Góc Khuất Số Phận

Chương 10

Buổi trưa ánh nắng gay gắt như muốn thiêu da đốt thịt, tại quán café quen thuộc trước cổng trường đại học kiến trúc, Lưu Đan ngồi bên cạnh Hạo Trình cùng đám đàn em ăn chơi của anh lên kế hoạch bắt cóc Đổi Đình, mọi chuyện diễn ra trong vòng một tiếng đồng hồ, và kết thúc bằng giọng cười ma mãnh của những người trong cuộc.

Hơn 12 giờ khuya Đổi Đình say rượu bước ra từ vũ trường Why Love, như thường lệ cô sẽ đón taxi trở về khu nhà trọ sau một đêm trụy lạc.

Vừa nhìn thấy thấp thoáng bóng dáng Đổi Đình, Hạo Trình lập tức ra hiệu cho một tên đàn em giả dạng tài xế taxi mai phục bên ngoài đã lâu chạy đến, Đổi Đình mơ màng bước lên chiếc xe định mệnh chôn cả cuộc đời cô vào hố sâu hoang tàng, say sưa ngủ thiếp đi, ngoan ngoãn như một con mèo sa đọa.



Đêm trôi qua ngày mới lại mĩm cười, ánh nắng trong vắt len lõi chiếu xuống từ mái ngối của một khu nhà đỗ nát cách xa thành phố vời vợi.

Ánh nắng hắt vào mặt như lời đánh thức Đổi Đình, cô từ từ mở mắt ra muốn cử động như chẳng thể nào làm được, trong ánh nhìn mơ hồ khi đang còn say ngủ cô giật mình hoảng hốt khi nhìn thấy trước mắt mình gần chục tên thanh niên to tướng, mặt mày dữ tợn, tóc tai bù xù, xâm mình hàng loạt…cố gắng nhìn chăm chú hơn cô phát hiện ra mình đang bị trói trên một chiếc ghế nhỏ ở chốn hoang sơ tiêu điều chẳng biết là đâu.

_Dậy rồi sao cô em?

Hạo Trình ma mãnh lên tiếng.

_Đây là đâu? Các người là ai?

_Nhà hoang

Hạo Trình đáp.

Đổi Đình cố gắng bình tỉnh tiếp tục.

_Tôi không thù không oán với các người, tại sao các người lại bắt tôi đến đây chứ?

Nghe đến đây Hạo Trình bật cười to tiếng.

_Đúng là giữa chúng ta không thù không oán, nhưng với người này thì sao?

Hạo Trình chỉ thẳng tay về phía trước, các tên đàn em của anh lần lượt bước qua một bên, xuất hiện ở phía cuối cùng là Lưu Đan.

Đổi Đình tròn mắt kinh ngạc.

_Là Lưu Đan, tại sao lại là cô ấy?

Lưu Đan bước tới nhìn Đổi Đình mĩm cười một cách thương hại.

_Tôi đã cảnh báo rồi mà cô không chịu nghe, lần này cô chết chắc rồi Đổi Đình

Nỗi sợ hãi kéo đến dồn dập, Đổi Đình không còn kịp suy nghĩ đến chuyện gì liền ra sức van xin, lậy lục.

_Tôi cầu xin cô hãy bảo bọn họ thả tôi ra, tôi sẽ rời xa Minh Hạo trả anh ấy lại cho cô, xin cô hãy tha cho tôi đi Lưu Đan, tôi cầu xin cô mà

Lưu Đan bước đến gần hơn thẳng tay tát vào mặt Đổi Đình hằn sâu năm dấu tay, lạnh lùng.

_Cái tát này tôi trả lại cho cô

Mặc kệ cái tát tay có mạnh đến đâu đi nữa Đổi Đình vẫn một mực khóc lóc van xin.

_Tôi xin cô hãy tha cho tôi đi Lưu Đan, tôi biết lỗi của mình rồi xin cô hãy tha cho tôi lần này đi, tôi cầu xin cô mà Lưu Đan

_Muộn rồi

Dứt lời, Lưu Đan đưa tay ra hiệu cho Hạo Trình ra lệnh cho bọn đàn em của anh lần lượt cưởng hiếp Đổi Đình, rồi lạnh lùng quay lưng bước ra về không chút đắn đo trong tiếng kêu la, khóc lóc, van xin của Đổi Đình liên tục phát ra từ phía sau.

