Gió Xuân Cõi Người

Chương 4

Song nghĩ đi nghĩ lại, Quan Trình hẳn sẽ không lấy loại chuyện này ra giỡn hớt, nay cậu đụng phải loại trùng hợp kiểu này, chỉ có thể nói thế gian quá nhiều sự giống nhau.

Cậu mau chóng cùng Quan Ninh đăng nhập trò chơi.

Quan Trình từng dặn cậu, “Chị tôi hơi gà, nhưng ông nhất định không được chê, bởi chỉ hơi ấy ấy.” Hơi “ấy ấy” là cái gì, Ngô Duệ không hỏi nhiều, con gái ấy à, chơi game bị chê cùi bắp chắc chắn sẽ thấy quê độ, cậu cứ nhẫn nại là được.

Sau này chiến chung Ngô Duệ mới đúc kết được, Quan Ninh không hẳn là gà, chỉ là hơi thiếu kinh nghiệm cọ sát. Chị ấy biết phải đi dọn lính với Đát Kỷ trước, cũng biết phải bảo vệ Hậu Nghệ, nhưng sau khi Hậu Nghệ bị Bách Lý Thủ Ước phía đối thủ đánh chết thì chỉ ngồi xổm trong bụi cỏ chờ người tới. Có hồi cậu liều mạng chạy về thành tới bên cô, nhưng người ta thờ ơ, ngay cả skill hai cũng không thèm bố thí.

Đối thủ Bách Lý Thủ Ước mang theo em Diệu, hết lần này tới lần khác đi đường dưới khiêu chiến Hậu Nghệ, Hậu Nghệ bị nhắm vào ba bốn bận nên nổi sùng, đánh chữ: “Đại Kiều cô đi theo tướng rừng của cô đi.”

Ngô Duệ bèn gõ chữ, “Chị, tới bên em này.”

Quan Ninh nghĩ thầm, cô ở đây mà Hậu Nghệ còn chết, cô đi thì coi sao đặng? Ngô Duệ thấy Đại Kiều dịch bước về phía cậu chút xíu, sau đó liều mình xoay người hỗ trợ. Ngô Duệ bất đắc dĩ bật mic, “Chị, phía đối diện Huyền Sách(*) và Diệu là một tổ hợp, chị nên đi theo em, kè theo Hậu Nghệ sẽ làm cậu ta thấy áp lực, để nó đấu với Thủ Ước là được, chị đi theo em.”

(*) Tên đầy đủ là Bách Lý Huyền Sách. Bách Lý Thủ Ước và Bách Lý Huyền Sách là 2 tướng khác nhau trong game. Phía trên tác giả bảo Thủ Ước kết cặp với Diệu (1 đấu sĩ đa năng hỗ trợ) xuống dưới lại bảo là (Bách Lý) Huyền Sách, nên mình để nguyên nhé

Quan Ninh nín thinh, nhân vật Đại Kiều lại đi tới bên Lý Bạch.

Ngô Duệ giải thích với cô trong khi chơi, “Kỹ năng một của Đại Kiều là vạch lối đi đường, kỹ năng hai là triệu hồi giữ mạng, phối hợp với Lý Bạch Công Tôn Ly tạo thành cỗ máy chuyển động vĩnh viễn trong hẻm núi, kỹ năng ba là giảm tốc độ di chuyển và câm lặng kẻ địch đi qua nó, đừng cứ nắm trịch chiêu ruột trong tay không nỡ xài, phát hiện tình hình bên này không ổn thì lập tức phóng chiêu triệu hoán đồng đội, cho dù đồng đội không tới cũng có thể hù mấy đứa nhát gan chạy mất dép.”

Lý Bạch của Ngô Duệ đi tới tháp đối diện, chỉ cho Quan Ninh, “Phóng skill hai vào chân tháp.”

Quan Ninh nghe theo chỉ huy.

Lý Bạch ở trong tháp, Hậu Nghệ ở ngoài tháp, Thủ Ước phía đối thủ ngồi xổm dưới bụi cỏ, trước khi kỹ năng hai biến mất, Ngô Duệ hô “1, 2, 3”, nhảy lên vành tròn trở về thành trong tích tắc, rồi lại lần nữa lắc mình xuất hiện.

“Thấy chưa ạ? Đây là cách dùng tuyệt chiêu thứ hai của Đại Kiều.”

