Một năm sau, chính đàn bùng nổ sự kiện tai tiếng chấn động từ trước tới nay chưa từng có ————
Một vị hiện thời đương nhiệm chức lập ủy cùng đàn ông có gia đình lên giường thành trò hề bị chụp ảnh, áp chế thành CD bám vào nội dung tạp chí lá cải rêu rao khắp nơi.
Vụ bê bối trong chính đàn ngày càng được đẩy cao, chẳng những tạo thành chuyện bát quái cho các tạp chí bàn luận [vạn người mua văn, ngàn người biết tiếng] , cũng làm cho thanh danh vị nữ lập ủy kia xuống dốc không phanh, vốn được xưng tụng là nữ vương kiêu ngạo không ai bì nổi, nhất thời trở thành đề tài soi mói bị cánh truyền thông ráo riết săn đuổi .
Tên của cô gái đó là: Dương Vũ Khanh.
Duệ Minh xem tin tức báo chí viết, chỉ lẳng lặng mỉm cười, về sau chuyển đến một bên, như chuyện gì cũng không phát sinh.
Gậy ông đập lưng ông. Hắn vốn không phải là con cừu nhỏ hiền lành mặc người khi dễ .
Dương Vũ Khanh một thân chật vật vọt vào phòng làm việc của hắn, hắn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ phân phó mang một ly cà phê cho cô .
“Mời ngồi, Dương lập ủy. Vẻ mặt cô thoạt nhìn rất mệt mỏi .” Hắn tâm bình khí hòa nhìn nữ vương trước mắt vô cùng thảm hại mất đi bộ dáng cao ngạo ngày xưa tỏa ra lửa giận bừng bừng .
“Là cậu…………. Đúng không?!” Dương Vũ Khanh phẫn nộ kêu to, “Là cậu xui khiến ả phóng viên ghê tởm kia chụp ảnh ta, đúng không?! Cậu là kẻ không biết xấu hổ …………….” Tiếp theo là hàng loạt những lời chửi rủa mắng nhiếc khó nghe .
“Dương lập ủy…………………… Dương lập ủy! Cô bình tĩnh một chút.” Duệ Minh như trước ôn hòa, “Chuyện này cùng tôi có quan hệ gì chứ ? Tôi cũng không thừa nhận thức thời quan gì một người.”
“Nhất định là ngươi ! Chính là ngươi ! Ngươi hận ta đem ảnh hai người giao cho truyền giới thông hòng bôi nhọ danh dự ngươi, cho nên quay ngược lại ác độc trả thù ta ! Sao ngươi có thể làm vậy………………….” Tức khắc, cô giật mình, “Ngươi tức giận đúng không? Bởi vì ta cùng người đàn ông khác ở bên nhau nhau? Ban đầu là ngươi không tốt, ai kêu ngươi luôn luôn bài xích ta, không chịu tiếp nhận ta…………………….”
“Dương lập ủy, cô suy nghĩ nhiều rồi.” Duệ Minh vô tình đánh nát mộng đẹp của cô ta, “Tôi đã có Ngọc Hàn, những cô gái khác cùng tôi không quan hệ, đương nhiên cũng bao gồm cả cô. Về chuyện cô gặp bất hạnh, tôi rất đồng tình. Nếu có gì cần tôi hỗ trợ……………………….”
“Ta không cần cậu giúp đỡ!” Dương Vũ Khanh cuồng nộ rống to, “Giả mù sa mưa ! Chung Duệ Minh, ngươi là đồ âm hiểm xảo trá ! Ngươi vì ảnh chụp kia tích tụ hận ý với ta lâu như vậy…………….. vì một con nhỏ dáng dấp quê mùa vụng về tốt hơn so với ta sao? Mọi phương diện đều không bằng , trưởng thành cũng không đẹp, không cần đi ra ngoài làm xấu bộ mặt thành phố! Ngươi lại vì cô ta đối xử tệ với ta………….”
“Chỉ có ảnh chụp thôi sao?” Duệ Minh cười khinh miệt, “Dương lập ủy, cô sai khiến phóng viên quấy rầy Ngọc Hàn, lại ở yến tiệc dụng tâm cô lập cô ấy ………………… Tôi không hiểu cô vì sao đối với Ngọc Hàn địch ý sâu như thế. Thế nhưng , mọi người đều là đồng liêu, tôi cũng không nghĩ truy cứu làm mất hòa khí. Hôm nay cô đổ oan tôi chủ đạo toàn bộ vụ tai tiếng, tôi chỉ có thể nói, cô bởi vì lửa giận đánh mất năng lực phán đoán. Nếu như cô đã nói hết, tôi có thể giúp cô giới thiệu bác sĩ tâm lý………………..”
