Yoshino có linh cảm chẳng lành. Tất cả những cái chết bất ngờ trong thành phố khiến hắn cảm thấy bồn chồn. Hơn hết ngày hôm nay hình vẽ trên ngực hắn liên tục đau nhói, dường như là một điềm bảo cho điều khủng khiếp sắp đến. Hắn không thể nào tập trung vào bài giảng được, sự bất an vô cớ càng ngày càng lớn dần lên. Cuối cùng, Yoshino cũng không thể chịu được, hắn đứng bật dậy, đột ngột nói: " Thưa thầy, em cảm thấy hơi mệt, em xin phép về sớm được không ạ"
Giáo viên của hắn là một ông già với vẻ mặt hiền hậu, khẽ cau mày nhìn hắn nhưng không nói gì thêm, gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý rồi tiếp tục bài giảng. Yoshino xếp sách vào cặp,nhanh chóng bước ra khỏi lớp. Trước khi rời đi, hắn chợt nhận thấy Asuna và Myuki đều nhìn hắn với ánh mắt lo lắng.
Yoshino không về nhà, hắn muốn đi dạo một chút, cố gắng làm dịu đi nỗi lo sợ vô cớ. Tiết trời lành lạnh khiến cho hắn tỉnh táo lại phần nào. Bước đi trên con đường quen thuộc đã nằm sâu trong tâm trí từ lâu, Yoshino lặng lẽ ngắm nhìn mọi thứ xung quanh đây thân thiết, Cuối cùng hắn đã có một cuộc sống bình thường. Những quá khứ đó, sẽ chỉ mình hắn là người còn ghi nhớ thôi. Cái người tên Saito Yoshino đó đã như một vệt nước, vô thanh vô thức biến mất khỏi thế giới vĩnh viễn. Hắn lúc này là Yoshino, chỉ là một học sinh vô cùng bình thường. Nghĩ tới đó, nội tâm hắn khẽ rung lên, nếu có một điều gì đó khiến hắn vẫn nuối tiếc quá khứ, thì chỉ có thể là người con gái đó.
"Không biết giờ này em đang làm gì? "
Yoshino lang thang trên một khu phố lớn gần trung tâm thành phố cho tới khi chập tối. Cả thành phố lúc này như khoác lên mình một diện mạo mới, lấp lánh ánh đèn với những thú vui xa xỉ hoa lệ. Người người không vì tâm trạng của hắn mà có bớt đi phần nào nhộn nhịp, vẫn đi theo nhịp sống hối hả vốn có. Yoshino có cảm giác hơi lạc lẽo giữa chốn ồn ào này. Hắn nhanh chóng lách qua dòng người đông đúc, tìm đến trước cửa một quán ramen quen thuộc. Quán ramen này không lớn lắm, nhưng từ cách bài trí bên ngoài đến không khí ấm áp bên trong lại như có ma lực níu chân rất nhiều thực khách tới thưởng thức. Vừa đẩy cửa bước vào, Yoshino đã cảm thấy mùi hương của ramen thơm phức bay vào cánh mũi đầy hấp dẫn. Trong quán lúc này khá đông khách, nhưng chỉ đảo mắt Yoshino đã nhận ra một bóng hình quen thuộc đang chạy qua chạy lại giữa các bàn, tay cầm tập giấy ghi lại từng yêu cầu của mọi người. Đó là một cô gái xinh đẹp chỉ chừng hai mươi tuổi, mái tóc nâu nhạt búi gọn trên đầu khiến thoạt nhìn trông cô lộ ra thêm một phần thành thục. Cô mặc một bộ váy đen với tạp dề trắng cuốn trước người, càng làm tăng thêm nét yêu kiều ma mị. Yoshino ngồi xuông một bàn gần cửa ra vào,khẽ cười gọi:
"Shizunee, cho em một ramen thập cẩm được không"
Lúc này cô gái kia mới nhận ra sự có mặt của hắn. Ngay lập tức, cô đưa tập giấy trên tay cho một cậu phục vụ khác rồi đi thẳng tới cái bàn mà Yoshino đang ngồi, thản nhiên kéo một chiếc ghế nữa ra, ngồi sụp xuống bên cạnh hắn.
"Hôm nay chị làm ăn tốt quá nhỉ..."