Hồi nhỏ Quan Ninh chẳng rảnh đâu chơi game, lập tức sinh ra chút hưng phấn, cô vừa định nói chuyện, song nhớ tới cô chưa bật mic cũng không biết bật chỗ nào, vì thế thao tác cho Đại Kiều xoay tại chỗ hai vòng.

“Đúng rồi,” Ngô Duệ nói, “Chắc chị không biết bật mic ở đâu nhỉ? Để em chỉ cho.”

Quan Ninh cuối cùng cũng mở giọng nói, Ngô Duệ nghe được thấy đầu dây bên ấy truyền đến tiếng sột soạt, Quan Ninh không nói chuyện, cậu cũng không thèm để ý, toàn bộ quá trình chỉ đạo bằng giọng, Quan Ninh rất nghe lời, kỹ năng chỉ chỗ nào là xuất chỗ đó.

Thủ Ước bên kia hỏi, “Đổi Đại Kiều rồi à?”

Không ai trả lời.

Thủ Ước lại nói, “Đại Kiều phiền thật.”

Quan Ninh nhìn dòng bên dưới góc trái không có cảm giác gì, nhưng Ngô Duệ lo cô tự ái, bèn nhẹ giọng, “Đứng chân phụ trợ mà bị bên đối thủ nói phiền, chứng tỏ chị chơi không tệ đó.”

“Ừm.” Quan Ninh lên tiếng.

Ngô Duệ theo bản năng nhấc ngón tay trên màn hình điện thoại, không dễ phán đoán tâm trạng chị ấy chỉ qua một chữ gọn lỏn này, vì thế tiếp tục mang theo bọn họ dẫn đường siêu chiến binh, trực tiếp tấn công vào tinh thể quân địch.

Đối phương chỉ còn lại Diệu và Huyền Sách.

Khiên của Diệu bị vỡ.

Diệu bị đánh một cách thụ động.

Huyền Sách bốc hơi tại chỗ.

Thanh máu đỏ như pha lê tụt rào rào rào.

“Victory!”

Đi theo giọng nữ thông báo, Ngô Duệ nghe thấy Quan Ninh như khẽ thở phào một hơi, ngay sau đó lọt vào tai cậu là tiếng nói diụ dàng mang theo chút lạnh nhạt của Quan Ninh, “Trễ rồi, mai lại đánh tiếp, cảm ơn cậu nhé Ngô Duệ.”

Ngô Duệ cảm thấy Quan Ninh buồn bực, tự nhéo cuống họng giả bộ non nớt, “Vâng ạ, có chi không hiểu thì hỏi em. Ngủ ngon nha chị.”

Nghe thấy Ngô Duệ kêu từng tiếng “Chị ơi chị à”, Quan Ninh thấy hơi lạ lùng, một mặt nghĩ sao Ngô Duệ có thể kêu cô là chị, một mặt lại thấy cậu ta gọi thế cũng không sai. Gạt bỏ tâm trạng quái gở này, Quan Ninh vào phòng tắm tắm rửa.

Ngô Duệ tự nhận mình là loại hình biết dỗ người, nhưng đối mặt với một người khác phái chẳng những lớn hơn mình còn chín chắn hơn mình, cậu chẳng biết đường đâu mà lần, đắn đo xoắn xuýt hồi lâu, cậu mau chóng biên một hơi tổng hợp chiến lược đấu pháp của Đại Kiều gửi Quan Ninh.

Quan Ninh tắm rửa xong đi ra, nghiêm túc đọc hết nội dung. Cô không ngờ bạn Quan Trình kiên nhẫn dữ vậy, xem ra…… Xem ra Vương Giả Vinh Diệu đúng thật là trò chơi được lòng giới trẻ.

Tối hôm sau, Quan Ninh hiếm khi không có xã giao, bảy giờ về nhà, đăng nhập trò chơi sau khi làm hết việc. Cô chưa kịp nhận thưởng khi đăng nhập, Ngô Duệ đã gửi lời mời sang.

Quan Ninh vào phòng, Ngô Duệ không vội bắt đầu mà khéo léo hỏi cô, “Chị ơi, chị mới tan làm ạ?”

“Ờ, mới về tới.”

“Ồ, bản hướng dẫn hôm qua em gửi chị đọc chưa ạ?”

“Đọc rồi.”

