Gói Biểu Cảm Cung Đấu

Chương 49: Chương 49

Đàn bà chốn hậu viện, cả cuộc sống chỉ gói gọn ở trong phủ, phu quân chính là trời, tầm mắt không thể tránh khỏi hẹp hòi một chút.
 
Ở trong Vương phủ cúi đầu không thấy ngẩng đầu liền thấy, hơi có không hài lòng đã tích mối thù từng giọt từng giọt, cả ngày nhiều chuyện đáng theo đuổi đều vô duyên với nữ nhân Đại Tấn, tầm mắt họ chỉ đặt vào sự sủng ái của phu quân cùng với mặt mũi khó ưa của mấy ‘tỷ muội’.
 
Mà cuộc sống như đi trong sa mạc, chân chính tra tấn chúng ta thật sâu, không phải liệt dương, không phải khát ý, mà là sâu trong đôi giày, hạt cát nhỏ mới làm đau bàn chân ta.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Phụ nữ cùng thờ một chồng, kết oán quá đơn giản.
 
Từ Vương Phi biết, ngoài mách lẻo tranh sủng với hạ dược phạt người đứng có thể sẽ chịu thờ ơ hay bạo lực, thì còn trong lời móc máy, ỷ vào thân phận khác biệt, Nhan Hoan không thể cãi lại, chỉ có thể để nàng bắt nạt…… Nhưng Trắc phi rất biết thế nào là bằng mặt không bằng lòng, thấy lời của nàng còn kèm theo gương mặt tươi cười, một nụ cười ‘ta hoài nghi đầu óc ngươi có vấn đề’, ngược lại làm nàng ta tức giận đến sâu tận trong lòng không thôi.
 
Dù gì Trắc phi cũng là vàng ngọc, Từ Vương Phi vẫn còn năm phần lý trí không phạt nàng quỳ hay đứng chờ giữa trưa. Như vậy ngốc lắm, nếu truyền ra ngoài thanh danh khó nghe, lại thành toàn khổ nhục kế cho Nhan thị, động đến Vương gia thương tiếc.
 
Mà muốn ngoài miệng thị phi đánh bại Nhan Hoan Hoan, đó là chuyện không thể.
 
Làm một người hiện đại sinh hoạt ở thế giới Internet, đừng nói không âm không dương đâm chọ mấy câu, có cuộc chiến bàn phím nào chưa từng trải nghiệm?
 
Cái gọi là mắng chửi người không dùng chữ nghĩa thô tục mà đánh chết nhân khí, chỉ khi đối phương tâm lý quá yếu ớt, hoặc là tự mình thỏa mãn. Mắng người phải nói rõ ra hết chỗ yếu, đánh sấp mặt, khí thế phải đủ. Nhan Hoan Hoan từng đọc comment trên Weibo chửi nàng, chỉ mong nàng mắng lại, nhiều người thích ‘bị người đẹp chửi’, trong cánh rừng lớn chim nào cũng có, chỉ cần không để bụng, không ai có thể dùng lời lẽ mà xúc phạm được nàng.
 
Nói cho dễ nghe là tố chất tâm lý rất mạnh, nói trắng ra là da mặt dày.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bị châm chọc không biết lễ giáo mà mê hoặc chủ dụ sủng, tiểu cô nương nương khác có thể xấu hổ đến đỏ mặt, Nhan Hoan Hoan còn mừng thầm, trơ mặt nói cảm ơn Vương phi nương nương khen ta đẹp.
 
Từ Vương Phi thu vũ khí lại.
 
Quay lại Thiên Viện, Nhan Hoan Hoan không hề để bụng chuyện buổi sáng, nhưng Đàn Văn vô cùng đau lòng, không rên một tiếng đi múc nước nấu nước cho nàng ngâm chân, thả vài miếng lá bưởi không biết kiếm đâu ra để chà chân, nàng bật cười: “Làm sao vậy, mới sáng đã ngâm chân?”

