Hắn không dám để cô một mình,càng không dám để cô chạm vào vật gì. Bởi vì hắn không thích trong nhà mình có bất kỳ một ai khác nên mọi việc trong nhà đều là Hứa Minh Ngôn tự tay mình làm.
Nhưng cho dù hắn có đối tốt với cô bao nhiêu thì Yến Nhan vẫn vậy! Vẫn luôn im lặng,nhìn hắn với khuôn mặt vô cảm.
Hứa Minh Ngôn có thể chịu được cô đánh hắn,có thể ở nhìn hắn bằng ánh mắt căm hận... Nhưng hắn thật sự không thể chịu được vẻ mặt không hận cũng không để hắn vào mắt kia của cô.
Cho đến một ngày,khi Hứa Minh Ngôn thật sự không chịu được nữa... Liền đi đến trước mặt cô,khuôn mặt đau khổ hỏi:
"Nhan... Tại sao em phải đối xử với anh như thế?! Em muốn cái gì?! Anh cho em... Được không?!"
"Tôi muốn có được tự do... Anh có thể cho tôi không?!"
Nghe Yến Nhan nói thế,khuôn mặt hắn thoáng khựng lại. Đúng! Hứa Minh Ngôn có thể cho cô tất cả... Chỉ là không thể cho cô được một tự do. Hắn luôn lấy cái cớ rằng là Yến Nhan vẫn còn chưa thoát khỏi bi thương! Nhưng nào ai biết rằng... Hắn là vì sợ mất đi cô mới điên cuồng giam giữ cô lại!
"Hứa Minh Ngôn... Chúng ta chỉ mới gặp nhau một vài lần... Vậy vì sao anh cứ phải giữ tôi lại bên mình?! Đừng là nói là vì yêu tôi! Tôi không tin trên thế giới tồn tại cái gọi yêu từ cái nhìn đầu tiên!"
"..." Hứa Minh Ngôn im lặng không nói gì.
Yến Nhan... Em nói đúng! Trên đời này thật sự không tồn tại cái gọi yêu từ một cái nhìn! Nhưng hắn làm sao đối diện với cô và nói rằng hắn đã yêu cô suốt 200 năm qua?! Nói rằng kiếp trước chúng ta đã quen nhau chứ?! Hắn thật sự không dám... Hứa Mình Ngôn thật sự sợ rằng nếu một ngày nào đó... Cô biết được sự thật liệu có phải cô sẽ nghỉ hắn là kẻ điên hay không?!
Có đôi lúc,hắn thật sự nghỉ rằng có phải tình yêu mà hắn dành cho cô là sai hay không?! Đáng ra ngay từ đầu hắn không nên gặp Yến Nhan... Càng không nên vì cô mà làm trái ý trời!
Ngày đó,hắn đã buông tay tất cả.... Bảo gồm tình cảm của hắn dành cho cô.
Bởi vì Hứa Minh Ngôn biết... Cô đã không còn yêu hắn nữa rồi! Yến Nhan của bây giờ đã không còn là Yến Nhan của 200 năm trước!
Có lẽ... Tình yêu này của họ đã đến lúc dừng lại rồi!
"Yến Nhan... Em đã được tự do rồi! Hạnh phúc nhé... Cô bé của anh!"