Dương Vũ Khanh kinh ngạc nhìn Duệ Minh một hồi lâu, ánh mắt đột nhiên xuất hiện lệ quang, “Duệ Minh.” Thanh âm chuyển thành điềm đạm đáng yêu.
“Tôi biết mình sai lầm rồi……………” Dương Vũ Khanh tuôn lệ, quỳ gối cầu xin Duệ Minh, “Tôi chỉ là quá yêu cậu …………… Tôi nay đã thanh bại danh liệt, cha tôi muốn tôi từ bỏ vị trí lập ủy xuất ngoại , bằng không muốn sẽ cùng tôi đoạn tuyệt quan hệ cha con ………………….. Chẳng lẽ cậu không có lòng thương tiếc một chút nào sao , để lại cho tôi những kỉ niệm tốt đẹp ?”
Vũ Khanh đem tay Duệ Minh kéo lại, ngay tại lúc đặt nó lên trên ngực mình,
Duệ Minh rút tay lại, chỉ chỉ trên tường, “Có camera, nếu thích cô có thể tiếp tục .”
Vũ Khanh trố mắt nhìn máy ghi hình trên tường, giận dữ đứng dậy định mở cửa.
“Dương lập ủy, túi xách của cô, còn có máy chụp ảnh trong túi.” Duệ Minh trong tươi cười bao hàm ác ý, “Đừng quên mang theo .”
Dương Vũ Khanh oán hận đoạt lại túi xách, trên mặt một trận xanh một trận trắng, lảo đảo đi tới cửa
Duệ Minh nở nụ cười xán lạn , Dương Vũ Khanh xem vào trong mắt tựa như ác ma khủng bố.
Trên thực tế, hắn cũng không có sai người đi chụp ảnh, chính là tổ thu thập thông tin báo cho hắn biết, vừa khéo nhân cơ hội giải quyết hết phiền phức, hắn chỉ âm thầm dùng chút thủ đoạn nhỏ mà thôi.
Hắn nhìn quang cảnh ngoài cửa sổ, cảm thấy ánh mặt trời rất mỹ lệ.
Một chút cũng không ôn hòa thân thiện, cũng không. Dùng bề ngoài bình luận hắn, cho rằng hắn nhu nhược dễ dàng lấn áp, chỉ sợ đều sẽ chịu thiệt.
Chính đàn là địa ngục đen tối, không nghĩ sẽ an ổn thoát thân. Nhưng mà người bơi giỏi cũng có ngày chết đuối , có tâm khống chế truyền thông, nên nhớ phải hết sức cẩn thận, bởi vì cuối cùng đều có khả năng trở thành vật hi sinh cho giới truyền thông .
“Chung lập ủy, cậu muốn làm như vậy rất lâu rồi chẳng qua là đang đợi thời cơ thôi .” Chân Cầm mỉm cười đưa tách cà phê cho hắn,
“Làm khó cậu phải nhẫn nại lâu như vậy.”
“Tôi muốn suy tính lại , không chỉ vì báo thù riêng.” Duệ Minh mỉm cười, sâu trong đáy mắt là tia sáng lạnh như băng, “Chính là vừa khéo có cơ hội , tôi chẳng qua dùng chiêu gậy ông đập lưng ông mà thôi .”
Thân là chính trị gia, bè cánh thiên ti vạn lũ cùng quan hệ đảng phái làm cho hắn chỉ có thể chờ. Hắn chờ đợi lâu như vậy, hết cơ hội này đến cơ hội khác , cuối cùng cũng tìm được cơ hội.
Hắn mỉm cười thích thú. Tâm tình trở nên thoải mái.
fmxfmxfmxfmxfmxfmxfmxfmx
Về sau, vụ bê bối theo Dương Vũ Khanh thân bại danh liệt xuất ngoại mà dần dần bình ổn.
Biểu hiện Duệ Minh trong chính đàn, cũng dần dần toả ra hào quang chói lọi.
Tuổi đời còn trẻ lại sử xự gan dạ sáng suốt, nhất thời trở thành ngôi sao mới trong chính đàn. Thái độ hắn trong ôn hòa ẩn chứa sắc bén, trang bị đầy đủ lại nhanh nhẹn, làm cho bọn quan viên vừa thương vừa sợ, dần dần, bọn họ ngược lại cảm thấy luôn chỉ biết chỉ trích lập ủy, so với vị lập ủy này mặt ngoài ôn hòa tuấn dật dễ ứng phó hơn.
