy.

Nguyên văn lời của biên kịch là: Tâm trạng của người bình thường khi thích một người thực sự không giống như vậy đâu.

Gần năm giờ, tôi bưng tách cà phê đứng bên cửa sổ đợi, thành công bắt được một anh chàng đẹp trai lén lút nhét thư cho mình.

Lúc ấy tôi đã hỏi: Vậy em nói anh nghe tâm trạng của người bình thường bọn em khi yêu là thế nào?

Nhưng…

Cậu ấy còn vui như đứa ngốc nữa.

Tôi cười lúng túng cảm ơn, chợt nhận ra tiếng Trung không giống tiếng Anh, không phân biệt “he” hay “she”. Cậu ấy sẽ không nghĩ rằng tôi đang ám chỉ điều gì đấy chứ?

Cô ấy cười lạnh với tôi, bảo tôi tự đi mà tìm hiểu.

– Anh có biết câu thơ này không? “Thủ hạ do thanh hòa, phương thảo diệc vị hiết”.

Tôi tìm hiểu nửa năm trời nhưng không ngộ ra được đáp án nào có thể khiến cô ấy hài lòng.

Đương nhiên, nếu không có nguy cơ bị tỏ tình đột ngột, nhất định tôi sẽ hưởng thụ buổi chiều hôm thế này.

Cậu ấy lắc đầu:

Mặc dù tôi đoán cậu ấy có thể uống, nhưng cũng không dám mang rượu cao độ sang đó, lỡ như cậu ấy cảm thấy tôi muốn chuốc say rồi làm chuyện kỳ quái với cậu ấy thì hiểu lầm to mất.

Biết đâu tôi có thể phỏng vấn hàng xóm của mình ở phương diện này, có vẻ cậu ấy rất giàu kinh nghiệm.

Không đi qua thì thôi vậy, coi như cậu ấy mất đi một cơ hội gặp mặt tôi.

Hôm nay cũng thực sự rất thích anh.

Nhưng tôi không yên tâm về cậu ấy, nhìn bộ ban nãy cậu ấy tới tìm tôi, như thể hồn phách của cậu ấy đã bay sạch rồi.

Tôi nhớ tới câu này.

Bình thường cậu ấy đều mặc quần áo cotton rộng thùng thình, trong mắt tôi, bộ nào cũng giống như quần áo ngủ.

Tôi muốn hỏi cậu ấy, nếu cụ thể hóa cảm giác thích kia, phải chăng sẽ mang tới cho người ta cảm giác giống kẹo sữa Thỏ Trắng.

Có thể hãi hùng, hay vui vẻ, tóm lại, câu chuyện cuộc đời sẽ chẳng bao giờ bình yên.

Sẽ ngọt ngào tan trong miệng như vậy sao?