Hai anh em họ Đỗ đi được chừng trăm bước tiến vào ngôi chùa thì đột ngột hai người quay lại dùng đòn nhằm chân Sĩ Giao và Đỗ Đại mà đánh. Đỗ Đại né được, còn Sĩ Giao may có thanh kiếm ngang hông nên đỡ được chiêu hiểm của hai vị tăng nhân.
Đỗ Đại lại lớn tiếng hỏi:
- Hai ta không thù không oán cớ sao lại đánh. Bọn ta đây có công chuyện nên mới ghé qua. Hai ngươi còn đụng thủ thì đừng trách ta.
Sĩ Giao ôn tồn:
- Ta là người của Dương tướng chủ. Nay đến đây có công chuyện cớ sao hai người lại ngăn cản ta.
- Đừng có già mồm. Hai ngươi đừng hòng qua mắt được bọn ta. Trước giờ chỉ có lệnh bài của quan thống sứ, các huyện phủ. Chứ chưa nghe quân bài Dương tướng. Mà nếu có thì các ngươi cũng có thể là giả.
Giọng nói khó nghe, Lão Đại hỏi lại:
- Các ngươi là tăng ni từ đâu đến đây dám hỗn xược với cả Sĩ Giao quân sư.
Sĩ Giao lại nói:
- Anh Đại không cần phải nói vậy. Hai vị chắc cũng biết. Thống lĩnh Tống Bình giờ là Dương Thanh tướng chủ. Tại hạ là Đỗ Sĩ Giao, hầu tướng dưới chủ công. Nay nghe danh đại sư đến đây trước là để tỏ lòng ngưỡng mộ, sau là muốn được tận thỉnh Giáo Phật của Đại sư để thông tuệ, sáng nhãn.
Nói xong, hai vị hòa thượng vẫn không tin lời, một mực đổ cho hai người họ Đỗ là phường cướp trộm dùng côn thuật nhằm thẳng hai người mà ra sức đánh. Sĩ Giao chỉ né đỡ mà không đụng dao kiếm sợ tổn hại nơi tôn nghiêm thanh tịnh. Đỗ Đại ra sức chống trả lại hai vị đó.
Đánh được gần trăm hiệp, hai người đó không khuất phục được Đỗ Đại. Nhân lúc Đại không để ý đến, vị tăng nhân mắt bé, miệng ếch đột ngột tung gậy đánh mạnh một đòn nhằm vai phải Sĩ Giao. Đỗ Đại rút gươm chặt gãy đôi cây gậy khiến hắn kinh hãi lùi lại ba bước. Đoạn Đỗ Đại giương gươm lên thì có vị tăng nhân bước ra mang trên mình áo cà sa vàng, mặt tròn đẹp như hoa toát lên vẻ từ bi, da trắng như tuyết, mắt sáng rạng rỡ, đôi tai lớn chảy xuống hai bên cằm. Sĩ Giao ngỡ Phật tổ mà chắp tay vái:
- Phật Tổ anh linh. Nam mô a di đà.
Vị ấy nói với giọng Quỳnh Châu:
- Bần tăng có thể giúp gì được hai vị quan nhân hay chăng?
Sĩ Giao cùng Tồn Thành thành kính đáp lễ với vị tăng nhân. Tồn Thành nói:
- Hai anh em từ phía mạn Tiên Du đến, nghe rằng có vị cao tăng tại chùa, qua đây trông thấy cảnh chùa tôn nghiêm lại muốn ghé thăm để bày tỏ sự mến mộ.
Vị Cao Tăng hiền từ đáp lời:
- Hai vị hẳn không phải là người xứ này. Đức Phật từ bi mở rộng tấm lòng đón nhận hai vị. Chăng hay hai vị tên họ thế nào?
- Ta tên Giao người châu Ái, đây là Đỗ Đại người Yên Hưng, huyện Ninh Hải, Lục Châu. Nghe có vị cao tăng tại chùa nay lại có lễ Phật quy tự nên hai chúng ta đến thăm bày tỏ tấm lòng thành. Có chút lễ mọn mang theo cùng ngựa nhưng qua sông bị một thiếu niên gạt ta lấy đi mất rồi.