Đối lập với Duệ Minh biểu hiện rầm rộ, trước khi cưới giới truyền thông chú mục Ngọc Hàn, sau khi kết hôn tựa như ẩn cư, bất kỳ nào trường hợp cũng không lộ diện.
Làm cho rất nhiều người lén phỏng đoán, các thiên kim tiểu thư con nhà danh giá đều ảo tưởng rằng mình có cơ hội, rối rít hướng Duệ Minh liếc mắt đưa tình .
Chính là, hắn vẫn bảo trì hữu lễ mà xa cách.
Nhiều lời đồn đãi mọc lên làm cho bạn học cũ của Ngọc Hàn đều lo lắng, A Mẫn thử liên lạc với Ngọc Hàn, nghe được thanh âm cô bạn đáp lại nhiệt tình xen lẫn vui vẻ, nội tâm liền an tĩnh lại. Đợi đến khi vào trong nhà Ngọc Hàn, lại cảm thấy chính mình lo xa quá.
Ngọc Hàn mặc bộ đồ ở nhà màu trắng, dáng dấp toát ra vẻ mộc mạc giản dị , có ý định đáp xe điện ngầm thăm hỏi nhân tiện đưa quà cưới cho Ngọc Hàn , cho rằng bọn họ trụ ở biệt thự Dương Minh Sơn sẽ là cỡ nào xa hoa tráng lệ, nào ngờ vừa nhìn thấy , cũng chỉ là hai tầng phòng cũ kĩ, tảng đá trên tường vây quanh một mảnh hoa dại bãi cỏ rậm rạp, một cái hồ trét xi măng xây thành ao nhỏ nước trong, vài nhánh lá rụng nhấp nhô trôi trên mặt nước.
“ Đây chính là nơi để chúng ta bơi lội. Kỳ thật chỉ có thể gọi là chỗ để vọc nước thôi .” Tán cây đa lay động, dưới tàng cây có đặt bàn ghế đá, đều là tinh xảo linh lung. “Trước đi vào ăn cơm, sau đó uống trà trò chuyện, so với máy điều hoà nhiệt độ còn mát mẻ hơn.” Ngọc Hàn than thở xong.
Đi vào ngồi nhà có Lục Song Sa, đơn sơ mộc mạc, một căn bếp lấy ánh nắng xen từ kẽ lá chiếu vào, trên bàn ăn sạch sẽ là một vài cây sơn thù du cắm vội, nàng đón tiếp A Mẫn ngồi xuống, tỉ mẩn dọn đồ ăn. , “……………….. Mình cho rằng lập ủy đều sẽ có nữ giúp việc cùng đầu bếp.” A Mẫn ngồi xuống.
“Lập ủy khác có lẽ vậy.” Ngọc Hàn cười cười, “Không phải nhà chúng ta có một người sao.”
Ăn cơm xong , ngồi dưới tàng cây đa uống trà, A Mẫn hỏi: “…………. Ngọc Hàn, cậu sống tốt không?”
Cô mỉm cười mơ hồ , “Mình rất hạnh phúc.” Chính là trong vui vẻ mang theo chút sầu não.
“…………..Cậu không công khai cùng Duệ Minh xuất hiện, tên của hắn bỗng chốc cùng người mẫu xếp cùng một chỗ, sau đó lại cùng vị thiên kim nào đó chụp ảnh chung……………….. cậu nếu là thực hạnh phúc, vì sao lại có bộ dáng cô đơn như vậy?”
“Đó là công việc của hắn, xã giao rộng rãi cũng là điều trọng yếu trong công việc.” Cô nhẹ nhàng thở dài, “Là mình thích ứng chưa tốt. Hắn đáp ứng mình, mang đến cho mình cuộc sống thoải mái qua ngày. Mình biết các lập ủy phu nhân khác đều trước mặt cùng sau…………….. Kề vai chiến đấu…………. Nhưng mình chính là không có biện pháp.” Cô nâng mắt lên, “Duệ Minh đối mình tốt lắm. Thực sự.”
Thực sự, Duệ Minh đối với cô vô cùng tốt . Chỉ cần hắn có thời gian, đều tận lực ở bên cạnh cô. Chính là, hắn không có thời gian.
Mỗi ngày sáng sớm cô thay Duệ Minh làm điểm tâm, chỉ có giờ phút này, cô mới có thể dễ dàng ngắm nhìn kỹ Duệ Minh. Tuy rằng Duệ Minh luôn tận lực bớt chút thời gian về nhà ăn cơm, nhưng lộ trình công tác của hắn dày đặc, thường thường phải thất ước.
