Edit: Lạc Lạc
Khi từ “Phải” khẳng định rơi xuống, rõ ràng rành mạch truyền vào tai Nguyễn Tư Nhàn, cô mới cảm thấy cuộc đối thoại giữa cô và Phó Minh Dư khi nãy không phù hợp đến thế nào.
Ngay cả Hạ Lan Phong cũng liếc mắt nhìn hai người bọn họ.
Dù cho mối quan hệ giữa người nam và người nữ là lần đầu gặp nhau, nhưng cũng sẽ trở nên xấu hổ khi bị người khác gán ghép, chưa kể Nguyễn Tư Nhàn và Phó Minh Dư cả ngày cứ ngẩng mặt lên là thấy nhau, khi chủ đề đi theo hướng này, bầu không khí tức khắc trở nên lạ lùng khó tả.
Hơn nữa kiểu đối thoại như thế cũng không phải là lần đầu tiên xuất hiện, Nguyễn Tư Nhàn nhớ rằng cô cũng đã từng hỏi Phó Minh Dư, anh muốn làm bạn trai tôi à?
Tuy nhiên lúc đó Phó Minh Dư đã không trả lời, cô đưa ra câu hỏi này cũng là nhất thời nông nỗi, không phải nghiêm túc.
Nhưng bây giờ, có vẻ như Phó Minh Dư đang nói rằng “Cô làm bạn gái tôi thử xem thì sẽ biết tôi thế nào”.
Khi cẩn thận suy nghĩ về mức độ này, Nguyễn Tư Nhàn tự động ngậm miệng lại.
Nhưng khi ý thức trôi theo hướng đó, nó liền trở nên mất kiểm soát một chút, một vài suy nghĩ phi logic nảy ra, nhảy nhót lung tung trong đầu.
Cô nhận ra rằng, sau cái tát đó, những cảm xúc tồi tệ của cô đối với Phó Minh Dư dường như đã bị xóa tan.
Không còn đáng ghét như thế nữa, thậm chí nhiều lúc còn khá tốt, đặc biệt là tính cách của anh, dường như là vô cùng vô cùng tốt.
Ngoài khả năng chịu đựng vô hạn đối với những rắc rối vô lý của cô, rất nhiều khi, những gì anh làm dường như đã sớm vượt quá giới hạn quan hệ nam nữ bình thường.
Chẳng hạn như một mực phải đến nhà cô ăn tối, chẳng hạn như cùng cô đến đồn cảnh sát, chẳng hạn như tối hôm đó đã đến quán bar tìm cô chỉ vì một tin nhắn của cô.
Thậm chí Nguyễn Tư Nhàn còn nhớ đến một việc nhỏ nhặt trong thang máy, anh đứng trước mặt cô để chặn con chó lại.
Lúc này cô không cần bộ lọc cảm xúc để đối xử với Phó Minh Dư, mới phản ứng lại hóa ra đã sớm không được phù hợp.
Ngẫm nghĩ, Nguyễn Tư Nhàn liếc nhìn bảng điều khiển chính, số liệu lạnh lẽo trên đó đã kịp thời kéo tinh thần cô trở lại.
Cô nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Hướng dẫn viên còn đang ở đây, anh đừng ăn nói xằng bậy, nếu không tôi cũng có thể ra lệnh cho anh rời khỏi buồng lái ngay cả khi anh là sếp.”
Phó Minh Dư cười một tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hạ Lan Phong nhếch môi nhíu mày, không nói gì nữa.
Buồng lái trở nên yên tĩnh trong một lúc ngắn.
Cửa buồng lái “Cộc cộc” hai tiếng, tiếp viên trưởng gọi PA vào.
Hạ Lan Phong hắng giọng, cầm lấy PA, nói: “Mọi người uống chút gì đi.”
Cửa buồng lái mở ra, tiếp viên trưởng bước vào, hỏi: “Phó tổng, hướng dẫn viên Hạ Lan, cơ phó Nguyễn, muốn uống gì không ạ?”
Nguyễn Tư Nhàn và Phó Minh Dư đồng thanh: “Cà phê không đường.”
Không khí đình trệ một lúc, Hạ Lan Phong nén cười, “Cậu thấy hai đứa ăn ý lắm đấy.”
