Mỗi ngày Phàn Dực Á đều thay đổi biện pháp, moi hết tim phổi ra mà yêu thương cô, từ đá quý đến quần áo hàng hiệu, mỗi ngày đều tuần tự đến trước mặt cô, hy vọng có thể chiếm được nụ cười của người đẹp.
Có điều những khi đêm dài yên tĩnh, lông mày của cô vẫn nhíu chặt như cũ, bóng dáng rất cô đơn.
Có một lần, cô đi siêu thị mua sắm, trong lúc vô ý, cô cầm một hộp sữa, “Ban Đạt, vị này có được không?…” Quay sang chợt phát hiện, sau lưng mình không có một bóng người.
Mỗi lần nhắc tới cái tên này, đau thương tựa như vòi nước không thể khóa được, khiến cho người ta mất đi tất cả sức lực.
Con của bọn họ vẫn ở Ả-rập.
Cô rất muốn gặp con, rất muốn.
Nhưng cô không hề đi tìm Thần Y.
Ban Đạt rất quan trọng với Thần Y, quan trọng vô cùng, là người giúp anh duy trì đế vị, là tảng đá lớn nhất.
Cô không thể ích kỷ. . . . . .
Tuy rằng Phàn Dực Á từng vì con mà kích động, ghen tị, suýt chút nữa trở mặt với cô, nhưng cuối cùng cũng đành khó chịu tôn trọng ý kiến của cô.
Nếu anh yêu một cô gái, không nên biến cô ấy thành người lệ thuộc vào anh, không nên để cô ấy trở thành bảo vật mãi mãi không được nhìn thấy ánh sáng. Yêu nhau dễ, ở chung khó, giữa người với người không thể chỉ dựa vào việc thật lòng thật dạ là có thể bền vững, mà cần tôn trọng suy nghĩ của đối phương.
Điều đó, bởi vì cô nên Phàn Dực Á đều từ tốn học.
Cho nên, dù có lo lắng cho con thế nào, dù khao khát bù đắp tình yêu thương của cha cho con thế nào, anh cũng chỉ có thể tôn trọng cô, chấp nhận chờ đợi, không khư khư cố chấp.
Nhưng mà đâu phải cô không thấy mâu thuẫn? Không thấy lo lắng?