- Hai vị có lòng thành hướng tâm tới phật đâu cần phải lễ lạc cao dày. Hai vị đệ tử của ta đây có gì thất kính mong hai vị lượng thứ.
Nói rồi, vị hòa thượng ấy dáng người thong thả bước vào chùa. Đỗ Đại nói với Sĩ Giao:
- Này em trai. Ta thấy có gì đó không ổn. Mong em cẩn thận.
Hai người đi theo ba vị tăng nhân bước vào chùa bằng cửa phía Bắc, đi qua hai gian tự phía sau và khu hậu viên hoàn toàn được dựng bằng đá hoa cương. Mùi thanh sắc của đá mới mài khiến Sĩ Giao thấy gai người. Bước vào phía trong là cả thảy chín chín tám mốt gian chùa được dựng bằng gỗ lim, gỗ sến với kiến trúc kỳ quái.
Đi được một nửa số gian thì Sĩ Giao và Đỗ Đại không thấy ba vị hòa thượng kia nữa. Đi qua gian thứ năm mươi chín thì Sĩ Giao lạc mất Đỗ Đại. Còn Đỗ Đại thấy mình như mất phương hướng tìm cách đi ra ngoài. Bước ra khỏi khuôn viên ngôi chùa. Đại thấy có tiếng người nhí nháu phía hậu điện thì tiến tới dò la. Một cú trời giáng khiến Đỗ Đại ngất lịm. Còn Sĩ Giao biến mất trong mênh mang của gần trăm gian tự nơi đây.
Phía cửa nam, dòng người nườm nượp đổ về ngày một đông hơn. Kẻ đội lễ trên đầu, người bê ngang hông đặt lên trước điện rồi khấn vái. Chí Liệt và Tồn Thăng chen lấn mãi rồi cùng vào được trong tự. Chí Liệt nói với Thăng:
- Anh quỷ này. Chúng ta đã đến đây cũng đã hơn hai canh giờ rồi mà vẫn chưa thấy hai sư huynh đến. Trời nóng nực như thế này mà mọi người chen nhau vào đây thất là ngột ngạt quá. Chùa lớn, nước sơn vẫn còn mới, đá gạch này không phải là loại ở đất Giao Châu này dễ kiếm.
Gã Quỷ nói lớn:
- Chắc ở đây nhiều nhà sư lắm. Ta không thích bọn đầu trọc ấy. Suốt ngày lẩm nhẩm trong mồm cái gì gọi là kinh phật. Lại không được uống rượu ăn thịt. Sống thể thì sống làm gì. Phải không?
Chí Liệt chỉ cười rồi phát hiện ra có hai vị tăng nhân mặt hung dữ đang lúi húi ở phía tả viên. Chí Liệt ra hiệu để gã Quỷ đi theo hai người đó. Đi qua ao sen nhỏ và một chiếc cửa lớn, hai tên này mở gói bọc mà hai tên ấy vừa gói ghém mang tới đây. Nào là gà, thịt xôi nếp, sẵn đấy là hai vò rượu nếp thơm lừng. Gã Quỷ nhảy xổ ra quát tháo:
- Hai tên trộm cướp nhà ngươi. Dám giả danh hòa thượng để lấy cắp đồ lễ hả?
Dứt lời, Chí Liệt không kịp cản gã quỷ, Thăng xông thẳng vào chỗ hai kẻ ấy dùng gậy đập vỡ chum rượu. Chí Liệt nói:
- Chỗ thanh tịnh chớ có gây ồn ào, lão Quỷ.
Hai tên kia mặt mũi hung tợn, tay lấy vội hai cây đòn nhăm nhe toan đánh gã Quỷ. Gã Quỷ gầm gào, nhìn thấy thịt rượu lại nhỏ nước miếng. Hai tên kia cười lớn:
- Các người mới là kẻ ăn cướp. Hà cớ gì lại đi theo bọn ta đến đây. Bằng cách nào mà các ngươi lẻn được vào đây?
