Gọi Tên Anh Là Vì Sao Của Em

Chương 8: 8 Bí Mật Của Thẩm Bội San


Những ngày tiếp theo, khung cảnh mọi thứ diễn ra thật yên bình.
Vào ban ngày, Khải Thần tham gia các lớp học như thường lệ, và vào ban đêm, anh ấy chạy đến công viên nơi không có người để ở một mình luyện tập.
Việc học ở trường cũng rất nặng nề, và điều này dường như đã rất đỗi quen thuộc với con người đầy nghị lực như Khải Thần, cho dù ở thế giới trước hay thế giới này cậu vẫn luôn không ngừng cố gắng như vậy.
“Reng” “Reng”
Khi Khải Thần học xong cùng lúc âm thanh còi báo tan học tiết cuối ca chiều kêu, dòng người hối hả ra về, khung cảnh trời đã tối muộn, tiếng còi xe xen lẫn âm thanh từ xe cộ ầm ĩ.
Khải Thần không về nhà mà hối hả chạy một mạch ra công viên, nơi cách trường của cậu chừng bảy, tám trăm mét, bằng một ngõ tắt số 87 đường Phượng Hoàng.
Lúc này những cụ già đi bộ thể dục, đánh cờ tướng hay dắt chó đi dạo cũng đã rời khỏi công viên, khung cảnh yên lặng như thường lệ nên Khải Thần có thể yên tâm tập luyện mà không sợ ai quấy rầy.
Sau một thời gian tập luyện để nâng chỉ số điểm kĩ năng trước kia, cuối cùng cậu đã khôi phục gần như toàn bộ.
Số điểm còn lại: 45.5
Chỉ cần đủ 45.5 điểm nữa là cậu đạt đủ 2000 điểm kinh nghiệm kĩ năng kiếm pháp.
Trước khi hoàn thiện điểm số đó, Khải Thần cũng đồng thời chăm chỉ luyện tập kĩ năng khác bổ trợ, hơn hai mươi ngày đã trôi qua trong nháy mắt.
Trong hơn 20 ngày, các điểm trên cơ thể anh vẫn đang tăng lên từng chút một, chắc chắn và chậm rãi.
Hôm nay, cuối cùng sau bao nỗ lực chăm chỉ, giờ cậu đã được đền đáp.
Và quá trình huấn luyện phục hồi của Khải Thần đã gần hoàn thành.
Về cơ bản sau một thời gian tích lũy, anh ấy đã sẵn sàng chạy lại cho chặng tiếp theo của hành trình của mình.
Từng đợt tiếng chuông nhẹ nhàng vang lên, từ ngoại giới truyền đến.
Khi chuông vào lớp vang lên, các học sinh xung quanh lần lượt quay lại, ngồi vào bàn của mình.
Một lúc sau, một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, thân hình cao lớn bước vào.
Người đàn ông cao và vạm vỡ, và anh ta trông rất mạnh mẽ, kiểu tuýp người Gymer.
Người này tên là Bạch Lăng Đằng, và anh ta là giáo viên thể dục trong lớp của Khải Thần.
Đương nhiên, trong ký ức còn đọng lại của Khải Thần, anh không phải giáo viên dạy thể dục đơn thuần, bởi hành tung của người này rất mờ ám, không ai biết thực sự có phải chỉ là giáo viên thể dục hay không.
“Cộp” “Soạt” “Cộp” Âm thanh tiếng ghế ma sát vào gạch ốp xen lẫn âm thanh từng lớp vải đồng phục, học sinh đứng lên chào.
Thầy giáo Bạch đứng trước bục giảng chào học sinh cả lớp, rồi tiến về đặt chiếc cặp da lên bàn.
"Hôm nay giáo viên toán không được khỏe, lớp này tôi sẽ đảm nhận."
Nhìn thoáng qua cả lớp, chung quanh các học sinh sắc mặt đều trầm trồ xen lẫn vẻ bất ngờ, một giáo viên thể chất lại có đủ điểm tích lũy để dạy môn Toán cao cấp, đối với các nữ sinh thì gương mặt đa phần rạng ngời thích thú, kèm với nụ cười mỉm bẽn lẽn.