“Vậy chị có gì muốn hỏi em không?”

“Túm lại là Đại Kiều nên bắt cặp với ai? Tay súng? Đi rừng?”

Ngô Duệ đáp, “Ai mạnh thì theo người đó, chị cứ theo em là được, khỏi để ý người khác.”

Dứt lời, không khí giữa hai người hơi im lìm, Ngô Duệ húng hắng một tiếng, “Em bắt đầu đây.”

Lúc Quan Ninh chọn nhân vật bỗng phát hiện Đại Kiều xám xịt  không chọn được. Cô nghiêm túc nói ra nghi vấn, Ngô Duệ cười, “Trận trước chơi với Quan Trình là chọn dàn nhân vật chung bể với cậu ấy, hôm qua chỉ chơi thử thôi, bây giờ hết hạn thử nghiệm. Chị ơi, chị có tướng bổ trợ nào ạ?”

Quan Ninh bảo, “Trang Chu, Diệu.”

“Chị chơi Diệu?”

“Ờ.”

“Nhân vật này đơn giản lắm, cấp bốn có chiêu lớn, sau này cứ bám em là được.”

Quan Ninh: “……”

Ngô Duệ không nghĩ tới mấy câu nói năng cẩu thả thông thường cậu hay thốt khi trước sẽ mạo phạm đến Quan Ninh, bèn lập tức sửa miệng, “Cưỡi…… leo lên đầu em.”

“Được.”

“Mỗi kĩ năng giữ lại chút, lúc cần đánh người thì dùng.”

“Khi đánh đỏ đánh xanh thì tên cuối đừng đánh.”

“Vuốt lá chắn khi tấm chắn sắp hết.”

Quan Ninh hỏi, “Vuốt thế nào?”

“Vuốt em từ trên xuống dưới.”

“Xuống tới dưới rồi.”

“Thời gian làm mát của lá chắn ít hơn một nửa so với khi bị hạ gục.”

“Còn gì nữa không?”

“Đầu người tùy chị đoạt.” Ngô Duệ ngẫm nghĩ rồi nói, “Chiêu lớn có nhắm bắn, coi chừng thịt sai người.”

Quan Ninh nghe vậy khựng tay, thử xuất chiêu lớn.

Trò chơi này, thực sự làm người ta máu nóng bốc đầu thật.

Đối với tay mới mà nói, chọn chơi Diệu rất có lợi cho những đồng đội tỉnh táo, trận này thắng khá dễ dàng, Quan Ninh tự thấy mình chưa làm được trò trống gì đã mơ màng ngơ ngác làm nổ tung trụ đối phương.

“Ngô Duệ, tôi có chút việc cần đi ra ngoài.” Quan Ninh đánh xong hiệp thì gấp gáp nói.

“Trễ vậy còn ra cửa ạ?”

“Ừa, chuyện công việc.”

“Đi đi ạ, chú ý an toàn nha chị.”

Quan Ninh thoát game, tới tới lui lui vài vòng trong phòng, cuối cùng cầm điện thoại gọi cho Tống Thanh Hoà. Cuộc gọi vừa nối máy cô hỏi liền, “Bạn Tống à, ra uống ly không?”

“Hả?” Tống Thanh Hoà sửng sốt, “Bà đụng trúng chuyện gì đấy?”

Quan Ninh không biết nên nói thế nào cho phải, chơi có cái trò chơi mà đầu óc mụ mị như nhai thuốc, đối phương chỉ là đứa nhỏ trạc tuổi Quan Trình, còn từng tiếng “Chị ơi chị à”, khi cô nghe tới gì mà “Chị với em”, “treo trên người”, “cưỡi lên đầu”, “thịt sai người” thì tràn bộ não toàn suy nghĩ miên man, phải chăng mình đơn côi lâu quá, cần phải có tí màu sắc về đêm?

“Tôi…… tự dưng thấy phiền, không biết mô tả sao.”

Tống Thanh Hoà lập tức nói, “Giờ bà ở đâu, tôi qua rước.”

Tống Thanh Hoà chưa tới nửa tiếng đã đến, khi Quan Ninh lên xe đã hoàn toàn bình tĩnh, thế nên lúc Tống Thanh Hoà hỏi tới thì cô thoải mái kể ra. Tống Thanh Hoà nghe xong nở nụ cười, “Cả bó tuổi rồi còn định yêu qua mạng hả?”

