Góc Khuất Số Phận

Chương 7

Hôm nay là ngày cuối cùng đến lớp, mọi người đều có mặt đầy đủ để chia tay nhau đón chào hai tháng hè mong đợi, ấy vậy mà Lưu Đan lại không có mặt.

Trong khi mọi người cùng nhau vui vẻ tặng quà kỉ niệm ngày hè cho nhau, ôm choàng lấy nhau thì Lưu Đan lại một mình lang thang đây đó cho hết ngày, nhìn cảnh những cô cậu sinh viên từ cổng trường ùa ra tay trong tay mặt mày hớn hở, cô cảm thấy chạnh lòng và thầm nghĩ con đường mà cô đang đi là đúng hay sai, là thiên đường hay địa ngục, là hạnh phúc hay khổ đau?.

Lắc đầu, Lưu Đan cũng không biết, chỉ biết cố gắng chỉ cần có cố gắng thì sẽ thành công, những ước mơ sẽ thành hiện thực, hạnh phúc hay khổ đau là do chính bản thân mỗi người tạo ra, và cô tin chắc rằng nhất định cô sẽ tạo ra niềm hạnh phúc cho riêng bản thân mình, chấm dứt suy nghĩ ở đây cô nhanh chống bước tới hòa mình vào đám sinh viên tìm cảm giác khi được làm một sinh viên thực thụ.

Cái cảm giác được hòa mình vào đám sinh viên thật hạnh phúc làm sao, nó không giống như thứ hạnh phúc đơn thuần, cái cảm giác thật là kì lạ mà không thể nào Lưu Đan có thể diễn tả thành lời.

Gió thôi mạnh làm một vài cánh phượng cuốn theo chiều gió mà rơi xuống đậu vào bờ vài tròn trịa của Lưu Đan, dừng lại, cô nhẹ nhàng cằm lấy cánh phượng hồng đỏ rực như máu con tim, bao nhiêu cảm xúc sự bồi hồi của một khoảng trời tuổi thơ lại ùa về sống động.

Có ai đó nói rằng thời gian trôi qua nhanh như cái chớp mắt, lúc này đây Lưu Đan mới thật sự cảm nhận và hiểu được hết ý nghĩa của câu nói này, nhớ lại mới ngày nào cô chỉ là một đứa trẻ hồn nhiên trong sáng của vùng quê yên bình quanh năm hạnh phúc, vậy mà giờ đây cô đã là một thiếu nữ xinh đẹp của vùng đất sài thành đầy xa hoa cám dỗ.

Xa quê lâu lắm rồi nhưng những kỉ niệm thuộc về vùng quê nghèo ấy không bao giờ Lưu Đan có thể quên đi được, một kỉ niệm mà cô chưa bao giờ tâm sự cùng ai kể cả Minh Hạo, người mà cô hết lòng yêu thương.

Có một người nói với Lưu Đan rằng kỉ niệm là tất cả tài sản của con người nhưng có ai nhận thấy được điều đó và cho là đúng đâu, chỉ đến khi về già một mình ngồi ngẫm lại những chuyện đã qua mới thấy kỉ niệm đúng là tài sản vô giá của một đời người, khi còn trẻ hãy tạo ra nhiều kỉ niệm đẹp để về già còn có cái mà hồi tưởng, tìm một chút ít niềm vui giữa cuộc sống ở trọ trần gian.

Lưu Đan đã cảm nhận được câu nói đó và cô luôn tự nhủ rằng mình phải tạo ra thật nhiều kỉ niệm đẹp cùng những người cô thương yêu mà cụ thể nhất là với Minh Hạo, để khi tuổi ngã về chiều cô còn có cái mà nhớ lại, rồi mĩm cười mãn nguyện.

Dẫu biết rằng kỉ niệm không chỉ là những niềm vui, niềm hân hoan, niềm hạnh phúc mà bên cạnh đó còn có những chuyện đau lòng thật sự không muốn nhắc tới, nhưng Lưu Đan vẫn khuyên bản thân một khi đã quyết định ôm kỉ niệm thì nhất định chẳng được nữa lời thở than, chỉ cần là kỉ niệm với Minh Hạo thì cô sẽ ôm trọn cất sâu vào đáy lòng để tưởng nhớ.

Hoàng hôn lặng lẽ xuất hiện, một ngày nữa lại trôi qua, ánh nắng chiều vàng nhạt buồn đến nao lòng, với một người có tâm trạng như Lưu Đan thì vào những lúc như thế này một ngày của cô trôi qua quả thật rất đổi lê thê.



Gió từ ngoài ùa vào khung cửa sổ mang theo mùi ngây ngấy của đám cỏ sau trận mưa đêm qua thơm đến lạ thường, Minh Hạo cảm nhận được cái mùi thơm quen thuộc của nơi quê nhà đã lâu không biết tới, giờ bỗng dưng xuất hiện làm nỗi nhớ lại dồn dập kéo đến, nhớ nhất là bến sông những chiều buồn thường lặng thầm ngồi một mình quan sát mặt sông êm đềm phẳng lặng như gương, và hình ảnh người bạn thân Vệ Đan luôn hiện diện trong ký ức mỗi khi anh nhớ tới vùng quê yên bình của tuổi thơ đã qua, anh lại cảm thấy tội lỗi mà lòng buồn không kể siết, cũng chính bến sông này ngày đó anh hay cùng Vệ Đan nô đùa nghịch phá, và rất nhiều lần cùng nhau chia sẽ những niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống bộn bề lo toan.

Ngày đó tuy chỉ là hai thằng bé của tuổi ăn chưa no lo chưa tới, nhưng so với những đứa trẻ cùng trang lứa thì quả thật cả Minh Hạo và Vệ Đan đều là những thằng bé rất chững chạc chẵng khác gì với một người lớn thực thụ, rất biết suy nghĩ và hành động của một người trưởng thành.

Từ khi nhận thức được rằng mình là người đồng tính thì tuổi thơ của Vệ Đan cũng đã đánh mất từ giây phút đó, một Vệ Đan hồn nhiên trong sáng vui vẻ thậm chí là nhí nhảnh tinh nghịch đã hoàn toàn biến mất, mà thay vào đó là một Vệ Đan sống lùi lũi câm lặng như chiếc bóng chỉ để cố che giấu nỗi sợ hãi, sợ hãi chính bản thân mình, và cả người đời.

Vào khoảng thời gian đó đã nhiều lần Vệ Đan nghĩ đến cái chết như một phương thức giúp anh thoát khỏi kiếp người lạc loài nhưng nghĩ rồi lại thôi, anh không dám, thật lòng không dám tự kết thúc cuộc đời mình bằng những phương thức mà anh đã từng nghĩ đến, anh không dám một dao đâm thẳng vào con tim để máu đỏ tuôn trào rồi sự sống của anh cũng theo đó mà ra đi mãi mãi, anh không dám xô ngã chiếc ghế dưới chân để treo lơ lửng người giữa căn phòng trống trãi, anh không dám hòa mình vào dòng sông tuổi thơ êm đềm, cũng chẳng dám ra đi nhẹ nhàng tựa giấc ngủ mê.

Trong những lúc Vệ Đan rơi vào hoàn cảnh bế tắc nhất của cuộc sống, thì Minh Hạo xuất hiện như một ngọn đèn thắp lên niềm hy vọng mong manh của Vệ Đan.