Chỉ duy nhất Khải Thần nét mặt không hề thay đổi, tựa hồ đã thành thói quen, khóe miệng giật một cái, giờ phút này cậu cảm thấy một luồng sinh khí nào đó rất khó giải thích.
Từ khi nào Lăng Đằng, một giáo viên thể dục luôn yếu ớt và ốm yếu, lại thay đổi ngoại hình một cách chóng mặt và còn tự tin đứng lớp của người khác như vậy.
Hiện tại, anh ta thân hình cường tráng, bờ vai rộng như thể với vài sải tay này có thể bơi được một vòng bể, khuân mặt tỏa sáng ưu tú như nam thần, ánh mắt sắc bén của một người ham đọc cùng với nụ cười luôn thường trực trên khóe môi, điều này khiến cho Khải Thần không khỏi thắc mắc.
Chắc hẳn Lăng Đằng ở một thế giới song song nào đó đã phải tập luyện chăm chỉ hơn người để có được khung cảnh đáng mơ ước này, nghĩ thôi cũng cảm động rơi nước mắt, một mỹ nam với phong thái cực phẩm.
"Đương nhiên, còn có một chuyện."
Thấy học sinh phía dưới có nhiều phản ứng, thầy giáo Bạch hài lòng gật đầu, sau đó dơ nhẹ tay ra hiệu cho cả lớp ngồi.
Sau đó, bên ngoài lớp học, một bóng người lặng lẽ bước vào lớp.
Đó là một cô gái có dáng người thanh mảnh, khuân mặt kiều diễm, một nét đẹp tự nhiên nhưng cuốn hút vô cùng tựa như “Băng thanh ngọc khiết”, mái tóc dài thướt tha, bồng bềnh cộng với làn da trắng hồng, cô ấy còn đeo một cặp kính nhìn rất trí thức, xen lẫn một chút trầm lặng và hơi nhút nhát trước cả lớp.
"Đây là Hân Nghiên, ngày hôm qua mới hoàn thành thủ tục, hôm nay sẽ chuyển đến lớp chúng ta."
Nhìn phía dưới rất nhiều học sinh, thầy giáo Bạch nói: “Cả lớp hoanh nghênh bạn”
Lời vừa dứt, một tràng vỗ tay nồng nhiệt nhanh chóng vang lên.
Trong lớp của Khải Thần, số lượng nam nữ không chênh lệch nhau là mấy, nhưng trong mắt cậu riêng có bạn nữ Hân Nghiên mới chuyển đến, có một nét rất khác các bạn nữ sinh còn lại.
Lúc này, một nữ nụ cười rạng rỡ, tên Uyển Như vừa vỗ tay và nói, chào mừng Hân Hân, nhiệt liệt chào đón bạn vào lớp.
Cả lớp, các bạn còn lại đang vỗ tay, liền phá lên cười thích thú, khung cảnh lớp lúc này vô cùng tươi vui, phấn khích, tiếng cười nói, tiếng hò reo.
Dưới những tràng pháo tay nồng nhiệt, chỉ có Khải Thần vẫn ánh mắt đó, như thể chưa hề rời khỏi Hân Nghiên một tích tắc nào.
Cậu ngồi ngay ngắn trên ghế, nhìn Hân Nghiên trên bục giảng trước mặt trong lòng có chút thắc mắc.