Vừa nghe cụm từ này, da đầu Quan Ninh tê rần, “Yêu qua mạng khỉ khô, cậu ta bằng tuổi Quan Trình, mới hăm hai, cho dù tôi có tìm cũng sẽ không kiếm đứa nhỏ cỡ này.”

“Chớ bà mắc rầu cái gì?”

Quan Ninh nói không nên lời.

Tống Thanh Hoà lại hỏi, “Bà thích người nhỏ hơn?”

Quan Ninh đáp liền, “Không phải.”

“Không phải thì thôi, hiện tại chỉ cách một tầng màn hình game, nếu bà có thời gian thì hẹn cậu ta gặp mặt, tỏ lòng cảm ơn này nọ, gặp rồi thì bà sẽ nhận ra, đối phương không thích hợp với bà cũng không thể cùng sánh bước trong tương lai. Huống chi, chưa chắc người ta có ý này với bà thì sao?”

“Ờ.” Quan Ninh lên tiếng, “Ông…… Có bạn nam nào không, còn độc thân ấy, rủ ra chung luôn đi.”

Tống Thanh Hoà đánh ba cuốc điện thoại, cuối cùng chỉ có một người rảnh.

Là bạn kiêm luôn sếp Tống Thanh Hoà, tên Khương Vịnh.

Khương Vịnh năm nay ba mươi, toát ra khí chất và sức hấp dẫn của một người đàn ông già dặn, thậm chí vượt qua cả Tống Thanh Hoà, Quan Ninh chuyện trò với anh ta rất vui vẻ bởi tài nói năng thuyết phục của đối phương, dần dà vứt chuyện game ghiếc ra sau đầu.

Uống rượu xong, Khương Vịnh đưa ra ý định đưa cô về nhà, Quan Ninh không từ chối.

Khi xuống xe, Khương Vịnh hẹn cô mai ăn cơm riêng, Quan Ninh cười gật đầu đồng ý, tạm biệt y. Cô xuống xe, Khương Vịnh hạ cửa sổ gọi với lại, “Mai anh đến công ty đón em, muốn gặp em sớm hơn.”

Lòng dạ Quan Ninh chẳng mảy may dao động, nhưng cũng không thấy lời y đột ngột, bèn cười, “Vâng.”

Vào nhà tháo giày cao gót, Quan Ninh nhận được tin nhắn từ Ngô Duệ.

“Về đến nhà chưa ạ?”

“Vừa mới về.”

Ngô Duệ nhìn chằm chằm căn phòng sáng đèn kia, nhớ tới một màn mới vừa thấy, không khỏi nhíu mày.

“Tối nay hình như muốn mưa, chị nhớ đóng cửa sổ.” Cậu nhắn tới, tiếp tục ngó sang đó.

Chưa tới hai phút, một bóng hình mảnh mai xuất hiện bên cửa sổ, đóng lại cửa ban công.

Hô hấp Ngô Duệ ngưng trệ.

Tự hỏi vài giây, cậu bấm máy gọi tới.

Quan Ninh đóng cửa sổ, nhìn chằm chằm di động ngây ngẩn cả người.

Ngô Duệ nhìn người phụ nữ đối diện cúi đầu, thật lâu sau mới bắt máy.

“Đúng lúc tôi định tìm cậu,” Quan Ninh giành trước, “Báo cáo kia tôi viết cũng gần xong, tạm thời không chơi nữa, cảm ơn cậu giúp Quan Trình dẫn dắt tôi. Tôi mời cậu bữa cơm nhé?”

“Khi nào ạ?” Ngô Duệ hỏi, “Mai hả?”

“Ngày mai không được, tôi có hẹn rồi.”

“Chị bận thật ha.”

Quan Ninh cảm thấy giọng điệu cậu không đúng lắm nhưng cũng không nghĩ nhiều, đang định nói chuyện, Ngô Duệ hỏi sấn, “Đúng rồi, chị ở khu Sâm Thuỷ ạ?”

“Ờ, sao vậy?”

“Không có gì,” Ngô Duệ cười cười, “Chị ấn định thời gian đi, em đi lúc nào cũng được.”

Kết thúc cuộc gọi, Ngô Duệ nheo mắt.

Thằng khốn Quan Trình kia dám gạt cậu?!