Sau khi xuống máy bay, Bách Dương đã sắp xếp xong tài xế, cùng Phó Minh Dư đến thẳng Hề Thành.
Sương mù buổi sáng đến tận giữa trưa vẫn chưa tan, giao thông trên đường cao tốc bị ách tắc, thỉnh thoảng Bách Dương lại xem đồng hồ.
Trong thời gian này Phó Minh Dư phải thường xuyên thức khuya vì cải cách kiểm soát chất lượng chuyến bay, chế độ ăn uống thất thường, dạ dày xảy ra vấn đề, bác sĩ dặn nhất định phải ăn uống đúng giờ, nhưng trông tình hình hiện tại, đã không thể ăn kịp bữa trưa trước cuộc họp.
Hôm nay còn là cuộc triển lãm nhập khẩu quốc tế, các nhà sản xuất lớn từ khắp nơi trên thế giới đến đấu thầu, bao gồm động cơ máy bay, các thiết bị hàng không, xe đặc chủng, thiết bị cabin, các tiết mục giải trí trên máy bay, đây là những dự án quan trọng nhất của Thế Hàng trong năm nay, dự kiến là sẽ tham dự hội nghị cả buổi chiều.
Đúng như dự đoán của Bách Dương, hai tiếng sau, bọn họ bước vào trung tâm hội nghị.
Những người tham dự hội nghị và đại diện nhà sản xuất đã có mặt, hiện trường đã kín người, nhưng rất yên tĩnh và trật tự.
Nhân viên công tác dẫn Phó Minh Dư đến chiếc ghế VIP ở hàng đầu tiên, trên bàn là bảng tên của Phó Minh Dư, sau khi anh ngồi xuống, những người tham dự hội nghị ở xung quanh lần lượt đến chào hỏi anh.
Từng bàn tay chìa đến, cùng với lời tự giới thiệu của đối phương, hết người này đến người khác không ngừng nghỉ.
Cho đến khi người chủ trì trên bục hội nghị bắt đầu điều chỉnh micro, người chào hỏi cuối cùng mới rời đi.
Phó Minh Dư ngồi xuống chỉnh lại cổ tay áo, một bàn tay lại chìa đến trước mặt anh.
Ngước mắt lên, ngay sau đó lại lười biếng dời mắt đi.
“Sao anh lại đến đây?”
“Gì mà tại sao tôi lại đến đây?” Yến An ngồi xuống bên cạnh Phó Minh Dư, xoay bảng tên trên bàn về phía anh, “Đương nhiên là tôi đến tham dự với tư cách là đại biểu của Bắc Hàng chúng tôi rồi.”
Sự xuất hiện của Yến An đã nằm ngoài dự kiến của Phó Minh Dư, nhưng nó cũng hợp lý.
Trong các cuộc triển lãm trước đây, nhà họ Yến sẽ không để Yến An đến tham dự với tư cách là đại biểu, thường là do Yến đổng đích thân đến hoặc là do trợ lý đặc biệt đến, nhưng năm nay sức khỏe của Yến đổng lại không mấy khả quan, Yến An lại chơi bời lêu lổng, về tình về lý đều không thể nào cãi được.
Phó Minh Dư không có tâm trạng nói chuyện với Yến An, đáp lại bằng một ánh mắt là đã đủ rồi.
Yến An cũng mất hứng, nhìn nội dung trên màn hình led, không mấy thú vị, tốt hơn là nói chuyện với Phó Minh Dư.
“Nghe nói gần đây anh đang thực hiện cải cách giám sát chất lượng chuyến bay à?”
Mặc dù bình thường cả hai rất không hạp nhau, nhưng trong công việc, mối quan hệ sâu đậm giữa hai nhà, anh và Yến An trước giờ vẫn sống trong hòa bình.
“Ừm.”
Kể từ sau khi cơ phó Du bị viêm túi mật cấp tính khi đang chấp hành chuyến bay, Phó Minh Dư đã bắt tay vào làm một việc.
Anh đưa ra khởi đầu cho Thế Hàng, tiến hành cải cách toàn diện giám sát chất lượng chuyến bay, lật đổ những chuẩn tắc đã được sử dụng trong hơn hai mươi năm, đây không phải là một bí mật trong công ty hàng không, nhưng nó đã làm khuấy động hàng ngàn làn sóng.
Tuy nhiên Yến An cũng không ngạc nhiên mấy, sớm muộn gì cũng sẽ có người đến làm chuyện này, nhưng không ngờ lại là Phó Minh Dư, một người ngang tầm với anh, “Sao anh lại đột nhiên muốn làm điều này?”
Trông Phó Minh Dư rất bình tĩnh, như chỉ đang nói về một vấn đề không quan trọng, “Tôi đã muốn làm điều này từ cái năm tôi nhậm chức rồi, sự cố phi công bị viêm túi mật cấp tính trong thời gian trước chính là một cơ hội.”
Phó Minh Dư nói nghe rất nhẹ nhàng, nhưng Yến An không phải không hiểu, điều này khó khăn đến thế nào.
Lúc đầu, giám sát chất lượng chuyến bay được dẫn dắt bởi QAR thật sự đóng một vai trò rất tích cực trong hoạt động tiêu chuẩn hóa của phi công, hơn nữa còn khởi đầu một mô hình quản lý cho các công ty hàng không.
Nhưng trong những năm gần đây, hậu quả của việc lạm dụng QAR ngày càng trở nên rõ ràng, những tác động này đã lớn hơn rất nhiều so với ý nghĩa tích cực của nó.
Ví dụ, việc thường xuyên lau chùi đuôi máy bay, cùng với việc máy bay hạ cánh trong khi chỉ còn hai mươi phút nhiên liệu vào năm ngoái, gần như có thể chỉ ra việc quản lý và xử phạt của QAR đã bị đảo lộn đầu đuôi.
Nguyên nhân lại là vì phi công lo lắng bị QAR xử phạt, vì thế đã làm cho một việc đơn giản trở nên nghiêm trọng.
Trong mắt nhiều người, QAR nên được dùng để phân tích kỹ thuật và huấn luyện phụ trợ, chứ không phải để bộ phận giám sát an toàn xử phạt phi công.
Nhưng lại khó có ai chân chính thực hiện bước đi này, bởi vì lịch sử và quyền uy tính ăn sâu bén rễ của nó, nếu muốn cải cách, thì phải đưa ra một phương án thử nghiệm thuyết phục hơn.
Yến An lắc lắc đầu bằng thái độ bi quan: “Hà tất phải như thế, thật khó để làm hài lòng, anh không chơi lại với đám đồ cổ chùn chân bó gối đó đâu.”
Phó Minh Dư nhìn chằm chằm vào màn hình led, hai mắt trong vắt, nhưng giọng điệu lại đầy cứng rắn, “Đừng nói quá sớm.”
Anh vừa dứt lời, hội nghị cũng chính thức bắt đầu vào lúc này.
Hội nghị kéo dài sáu tiếng đồng hồ cho đến khi kết thúc đã là giới hạn chịu đựng của Yến An, anh vặn vẹo cổ, mí mắt nặng trĩu đánh nhau lên xuống, quay đầu lại, Phó Minh Dư vẫn không tỏ ra mệt mỏi.
Người trên sân khấu đã bắt đầu đọc diễn văn kết thúc, Yến An chán nản rút điện thoại ra lướt lướt, mở Weibo lên thì thấy trang Weibo chính thức của Thế Hàng đã cập nhật trạng thái mới vào một phút trước.
Anh giả vờ điệu bộ đang làm việc, nhấp vào xem, là một Weibo tuyên truyền khai mạc chiêu sinh lưu động cả nước Học viện Hàng không của Thế Hàng trong năm nay, đồng thời còn có chín tấm ảnh được đính kèm.
Tấm ảnh chính giữa, anh chỉ cần liếc mắt là đã nhận ra Nguyễn Tư Nhàn.
Mở to ảnh ngắm nghía hồi lâu, anh không nhịn được, cầm điện thoại hỏi người bên cạnh: “Tấm ảnh quảng cáo này của công ty các anh, có ảnh gốc không?”
Phó Minh Dư nhìn Yến An từ trên xuống dưới, sau đó quay đầu đi, hờ hững lên tiếng: “Không có.”
Yến An đã sớm quen với thái độ của Phó Minh Dư, không nói gì nữa, tiếp tục chơi điện thoại.
Nhưng vài giây sau, anh ngẫm lại, giọng điệu của câu nói vừa nãy không được thích hợp.
Anh dường như cảm thấy được điều gì đó, đặt điện thoại xuống, gõ gõ lên bàn.
“Phó Minh Dư.” Anh nhướn mày, gằn từng chữ một, “Tôi đã muốn hỏi từ lâu rồi, anh thích Nguyễn Tư Nhàn đúng không?”
“Đúng.”
Câu trả lời chắc nịch nằm ngoài dự kiến, không chút ngần ngại.
Yến An tức giận đến bật cười, há miệng một lúc lâu, cũng không biết phải nói gì.
“Phó Minh Dư, anh thật, thật……” Yến An thật sự không biết nên nói gì, bình tĩnh lại một lúc, nhớ lại những chuyện trước đó, bỗng nhiên lại bật cười.
Thế còn thái độ của Nguyễn Tư Nhàn đối với Phó Minh Dư?
Tốt xấu gì cũng nhẹ nhàng lịch sự với mình, nhưng với Phó Minh Dư thì quả thực là……
“Phó Minh Dư, Nguyễn Tư Nhàn tỏ thái độ gì với anh, anh không biết sao? Anh đang làm trò gì ở đây vậy?”
Thái độ gì sao?
Tựa như cái tát đó, tát xong, dấu tay trên má biến mất, ân oán của cả hai cũng hoàn toàn bị xóa sạch.
Nhưng mỗi khi nghĩ về cô, đôi khi trái tim sẽ hơi gai gai, đôi khi lại hơi ngứa ngáy.
Thay vì nửa vời như thế này, tốt hơn là giữ chặt nó, tới lúc đó sẽ biết được rốt cuộc cô sẽ hóa thành một cây kim đâm vào, hay là hóa thành một nơi mềm mại nằm trong tim.
Phó Minh Dư nhướn mày liếc xéo Yến An.
Cùng một giọng điệu, cùng một câu.
“Đừng nói quá sớm.”
“Hắt xì!”
Ngay lúc này, Nguyễn Tư Nhàn trong căn tin của nhân viên bỗng hắt hơi một cái.
Dì ở căn tin hỏi: “Cô gái bị cảm à?”
“Không ạ.” Nguyễn Tư Nhàn lau lau mũi, “Có thể là có ai đó đang mắng cháu sau lưng.”
Sau khi gọi món xong, cô bưng khay thức ăn tìm chỗ ngồi.
Vào chiều tối, trong căn tin có nhiều nhân viên hơn bình thường, ngoài tiếp viên hàng không, còn có rất nhiều nhân viên nhân sự cũng đến dùng bữa, lúc này đã không còn chỗ trống.
Tìm được một cái bàn còn sót lại và ngồi xuống, nhưng chiếc thìa lại bất cẩn bị rơi xuống đất.
Nguyễn Tư Nhàn cúi xuống nhặt, vừa vươn tay ra, chiếc thìa đã được một bàn tay khác nhặt lên.
Cô ngẩng đầu lên, Nhạc Thần mỉm cười đứng trước mặt cô.
“Tiểu Nguyễn, thật là trùng hợp.”
Kể từ sau khi Nguyễn Tư Nhàn vô tình gặp được anh ở Luân Đôn vào lần trước, cùng nhau dùng bữa, cả hai đã không còn liên lạc riêng.
Sau khi trở về, cả hai không cùng mô hình máy bay, không có cơ hội hợp tác. Hơn nữa bây giờ anh và Giang Tử Duyệt đang quen nhau, Nguyễn Tư Nhàn lại càng cố tình tránh bị hiểu lầm, thỉnh thoảng gặp nhau trong công ty, ngoài những lời chào cần thiết thì cũng không nói thêm một lời nào.
Dù sao Giang Tử Duyệt cũng biết trước kia Nhạc Thần đã từng theo đuổi cô, ít tiếp xúc sẽ ít đi việc tình ngay lý gian.
Có điều là không ai đánh người chạy lại, vào lúc này, Nguyễn Tư Nhàn chỉ có thể mỉm cười lịch sự, “Trùng hợp thật.”
Nhạc Thần đặt chiếc thìa vừa nhặt sang một bên, hỏi: “Chỗ này không có ai chứ?”
Nguyễn Tư Nhàn lắc đầu, “Tối nay anh có chuyến bay à?”
“Đúng vậy.” Nhạc Thần ngồi xuống, ánh mắt lơ đãng lướt một vòng lên mặt Nguyễn Tư Nhàn, hỏi, “Hôm nay em bay đi đâu?”
Nguyễn Tư Nhàn lời ít ý nhiều: “Lâm Thành.”
“Ồ, là quê hương của anh.”
Cả hai cứ trò chuyện câu được câu không như thế, đâu đó có chút lúng túng, tuy nhiên đều được đối phương che đậy một cách thật hoàn hảo.
“Phải rồi, cuối năm anh sẽ kết hôn, muốn gửi thiệp mời cho em.” Nhạc Thần nói chuyện cả buổi, đây mới là trọng tâm của anh.
“Chúc mừng.” Nguyễn Tư Nhàn lựa ớt trên khay thức ăn, giọng điệu thoải mái, “Vào tháng mấy?”
“Ngày 7 hoặc 8 tháng 12, anh không nhớ nữa.” Nhạc Thần vừa nói vừa cười, “Được thì khắc lên người luôn, nếu không mỗi lần hỏi lại gia đình là sẽ bị mắng.”
Nguyễn Tư Nhàn cũng cười, có điều cô cười là vì trên đời này vẫn còn lãng tử quay đầu, cô làm sao cũng không ngờ rằng một người đàn ông đa tình như Nhạc Thần vậy mà lại bị Giang Tử Duyệt thu phục đến mức ngoan ngoãn nghe lời.
Cả hai người nào nấy cười, không cùng một tần số, cho đến khi có một cơ phó bưng khay đi ngang qua, ho nhẹ một tiếng.
Nhạc Thần ngẩng đầu lên, nhìn cơ phó đầy vẻ khó hiểu.
Anh ta nháy mắt vài cái, hất mặt sang bên phải.
Trong lòng Nhạc Thần có linh cảm chẳng lành, nhìn về phía đó, quả nhiên thấy Giang Tử Duyệt đang đứng ở cửa với gương mặt đen kịt.
Nhạc Thần thầm mắng một câu xui xẻo trong lòng, nói lời tạm biệt với Nguyễn Tư Nhàn rồi bưng khay rời đi.
Trước cửa, Giang Tử Duyệt mặc đồng phục, đợi Nhạc Thần đi về phía mình.
Cô đã đứng ở đây gần mười lăm phút, nhưng Nhạc Thần vẫn không phát hiện ra cô, hai mắt hoàn toàn dán chặt vào Nguyễn Tư Nhàn.
Không biết cả hai đang nói về cái gì, cười rất vui vẻ.
Tại sao lúc cô và Nhạc Thần dùng bữa lại không thấy anh cười, chỉ biết gục đầu chơi game.
“Ăn xong rồi à?” Giang Tử Duyệt nhìn Nhạc Thần bằng con mắt sắc lạnh, “Sao không ăn nhiều hơn chút nữa đi?”
“Em cả ngày cứ nói cái gì không đâu.” Bình thường Nhạc Thần thấy phiền nhất chính là giọng điệu này của Giang Tử Duyệt, chỉ vì lúc trước anh có nhiều bạn gái, bây giờ thấy anh nói chuyện với cô gái khác chắc phải hỏi cả nửa ngày, “Chẳng phải chút nữa em phải bay à? Đi ăn mau lên.”
“Em ăn gì mà ăn, cô ấy ăn no là đủ rồi, em không cần ăn.”
Nhạc Thần mất kiên nhẫn nhìn cô, "Em nổi cáu cái gì thế? Có nghĩa là bây giờ anh không được trò chuyện vài câu với đồng nghiệp nữ luôn sao?”
“Cũng phải xem xem là đồng nghiệp nữ nào, cô ta có thể giống với những người khác à?”
“Thôi, tùy em nghĩ thế nào.”
“Tùy em nghĩ thế nào? Anh bảo em phải nghĩ thế nào? Trốn trong góc ăn cơm với người ta vì sợ bị ai nhìn thấy chăng?”
“Mẹ nó nếu tôi sợ bị ai nhìn thấy thì còn ăn cơm với cô ấy trong căn tin à? Bọn tôi không biết đi ra ngoài ăn à? Cô có vấn đề rồi.”
