Góc Khuất Số Phận

Chương 19

Thời gian thấm thoát trôi, sau những vui buồn đã qua, cuộc sống của ba người Minh Hạo, Lưu Đan và Hải Đăng dần trở nên tươi tắn hơn, tuy rằng việc học của mỗi người đều rất bận rộn, thời gian này lại đang đi thực tập, nhưng cứ vào cuối tuần cô thường lui tới nấu nướng và phụ giúp một tay với anh cùng Hải Đăng làm tổng vệ sinh nhà cửa, sau đó là cùng thưởng thức những món ăn ngon do chính tay cô làm, cuộc sống cứ thế trôi qua từng ngày một trong niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của cuộc đời vô thường.

Hôm nay ngồi cạnh Lưu Đan trong sân bóng của trường tự dưng Minh Hạo lại cảm thấy buồn, khóe mắt bỗng đỏ hoe, sống mũi thấy cay cay, anh im lặng không nói một lời nào, vì lúc này đây anh đã nhận thấy một điều đáng buồn là anh sắp phải rời xa ngôi trường này.

Chỉ mới hôm qua đây thôi Minh Hạo vừa đặt chân vào Sài Gòn để hoàn thành những năm đại học, ấy vậy mà giờ đây mọi chuyện đâu cũng vào đấy, và cái quan trọng hơn hết là anh sắp phải bỏ lại sau lưng những kỷ niệm đẹp của thời sinh viên để bước vào đời, sẽ phải xa trường lớp, bạn bè, thầy cô…không biết sao bây giờ anh lại cảm thấy yêu trường mến bạn đến lạ kì, cái làm cho anh ghét nhất giờ cũng thấy thương không nỡ rời xa, càng nghĩ anh càng thấy nỗi buồn như bất tận, và dường như nỗi buồn của anh đã tác động đến cả Lưu Đan, nhìn thấy anh như vậy cô cũng không vui vẻ gì cứ im lặng ngồi bên cạnh anh có lẽ là việc tốt nhất trong lúc này.

Im lặng một hồi lâu Lưu Đan lên tiếng.

_Có phải anh đang nghĩ đến ngày phải rời xa nơi này không?

Rời mắt khỏi sân bóng Minh Hạo quay sang nhìn Lưu Đan gật nhẹ đầu.

_Thời gian trôi qua nhanh quá có phải không em? Mới ngày hôm qua đây thôi mà giờ sắp phải xa những gì đẹp nhất của thời sinh viên

Lưu Đan mĩm cười.

_Thời sinh viên là thời đẹp nhất của đời người, nhưng nếu vì vậy mà chúng ta không bước tiếp thì làm sao biết được phía trước như thế nào, biết đâu phía trước còn đẹp hơn thì sao?

_Anh biết chứ, anh biết là mình vẫn phải bước tiếp con đường mà mình đang đi, trong những năm qua không để ý đến thời gian giờ nó tới bất ngờ, cảm thấy như mình sắp mất đi một thứ gì đó vô giá nhưng rất quan trọng nên cảm thấy rất buồn

Lưu Đan khẽ nắm lấy bàn tay Minh Hạo.

_Trên đời này có mất mát nào mà không đau buồn, nhưng anh hãy yên tâm, khi con người mất đi thứ gì đó ông trời sẽ ban cho một thứ khác để an ủi trên bước đường tiếp theo, và em chính là món quà đó, trên bước đường phía trước của anh em sẽ cùng anh đi hết phần đường còn lại

Minh Hạo mĩm cười vòng tay ôm lấy Lưu Đan, cô hạnh phúc tựa đầu vào vai anh lặng im.



Ánh nắng gay gắt nhẹ dịu dần và tắt hẳn khi hoàng hôn buông xuống, Hải Đăng trở về sau một ngày học tập mệt mỏi, vừa về tới nhà anh ngã lăng ra nằm dài ngay xuống sàn như tự thưởng cho mình một chút nghĩ ngơi hiếm hoi, rồi sau đó sẽ lại phải bắt tay vào công việc mới.

Không biết ngày hôm nay ở trường đã xảy ra việc gì mà Hải Đăng trông có vẻ rất tâm trạng, một tay anh kê dưới đầu làm gối một tay anh gác lên trán và ánh mắt như đang suy nghĩ về một vấn đề gì đó sâu xa lắm, bỗng anh thở dài quay người sang một góc thì tình cờ nhìn thấy chiếc máy quay phim mà trước đây anh đã mượn của một người bạn để bắt trộm, mà anh đã đặt quên ở một góc khuất đến tận bây giờ.

