Gọi Hồn

Chương 19: Về nhà

Chẳng biết được bao lâu thì tôi bị đánh thức bởi một tiếng khóc nức nở, vừa mở mắt ra tôi đã thấy gương mặt như hoa lê dưới mưa của Kha Phàm, cô ấy nằm bên cạnh tôi, gương mặt nhu hòa xinh đẹp dính đầy nước mắt ở khoảng cách gần đến mức tôi có thể đếm được mấy sợi lông mi trêи hàng mi của cô ấy.

“Anh Hổ, cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi. Anh có biết anh đã ngủ suốt ba ngày rồi không, ba ngày nay tôi sợ muốn chết rồi, nếu không phải anh vẫn còn thở thì tôi tưởng anh chết thật rồi đấy. Anh mà xảy ra chuyện gì thì tôi phải làm sao đây?” Kha Phàm nói xong hai mắt lại đỏ lên, nước mắt nương theo khóe mắt rơi xuống.

Tôi đưa tay lau nước mắt trêи mặt Kha Phàm. Có một cô gái xinh đẹp như vậy rơi lệ vì tôi, trong lòng tôi vậy mà lại cảm thấy rất ấm áp dễ chịu.

“Cô gái ngốc nghếch này, tôi phúc lớn mạng lớn lắm, sao cứ thế mà chết được chứ, tôi còn muốn tìm một cô vợ xinh đẹp như cô đó!” Để giúp Kha Phàm bớt lo tôi còn cố ý trêu cô ấy nữa.

Nhưng tôi chợt nghĩ đến, trước khi tôi đi vớt xác Kha Phàm còn chưa khóc được nữa mà, chẳng lẽ cô ấy lo lắng cho tôi quá nên bệnh cũng đỡ hơn rồi à?

Kha Phàm đã ngừng khóc, gương mặt tái nhợt của cô ấy còn xen chút ửng hồng, càng xinh đẹp hơn.

Tôi vừa định hỏi thì Mạnh Tam Quỷ chạy ào vào, có lẽ vừa nãy cậu ta nghe thấy tiếng Kha Phàm kêu. Thấy tôi tỉnh lại, cậu ta ôm đầu tôi, thân hình như con gấu chó của cậu ta suýt nữa bóp tôi tắc cả thở.

“Anh Hổ, anh tỉnh rồi sao? Ba ngày nay anh cứ như bị phát bệnh thần kinh ấy, tuy có đi lại nhưng anh không ăn không uống gì cả, hai mắt cũng nhắm chặt, em sợ anh xảy ra chuyện gì lắm anh có biết không? Thế mà anh vừa tỉnh lại đã biết an ủi Kha Phàm rồi, anh tài thật đấy!”

Nghe Mạnh Tam Quỷ kể lại mà tôi muốn lạnh cả người. Trong đầu tôi là một mớ hỗn độn, những chuyện xảy ra trong ba ngày vừa rồi tôi chẳng nhớ gì cả, chỉ có thể nhớ chuyện đi vớt xác ở suối Diều Hâu ba ngày trước.

Tôi vừa chuyển đề tài là Mạnh Tam Quỷ cũng bắt đầu lải nhải: “Trong ba ngày anh bị bất tỉnh ấy, Kha Phàm cũng không chợp mắt, khóc lóc ở bên cạnh anh, em biết cô ấy cũng lo cho anh chẳng kém gì em đâu!”

Mạnh Tam Quỷ vừa nói xong thì mặt Kha Phàm càng đỏ hơn, ánh mắt cô ấy cũng né tránh tôi, nếu cô ấy mà cử động được chắc cô ấy đã trốn luôn ra ngoài rồi.

Nhờ Mạnh Tam Quỷ nhắc nhở, tôi mới nhận ra Kha Phàm có vẻ rất mệt mỏi, thì ra cô ấy vẫn đang gắng sức, tôi vừa nghĩ thế đã cảm thấy đau lòng rồi.



Có lẽ vì muốn bớt xấu hổ nên Kha Phàm năn nỉ tôi ôm cô ấy về phòng nghỉ ngơi.

Sau đó trong phòng chỉ còn lại tôi và Mạnh Tam Quỷ. Nếu những lời cậu ta và Kha Phàm nói là thật thì chuyện của tôi đúng là khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi.

Nhưng tôi là người khá lạc quan, hơn nữa cũng không thường chú ý mấy chuyện nhỏ nhặt, nếu có chuyện gì đó không thể làm rõ thì cứ không nghĩ đến nó là được, lại còn được yên tĩnh.

Tự nhiên Mạnh Tam Quỷ sáp vào hỏi tôi kiểu quái quái: “Hổ Ca, anh giỏi thật đấy, anh nhắm mắt mà vẫn có thể chăm sóc Kha Phàm ổn thỏa, em nghi anh không phải bị quỷ nhập lắm.”

Tôi vỗ một cái lên cái đầu trọc lóc của Mạnh Tam Quỷ, tức giận mắng: “Thằng nhóc này thật là, thấy anh bị như thế mà cậu không biết đường gọi anh dậy à?”