Trước khi Thiết Lập Thân Phận, anh không nhớ rằng có một học sinh chuyển trường như vậy đến vào lúc này.
Đó là sự khác biệt trong thế giới song song, hay sự thay đổi mà do cậu mang lại?
Trong lòng cậu có chút nghi hoặc, có một chút gì đó chưa hiểu nổi sự tình.
Tuy nhiên, anh không quá quan tâm đến điều đó.
"Có thể là người quen của thầy giáo Bạch, nên ông ấy sắp xếp bạn nữ sinh đó chuyển tới đây."
Suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu anh.
Sau màn chào hỏi cả lớp, Hân Nghiên đã được thầy giáo Bạch sắp xếp chỗ ngồi ở bàn thứ 3 trong dãy cùng thật tình cờ là cùng dãy với Khải Thần, cách chỗ cậu 2 bàn.
Hân Nghiên đi xuống chỗ ngồi của mình và nở nụ cười tỏa nắng, khiến chỗ của Khải Thần như bừng sáng, lúc này Khải Thần vẫn chưa phút nào rời mắt khỏi cô, mặc dù cậu toàn nhìn lén người ta.
Từ đầu đến cuối, anh ta đều ít nói, có vẻ im lặng lạ thường.
Tiếp theo, tiết học diễn ra bình thường, Lạc Vĩ cậu bạn cùng bàn của Khải Thần chép miệng nói thầm:
“Cậu ấy đúng mẫu bạn gái quốc dân, tớ đã si mê nàng từ cái nhìn đầu tiên”
Khải Thần gõ nhẹ vào đầu của Lạc Vĩ.
“Tên ngốc này” “Cậu cứ làm như muốn là được không bằng, nói như vậy đến tôi cũng muốn”
Mãi cho đến khi buổi học kết thúc thì tiếng chuông báo hết giờ mới vang lên.
"Được về ăn cơm mẹ nấu rồi..." Lạc Vĩ độc thoại trong vui mừng.
Nghe thấy tiếng chuông hết giờ ra khỏi lớp, thầy giáo Bạch không lập tức rời đi mà đứng trên bục giảng tiếp tục nói:
“Bây giờ các em chỉ còn nửa năm nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học.
"Và tuần tới, đã đến lúc cho một bài kiểm tra thể chất khác."
"Các trò hẳn là biết sẽ cần phải làm gì rồi, đúng không?"
Anh ta đứng trên bục giảng, nghiêm mặt nói: “Còn thời gian, những học sinh chưa đạt tiêu chuẩn điểm thể chất nên nhanh chóng hoàn thiện.
"Bằng không sẽ không đủ điều kiện dự thi đại học, chả lẽ các trò muốn đợi năm sau thi lại sao?" Với vẻ mặt nghiêm nghị, thầy giáo Bạch nói với những học trò chưa đủ điều kiện điểm số môn thể chất.
Nghe những lời này, Khải Thần im lặng như đang liên tưởng tới điều gì đó.
Trong kí ức của mình cậu còn nhớ, kỳ thi tuyển sinh đại học với tỉ lệ chọi vô cùng tàn khốc, nhưng khi đỗ thì tất cả đều có một tương lai tốt hơn, khi đủ điểm danh vọng để là hành trang cho con đường sự nghiệp phía trước.
Nhiều học sinh đã không ngừng cố gắng, luyện tập trong nhiều năm chỉ để đạt điểm danh vọng thật cao trong một kỳ thi.
Nhưng đối với thế giới này, kỳ thi tuyển sinh đại học còn tàn khốc hơn cả kì thi cưỡi ngựa bắn cung mà Khải Thần từng tham gia trong thân phận trước.
Trước kia chỉ cần điểm số các môn tự nhiên và xã hội là đã đủ cơ sở để tham gia kì thi đại học, nhưng hiện giờ mọi thứ đã thay đổi một cách chóng mặt, khi yêu cầu cần phải có thể chất để tích lũy điểm danh vọng và tài năng võ học thì mới được tham gia thi đại học.
Tất nhiên rồi, thế giới của Khải Thần rất khác xa cuộc sống bình thường như trước kia, trong mắt người dân hiện tại địa vị của võ thuật được xếp ở vị trí cao nhất, người ta gắng học không phải là cố gắng tìm kiếm công việc với mức lương cao, có địa vị xã hội như trước, mà người ta học để có điểm danh vọng cao, địa vị và mức lương sẽ quyết định bởi những chỉ số liên quan đó.
Tại đây, nếu một người không đủ điểm rèn luyện thể chất cơ bản, thì sẽ không đủ điểm thể lực để được xếp loại dự thi nâng cấp điểm danh vọng, còn nếu bỏ học tự ra ngoài rèn luyện thì sẽ rất vất vả để có thể tích lũy được điểm danh vọng, chỉ trừ trường hợp người đó thật sự giỏi, tích lũy đủ các điểm kĩ năng cần thiết khác, mới có thể nâng cấp điểm danh vọng cho bản thân, tuy nhiên dù có như thế, họ chỉ có thể nâng được điểm danh vọng, chứ cũng không có điểm địa vị thân thể để có chỗ đứng trong xã hội.