Thở dài rồi Hải Đăng đứng dậy bước tới lấy chiếc máy quay ra cho ngay vào túi xách và mệt mỏi bước ra khỏi nhà mang trả lại, bây giờ anh đã biết được tên trộm đó là ai, chiếc máy quay này giờ đây đã không còn cần đến nữa, cũng đã đến lúc anh nên trả nó về với chủ nhân của nó để thực hiện những việc tiếp theo mà nó cần phải làm.

Minh Hạo và Lưu Đan sau khi cùng nhau dạo phố trở về, nhìn thấy Hải Đăng ra ngoài anh liền hỏi.

_Cậu đi đâu vậy Hải Đăng?

Hải Đăng nhún vai thở dài.

_Thì đi trả chiếc máy quay phim chứ còn đi đâu nữa, trước đây mình dùng nó để bắt trộm nhưng bây giờ thì mọi chuyện đã rõ như ban ngày rồi còn dùng tới nó để làm gì nữa

Minh Hạo gật gù.

_Vậy cậu đi sớm rồi về mình và Lưu Đan có mua thức ăn tối cho cậu đó

Vừa nói Minh Hạo vừa đưa số thức ăn trong tay lên trước mặt, Hải Đăng nhìn rồi gật đầu.

_Hai người vào nhà trước đi mình đi trả lại chiếc máy rồi sẽ về ngay

_Vậy thì anh đi nhanh đi rồi còn về, nếu anh về trễ em và anh Minh Hạo sẽ ăn hết số thức ăn này đó

Lưu Đan đùa giỡn.

Nghe Lưu Đan nói vậy Hải Đăng mĩm cười.

_Được rồi được rồi, thức ăn ngon như vậy anh mà không về ăn thì thiệt là có lỗi với em và Minh Hạo

_Vậy thì anh tranh thủ đi

Hải Đăng gật đầu.

_Anh biết rồi, thôi hai người vào nhà đi

Hải Đăng bước đi, sau đó Minh Hạo cũng bước vào nhà cùng Lưu Đan.

Dường như quá đói bụng và hình như bị số thức ăn thoi thúc trở về mà Hải Đăng đi nhanh như một tia chớp, chỉ trong vòng mười lăm phút đồng hồ anh đã có mặt ở nhà và cùng Minh Hạo, Lưu Đan dùng cơm tối trong tiếng nói đan xen tiếng cười vui hơn lúc nào.

Tiếng đồng hồ kêu lên mười tiếng báo hiệu bây giờ đã là mười giờ đêm, nhìn thấy đã khuya Minh Hạo quay sang Lưu Đan đề nghị.

_Lưu Đan nè, bây giờ khuya rồi hay là em ở lại đây ngủ đỡ một đêm đi sáng mai hãy về?

Nghe Minh Hạo nói có lý Hải Đăng liền minh họa thêm.

_Đúng đó Lưu Đan, bây giờ khuya rồi về nhà không tiện đâu em cứ yên tâm ngủ lại đây đi sáng mai Minh Hạo sẽ đưa em về

Lưu Đan ngập ngừng.

_Ờ…em…

Biết Lưu Đan ngại mình là con gái lại ngủ chung nhà với hai chàng trai Minh Hạo vội nói.

_Em đừng ngại, nhà có hai phòng một phòng trước đây khi còn sống bà ngoại đã ở, phòng còn lại là của anh và Hải Đăng, nếu đêm nay em chịu ở lại đây thì em sẽ ngủ phòng của bà ngoại

Nghe Minh Hạo nói đến việc phải ngủ ở phòng bà ngoại, Lưu Đan giật mình đánh rơi chiếc muỗng.

_Em sao vậy?

Lưu Đan bối rối, mồ hôi cô bỗng toát ra như mưa rồi một mực nhất quyết từ chối.

_Không được đâu anh, em không quen ngủ ở chỗ lạ, để em đón taxi về cũng được

_Nếu vậy thì thôi để anh đưa em về vậy

Hải Đăng lấy làm thất vọng.

_Tiếc quá, nếu em chịu ở lại thì đêm nay cả ba người chúng ta sẽ thức trắng đêm cùng nhau chơi bài uống nước, lâu lâu mới có một dịp như vậy mà…

Lưu Đan gượng cười với gương mặt lo lắng.

_Mình còn nhiều thời gian mà anh, nếu anh thích chơi bài uống nước sau này em sẽ thường xuyên đến chơi với anh

_Thì cũng đành như vậy thôi

Hải Đăng đáp vẻ mặt âu sầu.