Mạnh Tam Quỷ trưng ra bộ mặt uất ức, cuống quít kêu gào: “Anh Hổ, anh đổ oan cho em à? Ngay lúc Kha Phàm phát hiện thấy anh sai sai là em đã lay tỉnh anh rồi, nhưng mà anh không chịu mở mắt thì em làm cách nào bây giờ? Nhưng mà ấy, sáng nay cái thi thể chúng ta vớt từ dưới khe núi lên vừa mới được chôn cất thì anh đã tự tỉnh lại rồi, anh nói xem liệu có phải...”

Nghe Mạnh Tam Quỷ nói xong tôi chỉ thấy đầu óc ong ong, sao càng nghĩ càng thấy cái chuyện vớt xác này rất tà ác nguy hiểm vậy?

Tôi ăn mấy món Mạnh Tam Quỷ nấu xong thì cũng từ từ hồi phục lại, bắt đầu suy nghĩ chuyện của Kha Phàm. Ba ngày nay bệnh của cô ấy cũng không có tiến triển gì hơn, xem ra thuốc giải của dì Hồ vẫn chưa chữa đúng bệnh, vẫn nên mau chóng đưa cô ấy về nhà họ Kha đi bệnh viện lớn chữa trị thì hơn, nếu cứ ở đây mãi sợ là sẽ khiến bệnh tình cô ấy nặng hơn mất.

Qua mấy ngày ở chung này, tuy tôi thực sự thích cô ấy nhưng tôi cũng không định để cô ấy phải nằm trêи giường Kang mãi, nếu không cả đời này lương tâm tôi không thể yên ổn được mất.

Tôi suy nghĩ thật lâu, đến trưa tôi quyết định nói suy nghĩ của mình cho Kha Phàm...

Mạnh Tam Quỷ nghe nói tôi muốn đưa Kha Phàm lên trêи tỉnh, vốn định đi cùng tôi để có gì còn giúp đỡ nhau trêи đường đi, nhưng khoản tiền đi lại đối với chúng tôi lại không phải ít nên cậu ta đành vứt bỏ ý nghĩ này.

Tôi lục tung nhà chú hai lên, quả nhiên đã tìm được hai tờ tiền giấy đỏ rực. Xem ra những gì Liêu Kiệt nói lúc trước là thật, chú hai bị cậu ta bỏ tiền mua chuộc nên mới lừa Kha Phàm.

Sáng sớm hôm sau, tôi cõng Kha Phàm lên lưng, đi trêи con đường hướng lên tỉnh.



Thật ra bình thường tôi đi đường núi cũng chỉ là chuyện nhỏ, bây giờ một người đàn ông cao 1,8m như tôi phải cõng một người lớn như Kha Phàm, chỉ một lúc sau tôi đã bắt đầu thấm mệt.

Nhìn Kha Phàm có vẻ thon thả nhưng chỗ cần lồi thì lồi, chỗ cần lõm thì lõm, một cô gái cao tầm 1,7m như cô ấy cũng phải tầm sáu mươi cân.

Suốt cả một ngày trời mà tôi với Kha Phàm mới chỉ đi được có năm sáu mươi dặm. Kha Phàm thấy tôi mệt thì rất áy náy, thỉnh thoảng lại nhắc tôi nghỉ ngơi một chút. Lúc đó tôi sẽ nở nụ cười thật thà với cô ấy, giả vờ mình không sao hết.

Đi mãi đến nửa đêm chúng tôi mới tìm được một ngôi nhà cũ hoang phế, tôi đốt một đống củi, chấp nhận ở tạm đây một đêm.

Cứ vừa đi vừa nghỉ như thế, đến tận giữa trưa ngày thứ ba tôi với Kha Phàm mới tới được thị trấn.

Tuy thị trấn này không lớn cũng chẳng tấp nập, nhưng ít nhất cũng đã ra khỏi núi, đường xá rộng rãi bằng phẳng, đi lại cũng dễ hơn nhiều.

Thị trấn này không có xe lửa, chỉ có một chuyến xe duy nhất đi vào nội thành lúc sáng sớm cho nên chúng tôi phải chờ đến sáng mai mới đi được.

Tôi lo Kha Phàm không chịu được mệt mỏi trong thời gian dài nên tìm một khách sạn nhỏ ở cạnh bến xe nghỉ tạm.

Tuy chúng tôi chỉ ở một phòng, bên trong trang trí cũng cực kì đơn giản nhưng vẫn tốn tận ba mươi đồng khiến tôi đau lòng muốn chết. Nếu chỉ có một mình tôi thì ở trong bến xe nghỉ tạm một đêm cũng được, sẽ không mất trắng ba mươi đồng như bây giờ.

Lúc đầu Kha Phàm muốn đi gọi điện thoại, nhưng tôi không biết nên đã không đồng ý, cô ấy cũng chỉ gật đầu chấp nhận chứ cũng không giải thích gì hơn. Sau này tôi mới biết mình đã ngu ngốc đến mức nào.

Tôi đặt Kha Phàm lên giường, đi xách ít nước nóng lau người cho cô ấy. Tôi chăm sóc Kha Phàm nhiều ngày rồi nên cô ấy cũng không còn cảm giác ngượng ngùng như lúc đầu nữa, hình như cô ấy đã coi tôi thành người thân của mình vậy.

Trải qua hai ngày đi bộ liên tục nên tôi với Kha Phàm đã mệt không chịu nổi. Không mất bao lâu chúng tôi đã ngủ mất…