Bởi vì thế giới này đòi hỏi phải đủ cả điểm danh vọng lẫn điểm địa vị thì mới có tư tách trở thành Cửu Ngũ Chí Tôn.
“Hmm” Cậu vừa đi ra khỏi lớp vừa thở dài, những suy nghĩ vẩn vơ đó như đang nói trong đầu cậu.
Sân trường lúc này học sinh tan học đang vội vã ra về, tiếng cười nói, mọi âm thanh ồn ã xung quanh cũng không hề tác động được gì “tảng băng trôi” Khải Thần, đang lặng lẽ ra về với vẻ mặt đầy đăm chiêu.
“Trước đây, khi chưa Thiết Lập Thân Phận sang thế giới Mạc phủ, điểm số của mình cũng không quá tệ, thế giờ khi quay lại, có nhiều thứ về cơ cấu điểm số thay đổi quá, như thể nó gấp mười lần nỗ lực của trước đây vậy.
“Lúc trước, chỉ cần đủ 100 điểm là đã có thể Thiết Lập Thân Phận mới, giờ lại phải mua vé, phải có điểm thể lực, điểm danh vọng là 1000 mới đủ điều kiện cấp thấp nhất cho mỗi Thân Phận mới, còn thân phận tự do ngẫu nhiên cấp thấp hơn thì thật rủi ro, lựa chọn những thân phận đó, chỉ khiến mất thời gian và tiêu tốn cả đống điểm danh vọng mà kết quả thu về thì…”
Khải Thần vừa đi vừa lắc đầu.
Phía sau, Hân Nghiên cô bạn mới vào lớp, cùng Nghiên Dương, Tiểu Lan, thi nhau cười cậu bạn Khải Thần ngốc nghếch, kì quái của lớp, họ vừa đi vừa lấy tay che miệng cười cậu.
“Cậu bạn đó có phải ngồi cùng dãy với chúng ta?” Hân Nghiên hỏi.
Cô bạn Tiểu Lan thích thú đáp:
“Khải Thần, cậu bạn đó được mệnh danh là “ Thiên tài quái vật” nhưng tính tình thì như kẻ dở hơi, một thiếu niên 17 mang vẻ ngoài thời trang của một ông cụ 50 ý”
“Có lần mình đi mua đồ ăn gần nhà cậu ta, các cậu biết chuyện gì xảy ra không?”
Cả đám lại tò mò, xúm vào hỏi Tiểu Lan, xem ra họ có vẻ rất tò mò và thích thú khi nói về cậu bạn Khải Thần này.
“Chuyện gì?” “Có chuyện gì cậu đừng úp úp mở mở nữa” “Nói ra xem nào!” Nghiên Dương hối.
“Thì là thế này, lần đó cách đây 3 tháng trước, mình có đi ngang qua chỗ nhà cậu ta, tình cờ đúng lúc thấy cậu ý ra ngoài cầm theo một túi đen, bên trên là mặc áo thun có in hình cute lắm, bên dưới là một chiếc quần đùi rất sặc sỡ, có in đủ các loại cây hoa lá, mà các cậu biết điểm nhấn là gì không, đôi tất thì dài mà chỉ xỏ một bên, bên còn lại chả thấy tất đâu.”

“Mà chưa hết, mái tóc của cậu ta tết lại như kiểu Dreadlocks ý, cậu ta còn đeo một chiếc kín dày cộp nữa, trông dáng vẻ buồn cười lắm, nhìn như tên dở hơi ý”
Cả đám vừa đi vừa nhìn phía trước cậu bạn Khải Thần, vừa khúc khích cười.
Về đến nhà, mở cửa phòng, quẳng balo vào một xó dưới đuôi giường, chiếc cặp vải màu tro đã cũ của Khải Thần đem theo bao hoài bão và ước mơ, cậu nằm lên giường nghỉ một lát.
Nhưng giờ đây, với tâm trạng ngổn ngang đầy bộn bề chất đống như đang nghẹn trào khiến cậu như đang ứ đọng ở cổ.
Mang theo cả bầu trời bão tố lúc còn ở lớp học với suy tư đó, cậu không biết rốt cuộc rồi tương lai sẽ đi về đâu, có lẽ đó cũng là tâm lý chung của toàn bộ những bạn bè trang lứa, chứ không riêng gì Khải Thần.
“Cho dù điểm trong văn hóa trên lớp có tốt đến đâu, nhưng nếu điểm trong võ thuật không đạt tiêu chuẩn, thì sự lựa chọn cuối cùng của mình sẽ bị hạn chế, mình sẽ không có lựa chọn tốt cho tương lai phía trước.”
Một cảm giác trĩu nặng trong tâm tư cậu, con đường tương lai phía trước như sương mù buổi sớm, cậu cố gắng tới đâu cũng sẽ vô ích nếu kì thi sắp tới không đạt đủ điểm.
Rèn thân thể là hoàn mỹ, trình độ này không thể chỉ nói suông mà được, mình phải biến nó thành hành động quyết liệt hơn.
Không nói đến lớp học của cậu, thậm chí là toàn bộ trường học cấp ba của cậu, Khải Thần đã đạt đến trình độ ít ai bằng, nhưng cách cậu thể hiện nó ra, khiến các bạn nghĩ cậu là một kẻ dở hơi, ham game hơn học nên cậu không thể đạt được kết quả nào cao được.
Sau các màn Thiết Lập Thân Phận và tiêu tốn điểm chỉ số, vị trí nằm trong top 10 người đứng đầu lớp của cậu đã mất, mặc dù có năng lực vô cùng ghê gớm, nhưng cậu đã cố tình che giấu đi mọi thứ về năng lực bản thân, vì thế vị trí của cậu trong lớp lúc này chỉ đạt mức trung bình khá, mức kém trong top 6 người kém nhất lớp, và được mỉa mai với biệt danh “Lục đại kì nhân” từ dưới đổ lên của lớp.
Mặc kệ mọi lời mỉa mai, hiện tại mục tiêu của cậu là đỗ vào Đại học Pháp Viện Võ Thuật nơi đào tạo về quy tắc hành xử của mọi người hoặc Đại học Tân Văn nơi đưa tin, viết bài về các hoạt động võ thuật.
Tất nhiên, đó là toàn bộ suy nghĩ ngây thơ của cậu về tương lai của bản thân.
Không còn quá nghĩ ngợ nữa, Khải Thần vục người dậy khỏi giường, tiến ra phòng khách, hôm nay cả bà Thẩm thì sang nhà người quen chơi và ăn cơm ở đó, còn Bội San thì đi chơi từ hôm trước chưa về, chỉ có Khải Thần ở nhà.
Cậu xuống bếp mở tủ lạnh, cầm chai nước uống dở của mình, tu một hơi.
“Ực” “Ực” “Ực” từng ngụm nước như đã giúp cậu nuốt đi toàn bộ ưu tư nghẹn hồi nãy.
“Thật sảng khoái” Cậu phá lên.
Tâm trạng của Khải Thần đã khá lên, cậu ra bếp, rán trứng và nấu một bát mì tôm cho bữa trưa.
“Cộc” “Cộc” Tiếng chân của cậu bạn Thịnh Hàm bước vào.
“Đang làm gì thế A Thần?”
“Tôi đang nấu mì đây”
“Cậu đã ăn gì chưa?”
“Nãy cả nhà tôi ăn rồi, giờ rảnh mới qua đây rủ cậu đi chơi game đây, nay tôi vừa khám phá ra món đồ thần thông lắm, đảm bảo trang bị là vật phẩm tối thượng nhất bang hội chuột cống luôn.”
“Lớp cậu chưa công bố danh sách thí sinh thi thể lực môn võ thuật nhất đẳng à?”
“Công bố rồi, tôi may mắn đủ điểm qua nên chỉ chờ để thi kì thi vào đại học thôi”
“Vậy thì tốt rồi, chả bù cho tôi còn thiếu vài điểm, nên đang cố gắng ôn thi cho đủ để thi đã, nếu không là ở nhà cả năm mất, như vậy thì khổ lắm A Hàm à!”
Khải Thần từ chối khéo Thịnh Hàm để tập trung ôn tập cho kì thi sắp tới.
“Sợ khổ thì học bù thôi” Thịnh Hàm đáp.
Nhìn dáng vẻ ngồi ăn mì tôm của Khải Thần, Thịnh Hàm thản nhiên nói: "Còn nửa năm nữa mới tới kỳ thi đại học, ngươi cũng đừng căng thẳng như vậy, điểm thể lực kia kiểu gì cậu chả đỗ tôi tin tưởng cậu nhất mà.”
"Sụp” “Sột” “Soạt” Khải Thần vừa ăn mì vừa nghe Thịnh Hàm nói.
Thịnh Hàm rút điện thoại ra, vào game để chơi tiếp nâng cấp độ trong game của cậu ta, không còn nói với Khải Thần nữa.
Khải Thần thở dài và nhìn Thịnh Hàm, anh không biết nên nói gì vào lúc này.
Đang ngồi chơi game, nhưng Thịnh Hàm vẫn vừa chơi vừa quay sang nói với Khải Thần.
“À, A Thần này!”
“Hôm nọ”
“Lúc chiều muộn!”
Thịnh Hàm ngập ngừng nói, nhưng các ngón tay vẫn liên hồi bấm điện thoại để chơi game, cậu nói tiếp: "Tối hôm thứ 4 tuần trước, tôi hình như nhìn thấy em gái của cậu."
"Em gái cậu, nó..."
"Bội San nhà tôi?"
Trần Hằng thản nhiên, sắc mặt không thay đổi, tiếp tục hỏi: "Bội San, nó làm sao vậy?"
"Tôi thấy...!Bội San đi với một chàng trai...!hình như đang tán tỉnh nó thì phải..."
Thịnh Hàm do dự và nói:

"Lúc sau, khi đang khoác tay chàng trai đó, hình như có một cuộc cãi vã giữa bọn họ."
"Tôi đứng phía xa xa thấy khung cảnh giữa họ khá ồn ào"
Khải Thần không nói gì, mặt hơi cau mày, xem ra không hài lòng với việc dễ quen trai lạ như cô em gái, bởi cậu ta sợ em gái bị những gã đàn ông kia lợi dụng, với độ tuổi còn trẻ như Bội San thì việc nhìn người vẫn chưa chuẩn xác.
“Con bé này, nó làm sao hiểu được đàn ông ngoài kia, nó khi nào phải tốt nghiệp đại học đi làm tầm 5 năm trở lên, ít nhất phải tầm 26 tuổi, mới có con mắt bắt đầu tinh tường, để thấu hiểu được các gã đàn ông lừa đảo ngoài kia.” Khải Thần nói trong tâm trạng có phần không vui.
Thịnh Hàm thở dài và lặng lẽ gật đầu.
"Thì đó..."
“Tôi cũng lạ gì cánh đàn ông, toàn lừa lọc, dụ dỗ các cô gái đẹp, trẻ tuổi bằng lời hay tiếng ngọt, mật ngọt chết ruồi mà, bọn nó sẽ tỏ vẻ ga lăng trong vài lần đầu quen biết, sau đó là lừa phỉnh mà.”
“Nhưng con gái yêu bằng tai, con trai yêu bằng mắt, A Hàm à!”
Khải Thần cũng thở dài, không biết nên nói gì vào lúc này.
Từ khi còn nhỏ, danh tiếng của em gái anh đã không được tốt lắm.

Lý do cho điều này có liên quan nhiều đến tính cách của cô ấy.

Từ nhỏ đến lớn, có quá nhiều người khác giới dính dáng đến cô.
Tuy vậy khi ở nhà Bội San lại vô cùng tâm lý và thân thiết với Khải Thần.
Mối quan hệ giữa Khải Thần và cô có thể nói rất nồng ấm và vui vẻ.
Từ nhỏ đến lớn, mối quan hệ giữa Khải Thần và những người khác trong gia đình rất căng thẳng, nhưng riêng mình Bội San thì lại ngọt ngào, cô ấy cũng luôn coi Khải Thần là anh ruột của cô, mặc dù tuổi tác giữa bọn họ không chênh lệch là bao.
Nên chuyện này đối với Khải Thần mà nói, anh không muốn nhìn thấy bất cứ điều gì xảy ra với Bội San.
Anh hạ quyết tâm, khi về đến nhà, anh hỏi riêng xem có chuyện gì xảy ra với cô không.
Tuy nhiên, khi anh trở về nhà thì không thấy Bội San đâu.
"Con bé giờ này chưa về? Lại đi ra ngoài làm bậy?" Thịnh Hàm nói.
Khải Thần ăn dở mì tôm, đặt đũa xuống bàn, ra tủ lạnh lấy chai nước ngọt, vặn nắp chai rồi uống một hơi, cậu ngoái mặt lại phía Thịnh Hàm rồi đáp: "Bội San từ tối hôm qua nói sẽ sang nhà bạn thân của con bé học nhóm sau đó ngủ luôn ở đó, tới giờ vẫn chưa về, cũng không biết nó hiện giờ đang ở đâu nữa."
"Ngay cả một tin nhắn cũng không thèm gửi."
Mặc dù trước đây nó đã từng qua đêm như vậy, nhưng rất hiếm khi như thế này, nó làm tôi có một cảm giác hơi bất an A Hàm ạ.
Nghe được lời đó từ Khải Thần, Thịnh Hàm nhíu mày.
“Giới trẻ giờ chúng nó lạ lắm, chúng ta lỗi thời hết rồi Khải Thần à!”
“Cậu nói như ông già vậy, chúng ta cũng đâu có già?”
“Đấy là cậu nghĩ thế thôi, chứ bao nhiêu lần Thiết Lập Thân Phận rồi?”
“Cậu quên tôi nhanh quá Khải Thần à!” “Tôi buồn đấy”
“Gì cơ!” Khải Thần nói với vẻ mặt đầy ngạc nhiên
“Cậu hôm nay làm sao vậy, lại chơi game nhiều quá nên ngộ nhận?”
“Đúng là anh quên tôi thật rồi Khải Thần à!”
“Anh còn nhớ tách trà, hộp sơn mài để thưởng thức trà đạo đó không?” Thịnh Hàm thay đổi cách xưng hô sang anh và tôi.
“Trà đạo” “Ý nghĩa nhắn nhủ trong thức uống tinh tế đó, đương nhiên tôi nhớ.” Khải Thần nói tiếp.
Trong văn hóa thưởng trà, thứ quan trọng nhất không chỉ là mùi hương, vị của trà, mà cách uống trà mới toát lên vẻ kiêu sa của thứ đồ uống này.

Mở hộp gỗ sơn mài ra, bên trong có một túi thơm đẻ đựng trà, một bộ dụng cụ gồm ấm, tách và muỗng.
Túi thơm đựng trà là loại được thêu khá tinh sảo, có mùi hương nhẹ dễ chịu, túi vải này được làm gồm 7 lớp vì chủ sở hữu là nam giới, tượng trưng cho khí chất của người đàn ông.
Bên cạnh là một chiếc muỗng rất đặc biệt, nó được làm bằng tre, công dụng là để lấy chè ra khỏi túi, bởi theo quan niệm khi pha trà, nếu để tay người trực tiếp chạm vào sẽ coi như làm cho trà mất đi độ thơm ngon, bởi hơi ấm từ tay người tác động, bên cạnh đó ý nghĩa để thể hiện tránh cho trà bị dung tục bởi con người, khi pha nghệ nhân không được dùng tay trực tiếp lấy trà mà phải dùng muỗng để tránh mang theo những thói hư tật xấu của con người dung tục bên ngoài vào, để giữ cho trà luôn được thuần khiết.
Uống trà cũng chính là cách để chiêm nghiệm cuộc sống, người thưởng trà sẽ rèn luyện tính cách điềm đạm, thanh cao từ việc này qua sự nhắn nhủ bằng bộ tách và ấm trà.

Ấm trà được thiết kế bao giờ cũng lớn hơn tách trà và đựng được nhiều nước hơn, thông qua một chiếc vòi ấm để rót nước ra từng tách.

Điều đó muốn thể hiện trong cuộc sống, những người đi trước, các vị tiền bối luôn là người là chứa đựng nhiều bài học ý nghĩa, kinh nghiệm lắng đọng được đúc kết để truyền đạt lại cho thế hệ sau, người vãn bối là những tách trà.

Khi thưởng trà tất cả chúng ta đều chỉ là chiếc tách nhỏ bé, phải khiêm tốn, bỏ bớt cái tôi bằng hình tượng tách trà không có nước mới đựng thêm được nước từ ấm rót vào, để biết lắng nghe và học hỏi từ các tiền bối đi trước, biết cúi đầu chào trước người khác, âu đó cũng là một loại năng lực đỉnh cao.
Mà hơn hết, thứ nước dùng để pha trà nếu người biết thưởng trà cổ xưa còn hay dùng phương pháp kì công lấy từng chút sương sớm đọng trên lá sen, đài sen để đem về chưng cất đun pha trà, từ đó mới có thứ nước tinh túy, mà hình tượng là những bài học cuộc sống mà những ấm trà, tức các tiền bối đi trước đúc kết lại để truyền thụ lại cho các thế hệ mai sau.

Khi uống trà vị đầu tiên chúng ta thường cảm nhận được đó là vị đắng, một chút đắng, nhưng khi uống lâu vào tới cuống họng sẽ cảm nhận thấy một chút ngọt, mát dịu.


Cuộc đời một người nam nhi cũng vậy, khi mới chập chững bước vào đời làm bất cứ việc gì thì điều dễ nhận thấy đó chính là khó khăn, vất vả và thất bại, có những lúc tưởng chừng mọi thứ đều chống lại mình.