Một mình nhìn mâm bàn ăn nóng hổi cảm giác chờ đợi thật không dễ chịu, nhưng cô một chút oán giận cũng không có, như trước đem mọi thứ trong nhà dọn dẹp thư thái thoải mái , theo lệ thường làm ba bữa, bởi vì có khi Duệ Minh lén chuồn về nhà ăn cơm.
Trừ bỏ quản lý việc trong nhà, cô cũng không có việc gì làm. Duệ Minh thường đem công tác mang về nhà làm đến khuya, cô không giúp được nhiều lắm, chỉ có thể giúp hắn đọc tư liệu, nhất nhất lưu trữ chỉnh lý lại, thời điểm hắn tìm kiếm tư liệu cũng dễ dàng hơn nhiều .
Cũng từ đó, cô biết rõ nội dung công tác của Duệ Minh, biết hắn đang vội cái gì, cũng biết hắn đối với hòn đảo nhỏ hết sức dụng tâm.
Cô được gả cho một người chồng đầy tài năng đáng giá để kiêu ngạo.
Cho nên, dù cảm thấy tịch mịch cũng không tính cái gì.
Đúng vậy, chì là một phần nhỏ không đáng kể .
fmxfmxfmxfmxfmxfmxfmxfmx
“Lần này đi Hongkong khảo sát, em theo anh cùng đi được không?” Duệ Minh có chút áy náy nhìn Ngọc Hàn, “Chúng ta kết hôn đến bây giờ, còn không có thời gian hưởng tuần trăng mật.”
“…………….. không phải nhìn không ưa các lập ủy khác đi khảo sát còn mang theo thân hữu ( bạn bè thân thích ) xem như đi du lịch sao ?” Ngọc Hàn cười hắn, “Hiện tại lại mang em đi, người khác không phải cười vào mặt anh sao? Tuần trăng mật là việc nhỏ không trọng yếu……………….”
“Làm sao không trọng yếu ?” Hắn hôn lên bàn tay nhỏ của Ngọc Hàn , “Anh cảm thấy rất quan trọng. Chuyện liên quan đến em, đều rất trọng yếu. Kết hôn đã gần một năm, anh luôn bận đông bận tây, không có thời gian ở bên cạnh em …………………….”
“Hử, không phải mỗi ngày về nhà đó sao?” Ngọc Hàn ngăn cản hắn nói tiếp, “Em sẽ ngoan ngoãn chờ anh trở về.”
Dưới bầu trời âm u, Ngọc Hàn đưa hắn ra cửa. Ánh mặt trời chói chang vào mùa hè qua đi rất nhanh, còn chưa có cảm giác được mùa thu, đã nhường chỗ cho mùa đông giá rét bất ngờ ập đến .Ở Đài Bắc cơn mưa thường xuất hiện nhiều , từng giọt rơi tí tách như tiếng khóc hết cả mùa đông mới ngưng .
Tâm tình của cô, cũng giống như trận mưa rào này vậy .
Nhìn theo xe Duệ Minh càng ngày cách cô càng xa, sự trống vắng trong lòng cô cũng theo nhiệt độ tăng cao. Đất trên bãi cỏ biến thành nước bùn, bất lực đứng một lát, định quay vào nhà lại bất cẩn trượt té ngã nhào trên đất, đồ mặc màu trắng tinh ở nhà bởi vậy nhiễm nước bùn.
Cô không biết vì sao, khóc nấc lên. Trên mặt giao hòa nước mưa cùng nước mắt, cảm thấy trong lòng như bị khoét một lỗ lớn .
Vì sao hai người ở bên nhau, cô lại cảm thấy so với trước kia càng lạc lõng hơn ? Rõ ràng yêu nhau, cô luôn cảm thấy bất lực cùng sợ hãi?
Mà trong lòng luôn vang lên thanh âm lạnh lùng nhắc nhở nàng.
Cô nhớ đến thanh âm đó, khóc thật lâu thật lâu…………………..
“Hạnh phúc của ngươi, sẽ không lâu dài.”
Hôm nay, là ngày Duệ Minh về nhà .
Ngọc Hàn sáng sớm liền quét dọn lau chùi sạch sẽ mọi thứ không nhiễm một hạt bụi , rõ ràng biết buổi chiều hắn mới trở về, vẫn đứng ngồi không yên hết đợi lại chờ.
Mắt thấy sắc trời dần tối, cảm xúc bất an trong lòng cũng dần dần tăng lên .
Nhận được điện thoại của chị Chân Cầm , cô mới thở phào nhẹ nhõm, “Chị Chân Cầm , Duệ Minh đâu ? Anh ấy trở về chưa ? Hay là hành trình bị hoãn?”