Bên ngoài, gió vẫn rì rào thổi.



Hai tháng hè trôi qua nhanh như cái chớp mắt, mùa học lại đến, các sinh viên lại bắt đầu một học kì mới hứa hẹn nhiều điều thú vị.

Sáng nay bầu trời trong xanh, ánh nắng ấm áp mĩm cười như chào đón các sinh viên trở lại với ngôi trường đại học kiến trúc rợp bóng hoa điệp vàng.

Người người hớn hở cặp kè nhau đi trong tiếng cười vang, hòa trộn vào làn gió mới như những bông hoa bồ công anh tan bay trong gió.

Một mùa học mới lại dịu dàng mĩm cười.

_Anh vào lớp đi

Lưu Đan khẽ nói.

Minh Hạo gật đầu nhưng vẫn chôn chân tại chỗ đưa mắt lặng nhìn Lưu Đan, thấy lạ cô lại lên tiếng.

_Sao anh không vào lớp?

Minh Hạo không đáp mà bỗng nắm tay Lưu Đan như không nỡ rời xa rồi khẽ ôm cô vào lòng, cô mĩm cười vỗ vỗ vào vai anh.

_Được rồi, được rồi anh mau vào lớp đi, đâu phải là chia tay nhau không bao giờ gặp lại, anh mau bỏ tay ra đi người ta đang nhìn kìa

Minh Hạo lắc đầu làm nũng như một đứa trẻ.

_Mặc kệ mọi người, vợ của anh thì anh ôm có gì mà sợ

Lưu Đan sững sờ trước câu nói của Minh Hạo, cô lặng đi đôi phút.

_Ai đồng ý làm vợ của anh đâu mà nói như vậy chứ?

Minh Hạo đẩy người ra đặt hai tay lên vai Lưu Đan khẳng định.

_Thì là em chứ còn ai nữa, không phải em đã hứa là sau khi ra trường sẽ về làm vợ anh sao?

_Không nói với anh nữa em đi trước đây

E ngại, Lưu Đan vội vàng nói rồi nhanh chân bước đi trong ánh bình minh màu hồng ngập tràn hạnh phúc, phía sau ánh mắt như đang cười rạng rỡ của Minh Hạo vẫn hướng theo cô không nỡ rời xa.

Trên con đường tấp nập của buổi sáng ngọt ngào, Lưu Đan bước đi từng bước với tâm trạng hạnh phúc vô bờ, cứ nghĩ đến những gì mà Minh Hạo vừa nói là cô lại một mình cười thầm trong lòng, cuối cùng thì bao nhiêu công sức, mồ hôi nước mắt và cả máu đã đỗ xuống, cùng sự cố gắng bấy lâu nay của cô cũng được đền đáp xứng đáng.

Nụ cười trên bờ môi Lưu Đan bỗng tắt lịm khi trước mắt cô là Hạo Trình, đã một tháng trôi qua kể từ ngày cô cùng anh bàn mưu tính kế *** hại Đổi Đình, thì đây là lần đâu tiên cô gặp lại anh.

_Đã lâu không gặp em vẫn khỏe chứ, Lưu Đan?

Hạo Trình hỏi với vẻ mặt đầy hàm ý.

Lưu Đan bước đến gần Hạo Trình, nhếch môi cười như một thói quen.

_Đúng là đã lâu không gặp

Quán café ban sáng rất đông nhưng êm ả với những giai điệu quê hương nhẹ nhàng lắng sâu, hai tách café nóng hổi được đặt trước mặt, Lưu Đan đưa tay khoáy nhẹ rồi nhìn Hạo Trình.

_Thời gian vừa qua anh đã đi đâu?

_Đâu có đi đâu, chỉ là không muốn về nhà thôi

Lưu Đan gật gù, Hạo Trình tiếp tục.

_Lâu nay không gặp, giờ gặp lại em vẫn không có gì thay đổi

_Anh muốn gì đây?

Hạo Trình chồm người tới gần Lưu Đan khe khẽ.

_Đẹp như em hỏi anh muốn gì chứ?

