Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 96: Số nhà bao nhiêu

Chiến Anh Nguyệt ở bên cạnh không ngừng lau nước mắt: “Thằng nhóc này, cháu bình an vô sự trở về là tốt rồi”

Lạc Thanh Du liếc mắt ra ngoài cửa, trong mắt đầy vẻ thắc mắc: “Thanh Tùng, bố con đâu rồi? Sao bố không đi cùng con?”

Còn tưởng rằng trở về anh sẽ bước tới thương lượng với cô về quyền nuôi dưỡng đứa nhỏ đầu tiên Thanh Tùng ôm Lạc Thanh Du nói: “Mẹ, bố tới cứu con, con cảm động quá. Nhưng mà con không biết, cũng không dám ra gặp ông ấy. Bởi vì con không muốn rời xa mẹ”

Lạc Thanh Du thoáng sững sờ, cô khẽ thở dài: “Mẹ xin lỗi, Thanh Tùng. Bố đã biết đến sự tồn tại của con rồi”

Thanh Tùng nhìn thấy vẻ mặt mất mát tuyệt vọng của mẹ, cậu bé như ông cụ non khẽ nói “Mẹ, mẹ yên tâm. Nếu bố thật sự muốn cướp con khỏi mẹ, con tuyệt đối sẽ không rời khỏi mẹ đâu.”

Hai mẹ con ôm nhau khóc nức nở, giống như sắp trải qua sinh ly tử biệt, cảnh tượng khiến cho người khác nhìn thấy cũng không khỏi rơi lệ.

Đột nhiên Chiến Quốc Việt mở miệng: “Ông ấy sẽ không làm thế”

Chiến Anh Nguyệt lập tức phát huy khả năng độc mồm độc miệng di truyền nhà họ Chiến, phản bác lại Chiến Quốc Việt: “Nhóc con như cháu thì biết gì? Bố cháu như hổ báo vậy, chuyên môn bắt nạt mẹ các cháu.”

Chiến Quốc Việt trừng mắt nhìn Chiến Anh Nguyệt, không cho phép cô ấy nói xấu người bố yêu quý của mình. Chiến Anh Nguyệt tặc lưỡi, thỏa hiệp nói: không nói bố cháu nữa. Bố cháu là người bố tốt nhất trên thế giới này, được chưa?”

Đúng lúc này, điện thoại của Lạc Thanh Du đổ chuông. Lạc Thanh Du nhìn lướt qua màn hình điện thoại, hoảng sợ vứt điện thoại lên bàn. Ánh mắt cầu xin giúp đố nhìn về phía Chiến Anh Nguyệt.

“Anh trai em gọi đến?” Chiến Anh Nguyệt sợ hãi hỏi.

Ừ” Cả người Lạc Thanh Du đã vô cùng căng thẳng.

“Tắt máy đi” Chiến Anh Nguyệt nói không cần suy nghĩ.

Chiến Anh Nguyệt lại do dự. Lúc này, Chiến Quốc Việt bước tới, ấn nút nghe điện thoại.

Chiến Anh Nguyệt chỉ vào Chiến Quốc Việt nhỏ giọng trách móc: “Chiến Quốc Việt, tên phản bội này”

Âm thanh lạnh như băng của Chiến Hàn Quân vang lên: “Chiến Anh Nguyệt.” Chiến Anh Nguyệt bị dọa đến tái mặt, vội vàng chạy tới bắt lấy điện thoại, yếu ớt nói: “Anh, anh đang ở đâu vậy? Mọi người đều rất lo lắng cho anh”

“Thanh Tùng đã về chưa?” Chiến Hàn Quân đối với đứa em gái trở mặt nhanh như chớp của mình đã không còn vui nổi.

Chiến Anh Nguyệt dự kiến mấy câu hỏi theo sẽ rất nguy hiếm, cho nên lập tức buông điện thoại ra: “Em không biết, anh hỏi chị dâu đi” Lạc Thanh Du bất đắc dĩ cầm điện thoại lên: “Thanh Tùng đã về rồi. Cảm ơn anh, không chỉ chỉ ra bảy trăm triệu, còn không màng nguy hiểm đi cứu thẳng bé.

Đã chuẩn bị nói rất nhiều lời cảm kích, nhưng Chiến Hàn Quân lại dứt khoát ngắt lời cô, giọng điệu có chút gượng gạo: “Thanh Tùng là con trai của tôi, tôi không cứu thì ai cứu?”

Lạc Thanh Du cứng họng,

“Số nhà bao nhiêu?” Sau khi yên lặng một lúc lâu, đột nhiên Chiến Hàn Quân hỏi.

“A?” Lạc Thanh Du vẫn còn chưa hồi thần.