_Đi, anh đưa em về

Minh Hạo nắm lấy tay Lưu Đan bước ra ngoài, Hải Đăng đưa mắt nhìn theo rồi đứng dậy dọn dẹp số chén dĩa mà anh, Minh Hạo và Lưu Đan vừa cùng nhau ăn tối.

Minh Hạo đưa Lưu Đan trở về nhà, vì trời đã khuya nên anh cũng vội hôn lên trán cô một cái nhẹ nhàng như lời chúc ngủ ngon rồi quay bước ra về.

Lưu Đan bước vào nhà quăng chiếc túi xách xuống giường rồi nằm dài ra giường mệt mỏi, cứ sống trong nỗi sợ hãi, sự ám ảnh này mãi không biết cô sẽ chịu đựng được đến bao giờ, bên ngoài gió đột ngột thổi mạnh ánh sáng từ chiếc đèn bất chợt tắt lịm, Lưu Đan giật mình sợ hãi, cô vội chui người vào chăn nằm co ro rung rẫy, mồ hôi liên tục đỗ ra ướt đẫm cả chiếc áo cô đang mặc, trông đáng thương như một con mèo đói bơ vơ không tìm được đường về nhà giữa cơn mưa nữa đêm ào ạt xối xả kéo đến.

Suốt đêm không tài nào chợp mắt được dù rằng đã dùng đến thuốc an thần, ánh sáng mặt trời xuất hiện như mở ra một cánh cửa mới cho cuộc đời Lưu Đan trở nên tươi đẹp hơn, cô vội lấy ngay điện thoại gọi cho Minh Hạo đến nhà với lý do nhờ anh thay giúp chiếc đèn.

Mới hơn năm giờ sáng nhận được điện thoại của Lưu Đan, dù còn rất mệt mỏi vì tối qua thức hơi khuya nhưng Minh Hạo vẫn hứa sẽ đến giúp cô trong vòng ít phút, tắt máy anh đứng dậy xoay người tập vài động tác thể dục cơ bản rồi làm vệ sinh cá nhân, sau đó là đến ngay nhà Lưu Đan như lời đã hứa.

Minh Hạo đi chưa được bao lâu thì Hải Đăng cũng nhận được một cuộc điện thoại khẩn, anh bất ngờ ngồi bật dậy tỉnh ngủ, ngạc nhiên không hiểu chuyện gì rồi vội vàng gật đầu hứa hẹn, sau đó chạy vào toilets làm vệ sinh cá nhân rồi nhanh chóng chạy đến café chỗ mà bạn anh đã hẹn.

Quán café sáng chủ nhật thường rất đông khách, Hải Đăng phải loay hoay một lúc anh mới tìm thấy Dương Hải, một người bạn thân của anh, vừa nhìn thấy Dương Hải anh vội bước tới.

_Có chuyện gì mà cậu gọi mình ra đây vào giờ này vậy?

_Cũng đâu có gì chỉ là gọi cậu ra café nói chuyện chơi thôi

Hải Đăng tròn mắt nhìn Dương Hải.

_Cái gì? Nói chuyện chơi thôi sao? Cậu rãnh rỗi thật đó Dương Hải, vậy mà lúc nảy trong điện thoại cậu nói là có chuyện rất quan trọng nếu mình không tới sẽ hối hận cả đời, thì ra chuyện quan trọng của cậu là chuyện này đó sao?

Nghe Hải Đăng nói vậy Dương Hải bật cười.

_Mình không nói vậy thì làm sao dụ được cậu tới đây chứ, dù sao thì cậu cũng đã tới rồi thì ngồi xuống dùng café cùng mình đi

Dù khá bực bội vì bị phá giấc ngủ, nhưng rồi Hải Đăng cũng ngồi xuống và nhìn thẳng Dương Hải.

_Sau này còn dám làm như vậy nữa mình sẽ cho cậu biết tay

_Thôi được rồi cho mình xin lỗi đi, sau này không làm như vậy nữa là được rồi

_Cậu biết vậy thì tốt

Dương Hải mĩm cười cằm tách café đưa lên miệng uống một ít, rồi đặt trở lại vị trí cũ sau đó nhìn Hải Đăng bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

_Phim của cậu hấp dẫn thiệt đó, kỷ thuật quay tuy rằng không tốt nhưng về phần nội dung và diễn xuất của hai diễn viên chính thì rất tuyệt vời, diễn cứ như là không diễn

Nghe Dương Hải nói thế, Hải Đăng lấy làm lạ anh vừa khoáy tách café vừa hỏi.