"Còn nói hả... Tại chú bỗng dưng xin nghỉ cả tuần làm mấy con bé hay đến đây ăn đột nhiên chuyển sang chỗ thằng cha bốn mắt bên kia đường rồi. Thật là... Mấy con nhóc đó không biết đến để ăn ramen hay để ngắm chú nữa"
Cô gái chống cằm, môi trề trề ra cằn nhằn.
Yoshino gãi gãi đầu, cười cười với vẻ áy náy. Cô gái bên cạnh hắn chính là chủ nhân của quán ramen này, đồng thời cũng là bà chủ của hắn, Awashima Shizune. Shizune chính là người luôn giúp đỡ Yoshino từ ngày hắn mới đặt chân đến Tokyo, nên với cô gái này hắn cũng có một chút tình cảm đặc biệt. Thế nhưng chính là cô cũng chỉ coi hắn như em trai mà thôi.
Shizune bỗng dí ngón tay lên trán Yoshino, tỉnh bơ hỏi:
"Thế tuần vừa rồi sao lại xin nghỉ vậy. Chú có bạn gái rồi ah"
Yoshino trợn mắt, bối rối gạt tay cô ra, khẽ ho vài tiếng:
"Khụ... Chị nói gì vậy, em chỉ xin nghỉ để ôn thi thôi mà... Hơn nữa em cũng không giỏi nói chuyện với con gái..."
Shizune đảo mắt, khuôn mặt xinh đẹp giãn ra thành một nụ cười, cô tặc lưỡi nói với vẻ " thất vọng" rõ rệt:
"Hể... Chú đúng là gà mờ mà... Con bé lần trước đến đây ăn cùng chú ấy, sao không ấy ấy với nó đi"
Yoshino nhăn mặt, cười khổ:
"À, là Asuna hả, em với cô ấy chỉ là bạn thôi mà, bạn bè mời nhau đi ăn thì lạ lắm sao. Hơn nữa ấy ấy của chị là cái gì vậy...?"
Shizune nhìn hắn chòng chọc, tay khẽ gõ lộc cộ trên mặt bàn, khẽ than thở:
"Đấy là chú nghĩ thế, nhưng con bé đấy thì không đâu. Chị đếm thấy nó nhìn em cười trộm cả chục lần rồi. Dám cá nó mết chú chắc luôn"
"Chắc là trùng hợp thôi! "
Yoshino đỏ mặt, lắc lắc đầu. Shizune thoải mái thưởng thức biểu tình của Yoshino, cô chợt đưa tay xoa xoa đầu hắn, hé môi nói:
"Có gì mà xấu hổ, thằng nhóc này... Còn trẻ thì lo mà tận hưởng đi"
Yoshino lập tức nghiêng đầu né khỏi bàn tay cô, càu nhàu:
"Chị nói như là từng trải lắm rồi ấy. Thế chị đã có mảnh tình vắt vai nào chưa? "
"Ô hay thằng ranh này, chê ta ế à...?"
Shizune trừng mắt giận dữ, bàn tay nhỏ nhắn nắm lại, khẽ đấm vào ngực Yoshino, gằn từng tiếng. Yoshino yếu ớt cười khan. Đúng lúc này một vài người khách quen trong quán chợt gọi tên Shizune, cô liền vội vàng đứng dậy, không quên lừ mắt nhìn hắn đầy đe doạ, hậm hực nói:
"Hôm nay chú là khách nên chị tha, ngày mai mà dám nói xấu bà chủ thì biết tay "
Rồi cô quay lưng, nở nụ cười rạng rỡ như bình thường, tiến đến bắt chuyện với mấy vị khách. Lúc này bát ramen của Yoshino mới được đưa lên. Hắn nhìn Shizune, khẽ cười vu vơ rồi bắt đầu cắm cúi ăn. Mới ăn được vài đũa, Yoshino chợt nghe thấy tiếng cửa mở phía sau.Qua khoé mắt, hắn nhìn thấy người đi vào là một cô gái khá xinh đẹp với mái tóc vàng rất nổi bật, khuôn mặt có nét phương Tây hơi lạnh lùng khiến cô nhanh chóng trở thành tâm điểm chú ý trong quán. Có vẻ như cô gái ấy tự ý thức rõ vẻ đẹp của mình và đã quá quen với những ánh mắt như vậy nên cũng không hề quan tâm. Cô đảo mắt một vòng xung quanh quán, chợt dừng lại ở cái bàn nhỏ bên cạnh Yoshino. Không hiểu sao khi ánh mắt của cô ta đi qua, Yoshino lại có một cảm giác run rẩy nhè nhẹ. Cô gái tóc vàng từ từ tiến tới bên cạnh hắn, nhẹ nhàng ngồi xuống bàn, nói bằng tiếng Nhật rất rành rọt:
" Cho tôi một loại giống như của anh ta được không? "
Bàn tay trắng nõn khẽ chỉ vào Yoshino khiến hắn giật mình. Bất giác hắn quay sang, bắt gặp ánh mắt của cô gái đó cũng đang nhìn hắn, khoé miệng xinh đẹp he hé thành một nụ cười vô cùng kiều diễm. Yoshino chợt cảm thấy khó chịu, bất an vốn đã dịu xuống một lần nữa lại nổi lên trong tâm trí hắn. Ngực hắn đột nhiên nóng rát dữ dội. Yoshino buông đũa, để lại chút tiền trên bàn rồi đứng dậy, quay lưng tránh né đôi mắt ma mị đang nhìn vào mình. Hắn vội vã rời khỏi quán, quên cả nói lời tạm biệt với Shizune.