 
Buổi tối để ngủ ngon, thỉnh thoảng nàng sẽ lấy nước ấm ngâm chân, cũng là một cách hưởng thụ, nhưng ban ngày ban mặt vẫn là lần đầu: “Đây là thứ gì, ta từng thấy rải cánh hoa ngâm chân, Đàn Văn sở thích em thật kỳ lạ, mà lá bưởi tươi mát, cũng được.”
 
Đàn Văn tức giận ôm chân ngọc của chủ tử, thiếu nữ không đi nhiều, bàn chân được chăm sóc tốt tinh tế đến từng chỗ, đặt trong tay thật sự như chế phẩm từ ngọc.
 
“Nương nương, lá bưởi xua đi đen đủi.”
 
Nhan Hoan Hoan à một tiếng, nhớ tới câu nói năm mới dùng lá bưởi tắm rửa, xóa đi một năm xui xẻo, chỉ là kiếp trước nàng không cha không mẹ, đương nhiên không ai chú ý hội hè gì cho nàng, còn kiếp này có tắm qua vài lần không đáng nói. Đàn Văn trong lòng giận dỗi, động tác rửa chân cho nàng lại cực kỳ dịu dàng, dùng lực vừa phải, nàng cúi người nhéo mặt nàng ấy: “Lời này trong phòng ta nói thì được, có người khác thì đừng nói.”
 
“Nô tỳ biết ạ,”
 
Đàn Văn cúi đầu nhắc mãi, giọng so với chính nàng ấy bị khinh bỉ còn khổ sở hơn: “Nô tỳ ngâm cho nương nương không đáng, đứng nửa canh giờ, trước kia ở trong phủ nương nương nào từng chịu ấm ức thế này, khi còn nhỏ đi đâu cũng được ôm đi, chân không chạm đất, giờ chờ thỉnh an còn chờ hết nửa canh giờ, trà không cho một ly, nha hoàn không có ý của chủ tử, chắc chắn không dám thiếu lễ nghi như vậy……”
 
“Không sao mà,”
 
Nhan Hoan Hoan đưa tay vuốt mặt nàng ấy, động tác mềm dịu, muốn thân cận với người, tứ chi tiếp xúc thích hợp chính là cách trấn an cảm xúc tốt nhất, lời âu yếm êm tai nào đều không bằng một cái ôm có lực: “Có gì mà uất ức chứ? Ta đứng không phải em cũng giúp ta đứng đó sao? Ngày thường các em gác đêm, đứng cả đêm còn không tính là vất vả, sao ta chịu không nổi, yên tâm đi, chủ tử em kiên cường lắm.”
 
“Nha hoàn sao có thể so với nương nương chứ! Nương nương là thân phận gì, nô tỳ thân phận gì chứ, không gom một mớ được…… Đừng nói vậy hạ thấp mình ạ.”
 
Cho rằng sau khi Nhan Hoan Hoan bị uất ức nên sa sút, Đàn Văn càng thêm đau lòng, cẩn thận xoa bóp từ bụng cẳng chân đến mắt cá, giống như bảo dưỡng vật quý giá, làm cô ngứa đến buồn cười, đành phải thở dài một hơi, cuối người xuống lỗ tai cô ấy, giọng nhẹ thấp: “Nói lời hay còn không gạt được ngươi, muốn nghe lời nói thật lòng ư?”
 
“Nương nương?”
 
“Thôi, để ta nói cho mình em nghe,”
 
Dù sao nói ra cũng không ai tin.
 

