Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 1930: Chồng ơi, ôm em đi qua đi

Linh Trang đi đến Phong Nguyệt Tiểu Trúc, mượn que thử thai mà lúc trước Anh Nguyệt không dùng đến.

Anh Nguyệt ngạc nhiên: “Chị Linh Trang, chị mượn cái này làm gì thế?”

Linh Trang nói: “Chị nghi ngờ là mình có rồi.”

Anh Nguyệt phấn khích không thôi, sớm đem que thử thai nhét vào trong tay Linh Trang, rồi đẩy Linh Trang vào trong phòng tắm: “Mau đi, mau đi đi em nóng lòng muốn biết kết quả lắm.”

Sau khi Linh Trang đi vào…

Trên que thử thai nhanh chóng xuất hiện hai vạch đỏ đậm.

Linh Trang nhìn hai vạch đỏ, hoàn toàn chết lặng.

Cô ấy thực sự có thai?

Cô vậy mà lại mang thai rồi?

Linh Trang bất ngờ cười toe toét, đứa con này có lẽ là thành phẩm của cô và anh Quân trong đêm động phòng hoa chúc.

Cô ấy nắm thật chặt que thử thai trong lòng bàn tay và chậm rãi bước ra khỏi phòng tắm.

Anh Nguyệt hào hứng hỏi: “Thế nào rồi ạ?”

Linh Trang nhìn Anh Nguyệt cười ngây ngốc, nhưng không trả lời mà phấn khích chạy ra ngoài.

Tin vui này, cô phải để cho anh Quân là người biết đầu tiên.

Sau khi chạy được một quãng thời gian ngắn, chợt nghĩ đến đứa con trong bụng, sợ đụng vào thai khí, tốc độ lại trở nên chậm lại.



Anh Nguyệt nhìn thấy tốc độ chạy từ nhanh đến đi chậm của Linh Trang, dĩ nhiên đoán được ngay kết quả.

“Không lẽ thật sự có rồi ư?”

Khi Linh Trang trở lại tòa thành Ái nguyệt, Chiến Hàn Quân đã chuẩn bị xong bữa tối đang ngồi trên ghế sô pha đợi cô ấy về.

Thấy Linh Trang chậm rãi đi về phía mình, hoàn toàn khác với tốc độ gấp gáp khi cô rời đi, Chiến Hàn Quân nghi ngờ nhìn cô.

“Đi lại cẩn thận như thế. Em có phải là một con rối không?

Linh Trang chỉ đơn giản là đứng đó và đưa tay ra: “Chồng ơi, ôm em đi qua đi”

Chiến Hàn Quân càng thêm bối rối: “Không đi được thật à?”

Nhưng anh rất ngoan ngoãn đứng dậy đi về phía Nghiêm Linh Trang.

Linh Trang cẩn thận đong đưa trên người anh, từ lúc nào Chiến Hàn Quân đã bế cô đến bên cạnh bàn.

Nhìn thấy những món ăn ngon trên bàn này. Linh Trang lại cảm thấy thấy buồn nôn. Nhưng vì đứa con, cô ấy ép bản thân mình phải ăn.

Cô ấy ăn rất nhiều cá và ăn hết hơn nửa bát cơm…

Sau khi ăn xong, cô ấy ngồi phịch trên ghế sô pha, liều mạng cố gắng kìm nén ngăn chặn cơn buồn nôn từ dạ dày.

Khi Chiến Hàn Quân ra khỏi bếp, Linh Trang liền chạy vào nhà vệ sinh.

Nét mặt Chiến Hàn Quân kinh ngạc thay đổi.

“Linh Trang, em có chuyện gì vậy?”

Anh chạy đến nhìn thấy Linh Trang đang từng chút từng chút nôn hết chỗ thức ăn vừa ăn ra ngoài, nước mắt trào ra nhìn anh cười.



“Em không sao. Rất nhanh sẽ ổn thôi.”

Chiến Hàn Quân chỉ cảm thấy sức lực của mình như bị rút sạch trong tích tắc, chậm rãi bước đến gần Linh Trang, ôm chặt lấy cô từ phía sau. Trách móc nói: “Tất cả đều là lỗi của anh. Anh không nên gây hấn với em, không nên rời xa em. Linh Trang, em bị sao vậy?”

Linh Trang nhìn Chiến Hàn Quân rơi nước mắt hạnh phúc.

Chiến Hàn Quân cay đắng nói: “Linh Trang, anh đưa em đi bệnh viện”

Linh Trang lắc đầu: “Không đi nữa.”

Chiến Hàn Quân ôm cô trở lại sô pha, lo lắng nhìn cô, anh kiên quyết: “Không được, em nhất định phải đến bệnh viện”

Linh Trang lắc đầu: “Anh Quân, bệnh của em, bác sĩ không thể chữa khỏi được.”

Chiến Hàn Quân sợ tới mức nét mặt trắng bệch.

Linh Trang lấy que thử thai sớm để từ trong túi ra, nhét vào lòng bàn tay Chiến Hàn Quân.

Chiến Hàn Quân cảm thấy có vật lạ trên tay, cúi đầu.

Que thử thai sớm ở trong lòng bàn tay đối với anh rất xa lạ.

“Đây là cái gì thế?”

Linh Trang mỉm cười: “Anh là một vị công tử toàn năng, thậm chí còn không biết đây là cái gì? Đây là thuốc chữa khỏi bệnh này.”

Chiến Hàn Quân trong mắt tràn đầy sự hoang mang …

Linh Trang cười nói: “Để các bác sĩ của bệnh viện Á Châu nói cho các anh nghe đi” Nói xong Linh Trang liền đứng dậy đi lên tầng vào trong phòng ngủ.