"Thịch thịch..."
Cảm giác chẳng lành vẫn tồn tại kể cả khi Yoshino đã rời xa khỏi quán ramen của Shizune. Cố gái tóc vàng đem đến cho hắn nỗi lo sợ vô cớ. Hắn chắc chắn mình chưa từng gặp cô ta, nhưng cảm giác này...
Yoshino chạy như điên cuồng, trong đầu hắn lúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất, chạy trốn thật xa khỏi sự bất an này. Ngực hắn càng ngày càng đau, nóng rực như bị lửa đốt. Hắn có thể cảm nhận lúc này hình vẽ trên ngực hắn đang bốc cháy rừng rực, toả ra từng tia sáng đỏ ghê rợn. Trong thâm tâm hắn hình thành một suy đoán khủng khiếp.
"Không... Sau bao nhiêu năm... Tại sao vẫn là tôi... "
Một kilomet, hai rồi năm, sáu kilomet, cơ thể Yoshino đã mệt mỏi tớ không thể chịu nổi. Các cơ bắp, khớp xương ở chân hắn đang kêu gào dữ dội. Từng thớ thịt như bị vắt cạn máu ra ngoài, buồng phổi hắn thì nóng cháy như lửa, gào thét như muốn yêu cầu hắn dừng lại. Hắn rẽ, rồi tiếp tục chạy, rồi rẽ cho tới khi hai chân tê cứng, mệt mỏi khuỵu xuống. Yoshino thở hổn hển, cơ thể hắn vốn đã yếu ớt như con gái, lúc này đột ngột phải vận động vô cùng mạnh khiến đầu óc hắn tối sầm lại.
" Gư..."
Yoshino đau đớn ôm ngực, hình vẽ đó vẫn nóng rừng rực, thậm chí càng ngày càng có phần kinh khủng hơn. Mồ hôi vã ra như tắm nhưng sống lưng Yoshino lại lạnh toát, hắn đột ngột nhận ra lúc này hắn đang đứng giữa một con phố tối tăm không người qua lại, thứ ánh sang duy nhất đến từ vài ngọn đèn đường cũ kĩ chỉ khiến cho không gian càng trở nên thê lương, ma quái kinh khủng.
"Từ khi nào..."
Chợt từ sau lưng hắn vang lên tiếng đế giầy lộp cộp gõ trên mặt đất, mới đầu còn ở xa xa nhưng trong nháy mắt đã tiến tới sát gần. Không gian lạnh lẽo mơ hồ truyền đến một luồng nhiệt lượng ghê gớm. Người phía sau tới cách hắn một khoảng thì chợt ngừng lại, thanh âm chứa đầy hàn ý, lạnh lẽo vô cùng quen thuộc đột ngột vang lên:
"Thì ra thật sự là mày... Thì ra mày vẫn còn sống... Yoshino"
Yoshino gian nan quay lại, hắn đã biết rõ nguồn gốc sự bất an tới từ đâu rồi. Bóng người dưới ngọn đèn đường leo lét hiện lên như một nỗi ám ảnh với Yoshino, dù đã 3 năm trôi qua nhưng hắn vẫn không thể nào quên được. Cổ họng hắn đắng ngắt, bất giác gọi ra một cái tên: