Edit: Tử Liên Hoa 1612 Beta: Voicoi08, Maria Nyoko
Bên trong phòng tân hôn được trang trí đổi mới hoàn toàn, khắp nơi đều là bóng bay, hoa tươi, chữ hỷ đỏ thẫm, khắp nơi lộ ra không khí vui mừng nồng đậm, một đôi người mới ngọt ngào đang tiếp nhận đủ loại khảo nghiệm của phù dâu phù rể, đây là đám người Tảo Tảo đang náo động phòng.
Lữ Lãng kết hôn, làm nhóm Tảo Tảo kinh hãi chính là cuối cùng cô dâu của A Lãng hoa tâm ham chơi lại là mối tình đầu đồng thời cũng là bạn học cấp ba của cậu - A Liên. Hai người cãi cọ trêu đùa nhau ba năm cấp ba, lên đại học đường ai nấy đi, không nghĩ tới bây giờ chạy một vòng lớn, hai người vẫn về với nhau.
Lục Phong vẫn là người vui vẻ thích quậy đó, khi náo động phòng việc cần làm thì phải làm, thế mà lại bôi một lớp mật ong lên môi Lữ Lãng, để cô dâu mới liếm sạch sẽ mật ong mới tính là vượt qua kiểm tra, A Liên dưới sự uy hiếp của mọi người, mấy lần đỏ mặt lại gần đôi môi A Lãng, lại nhiều lần bật cười vào thời điểm mấu chốt, mọi người liền cười ồ lên, khiến cho cô nàng ngượng ngùng tới mức muốn trốn vào phòng ngủ.
A Lãng đứng lên, kéo A Liên lại, ngay trước mọi người ôm A Liên vào trong ngực, anh không cười, chỉ là lẳng lặng nhìn cô, sau đó cúi đầu hôn lên môi cô, trong phòng tân hôn lập tức yên tĩnh trở lại, chỉ nghe trong ti vi đang phát ra một bài hát cũ của Trương Tín Triết — “Bởi vì anh yêu em”, giọng nam cao vút đang lặp đi lặp lại đoạn hát "Bởi vì anh yêu em".
Vì em mà anh trầm mê như vậy
Anh muốn cho đến khi tất cả đều không còn ký ức
Anh vẫn sẽ nhớ
Tâm tình cùng em vượt qua
Anh chưa từng yêu một cách để tâm như vậy
Trong trái tim hướng tới tự do của em
Nơi nào để cho anh sống
Khi nào em mới có thể nhớ tới
Đêm khuya trong buồng điện thoại
Chờ đợi tịch mịch đột ngột bủa vây anh
Bây giờ em có biết hay không
Anh nhớ em nhường nào
Bởi vì anh yêu em
U mê không tỉnh cũng phải đợi chờ
Bởi vì anh yêu em
Nếu có thể đổi lấy thật lòng của em
Cái giá thế nào anh cũng nguyện ý
Bởi vì anh yêu em
U mê không tỉnh cũng phải đợi chờ
Bởi vì anh yêu em
Nếu có thể cuộc đời này không đổi
Cả đời này anh đều muốn yêu em
Lúc bài hát "Bởi vì anh yêu em" được lặp đi lặp lại, Tảo Tảo lặng lẽ đi ra khỏi phòng khách, đứng ở trên ban công, cảnh tượng trong phòng rất náo nhiệt, rất ấm áp, không biết thế nào mà cô lại chợt cảm thấy có chút cô đơn, bên trong phòng cảnh tượng ôm nhau thâm tình vẫn còn tiếp tục, bởi vì anh yêu em, u mê không tỉnh cũng phải đợi chờ, bởi vì anh yêu em, nếu có thể cuộc đời này không đổi, cả đời này anh đều muốn yêu em.
Có phải thật sự có người đàn ông chung tình như vậy hay không? Có phải thật sự có loại tình yêu sâu đậm đến chết cũng không đổi hay không? Sau lần bày tỏ đó với cô, Tiểu Dã bắt đầu tiến dần từng bước trong mối quan hệ này một cách công khai, cô lại có chút muốn lùi bước, bắt đầu từ khi nào, cô không còn dũng khí như trước kia, bắt đầu từ khi nào cô do dự giậm chân tại chỗ.
