Giới Hạn Của Người Phụ Nữ - Thiên Thượng Hữu Đóa Vân

Chương 1

Khi Bùi Cảnh xuất hiện, hắn vừa vặn nhìn thấy cảnh tôi đang đối đầu với cô bồ nhí của hắn.

Hắn chầm chậm bước đến trước mặt tôi, nhẹ nhàng giúp tôi vuốt lại mấy sợi tóc bị gió thổi tung ra sau tai, động tác vô cùng dịu dàng.

"An Lạc, sao em lại đến đây?"

Tôi giơ chiếc điện thoại trong tay lên: "Chẳng phải chính anh đã bảo em đến sao?"

Bùi Cảnh khẽ cau mày, cô bồ nhí phía sau có vẻ hoảng hốt, vội vàng nắm lấy cánh tay hắn.

"Anh Cảnh, xin lỗi anh. Là em dùng điện thoại của anh để nhắn cho cô ấy, em thật sự không thể chịu nổi cuộc sống như thế này nữa."

Cô ta quay lại, tức giận nhìn tôi trừng trừng: "Nếu không phải cô ta cứ chiếm giữ vị trí Bùi phu nhân, thì chúng ta đã sớm..."

"Cút."

Chưa để cô ta nói hết câu, Bùi Cảnh đã lạnh lùng ngắt lời.

"Gì cơ?"

Cô gái sững sờ, đôi mắt bắt đầu ngấn lệ.

"Trương Miểu, tôi bảo cô cút đi."

Giọng Bùi Cảnh rất thản nhiên, ánh mắt nhìn cô ta lạnh lùng đến mức không còn chút cảm xúc nào.

"Tại sao..."

Cô gái cắn môi, sắc mặt tái nhợt.

Có lẽ cô ta không hiểu nổi, người đàn ông đã dịu dàng với cô ta trên giường hôm qua, tại sao hôm nay lại trở mặt nhanh đến vậy.

"So với vợ tôi, cô cũng xứng sao?"

Bùi Cảnh bật cười khẩy, ung dung nói.

Tôi hiểu, từ giờ Bùi Cảnh sẽ không còn bất kỳ liên hệ nào với cô gái này nữa.

Cô ta quá ngây thơ, ngây thơ đến mức nhầm lẫn trò chơi quyền lực trong giới thượng lưu với tình yêu, còn tự cao tự đại đến mức dám chạy đến trước mặt tôi khoe khoang.

Tôi quen biết Bùi Cảnh khi hắn mới 8 tuổi, lúc đó hắn vẫn chưa phải là cậu con trai út bị thất lạc rồi sau đó được nhà họ Bùi tìm thấy.

Cả hai chúng tôi đều từng bị bọn buôn người bắt cóc và bị bán vào các gia đình giàu có làm việc trong nhiều năm, cho đến khi cảnh sát giải cứu và đưa chúng tôi đến cô nhi viện.

Ở cô nhi viện, đôi khi chúng tôi không được ăn no, còn bị bắt nạt và bị vu oan. Nhưng so với những ngày trước đó, cuộc sống này vẫn tốt hơn rất nhiều.

Vì đã quá lớn, chẳng ai muốn nhận nuôi chúng tôi.

Tôi và Bùi Cảnh cứ thế dựa vào nhau, cùng vượt qua mọi khó khăn để bước vào đời.

Chúng tôi từng trải qua những lúc bị lừa tiền, hay cùng chia sẻ một tô mì và nhận về ánh mắt khinh thường của người khác.

Mùa đông lạnh nhất ở thành phố Lâm Xuyên, phòng trọ của chúng tôi bị cắt hệ thống sưởi. Tôi tựa vào vai Bùi Cảnh nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tôi hỏi hắn: "Bùi Cảnh, ước mơ của cậu là gì?"

Hắn nắm lấy tay tôi, giọng trầm ổn: "Là kiếm thật nhiều tiền và cưới Triệu An Lạc một cách đàng hoàng."

Triệu An Lạc, chính là tôi.

Bùi Cảnh thật sự đã làm được.

Hắn tặng tôi chiếc nhẫn độc nhất vô nhị trên thế giới và chiếc váy cưới đính đầy kim cương.

Khi cưới tôi, hắn đã tạo nên một biển hoa trải dài cả mười dặm, 520 chiếc drone bay lên trời kết thành một cơn mưa sao băng và ghép lại thành tên tôi trên bầu trời.

Ngày hôm đó, trang nhất của tất cả các tờ báo giải trí đều đưa tin về đám cưới trị giá 1 tỷ của nhà họ Bùi.

Mọi người xung quanh đều tỏ ra ngưỡng mộ tôi. Họ nói rằng, nhà họ Bùi là gia tộc danh giá bậc nhất ở Bắc Kinh, thật không ngờ lại cho phép Bùi Cảnh cưới một người không có thân phận, không có bối cảnh như tôi.

Tôi cũng hiểu rõ những gì Bùi Cảnh đã đánh đổi cho điều đó. Trên lưng hắn đến giờ vẫn còn dấu vết của roi gia pháp.

Các chi nhánh khác của nhà họ Bùi luôn dòm ngó quyền lực. Để giữ được công việc kinh doanh, Bùi Cảnh thường làm việc đến nửa đêm mới về. Hắn phải đi đi về về giữa trong và ngoài nước, có lần mệt đến nỗi về nhà còn ho ra máu.

Nhìn bóng lưng ngày càng gầy gò của hắn, lòng tôi đau như cắt nhưng chẳng thể làm gì hơn. Tôi chỉ biết nhẫn nhịn, cố gắng học cách trở thành một người vợ tốt của Bùi Cảnh.

Trong một buổi tiệc xa hoa, quy tụ toàn giới quyền quý, các bà vợ tụ tập lại với nhau, thản nhiên kể về những chuyện tình vụng trộm của chồng họ.

Tình yêu đối với họ dường như chỉ là một trò cười.

Thấy tôi im lặng, Trần phu nhân ngồi bên cạnh liền nắm lấy tay tôi.

"An Lạc, sau này em cũng phải quen dần đi. Công việc làm ăn của Bùi Cảnh ngày càng phát đạt, sớm muộn gì anh ta cũng sẽ nuôi vài người tình thôi."

Tôi khựng lại, rồi kiên quyết lắc đầu.

"Bùi Cảnh sẽ không làm thế."

Trần phu nhân khẽ mỉm cười, không tán đồng cũng chẳng phản bác.

Bà nói: "Khi đứng trên đỉnh cao quyền lực, con người sẽ phải đối mặt với vô số cám dỗ."

Ánh mắt bà nhìn tôi, như thể đang xuyên thấu qua tôi mà thấy những điều khác.

Tôi chưa bao giờ tin rằng Bùi Cảnh sẽ phản bội tôi.