_Cậu đang nói gì vậy, mình quay phim nào chứ?

_Thì đoạn phim trong chiếc máy quay mà mình cho cậu mượn để thực tập gì đó, kịch bản hay quá trời ai viết cho cậu vậy, còn hai diễn viên đó nữa, họ là ai?

Dương Hải đáp rồi tranh thủ hỏi lại.

Hải Đăng uống ít café nheo mày trả lời.

_Cậu có bị bệnh không vậy? Mình có quay đoạn phim nào bằng chiếc máy quay của cậu đâu

Dương Hải lắc đầu.

_Mình thua cậu luôn đó Hải Đăng, thần kinh của cậu có vấn đề mất rồi, cậu quay mà cũng không nhớ là sao?

Hải Đăng khẳng định.

_Mình đã nói không quay là không quay mà, chẳng lẽ mình quay mà lại không nhớ, mình nghĩ thần kinh của cậu có vấn đề thì đúng hơn, sau buổi café này có cần mình đưa cậu vào bệnh viện để kiểm tra đầu óc không vậy?

Biết mình nói mà không có bằng chứng thì sẽ không tài nào nói lại Hải Đăng, Dương Hải liền lấy chiếc máy quay từ túi xách của mình ra mở đoạn phim lên rồi đưa cho anh.

_Đây, cậu xem đi rồi biết người nào có vần về thần kinh

Hải Đăng uống thêm một ít café rồi chồm người tới cằm lấy chiếc máy quay nhìn vào đoạn phim, hình ảnh Lưu Đan, Hạo Trình và bối cảnh chính là ngôi nhà của bà ngoại nhanh chống đập vào mắt anh, đó là cảnh mà lần trước Hạo Trình muốn lấy cắp chiếc máy vi tính của Minh Hạo nhưng Lưu Đan đã ngăn cản kịp thời.

Hải Đăng hoàn toàn kinh ngạc và sững sốt khi nghe thấy những lời thoại của Lưu Đan và Hạo Trình nói với nhau, những lời thoại và hành động mà có nằm mơ anh cũng thể ngờ tới, đoạn phim diễn ra ngắn gọn trong mười lăm phút đồng hồ nhưng nói lên hết sự thật và bản chất bên trong của con người Lưu Đan, một con người mưu mô gian dối mà trước đây anh vẫn cho cô là một đóa hoa trời vô tình bị đánh rơi xuống trần gian làm kiếp người.

Đoạn phim kết thúc Hải Đăng ngồi sửng sờ như người mất hồn, thế giới trước mắt bỗng trở nên tăm tối vì không thể chịu đựng được sự thật đau lòng, giờ thì anh đã hiểu nguyên nhân vì sao tối hôm qua khi nhắc đến bà ngoại, Lưu Đan đã rung tay đánh rơi chiếc muỗng xuống sàn nhà không một lý do, với nét mặt trắng bệch trong lo lắng sợ hãi.

_Bây giờ thì cậu biết ai có vấn đề về thần kinh rồi chứ?

Mặc cho Dương Hải có nói gì Hải Đăng vẫn không có chút phản ứng, tâm trí anh cứ mãi quanh quẫn với đoạn phim và những lời thoại đau xé lòng, rồi đột ngột anh cằm chiếc máy quay đứng dậy bỏ chạy đi thật nhanh, thật nhanh trong ánh mắt chưa hiểu chuyện gì xảy ra của Dương Hải, cùng ánh mắt tò mò của những người xung quanh hướng về anh.

Hải Đăng sau khi rời khỏi quán café thì chạy một mạch trở về nhà tìm Minh Hạo để cho anh xem con người thật của Lưu Đan, đó là một con mảng xà với lòng dạ tiểu nhân chứ không phải là một đóa hoa trời thanh khiết, nhưng đáng tiếc khi Hải Đăng trở về thì Minh Hạo vẫn chưa về nhà.

Hải Đăng vội lấy điện thoại gọi cho Minh Hạo, máy đỗ chuông, tiếng chuông nghe rất gần anh loay hoay tìm tòi thì phát hiện ra điện thoại của Minh Hạo vẫn nằm yên trong phòng, có lẽ do sáng nay vì đi gấp cho nên Minh Hạo đã quên mang theo.

Suy đi nghĩ lại Hải Đăng biết chắc chắn một điều, giờ này Minh Hạo đang ở nhà Lưu Đan, anh lao ngay ra khỏi nhà chạy đi trong sự hấp tấp, nôn nóng tột cùng.