Nhan Hoan Hoan nhếch khóe môi, khuôn mặt nhỏ lười biếng rất bình thản, không giận không dỗi: “Ta còn chưa đứng vững, không cần phải đấu với nàng ấy kiểu ngươi mắng ta một câu ta đâm lại một câu, mà để bụng thì càng không có ý nghĩa, tự nhiên thành toàn cho nàng ấy rồi. Người ta quay ta như vậy, là vì nàng ấy có địa vị, nàng ấy đâu có làm sai, ta không thấy uất ức, là bởi vì sớm muộn gì ta cũng khiến nàng ấy quỳ xuống gọi ta một tiếng cha thôi.”
 
Cúi đè eo thấy khó chịu, nàng ngồi thẳng người, bên môi còn hơi mỉm cười lười nhác: “Đàn Văn, vậy em dễ chịu hơn tí nào chưa?”
 
……
 
Đàn Văn nghe choáng váng.
 
“Sao nương nương lại muốn nàng ấy sẽ gọi người một tiếng cha……?”
 
“Ta vui.”
 
Chủ tử cứ vậy pha trò, Đàn Văn nghẹn luôn nước mắt, dời thùng gỗ, dùng khăn lông lau chân cho cô, vừa lau vừa nói: “Nương nương không khó chịu là tốt rồi, kỳ thật ban nãy người kia cũng đã đối xử với nương nương theo lễ, nô tỳ cả gan hỏi một câu, đêm qua vì sao nương nương muốn tìm Vương gia vậy?”
 
Nhan Hoan Hoan nghiêng đầu, thờ ơ suy tính lát nữa muốn nâng cấp chỗ nào lên vĩnh cửu: “Ta vui mà.”
 
“……”
 
Đàn Văn nghĩ nghĩ: “Cũng phải, nương nương vui là tốt rồi.”
 
Ngàn vàng khó mua niềm vui, đâm đầu vào chỗ chết cho vui.
 
Lau khô hai chân, Nhan Hoan Hoan hết chuyện để làm, lười biếng chui vào trong chăn. Trời chưa sáng đã phải đi thỉnh an, chỉ cần chú ý làm mỗi lễ này, ở Vương phủ không cần hầu hạ mẹ phu quân, nàng vui vẻ nghỉ ngơi, thỉnh an xong quay về ôm gối ngủ cho đã.
 
Nàng suy nghĩ rất lâu, trước nay hình dung người đẹp đều dồn vào đôi mắt, chỉ một đôi mắt có thể miêu tả tới cái gì, đôi mắt là cửa sổ tâm hồn có thể động lòng người, nói xa xôi hơn, là đạt tới hiệu quả câu hồn đoạt phách.

 
‘Hệ thống, tôi nghĩ kỹ rồi, phần thưởng là nâng cấp đôi mắt đi.’
 
[Được, xin hỏi ký chủ có yêu cầu thêm công năng đặc thù gì không? ]
 
‘Công năng đặc thù gì? ’
 
[Ví dụ như đồng tử bảy màu, vẽ vòng lên mắt, đồng tử có thể xem thường, hoặc là xem trọng người được trời chọn.]
 
‘Đôi mắt bình thường thôi, cảm ơn. ’
 
Thấp thoáng nghe thấy tiếng hệ thống tiếc nuối thở dài: [Ký chủ chỉ cần ngủ ngon một giấc, tỉnh lại sẽ thấy hiệu quả. ]
 
Nhan Hoan Hoan lăn nhanh vào chăn, nhưng giống như học sinh hôm sau đi thu hoạch, biết tin rồi trong lòng ngứa ngáy ngủ không được, nàng trằn trọc, càng nghĩ càng hưng phấn, cảm thấy mình sắp có nhan sắc tuyệt đẹp, hơn nữa không có đau đớn, không có di chứng như mấy trung tâm thẩm mỹ cấp quốc gia, nhiều bất ngờ đang đợi.
 
Nàng dùng mọi phương pháp, dù đếm cừu hay đếm người đẹp, đều không thể ngủ say.
 
Cuối cùng trùm chăn quá đầu, nóng đổ một người mồ hôi, mơ mơ màng màng rồi cũng ngủ.
 