Chí Liệt khảng khái:
- Ta thấy hai ngươi khả nghi mới đi theo tới đây. Các ngươi là hòa thượng mà lại ăn thịt uống rượu?
- Liên can gì các ngươi. Có giỏi thì la lớn lên. Ở đây không ai nghe thấy gì đâu.
Hai tên hòa thượng cười lớn khiến Gã Quỷ nóng mặt dùng sức xông thẳng vào hai người đó. Gã quỷ lấy mảnh chum vỡ còn vương chút rượu đưa lên miệng uống một hơi vẫn còn thòm thèm. Hai tên kia song côn đánh thẳng vào người Gã Quỷ. Gã Quỷ quay lại lao thẳng về phía gã tăng nhân mắt bé, miệng ếch dùng hết sức cánh tay mà nhằm vào bụng hắn khiến hắn không thể trở tay kịp thổ huyết tại chỗ. Tên kia thấy thế ra sức dùng đòn đánh vào vai và gáy gã quỷ. Chí Liệt dùng gươm đỡ nhưng không thể cản lại sức mạnh của đòn võ dị của hắn. Gã quỷ mặc cho hắn vụt vào người, tay xé phanh con gà mà ăn. Miệng chưa lau khô, như thêm sức mạnh, Gã Quỷ dùng sức tay phá tan cây đòn làm tư khiến tên kia lùi lại vài bước.
Có vị tiểu hòa thượng chạy ra luôn miệng “Nam mô ai di đà phật” thoăn thoắt ra đòn rồi khóa trái khiến Chí Liệt không kịp trở tay. Gã Quỷ quát tháo:
- Tiểu tử ngươi từ đâu đến. Thả Thiện tướng em trai ta mau.
Tiểu hòa thượng nhanh nhảu nói:
- Lại là hai người nữa. Giọng nói không khác hai kẻ kia. Các ngươi là đồng bọn của nhau có phải không?
Tăng nhân mặt hổ bảo nói giận dữ:
- Chính y. Hai tên này và hai tên lúc sáng cùng một ruộc. Tiểu sư huynh nhìn hông phải của gã đeo mặt lạ đó thì thấy. Hình săm Long ngư.
- Các ngươi đến đây có ý đồ xấu gì?
- Tiểu tử kia. Mau thả thiếu chủ ra. Không thì đừng trách ta.
Nói rồi, Gã Quỷ nhấc bổng chiếc bàn đá lên mà quẳng về phía tiểu hòa thượng. Tiểu hòa thượng né vội rồi chạy nhanh về phía hậu viên. Chí Liệt cản lại bước chạy của Gã Quỷ rồi trói hai tên hòa thượng kia lại. Dò hỏi thì biết được Sĩ Giao và Đỗ Đại đã bị hai tên hòa thượng kia lừa vào trong chùa mà bị lạc. Lại biết được ngôi chùa lớn này là của Lý Tượng Cổ dựng lên. Trước khi Tượng Cổ bị chết thì có một nhà sư họ Trịnh đã tới đây.
Hai người tiến sau vào phía trong chùa, mở từng cánh cửa thấy chùa uy nghiêm lộng lẫy khiến cho cả hai tâm trí như đảo lộn. Càng tiến sâu vào trong chùa, những tượng đồng, tượng gỗ nối nối nhau, hương khói nghi ngút ngập tràn khắp các gian thờ. Như lạc vào cõi mơ, Thăng thét lớn lên một tiếng thì có tiếng kiếm rút nhanh khỏi bao vun vút trong làn khói mờ ảo. Ánh kiếm hắt lên khuôn mặt thư sinh, Chí Liệt vội thu kiếm lại, kiếm vô tình chạm vào vai người ấy. Thăng gào lớn:
- Quân sư đại ca.