Nhưng hãy nhớ rằng trong võ thuật, khi muốn bắn cung thì chắc chắn phải kéo dây cung lùi lại về phía mình, dây kéo càng căng thì mũi tên mới đi được xa, nên cuộc đời sẽ là những bước lùi, nhưng lùi một bước là để biết mình là ai, bản thân muốn gì, từ đó nếu biết kiên trì, cố gắng với thái độ sống tốt, nhất định sẽ tới được mục tiêu và thu về được trái ngọt.
“Nhưng!” Khải Thần ngập ngừng.
“Nhưng sao cậu biết được chuyện tôi được tặng trà từ một người bạn ở thế giới khác?”
“Tôi nhớ tôi không hề kể cho ai nghe mà, à hay là…”
Không để Khải Thần nói hết, Thịnh Hàm ngắt lời:
“Đúng rồi đấy, cậu nghĩ chính xác rồi”
“Hóa ra cậu lại chính là ngài Fumio trong thế giới Mạc phủ mà tôi gặp!” Thịnh Hàm hỏi.
“Nhưng mà…” “Chuyện này…”
“Tại sao?”
“Tại sao trông cậu lại khác ngài Fumio đến thế hả Thịnh Hàm?”
“Thì bởi ở thế giới đó, tôi phải để tóc dài, có râu và ở thân phận quý tộc nên tôi được hưởng nhiều đặc ân hơn cậu Khải Thần à.”
“Giới quý tộc còn được đặc quyền thay đổi điểm dung mạo để trở nên hoàn mĩ hơn, vì thế cậu mới thấy ngài Fumio của cậu khôi ngôi tuấn tú đến vậy” Thịnh Hàm nói.
“À, nếu vậy thì tôi có thể đoán ra, thầy giáo Bạch trước đã Thiết Lập Thân Phận vào nhà quý tộc nên đến giờ dung mạo mới điển trai như vậy.”
“Cậu suy luận đúng rồi đó A Thần à!” Thịnh Hàm đáp.
Khi đó cậu Thiết Lập Thân Phận trở về, tôi cũng không còn sống với thân phận lãnh chúa của gia tộc Fumio nữa, tôi cũng đã trở về với số điểm danh vọng của cả gia tộc, coi như mình đã trúng số vậy.
“Hẳn nào!” “Lúc chia tay nhau ở thế giới đó, tôi thấy sắc mặt của Fumio rất lạ, hóa ra lại chính là cậu.” Khải Thần nói
“Haha” “Nếu tôi không nói thì có lẽ cậu đến giờ cũng chưa nhận ra được đâu.”
Sắc mặt Khải Lần có vẻ như đang đầy suy tư thắc mắc, lúc này cậu có cảm giác như hoài nghi nhân sinh, không hiểu nổi hóa ra nhiều chuyện trước giờ cậu vẫn nghĩ sai hoặc chí ít nghĩ chưa đầy đủ về cuộc sống và cả những người bạn xung quanh.
Nói rồi, Thịnh Hàm chuẩn bị rời đi, trước khi về anh ta nói với Khải Thần:
"Gần đây thành phố chúng ta có luồng năng lượng mờ ám lắm, hãy cẩn thận một chút, buổi tối đừng ra ngoài."
Mà cậu biết gì không, Thịnh Hàm đột nhiên nói với vẻ mặt đầy thần bí: "Nghe nói gần đây có nhiều người ở bên ngoài biến mất, hình như là có sát nhân chuyên đi săn điểm danh vọng của người đi đường, rất đáng sợ."
"Mà hãy nói với Bội San nhà cậu, hãy nên cẩn thận một chút, đừng có tùy tiện ra ngoài vào buổi đêm, sẽ không có kết cục hay đâu."
Thịnh Hàm nói như vậy, khuôn mặt toát lên vẻ nghiêm túc, cậu ấy thúc giục Khải Thần cố gắng đừng làm điều đó vào ban đêm, để tránh mang họa vào thân.
Trần Hằng yên lặng gật đầu, và đáp với giọng trầm, chạm rãi:
“Cảm ơn cậu”
“Chắc chắn tôi sẽ làm như vậy, dạo gần đây lúc ra công viên luyện tập tôi cũng đã thấy một số chuyện khá bất ổn.”
Sau đó, Thịnh Hàm rời khỏi.
Lúc này, Khải Thần dọn bàn ăn, sau đó bước vào phòng của mình anh lấy điện thoại đang cắm sạc trên bàn học ra, bấm máy đến số của Bội San, mặc dù đã cố gắng liên lạc với cô ấy nhưng không nhận được phản hồi.
Những tin nhắn từ tối hôm trước cho cô, cũng chưa thấy Bội San nhắn lại cho anh.
Tình trạng này rất bất thường.
Mối quan hệ giữa Khải Thần và em gái vốn rất tốt, Bội San có thể bỏ qua tin tức của người khác, nhưng chưa bao giờ không nhắn lại cho anh trai.
Khải Thần ngồi ở đầu giường, nhíu mày, không biết nên nói cái gì vào lúc này.
Tâm Trạng cậu lúc này đầy trĩu nặng và lo lắng, sắc mặt suy tư, nhìn như đang nghĩ tới một điều gì đó không mấy tốt đẹp.
Cậu ở trong phòng một lúc lâu, sau đó hít một hơi thật sâu, trực tiếp đi ra ngoài.
Bước ra khỏi cửa, một cơn gió mát thổi tới, mang theo mùi cỏ xanh.
Giờ khắc này bên ngoài, trời đã chạng vạng tối, mặt trời trên bầu trời đang lặn, vầng sáng hiện ra lờ mờ.
Người đi đường xung quanh vội vàng, không mấy người đi bộ.

Một luồng khí lạnh lẽo quanh quẩn khiến người ta nhíu mày.
Trong thời tiết như vậy, Khải Thần đang đi dạo một mình.
Dựa trên những gì anh biết về Bội San, anh bắt đầu tìm kiếm những nơi mà cô thường lui tới để xem có thấy tung tích của em gái không.
Với kinh nghiệm của những lần Thiết Lập Thân Phận trước về tìm kiếm thông tin qua các mối quan hệ của em gái, anh biết rất rõ về quá khứ của Thẩm Bội San, vì vậy anh đã trực tiếp đi bộ đến những nơi cô thích đến vào các ngày trong tuần.
Lang thang hết nơi này đến nơi khác nhưng cuối cùng chẳng tìm được gì.
Lúc này, bên ngoài trời đã tối, xung quanh u ám, chỉ có thể nhìn thấy một mảnh màn đêm.
Một bóng người gầy gò xuất hiện trước mặt anh..