Gió Xuân Cõi Người

Chương 15

Lần này Quan Ninh không hề do dự, giơ tay giáng cái tát lên mặt Khương Vịnh.

Cô cười lạnh, “Kỹ thuật Ngô Duệ tôi chưa thử qua, nhưng chắc chắn khá hơn anh.”

“Cô thèm chết mà!” Đôi mắt Khương Vịnh đỏ bừng, bóp cổ Quan Ninh. Đàn ông tức giận sức lực rất lớn, mấy ngón mèo quào Quan Ninh từng học chẳng thấm vào đâu, bây giờ cô hơi hối hận nhất thời lanh miệng chọc giận y.

Quan Ninh ngưỡng cổ cố hô hấp mấy hơi, Khương Vịnh chợt nhớ nhớ tới đoạn đối thoại ngày đó hắn ngồi trong xe nghe được. Ngô Duệ bảo nó cắn bả vai Quan Ninh, Khương Vịnh không chút do dự kéo xuống cổ áo váy cô, thế mà dấu răng vẫn còn, y chỉ vào dấu vết ấy, “Cô diễn cái mẹ gì? Còn bày đặt làm cao trước mặt tôi, dè đâu dễ dãi với Ngô Duệ lắm, sao nào, cô thích mặt hàng chim non chưa đủ lông đủ cánh đó hả?”

“Liên quan đếch gì tới anh.” Quan Ninh tranh thủ hắn ta lơ là, nhấc giày cao gót dùng sức dẫm lên chân hắn, sau đó tức tốc uốn gối dội lên. Tích tắc Khương Vịnh buông lỏng tay ra, đau đớn oằn mình cong eo, Quan Ninh không cho anh ta một cái liếc mắt, vội nhặt điện thoại và chìa khóa lập tức chạy lên lầu, mở cửa vào nhà khóa trái cửa.

Cô dựa tường, cơ hồ muốn ngồi phệt ra đất.

Khương Vịnh do cô tự tiện trêu chọc, cô không lường được mình đã rước lấy rắc rối lớn nhường này.

Không biết đã qua bao lâu, di động vang tiếng, Quan Ninh nhác thấy liền biết Khương Vịnh đánh tới, lập tức tránh như rắn rết, cúp máy kéo vào danh sách đen.

Cô đứng dậy đi vào phòng ngủ thay quần áo thì nhận được tin nhắn từ một dãy số lạ.

“Ghi âm ở đây hết, hy vọng Ngô Quốc  Ý hài lòng với món quà này.”

Thân mình Quan Ninh hệt như bị đóng đinh tại chỗ, trong nháy mắt phát cóng từ đầu tới chân.

Ngô Duệ……

Cô đá rơi giày cao gót, đi chân trần vào bếp rót nước, chậm rãi uống cạn, bức bách chính mình bình tĩnh lại. Chờ tới khi cô vơi đi cảm giác hoang mang lo sợ, Quan Ninh đánh máy gọi Khương Vịnh.

“Sợ rồi hả?” Khương Vịnh ngồi trong xe, vừa nhấc đầu là thấy được căn phòng Quan Ninh ở lầu hai.

Quan Ninh kiệt lực ép giọng mình sao cho nghe ra bình tĩnh, “Có vậy thôi mắc chi phải sợ, Ngô Duệ đổi biết bao cô bạn gái, nếu ba cậu ta thấy không ổn thì đã nhúng tay can thiệp từ lâu, hà tất phải đợi tới giờ?”

“Đúng vậy, nhưng mấy đứa cũ toàn nhố nhăng nhắng nhít, Ngô Quốc Ý cũng hiểu dù vui tới đâu cũng sẽ tan, nhưng cô thì khác, cô ghê gớm hơn nhiều, mới biết chưa bao lâu đã dụ con người ta lên giường, có khi Ngô Quốc Ý sẽ nghĩ cô tiếp xúc với con ông ta vì mục đích dơ bẩn nhỉ?”

“Anh cho rằng giao ghi âm ra ông ấy sẽ biết ơn à? Anh phơi bày cuộc sống cá nhân của con ông ấy bằng trò hèn hạ dơ bẩn, cùng lắm ông ấy chỉ thấy mất mặt, mất thể diện, nhưng còn anh ấy à, nhất định ông ta sẽ gấp gáp diệt anh cho sảng khoái, không tin anh cứ thử xem.”

Khương Vịnh cười khẩy, “Tôi đã cho người tặng một bản rồi, hồi nữa là tới.”

“…… Được, vậy anh cứ chờ ông Ngô đào ba thước đất tìm ra anh đi.”

Khương Vịnh chẳng hề hấn, “Đúng rồi, nghe nói gần đây Trần tổng coi trọng cô lắm, định đề bạt cô làm Phó Giám đốc phải không?”

Quan Ninh nín thinh.

“Tôi cũng gửi cho cô ta một bản, để chị ta xem lại cấp dưới của mình loạn lạc cỡ nào.”