Lưu Đan nhìn Hạo Trình không chớp mắt trong một khoảng thời gian, không biết cô đang nghĩ gì trong đầu, nhưng sau đó thì bật cười tỏ vẻ hiểu ý.

_Được thôi, nếu anh thích thì tôi sẽ chiều

Lưu Đan đẩy ghế đứng dậy bước đi, Hạo Trình ngồi nhìn theo cười nham nhỡ rồi cũng tiến bước theo sau.

Vừa về đến trước cổng nhà Hạo Trình bất ngờ vòng tay ôm choàng lấy Lưu Đan, trước vòng tay siết chặt của anh cô hơi hoảng sợ, nhưng sau đó nhanh chống lấy lại bình tỉnh để tiếp tục âm mưu của mình.

Lưu Đan quay lại nhìn Hạo Trình mĩm cười gợi cảm.

_Từ từ đã anh mình còn nhiều thời gian, làm gì mà gấp?

Lưu Đan đẩy Hạo Trình ra khỏi người cô.

_Anh vào nhà tắm rữa cho sạch sẽ trước đã, sau đó muốn làm gì cũng được

Hạo Trình suy nghĩ rồi gật đầu.

_Em đợi anh một lát anh sẽ ra ngay

Đợi Hạo Trình đi khuất khỏi tầm mắt, Lưu Đan liền lấy điện thoại gọi cho Minh Hạo với giọng hấp tấp, hoang mang, lo sợ.

_Minh Hạo, anh mau đến cứu em với…em…

_Lưu Đan có chuyện gì vậy em?

Minh Hạo lo lắng.

_Anh mau đến…cứu…

Chưa kịp nói hết câu Lưu Đan đã tắt ngang, rồi mĩm cười bước vào nhà chuẩn bị cho sự sắp đặt một cách hoàn hảo.

Cuộc điện thoại bị cắt ngang mang theo bao nhiêu sự lo lắng của Minh Hạo, anh lao ngay ra khỏi lớp học chạy thẳng một mạch đến nhà Lưu Đan, với tâm trạng bồn chồn không yên.

Hạo Trình sau khi tắm xong, anh bước ra với duy nhất một chiếc khăn trắng quấn quanh từ phần eo trãi dài xuống tận dưới chân, rồi bước đến cạnh Lưu Đan ôm cô vào lòng mà hôn nhẹ lên trán rồi dần duy chuyển nụ hôn khắp cả cơ thể cô, Lưu Đan ghê sợ cái con người không bằng loài cầm thú này, nhưng cô vẫn cố gắng chịu đựng cho đến khi thời cơ chín mùi, vừa liếc mắt nhìn thấy thấp thoáng xa xa bóng dáng Minh Hạo chạy tới cô vội vàng xé ngay chiếc áo mỏng manh đang mặc trên người, rồi đẩy nhẹ Hạo Trình ra với giọng kêu la yếu ớt.

Minh Hạo vừa chạy vào nhà, chứng kiến mọi việc, anh nhào tới kéo Lưu Đan sang một bên rồi lao vào ra sức đánh tới tấp vào mặt, vào người Hạo Trình bằng cả sự tức giận nhất của một con người.

Lần đầu tiên nhìn thấy Minh Hạo thật sự nổi nóng đến thế, ra tay đánh Hạo Trình bán sống bán chết mà không hề nghĩ đến hậu quả, Lưu Đan càng giả vờ ôm chặt người mình co ro trong một góc nhà mà kêu la, khóc lóc thảm thiết.

Tiếng khóc của Lưu Đan như hàng ngàn mũi kim đâm vào con tim Minh Hạo, anh đau đớn cỏi lòng chạy đến ôm chặt cô mà tự trách bản thân đã không thể bảo vệ được cho người con gái mà anh hết lòng yêu thương.

_Minh Hạo nếu anh không đến kịp em không biết là mình sẽ ra sao nữa, em sợ lắm…

Lưu Đan ôm chặt người Minh Hạo than thở.

_Không sao rồi, có anh ở đây em sẽ không sao đâu

Lưu Đan không nói thêm gì, cô siết chặt lấy người Minh Hạo nghẹn ngào cho ra những giọt nước mắt giả tạo mà lòng đầy mãn nguyện.