Sĩ Giao kéo hai người ra khỏi gian thờ lộng lẫy vừa rồi chạy vào một gian lạnh ngắt, không khí ngột ngạt toàn bụi ẩm mốc. Gã Quỷ lớn tiếng hỏi:
- Lão Đỗ Đại đâu? Sao lại chỉ có mình huynh ở đây?
Sĩ Giao nhỏ nhẹ hiệu cho Gã Quỷ nói nhỏ lại, trần tình:
- Ta đã đi hết khắp các gian chùa mà chẳng thấy lối ra, gian nào cũng y gian nào chỉ có chỗ này là thật khác. E là có kẻ ý xấu đã đưa ta vào bẫy này. Bây giờ thiếu chủ cùng ta đi men theo các cánh phía tả, Thăng em hãy bám sát theo bọn ta đánh dấu những cánh cửa đã đi qua, quan sát phía sau xem có động tĩnh gì hay không.
Nói rồi từ phía sau có cánh tay vỗ vai Chí Liệt, ánh lửa bỗng bùng lên. Có vị hòa thượng mặt dài, miệng rộng, cánh mày lá liễu co sát với nhau như một đường thẳng, mũi thẳng như cây tre, hai tai trĩu xuống như hai quả lựu hai bên. Sĩ Giao không khỏi giật mình hỏi:
- Nhà ngươi là ai? Sao lại ở đây.
- Bần Tăng họ Thị, hiệu đạo là Lập Đức. Các vị hãy đi theo bần tăng ắt tìm được lối ra.
Ba người e dè đi theo vị hòa thượng ấy, từng lớp cửa được mở ra khe khẽ. Đến cánh cửa gian cuối cùng, ánh sáng chiếu vào khiến khuôn mặt của Gã Quỷ hiện ra ngày một rõ hơn. Vị hòa thượng kia hỏi:
- Các ngươi là ai tại sao lại tới đây? Nhìn người này tướng chẳng khác chi giặc cướp.
Thăng cau mày, khuôn mặt gã lại hằn lên những hình thù xấu xí, giọng oang oang:
- Cái tên hòa thượng kia. Các ngươi mới chính là cướp. Biết bao nhiêu lễ vật người dân đến lễ, các ngươi không đi phát lộc cho chúng sinh mà đổ tiền dựng chùa lớn, đúc tượng to, ngày ngày khói hương nghi ngút lại còn ăn vụng chốn cửa chùa. E là bọn tăng ni các ngươi…
Sĩ Giao cản lời:
- Tồn Thăng chớ nói xằng.
Ánh nắng chiếu qua khe cửa rọi thẳng vào tấm lưng vị hòa thượng, vết chỉ sờn như muốn vạch tấm lưng ấy ra. Vai áo vị hòa thượng được vá với miếng vải màu nâu gụ. Đôi chân trần bước qua nền đất lạnh lẽo rồi bước ra ngoài hiên nắng rực đang phơi toàn là cây khô đã héo cong từ bao giờ. Chiếc áo cà sa đã bạc màu đập vào mắt Sĩ Giao, Sĩ Giao trộm nghĩ “Chùa lớn, lộc nhiều há lại kiệm như vậy?”
Trời đã giữa trưa, ba người cảm thấy đói lả, ánh mắt mệt mỏi Sĩ Giao hỏi:
- Nắng như thiêu đốt. Sư phụ không đi giày cho khỏi bỏng chân.
- Niệm phật kinh qua. Đặng đó xá gì.
Sĩ Giao lại hỏi:
- Sao sư biết chúng tôi ở đó mà dẫn chúng tôi tới đây.
- Thiên duyên ấy thôi. Các vị ngồi tạm đây chừng mấy khắc nữa ăn bữa cơm chay cùng với bần tăng.
Nói rồi vị tăng ấy nhanh nhẹn bước đi. Bóng đa phủ xuống xua bớt cái nắng nóng. Hai người cởi hộ giáp, nhặt lá ấy mà phe phẩy. Bỗng chốc lại có cơn gió nhẹ phớt qua nhẹ đi cái oi bức ấy.