Là bạn thân của nhau từ thuở lọt lòng mẹ cho nên Minh Hạo dễ dàng nhận thấy được những thay đổi của bạn mình qua từng ngày một, và rồi cái ngày không mong muốn ấy cũng đến, đó là một buổi chiều hoàng hôn ấm áp bên bờ sông êm ả không một gợn song, chính miệng Vệ Đan đã thừa nhận anh là người đồng tính và anh đã yêu, yêu tha thiết một người tên gọi Minh Hạo, cái cảm giác một người bạn thân cùng giới bày tỏ tình cảm với mình như một cơn sóng lớn xoáy sâu vào tận đáy tâm hồn, anh tròn mắt nhìn Vệ Đan chẳng nói được lời nào, chỉ thầm trách tại sao người đó không phải ai khác mà lại là Vệ Đan của anh.

Trong tiềm thức của Minh Hạo, Vệ Đan luôn là một người bạn trai bình thường và những lỗi lầm mà Vệ Đan đã vô tình hay cố ý gây ra anh đều không để trong lòng, anh chỉ xem đó những ký ức còn sót lại giữa anh và Vệ Đan, những ký ức mà anh thường cho là không phải để ám ảnh và cũng chẳng phải để quên đi.

Ký ức về những ngày đã qua đột ngột bị cắt ngang khi hình ảnh Lưu Đan bỗng xuất hiện trong đầu Minh Hạo ngày càng rõ nét, giật mình anh nhớ tới cả ngày hôm nay anh đã không gặp mặt Lưu Đan, cô cũng không đến tìm anh như mọi khi và anh cũng vô tâm chẳng màng đến cô cho đến tận giờ phút này, một suy nghĩ len lõi trong anh, anh thầm nghĩ không biết chuyện gì đã xảy đến với Lưu Đan mà cả ngày hôm nay cô không đến tìm anh cũng không gọi điện hay nhắn lấy cho anh một tin, anh bắt đầu lo lắng, lo lắng những chuyện không may, vội vàng anh đưa tay lấy ngay chiếc điện thoại bấm số Lưu Đan để mong nghe thấy tiếng nói của cô, dù rằng chỉ là một câu em đang bận sẽ gọi lại sau.

Tiếng chuông điện thoại reo vang nhưng không ai nghe máy, Minh Hạo gọi thêm vài lần vẫn không có gì tốt hơn, nỗi lo lắng trong lòng anh càng dâng cao, bỏ máy anh lao ra khỏi nhà vội vội vàng vàng đến tìm Lưu Đan, vừa bước ra khỏi nhà tình cờ lúc ấy Hải Đăng cũng vừa trở về sau một ngày học tập và làm việc mệt mỏi.

Nhìn thấy Minh Hạo lao ra khỏi nhà vội vàng chẳng buồn chào hỏi hay mĩm cười lấy một cái, Hải Đăng cảm thấy có điều gì đó lạ thường liền lên tiếng hỏi vọng theo.

_Tối rồi cậu còn đi đâu vậy Minh Hạo?

_Mình đến nhà Lưu Đan

Minh Hạo tranh thủ đáp trả rồi biến mất trước mặt Hải Đăng chỉ trong tích tắc nhanh hơn cả cơn gió mùa thu.

Hải Đăng bước vào nhà quăng đại chiếc cặp xách xuống nền rồi lăng ra mệt mõi ngủ thiếp đi lúc nào mà không hay, cho đến khi nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình anh mới bừng tỉnh và nhìn thấy trước mắt mình là bà ngoại nuôi đang nhìn anh mĩm cười nhân hậu, cũng như mọi khi bà sẽ ngồi xuống bên cạnh nhẹ nhàng đưa tay vuốt mái tóc anh thăm hỏi.

_Hôm nay mệt lắm phải không con?

Hải Đăng ngồi bật dậy nhìn bà mĩm cười lắc đầu.

_Dạ không, con không mệt đâu ngoại

Bà đẩy nhẹ đầu Hải Đăng trách yêu.

_Đừng có dối ngoại, không mệt mà lại nằm ngủ quên ở đây hay sao?

Hải Đăng gãi đầu cười bối rối, bà nắm lấy tay anh đứng dậy chỉ vào mâm cơm tối.