Hạo Trình giờ đây anh mới nhìn thấy được con người thật của Lưu Đan, giờ đây anh mới nhận biết mình bị gài, bị biến thành công cụ, nô lệ cho người khác sai khiến, anh trách mình tại sao lại ngây thơ đến ngu xuẩn, tại sao lại vội vàng tin tưởng Lưu Đan, vội vàng cho đó là sự thật, vội vàng giúp cô ta mà không tìm hiểu nguyên nhân, anh thật sự tức giận nhưng không làm gì được cô, và cũng không thể giải thích hay tố cáo được gì vì cho dù anh có nói điều gì đi nữa thì Minh Hạo vẫn sẽ không tin, sẽ cho đó là lời ngụy biện trước hành động tiểu nhân, anh ấm ức mặc vội chiếc quần cái áo rồi bước ra khỏi nhà với lời thề tuyệt đối sẽ không bỏ qua mọi chuyện một cách dễ dàng như thế, những ngày tháng sắp tới sẽ là những ngày tháng khó quên trong cuộc đời người con gái lòng dạ rắn độc đầy mưu mô mánh khóe, Lưu Đan.

Những giọt nước mắt không xuất phát từ đáy lòng nhanh chống tan biến khi hình ảnh Hạo Trình lặng lẽ biến mất như một làn gió cuốn qua trước mặt Lưu Đan, gương mặt cô từ tốn rạng rỡ rồi khẽ ôm chặt lấy Minh Hạo hơn, thiếp đi trong vòng tay ấm áp mạnh mẽ của anh.

Ngoài kia, trên nền trời xanh thẵm có một đám mây u buồn quạnh quẽo nghẹn ngào, cứ thả mình tự do trôi dạt theo làn gió chẳng định hướng được nơi đâu là bến dừng cuối cùng của dòng đời xô đẩy.

Màn đêm buông xuống từ lúc nào? Ánh trăng buồn u uất nữa tròn nữa khuyết khuất sau đám mây xám xịt dày đặc chẳng buồn xuất hiện, những ánh sao cũng lặng lẽ rời xa bầu trời đi về chốn nào để lại nơi đây một sự vắng lặng đáng sợ, không còn lấy một chút mong manh ánh sáng dù rằng chỉ là lập lòe.

Minh Hạo kéo khẽ chiếc chăn thay anh sưởi ấm cho Lưu Đan, rồi âm thầm ngồi bên cạnh nhìn ngắm cô đang say sưa trong giấc ngủ ngoan hiền đẹp tựa thiên thần, bỗng từ đâu trong khóe mắt đo đỏ của anh đánh rơi một giọt nước mặn nồng trong vắt xuống mu bàn tay Lưu Đan, anh vội vàng nhanh tay kéo chiếc chăn lau nhẹ đi giọt lệ mặn nồng ấy như sợ rằng chỉ cần chậm trễ giây phút thì sẽ bị ai đó phát hiện ra rằng…anh đang khóc.

Giọi nước mắt được lau vội vàng như một lời đánh thức, đôi mắt Lưu Đan khẽ động đậy và rồi cô mở tròn đôi mắt ra nhìn, nhìn vào đôi mắt người thương cũng đang nhìn chăm chú vào từng hơi thở của cô.

_Anh chưa về sao?

Lưu Đan khẽ hỏi.

Minh Hạo nhìn Lưu Đan mĩm cười triều mến không đáp.

_Em không sao rồi, anh về nghĩ ngơi sớm đi sáng mai còn phải đến trường

Minh Hạo khẽ gật đầu, cái gật đầu có chút đắn đo.

_Em ngủ đi rồi anh sẽ về

Ngoan ngoãn Lưu Đan nhắm mắt sau lời Minh Hạo nói, anh lặng nhìn cô đôi phút rồi cuối xuống đặt lên trán cô một nụ hôn chất chứa tình yêu thương bao la da diết, nhưng anh không nở quay lưng trở về sau nụ hôn ấy, anh lại ngồi xuống bên cạnh cô như chưa từng hứa hẹn điều gì, và cứ thế anh ngồi bên cạnh cô suốt cả buổi tối rồi chợt thiếp đi giữa màn đêm cô đơn lạnh lẻo.