Thời điểm Quan Ninh xuống xe trốn Khương Vịnh, Ngô Duệ còn chưa ra ban công, chờ tới khi thấy rõ xe Quan Ninh, cậu thoáng mất mát, chị ấy tan sở thế mà không báo cậu hay. Đứng chờ ở ban công lâu thiệt lâu mãi không thấy đèn phòng cô sáng lên, vì thế cậu không dằn lòng nổi gọi điện cho cô.

Song Quan Ninh không bắt máy.

Lúc Quan Ninh đi làm rõ ràng vẫn ổn, cậu không hiểu sao cô bỗng thay đổi, vì thế cậu đổi giày toan qua đó tìm cô. Thật vất vả đi tới cửa biệt thự, Ngô Duệ bị hai vệ sĩ quen mắt ngăn cản.

“Các anh tới đây làm gì?”

“Cậu chủ, Chủ tịch Ngô để chúng tôi mang anh về.”

“Tôi không về, tôi có việc.”

Hai vị vệ sĩ trao đổi ánh mắt, không khỏi phân công kẹp Ngô Duệ nhét vào xe.

“Mẹ kiếp, tôi thực sự có việc phải làm, các anh thả tôi xuống xe trước, lát nữa tôi theo các anh, được chưa?”

“Lái xe.” Một anh vệ sĩ nói với tài xế phía trước.

“Rốt cuộc tại sao lại tìm tôi?”

Vệ sĩ đáp, “Chúng tôi cũng không rõ lắm.”

“Không thể gọi điện thoại à?”

“Chúng tôi thật tình không rõ lắm.”

“Anh biết đổi câu khác không?”

Ngô Duệ bị nhồi nhét hồi lâu, móc điện thoại gọi lại cho Quan Ninh, lần này máy thông.

“Chị vừa làm gì đó?”

“Có tí việc,” Quan Ninh dừng lại, “Sao vậy?”

“Có sao đâu, tại chị về nhà mà không kiếm em nên thấy hơi lạ.”

Quan Ninh nghĩ, về sau sẽ quen thôi.

“Nếu không có việc gì thì……”

Ngô Duệ đột ngột bảo, “Đêm nay chắc em không về, sáng mai chị khỏi đem bữa sáng cho em nha.”

“Ờ.”

“Chị không hỏi em đi đâu à?”

“Đi đâu?”

Ngô Duệ nghe ra Quan Ninh có lệ, hứ một tiếng, “Chị chẳng quan tâm em xíu nào.”

Quan Ninh cười cười, thấp giọng dặn dò, “Chú ý an toàn.”

Thời điểm Ngô Duệ tới nhà họ Ngô, bà Ngô đang ru Ngô Nam ngủ trên lầu, còn mỗi Ngô Quốc Ý ngồi chờ trong phòng khách với vẻ mặt nghiêm nghị. Ngô Quốc Ý cho tất cả mọi người ra ngoài, chỉ còn lại ông và Ngô Duệ.

Ngô Duệ tự nhận mình không gây lỗi gì gần đây, đối mặt với ông chỉ có chút ái ngại.

“Ba ơi, ba tìm con à?”

Ngô Quốc Ý nheo mắt lừ cậu một hồi, bất ngờ đặt điện thoại lên bàn trà, ông duỗi tay chạm nhẹ vào màn hình, trong phòng khách liền vang lên những lời mặt dày thô bỉ Ngô Duệ nói đêm đó khi cậu cố ý quăng mình ngã trên sô pha, ấn Quan Ninh vào lòng. Lúc ấy không thấy thế nào, thậm chí còn thấy mình mẩy toàn thân đều đang nhảy nhót, phấn khích lạ thường, nhưng thời khắc này nghe cùng cha mình trong căn phòng sáng trưng đèn đóm, cậu liền thẹn tới mức rùng mình.

Ngô Duệ chưa nghe xong đã nhấn tạm dừng, cậu nhìn vẻ mặt khó lường của ba, nhất thời không nắm được rốt cuộc ông có thái độ thế nào.

“Không có gì muốn nói với tôi hả?” Ngô Quốc Ý hỏi.

“Biệt thự cài máy nghe lén ạ?” Trước tiên Ngô Duệ nghĩ tới chuyện này.

“Tôi cài cái đ ——”

Ngô Duệ cúi đầu nhìn ba, Ngô Quốc Ý nuốt xuống câu chửi thề, hỏi lại, “Gần đây anh có xích mích với Khương Vịnh à?”

“Có ạ,” Ngô Duệ tạm dừng, nháy mắt hiểu ra, “Khương Vịnh gửi ạ?”

“Xem ra anh rõ ha, anh có quan hệ gì với cô gái trong này?”

“Khương Vịnh…… từng quen Quan Ninh nhưng không kéo dài, nhà họ Khương muốn liên hôn cùng nhà họ Hạ, bọn họ liền chia tay,” Ngô Duệ nhíu mày, “Anh ta gửi cái này cho ba làm gì?”