_Con đi tắm rữa cho sạch sẽ rồi ra dùng cơm với ngoại

_Dạ

Hải Đăng lễ phép đáp rồi quay lưng bước vào toilets, nhưng chỉ vừa quay lưng không nhìn thấy chiếc máy quay phim của mình đâu anh giật mình hoảng hốt kêu lên rồi vội vàng chạy đến bên cạnh bà hấp tấp hỏi về chiếc máy, nhưng bà cũng chẳng biết chuyện gì đã xảy ra với chiếc máy quay, từ lúc bước chân vào nhà thì bà đã không nhìn thấy cái gì được gọi là máy quay phim.

Hải Đăng gục người xuống bóp tay lên trán buồn não nề, chắc chắn trong lúc anh ngủ quên đã có một tên trộm nào đó nhanh tay lấy mất chiếc máy quay phim duy nhất mà anh đã dành dụm tiền gần một năm mới có thể mua được, để phục vụ cho việc học của mình.

Chiếc máy quay như một nữa sinh mạng của Hải Đăng, mất nó anh như mất nữa phần đời, anh chẳng còn tâm trạng đâu nữa mà tắm rữa hay ăn uống, anh lại nằm lăng ra chẳng buồn nhúc nhích, bà ngoại bước tới an ủi nhưng anh vẫn nằm yên bất động, giờ đây anh như một người đã chết, trước mắt anh mọi thứ đều trở nên tối tăm.

Hạo Trình bước vào nhà sau khi trụy lạc ở chốn nào đó, nhìn thấy bà ngoại ngồi buồn tay chống cầm còn Hải Đăng thì nằm la liệt dưới nền nhà, một không gian yên tỉnh đến đáng sợ, anh liền lên tiếng vỡ không khí.

_Có chuyện gì vậy ngoại?

Bà thở dài đáp.

_Chiếc máy quay phim của Hải Đăng bị trôm lấy mất rồi con à

Hạo Trình giật mình hoảng hốt.

_Cái gì? Trộm sao?

Hạo Trình bước tới ngồi cạnh Hải Đăng đang nằm tay gác lên trán suy tư lo lắng, hấp tấp.

_Cậu để chiếc máy quay ở đầu mà bị trộm mất?

Hải Đăng đưa tay chỉ về phía góc tường gần cửa sổ không nói, Hạo Trình đưa mắt nhìn theo hướng tay Hải Đăng rồi thở dài trách móc.

_Tại sao cậu lại để ở đó làm gì? Phía đó gần cửa sổ chỉ cần đưa tay vào là có thể dễ dàng lấy được rồi

Hải Đăng lặng im không nói, nét buồn vẫn hiện diện trên gương mặt anh rõ mồn một, thấy vậy Hạo Trình đặt tay lên vai anh nhẹ nhàng an ủi.

_Thôi, mất rồi thì thôi coi như của đi thay người đi cậu đừng buồn nữa, cậu nhìn bà ngoại kìa, cậu cứ như thế hoài bà ngoại không vui đâu

Nghe Hạo Trình nói thế Hải Đăng đưa mắt nhìn về phía bà thấy bà cũng chẳng khác gì anh, cũng rất buồn bã như chính bà là người vừa mất đi thứ tài sản quý giá nhất của cả cuộc đời, anh đưa tay lau giọt nước mắt bất ngờ lăng dài trên gò má rồi đứng dậy bỏ vào toilets xối nước ào ạt như cố che giấu đi những giọt nước mắt buồn bã đang lăng về dài trên mi.

Khoảng nữa tiếng đồng hồ sau từ toilets Hải Đăng bước ra với gương mặt rạng rỡ như chẳng có chuyện gì xảy ra, anh bước đến bên cạnh bà mĩm cười.

_Con suy nghĩ kỉ rồi, mất rồi thì thôi, giống như Hạo Trình nói của đi thay người có gì đâu mà phải buồn đúng không ngoại?

Bà đưa tay xoa đầu Hải Đăng từ tốn.