Trầm mặc một lúc lâu, cô chậm rãi mở miệng , muốn trấn an Ngọc Hàn, “Tiểu Hàn………… em trước không cần gấp, Chung lập ủy có chút không thoải mái, phải nhập viện quan sát.”
“Không thoải mái?” Cô sửng sốt một chút, “Duệ Minh sinh bệnh ? Ở nơi nào? Em lập tức qua đó!”
“……………….. Chỉ sợ không thể . Tiểu Hàn, em ngoan ngoãn ở nhà chờ Chung lập ủy là được ………………. Cậu ấy có khả năng bị lây SARS [ 1 ]…………… Chị cùng các phái đoàn viên Hongkong khác, cũng đều ở khu cách ly . Em phải tự chiếu cố bản thân ……………………”
[ 1 ] Hội chứng hô hấp cấp tính nặng là bệnh đường hô hấp gây viêm phổi không điển hình ở những người bị nhiễm.
Viêm phổi không điển hình gây sưng và suy yếu phế nang, làm giảm cung cấp máu tại chỗ cũng như ức chế vận chuyển oxy.
Mặc dù nguyên nhân chưa được xác định, song các nhà khoa học cho rằng bệnh do virut mới thuộc họ coronavirus gây ra. Cũng có ý kiến cho rằng virut bắt nguồn từ động vật, nhưng dường như nó không có gì giống với các virut đã thấy ở trên người và động vật.
Mặt cô nhất thời trắng bệch. Cho rằng chỉ là tin tức nói chuyện giật gân, không nghĩ tới…………………… người trong lòng mình, thế nhưng lại bị nhiễm bệnh dịch ( bệnh truyền nhiễm cấp tính ) , ở giữa ranh giới sinh tử giãy dụa?!
Lần này cô không khóc, vội vàng cầm ví tiền cùng chìa khóa xe, chạy về hướng nơi đậu xe .
Hiện tại nào có thời gian khóc lóc than thở ? Người trong lòng mình ……………. Đang cùng tử thần vật lộn !
Cô hấp tấp vọt vào bệnh viện như lâm đại địch, y tá tiến lên chặn cô lại, “Tiểu thư, không được vào, hiện tại không phải lúc thăm nom bệnh nhân.”
“Tôi là vợ của Chung Duệ Minh !” Cô kích động kêu lên, “Để tôi vào thăm anh ấy !”
Vài phóng viên săn tin đều biết vị Chung phu nhân, có người đồng tình an ủi cô , đưa cho cô áo khoác cách ly.
“Để tôi vào thăm anh ấy ………………..” Cô không chịu buông tha cầu xin, “Có thể mặc bộ quần áo chống dịch bệnh không phải sao? Bệnh nhân không phải cần cổ vũ sao? Van cầu các người, hắn không có làm sai cái gì, chẳng lẽ đáng bị giam cầm ? Cùng thế kỷ 19 người ta xử trí bệnh nhân mắc bệnh dịch có gì khác nhau ? Sao các người không đứng trên lập trường người nhà bệnh nhân mà thấu hiểu cho tâm tình chúng tôi ? Các người không có cha mẹ anh em người yêu sao? Tôi cam đoan trang bị toàn bộ phòng hộ đều chấp thuận nghe theo, cho dù cùng nhau ở bệnh viện cách ly cũng không sao, tôi chỉ muốn thấy anh ấy! Tôi muốn gặp chồng tôi !”
Không khí sợ hãi lạnh buốt ở bệnh viện lan tràn, các nơi đều truyền ra âm thanh ca bệnh tử vong, rất nhiều người ngay cả người thân nhất đều trốn tránh chỉ e sợ còn không kịp vậy mà cô gái nhỏ mảnh mai trước mặt còn dũng cảm muốn chạy vào phòng bệnh cách ly.
Bác sĩ phụ trách trầm trọng gật gật đầu, nhân viên cứu hộ lập tức giúp cô mặc vào hai tầng quần áo cách ly, đội mũ.
Cô trang bị đầy đủ đi đến trước giường Duệ Minh.
Duệ Minh nặng nề mở mí mắt, cho dù cô ấy bọc cả người dày cộm chỉ lộ ra đôi mắt, hắn chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra .
“Ngọc Hàn………………..tới nơi này làm gì?” thanh âm của hắn cực kỳ mỏng manh. “Mau trở về…………”
Cách bao tay cồng kềnh, cô cầm tay Duệ Minh , “Em đến muốn nói ……………. em đang đợi anh về nhà. Phải mạnh khỏe trở về nhà…………….. Duệ Minh…………” Cô khóc, “Không có anh ở nhà, em rất sợ…………….thực sự thực sợ hãi…………………..”