Ngô Quốc Ý không đáp mà hỏi lại, “Anh đang quen cô gái này?”

“Không có ạ.”

Ngô Quốc Ý cầm cuốn tạp chí liệng về phía Ngô Duệ, “Đã làm tới mức đó với người ta mà còn không gọi là quen hả?!”

Ngô Duệ sửng sốt, cậu thấy mình vô tội xiết bao, rõ ràng chính Quan Ninh không để ý tới cậu, sao ba lại thấy cậu sai chứ. Nhưng nói thật thành ra mất mặt, cậu đành bảo, “Chúng con đã làm gì đâu.”

“Còn nói là chưa hả?! Chính anh nghe mình đã nói gì đi, sợ người ta không biết mình lớn lên có thứ kia à, thằng khốn nạn!”

Lời này không sai, Ngô Duệ không còn gì để cãi.

Bình tĩnh lại, Ngô Quốc Ý hỏi, “Cô gái đó lớn hơn anh hả?”

“Dạ.”

“Lớn hơn bao nhiêu?”

“Sáu bảy tuổi ạ.”

Ngô Quốc Ý thoáng nghẹn họng, hiển nhiên không ngờ tới Ngô Duệ có bản lĩnh bậc này.

“Giờ anh tính sao?” Ngô Quốc Ý gườm cậu.

“Dạ?”

“Dạ dạ cái cóc khô,” Rốt cuộc Ngô Quốc Ý không nhịn được nữa, “Nếu Khương Vịnh đã gửi tới chỗ tôi một bản, anh không thấy nó cũng có thể gởi một bản cho cô Quan à?”

Ngô Duệ hoàn hồn, nháy mắt chắp nối những biểu hiện bất thường của Quan Ninh tối nay, mẹ kiếp thằng chó chết Khương Vịnh! Cậu xoay người chạy ra ngoài, Ngô Quốc Ý gọi với lại, “Anh chờ đã, xóa hết thứ trong máy tôi trước đã, tôi không muốn nghe lại lần thứ hai.”

Ngô Duệ cụp mi rũ mắt tới xóa bản ghi âm, “Ba cho con mượn tài xế nhà mình nhé?”

“Bằng không thì sao, anh tưởng tôi cho phép anh lái xe về trong tình trạng này à?”

“Cảm ơn ba.”

Ngô Quốc Ý vẫy tay, song ông lại không nhịn được đâm thọt, “Nhảy xuống từ lầu hai mà anh trẹo chân được cũng hay thật.”

“Đó là tại ——”

Ngô Quốc Ý chỉ vào cậu, Ngô Duệ im mồm, xoay người khập khiễng hướng ra cửa.

Tài xế đưa Ngô Duệ tới khu Phượng Ninh, đỡ cậu tới cửa nhà Quan Ninh. Ngô Duệ giơ tay gõ cửa, gõ liên tục vài tiếng mà bên trong im lìm. Vì thế cậu bèn lấy di động gọi Quan Ninh.

“A lô?”

“Chị ơi, em đang ở trước cửa nhà chị.”

Quan Ninh không nghĩ tới đã trễ thế này Ngô Duệ còn tới tìm mình, càng không ngờ cậu bị bắt về nhà họ Ngô mà vẫn được thả ra, cô mừng rỡ, vội vàng xuống giường đi mở cửa.

Đi nửa chừng, cô nhớ tới vệt đỏ trên cổ bị Khương Vịnh bóp thành, bèn đổi ý, “Tôi sắp ngủ rồi, có gì mai hẵng nói.”

“Không được, giờ em muốn thấy chị liền.”

“Ngô Duệ……”

“Chân em bị vầy còn lên tới đây, chị nỡ lòng nào đuổi em về?” Giọng điệu Ngô Duệ ra chiều đáng thương.

Đầu dây bên kia không lên tiếng, ngay lúc Ngô Duệ ngỡ Quan Ninh sẽ cúp máy, cánh cửa mở ra. Quan Ninh mặc quần áo ở nhà đứng trước cửa, di động hãy còn dán bên tai, nhìn thấy cậu, cô khẽ hé môi, tựa hồ có điều muốn nói với cậu, nhưng lại giống như chẳng cần nói chi cả.

Ngô Duệ đỡ khung cửa bước vào.

Cậu nhanh chóng phát hiện vết đỏ trên cổ Quan Ninh, Ngô Duệ cúi người duỗi tay, song không dám chạm vào.

“Khương Vịnh làm ạ?”

Quan Ninh biết lúc này nói dối là thừa thãi, chỉ gật đầu.

Ngô Duệ duy trì tư thế khom lưng sánh ngang tầm mắt cô, tinh tế quan sát khuôn mặt người đối diện, sau khi xác nhận không còn vấn đề nữa, cậu tiến về trước nửa bước, giơ tay khẽ ôm cô vào lòng.