_Con biết suy nghĩ như vậy là tốt rồi, con cũng đừng buồn nữa để từ từ rồi ngoại kiếm tiền mua cho con chiếc máy quay phim khác vậy

Hải Đăng lắc đầu từ chối.

_Không cần đâu ngoại, thật ra có hay không cũng không quan trọng con có thể dùng máy quay ở trường cũng được

Bà nhìn Hải Đăng mĩm cười hiền hậu không nói.

Tiếng chuông đồng hồ kêu lên chín tiếng báo hiệu đã chín giờ tối, từ ngoài Minh Hạo bước vào nhà từng bước nặng nhọc mang theo một tâm trạng vô cùng xấu, chẳng khác gì một kẻ thất tình thẳng bước đi vào phòng đóng chặt cửa mà không nói với ai lời nào.

Ít khi nào lại nhìn thấy một Minh Hạo ủ rủ như thế, nên nhìn anh hôm nay mọi người cảm thấy có việc gì đó không ổn đang xảy ra với anh, Hạo Trình thì không quan tâm đến cảm xúc của anh trong bất cứ chuyện gì và kể cả chuyện hôm nay, bà ngoại thì buồn nôn nao khi nhìn thấy đứa cháu mà bà yêu thương nhất lại thất thần đi vào phòng mà chẳng nói chẳng rằng, không biết đã có chuyện gì xảy ra, chỉ duy nhất một mình Hải Đăng, anh có cảm giác giữa Minh Hạo và Lưu Đan chắc hẳn đã có chuyện nên ngày hôm nay Minh Hạo mới trở thành một con người lạ lẫm như thế.

Lặng lẽ bước vào phòng không một tiếng động, Hải Đăng nhìn thấy Minh Hạo ngồi ở một góc tường với vẻ mặt đăm chiêu, anh nhẹ nhàng bước tới hỏi chuyện nhưng Minh Hạo vẫn ngồi im lìm không buồn trả lời, cho đến khi anh nhắc tới cái tên Lưu Đan thì Minh Hạo mới chợt ngẩng mặt nhìn anh đầy sự tò mò.

_Hôm nay mình có gặp Lưu Đan ở công viên

_Cậu gặp Lưu Đan ở công viên sao?

Minh Hạo ngạc nhiên.

Hải Đăng gật đầu thay câu trả lời rồi tiếp tục.

_Hình như hôm nay cô ấy không được vui cho lắm còn hỏi mình rất nhiều chuyện lạ kì

_Cô ấy hỏi cậu những gì?

Thở dài Hải Đăng đáp.

_Cô ấy hỏi nếu như mình phát hiện ra có một người đang lừa dối mình thì mình sẽ như thế nào?

Minh Hạo chợt suy nghĩ tới mấy lời Hải Đăng vừa nói, nhưng anh không hiểu vì cớ làm sao Lưu Đan lại hỏi Hải Đăng như thế?, chẳng lẽ có chuyện gì đang xảy ra thật hay sao?, anh lắc đầu vẻ thất vọng vì không tài nào có thể trả lời được câu hỏi trong lòng.

_Lúc nảy mình có đến nhà tìm Lưu Đan nhưng không gặp được cô ấy

Minh Hạo thất vọng.

_Lưu Đan không có ở nhà sao?

Minh Hạo nằm ra sàn nhà lắc đầu.

_Cửa khóa trong nhưng cô ấy không chịu ra gặp mình

Hải Đăng nằm xuống kế bên gác tay lên trán lấy làm lạ.

_Tại sao Lưu Đan lại không chịu gặp cậu? Giữa hai người có chuyện gì à?

Lắc đầu, Minh Hạo không nói gì chỉ thấy ánh mắt anh rất buồn, một nỗi buồn chất chứa, anh khẽ nhắm mắt rồi dần chìm vào giấc ngủ lúc nào mà không hay biết.

Gió lên, trời bỗng đỗ cơn mưa.