Duệ Minh nhắm mắt lại, suy yếu nắm tay cô, “……………. Anh sẽ cố gắng.”
Về sau, cô một đường khóc về nhà.
Bởi vì vào thăm Duệ Minh, cô cũng bị xếp vào đối tượng ở khu cách ly. Nơi cô ở xa xôi, cũng không bị quấy nhiễu nào. Mà khi cô xem tin tức phát ra từ tivi, có người đối với bệnh nhân ở khu cách ly quăng trứng gà cùng mắng to ———————————
Phẫn nộ tích tụ trong lòng sôi trào.
Viết một phong rất dài , gửi đến phóng viên có giao tình, đau lòng vụ việc bị bẻ cong mà không biết nguyên nhân sâu xa, trừ bỏ mỗi ngày thăm hỏi Duệ Minh , Ngọc Hàn vận dụng công cụ thiết kế trang web đơn giản, đăng một dòng chữ cảm động trên trang web: “Hi vọng chồng sớm trở về”.
Kỳ hạn cách ly kết thúc, bệnh viện chính thức phong tỏa. Cô tự nguyện ở lại trong bệnh viện, chỉ vì muốn ở cạnh Duệ Minh .
Viện trưởng yên lặng để mặc cô sử dụng mạng, mỗi ngày đổi mới trang web. Cả người phát ra đau thương lại kiên quyết kêu gọi ——————–
SARS không phải là tội ác. Không ai muốn cố ý sinh bệnh hại chết toàn nhân loại. Mỗi người đều có người thân nhất, người mình yêu quý nhất, mời những người cầm trứng gà ném họ nên cẩn thận suy xét lại, các ngươi vũ nhục không phải bệnh nhân, mà chính là tổn thương lòng người nhà họ, hãy dừng ngay hành động ngu xuẩn của các người lại.
Tin tức vừa cập nhật, mục tin nhắn gửi vào trang web sôi trào hưởng ứng gần như kịp thời, phóng viên cách webcam hội nghị ùn ùn chen lấn phỏng vấn Ngọc Hàn.
Một đường đi qua không hề nao núng sợ sệt, Ngọc Hàn lanh lảnh trả lời, trách móc chính phủ xử trí không thỏa đáng cùng dân chúng vô tri hoảng hốt .
Nước mắt của cô, chỉ dành cho Duệ Minh.
fmxfmxfmxfmxfmxfmxfmxfmx
Bầu không khí phi thường âm trầm, đằng sau cánh cửa cách ly là ranh giới sinh tử.
Tình hình bệnh dịch dần dần lan rộng , vài nhân viên y tá cũng lần lượt ngã bệnh, thậm chí truyền ra tin tức bất hạnh hy sinh.
Y tá không đủ, rất nhiều bệnh nhân phải tự mình rót nước, dịch chuyển giường lên cao xuống thấp, mà Duệ Minh……………..
Khuôn mặt vốn luôn toả ánh sáng rạng ngời hiện tại hao gầy đi rất nhiều, bao quanh là sắc thái tiêu điều ảm đạm .
Ngọc Hàn ở tại bệnh viện, kiên nhẫn chờ đợi Duệ Minh có thể tránh được một kiếp .
Chưa từng có nhiều thời gian tiếp xúc thân mật……………… Cô vẫn một mực chờ bên người Duệ Minh, thay hắn lau người, thay quần áo, 24 giờ đều ở cùng nhau. Viện trưởng kêu cô rời đi, cô nhất quyết không chịu.
“Cô có khả năng sẽ bị lây nhiễm .”
“Tôi sẽ không rời đi. Nếu có bất hạnh………………… Cũng chỉ lại ở chỗ này ngưng hẳn.”
Nhìn Duệ Minh nửa tỉnh nửa mê, cô gắt gao nắm tay hắn. “…… Nếu như không có Duệ Minh…… Chẳng bằng cùng nhau đi.”
Thì ra, Duệ Minh ở trong cảm nhận của cô có vị trí quan trọng như vậy.
Là bắt đầu khi nào cô đã động tâm với hắn ? Khi nào thì từ tình thân chuyển thành tình bạn, lại thăng hoa thành tình yêu ?
Nếu thực sự không hề động tâm, sẽ không phải khi còn trẻ, vừa nghe được Duệ Minh bày tỏ tình cảm, trái tim liền đập kịch liệt.
Chính là tương lai xa xăm, tuổi thanh xuân cuồng nhiệt theo đuổi đến cùng , chúng ta không hiểu được bản chất thật của tình yêu.