Giữa trưa, Đàn Văn gọi nàng dậy. Ngày thường Nhan Hoan Hoan quen ăn chút lót bụng giờ này, nếu không dạ dày trống rỗng khó chịu, nàng ngủ đến mức cả người mồ hôi đầm đìa, mở chăn ra hít sâu hai hơi, mới mắt nhắm mắt mở, ngủ đến ngu người: “…… Đàn Văn?”
 
Đàn Văn cũng ngây người.
 
Đôi mắt mới thật đẹp?
 
Nhìn di chuyển xung quanh, thần thái động lòng người, ánh mắt hấp dẫn.
 
Khuôn mặt đẹp nếu dán vào một đôi mắt cá chết, cũng là đáng buồn, nghe đồn Mai Lan Phương* mỗi ngày nuôi một đám bồ câu tung bay để luyện ánh mắt, mới có được một đôi mắt thần thái dị thường. Người mới chia tay người yêu, lúc say chuếnh choáng, đôi mắt thường sẽ rơi lệ động lòng người, chỉ là hiện tượng sinh lý, lại dễ bị hiểu lầm do yêu quá sâu.
 
*một nghệ sĩ opera Bắc Kinh
 

Mà hệ thống, bớt giùm cho Nhan Hoan Hoan quá trình khổ sở, gần như ngang ngược không nói lý cho nàng một đôi mắt như vậy.
 
Đàn Văn phục hồi lại tinh thần: “Nương nương, thức dậy dùng bữa.”
 
“Ưm, được.”
 
Nhan Hoan Hoan ngáp, theo thói quen định dụi mắt, cuối cùng nhớ ra trước lúc mình ngủ đang làm gì, nàng tự xuống giường, chạy đến trước bàn trang điểm cầm lấy gương đồng, cũng bị người trong gương làm cho hết hồn. Nói ra rất ngại, bị bản thân mình đẹp quá dọa rồi.
 
Càng nghĩ càng cảm thấy này cách nói này thiếu khiêm tốn, khóe môi lại vui mừng khôn xiết mà nhoẻn lên.
 
Nếu ở kiếp trước thì tốt biết bao, có thể up lên Weibo ngay, uổng cho khuôn mặt đẹp mà không thể tự sướng, thật là phí phạm của trời, Nhan Hoan Hoan cảm thấy tiếc nuối.
 
Ngũ quan là thứ rất kỳ lạ, cũng cùng là mũi đó miệng đó chỉ cần khác đi một chút có thể chuyển xấu thành đẹp, cho nên vẻ ngoài xinh đẹp mới hiếm. Nàng không thay đổi mấy, nhưng nhìn qua cả người không giống lắm, thoáng nhìn thì rất ngạc nhiên vì đẹp, nhìn kỹ, vẫn là người đó, là sự biến đổi kịch tính.
 
Nhan Hoan Hoan khen nói: ‘Hệ thống, ông không chỉ giỏi mài da mà còn có công năng làm mắt sáng nha! ’
 
[ ký chủ, ta thật sự không phải là chuyên viên thẩm mỹ nha. ]
 
‘Cũng phải, dựa vào trình độ tinh tế này của cậu, ít nhất cũng phải là chuyên viên chuyên nghiệp cấp hậu kỳ nha. ’
 
Hệ thống cũng không buồn để ý tới nàng nữa.
 
Nhan Hoan Hoan tấm tắc chuyện lạ, buông gương đồng ăn cơm xong, lại ngồi vào trước bàn trang điểm, rất có tư thế ngồi một ngày không chán.
 
Lúc nàng ngắm mình trong gương phơi phới vì mặt đẹp, ở trên triều đình, vẫn luôn có phong ba trong bóng tối ấp ủ sắp sửa ra mặt, chỉ xem ai kìm nén không được trước.
 
Mà Triệu Trạm, trong chuyện chính sự, xưa nay rất nhẫn nại.