Giọng điệu của Nhạc Thần nặng nề, bước chân lại càng nặng nề hơn, cất bước bỏ đi.
Giang Tử Duyệt đuổi theo kéo tay áo anh lại, "Ý anh là sao? Không kìm được đúng không, lòng ngứa ngáy đúng không? Còn thích cô ta đúng không? Tôi biết đàn ông các người không chiếm được mới là tốt nhất, Nhạc Thần, anh đừng quên anh là người sắp phải kết hôn.”
“Cô điên rồi.” Nhạc Thần thậm chí cũng không buồn nói, cất bước bỏ đi.
Nhưng chút nữa Giang Tử Duyệt còn có chuyến bay, không thể đuổi theo để tranh cãi ra kết quả được, quay đầu lại nhìn Nguyễn Tư Nhàn vẫn đang ung dung dùng bữa.
Thật ra kể từ ngày Nguyễn Tư Nhàn quay lại, cô đã không có được một giấc ngủ ngon.
Một là sợ Nguyễn Tư Nhàn biết được cô đã tung tin đồn vào năm đó, tìm cơ hội trả thù cô.
Hai là vì Nhạc Thần.
Chuyện Nhạc Thần cầu mà không được Nguyễn Tư Nhàn vào năm đó vẫn luôn là cái gai trong lòng cô, cô rất hiểu Nhạc Thần, tâm địa gian xảo vô cùng, chỉ cần không trông anh ta là anh ta sẽ không kiểm soát được cái miệng bừa bãi của mình, chưa kể còn là một người mà anh ta không theo đuổi được, cả ngày cứ ngẩng mặt lên là thấy nhau, vì thế gần đây cô đã tra hỏi bất cứ khi nào mình rảnh, thường xuyên tra hỏi đến khi Nhạc Thần và cô cãi nhau, nhưng cô vẫn không dừng lại.
Nhưng làm thế nào có thể ngăn chặn điều này được.
Lúc cô thấy Nhạc Thần và Nguyễn Tư Nhàn vừa nói vừa cười, mọi cảm giác khủng hoảng tích lũy trong mấy tháng qua đã bùng nổ ngay lúc đó.
Khi Nguyễn Tư Nhàn ăn xong và đi ra ngoài, còn mỉm cười chào hỏi cô, “Chị đến tìm cơ trưởng Nhạc à? Anh ấy vừa đi rồi.”
Giang Tử Duyệt lạnh lùng đáp: “Chị biết.”
Nhìn biểu hiện kì lạ của cô, Nguyễn Tư Nhàn cũng lười nói thêm điều gì, rời đi ngay.
Nhưng còn chưa đi được vài bước, người phía sau đã gọi cô lại.
“Sao?” Nguyễn Tư Nhàn quay đầu lại, “Còn chuyện gì nữa à?”
Giang Tử Duyệt hít một hơi thật sâu, cố gắng làm cho vẻ mặt và giọng điệu của mình trông thật bình tĩnh.
“Tiểu Nguyễn, cả hai chúng ta đều biết rằng trước kia Nhạc Thần đã từng theo đuổi em.”
Nguyễn Tư Nhàn không đi nữa, từ từ quay người lại, đợi cô nói tiếp.
“Nhưng bọn chị sắp kết hôn rồi, vì thế ——” Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào Nguyễn Tư Nhàn, “Hy vọng em có thể giữ khoảng cách với anh ấy.”
Nguyễn Tư Nhàn cố nhịn, nhưng vẫn không nhịn được mà bật cười một tiếng.
“Chị à, chị yên tâm đi, lúc trước em rất không vừa mắt cục cưng bảo bối của chị, bây giờ lại càng không vừa mắt, chị phải che đậy lại đi.”
Những từ ngữ sỉ nhục này rất khớp với nụ cười đó, Giang Tử Duyệt giận đến bật cười, hừ lạnh gật đầu: “Phải, một cơ trưởng bình thường làm sao có thể xứng với cô, cô có tầm nhìn cao, cô còn được ngồi ghế phụ gì đó, ngồi thẳng vào ghế phụ trong xe của Phó tổng luôn mà.”
Nguyễn Tư Nhàn nhếch môi.
Xấu hổ thật.
Mình thật sự đã từng ngồi qua.