Mỗi người đi một con đường đời khác xa, cuối cùng lại gặp nhau . Cô luôn bị vây kín ở trong thế giới của mình, nhút nhát chỉ khát cầu người khác bảo hộ, dùng một cái lý tưởng buồn cười làm lá chắn .
Cô ngay cả người trong lòng đều không giữ được, còn nói đến chuyện gì hoàn thành ước nguyện làm bà chủ nhỏ ?!
Chính là Duệ Minh cho, cô nhận, không có một chút hồi đáp nào cho hắn, sau đó chỉ biết mỗi ngày lo lắng bản thân mình tịch mịch cùng kết quả tương lai.
Đây là trời cao đang trừng phạt sao? Trừng phạt cô không biết thỏa mãn ? Đến lúc phát giác sắp mất đi điều quý trọng nhất, mới cảm nhận được sâu sắc hối hận?
“Chị nhỏ.” Duệ Minh bị sốt cao làm tỉnh lại, ánh mắt trong trẻo bị thiêu đốt có chút mờ mịt, “……………………không cần đợi ở trong này, rất nguy hiểm.”
“Em không đi.” Ngọc Hàn cách lồng cách ly, thanh âm buồn buồn, “Em muốn ở trong này.”
“Chị nhỏ……………….” Hắn quyến luyến nhìn Ngọc Hàn, “Nếu…………………. Nếu tôi không có cơ hội chiếu cố em………………………”
“Nói bậy !” Ngọc Hàn lắc đầu, hốc mắt tràn đầy nước mắt, “Chuyện này sẽ không xảy ra !”
“Đừng khóc, hãy nghe anh nói.” Hắn yêu cô sâu đậm đã nhiều năm, sao nỡ lòng muốn cùng cô chia lìa ? Thật vất vả lấy được cô, lại thủy chung bận rộn, không có nhiều thời gian ở cạnh cô ………………. Hắn là cỡ nào tiếc nuối.
“Nếu……………….. vạn nhất tôi thực sự mất, em phải hứa hãy quên tôi sống thật tốt.” Hắn nhắm mắt lại, không cho nước mắt lăn xuống, “Hãy quên tôi. Tương lai còn rất dài, chung quy có một người thay tôi chiếu cố em ………………………”
“Không có người kia.” Ngọc Hàn tức giận, “Anh chính là người kia! Anh không ở đây, em cũng không cần ở, cũng không cần tồn tại trên đời ! Anh gạt em ! Nói muốn chiếu cố em cả đời…………… không thể gạt em, không thể !”
Lúc này, hắn lại mê man một trận, khóe mắt cô ẩm ướt hàm chứa không cam lòng .
Đây không phải là trời phạt. Bất luận bệnh tật gì cũng không là trời phạt. Cô thút thít chắp lại hai tay, thì thào cầu nguyện.
Đem ông xã trả lại cho cô, cô còn rất nhiều lời còn chưa có nói cho hắn.
Cô còn chưa có chính thức nói cho hắn, “Em yêu anh”.
Hãy cho cô thêm cơ hội , thần linh tôn quý, van cầu ngài .
fmxfmxfmxfmxfmxfmxfmxfmx
Bệnh tình Duệ Minh mỗi ngày một chuyển biến xấu, hôn mê so với lúc thanh tỉnh còn chiếm nhiều hơn, sốt cao thủy chung không lùi, điều này khiến trong mắt bác sĩ xuất hiện tuyệt vọng.
Thế nhưng Ngọc Hàn không chịu buông tay.
Cô cố chấp, kiên quyết, một lần một lần giúp hắn rửa mặt, nắm tay hắn không ngừng trò chuyện với hắn. Cô đang giành giật, mạng sống hắn từ trong tay tử thần đoạt lại.
Thời điểm cô phát ra âm thanh ho khan, tự mình biết nói chạy trời không khỏi nắng, cảm thấy ngược lại cảm thấy trấn tĩnh.
Cô là cố gắng chống đỡ tràng chiến dịch dù thắng hay thua, cô muốn chứng minh chưa tới phút cuối sẽ không bỏ cuộc.
Ngọc Hàn luôn không muốn tranh đoạt, gặp phải cạnh tranh đều lùi bước, chắp tay nhường lại, nhưng đến khi đem sinh mệnh mình cùng Duệ Minh chiến đấu hăng hái , cô mới biết được, thì ra chiến đấu đến cuối cùng tư vị hết sức ấm áp, mặc kệ kết quả như thế nào, dũng cảm đối mặt so với nao núng bi thương, thật sự tốt hơn nhiều .
Bác sĩ trầm trọng tuyên bố cô đã nhiễm SARS, cô chỉ mỉm cười.
Duệ Minh khó được lúc thanh tỉnh nhìn cô, trầm mặc thật lâu , “………Chị nhỏ !”
“Em ở trong này.” Tươi cười bi thương lại thập phần vui sướng, “Chúng ta ở cùng nhau. Anh ……….. Nhất định phải chiến đấu giành giật đến cuối cùng, bởi vì em sẽ không chết, anh cũng không thể bỏ rơi em.”
Cô lau nước mắt, tươi cười tràn ngập kiên cường, cô rốt cục không cần mang phòng hộ cách ly đối mặt với Duệ Minh, “Có một câu em vẫn chưa nói với anh ? Em yêu anh. Phải…………… Thân ái, rất yêu anh.”
Duệ Minh ngây dại. Hắn luôn luôn chờ đợi, luôn muốn nghe những lời này ……………… nào ngờ tại khoảnh khắc tràn ngập mùi thuốc khử trùng ( tiêu độc )đứng giữa ranh giới tử vong trong phòng bệnh, rốt cục chiếm được.
Ở phòng bệnh cách ly phòng, hai người bọn họ ôm nhau mà khóc, không quan tâm ngày mai có thể nhìn đến thái dương hay không.
Bất quá nháy mắt đoàn tụ ngắn ngủi , lại tựa như vĩnh hằng.
fmxfmxfmxfmxfmxfmxfmxfmx
Bệnh tình Duệ Minh chuyển biến xấu cực nhanh, Ngọc Hàn cũng bắt đầu lâm vào sốt cao, mơ mơ màng màng biết Duệ Minh nằm giường bệnh cách vách đang ở phòng cấp cứu.
Chờ cô sốt cao lui một chút, miễn cưỡng ngồi dậy, nhìn Duệ Minh đã hoàn toàn lâm vào hôn mê, cô ngửa đầu, không biết nên hướng ai cầu nguyện.
Suy nghĩ từ từ bay xa , nhớ đến ngày tháng bọn họ còn nhỏ, thường thường đến giáo đường tham quan, cha sứ luôn ôn hòa cho bọn hắn kẹo, cùng bọn họ thuyết giảng thánh kinh .
Cho dù bọn họ không phải giáo đồ Thiên Chúa, cha sứ vẫn từ ái đối đãi bọn họ.
Tại một giáo đường nhỏ nghiêm túc và trang trọng, ánh dương quang bảy màu theo cửa sổ thủy tinh chiếu xuống , tản ra tia sáng lấp lánh vô cùng, mà bọn họ từng là hai đứa nhỏ ngây thơ chất phác, vui vẻ vô ưu vô lo.
Bọn họ đi theo nơi phát ra tiếng hát, cho tới bây giờ, cô còn nhớ rõ giọng ca thánh khiết thuần hậu——————————–
“Dã hoa, mặc xiêm y xinh đẹp,
Bầu trời chim chóc, chưa bao giờ sống vui vẻ.
Thượng đế từ bi, mỗi ngày đều chiếu cố,
Ngài càng yêu con người trên đời, vì bọn họ mà chuẩn bị con đường bất tử.”
Cô hạ thấp giường nằm, tập tễnh đi về hướng Duệ Minh, nắm tay hắn, nhẹ nhàng xướng………..
Trở về đi, Tiểu Minh. Chúng ta trở lại thuở nhỏ ở giáo đường, em muốn gả cho anh. Ở trước mặt thần nói: em nguyện ý. Anh mau trở lại đi.
Hãy đem trả lại chồng cho tôi, Thượng đế nhân hậu. Tôi nguyện ý rút ngắn tuổi thọ, sinh mệnh của tôi không quan trọng , chỉ cần trả anh ấy lại cho tôi ………………
Không lâu, y tá phát hiện Ngọc Hàn bất tỉnh bên cạnh Duệ Minh, nguyên bản bệnh tình ổn định, đột nhiên sốt cao không lùi, mà nguyên bản Duệ Minh bệnh nặng lại thoát khỏi tình trạng nguy hiểm.
Trải qua một hồi cấp cứu, Ngọc Hàn miễn cưỡng mở to mắt, “……………….. Duệ Minh đâu?”
“Hắn đã qua giai đoạn nguy hiểm.”
Cô mỉm cười rồi hôn mê, vui mừng khi thượng đế nghe được lời cầu nguyện của cô.
Thượng đế từ bi, ngài mang tôi đi cũng không sao, tôi vĩnh viễn trở thành tôi tớ trung thành của ngài……