Đúng lúc điện thọai reo lên, phá vỡ sự cô tịch trên ban công.
“Tảo Tảo, bên em đã xong chưa?” Tiếng nói của Tiểu Dã lúc này mang lại cho cô cảm giác rất ấm áp.
“Chưa đâu, bọn họ còn quậy đêm động phòng, A Lãng và Liên Liên thật sự rất hạnh phúc.” Giọng nói của Tảo Tảo mang theo sự cảm thán khá rõ ràng.
“Xem ra là anh chưa đủ cố gắng rồi, khiến Tảo Tảo của anh bắt đầu ngưỡng mộ người con gái khác.” Trong điện thọai chuyền đến tiếng cười cợt của Tiểu Dã, cái con người này, dáng vẻ nhã nhặn ban đầu tiếp xúc thì ra chỉ là vỏ bọc thôi, không bao lâu liền lòi cái đuôi hồ ly ra rồi.
Tảo Tảo cầm điện thọai im lặng, tâm trạng có chút sa sút: “Không nói nữa!”
“Tảo Tảo à!” Tiểu Dã dần dịu dàng đi, giống như con sóng nhẹ nhàng chảy vào trong lòng cô vậy: “Bọn họ hạnh phúc thì em có thể nhìn thấy, nhưng bên trong đau khổ, chua xót thì em không thấy đâu, thay vì ngưỡng mộ họ tại sao chúng ta không cùng nhau cố gắng hơn, chúng ta còn có thể hạnh phúc hơn họ mà.”
“Chúng ta đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, xa nhau lâu như vậy, anh cũng không thể quên được em, em có thể quên anh sao ? Nếu chúng ta đã không quên được nhau, tại sao không thử bắt đầu lại từ đầu?” Sau khi Tảo Tảo cúp máy, vấn đề của Tiểu Dã vẫn luôn quanh quẩn trong lòng cô.
Trong phòng mọi người đều yêu cầu bọn họ kể lại chuyện quá khứ, A Lãng bắt đầu ấp a ấp úng, nói đông nói tây, chợt Liên Liên cất tiếng nói trong trẻo: “Để mình nói, bọn mình bắt đầu yêu đương từ thời cấp ba, ngày đó vào tiết tự học, mình mượn A Lãng cuốn sách, anh ấy gấp một tờ giấy nhỏ kẹp trong sách... “
Giống như tất cả tình yêu vườn trường, động tác nhỏ ngọt ngào, lòng chua xót khi cãi vã, đau đớn khi chia tay, Liên Liên bình tĩnh kể, A Lãng ở bên cạnh chuyên chú nhìn cô, tất cả chuyện cũ rung động lòng người đối với người trong cuộc mà nói hiện tại qua miệng của Liên Liên cũng chỉ là gió êm sóng lặng được kể lại.
"Gặp mặt lần nữa, bọn mình phát hiện đều không thể buông bỏ đối phương, nên mới ở cùng nhau." Liên Liên tựa lên vai A Lãng kết thúc câu chuyện, hai người ấm áp nắm tay nhau.
Đến giờ, Liên Liên và A Lãng bị mọi người cười vui vẻ đẩy đi động phòng, Lục Phong cùng mấy bạn học nam ở ngoài phòng đốt pháo hoa, "Đoàng —— đoàng —— đoàng——", từng bông pháo hoa nối tiếp dần nở rộ nhau trong trời đêm, lóng lánh chói mắt, chập chờn nhiều màu sắc, kịch liệt nở rộ, cuối cùng chậm rãi xẹt qua chân trời thong dong biến mất.
Tảo Tảo hình như thấy được A Lãng cùng Liên Liên nắm tay nhau, nghe được Liên Liên nhẹ nhàng kể lại những chuyện cũ đau lòng tê tái, còn có tình cảm nồng nàn chung quy cũng chạy theo hướng nước chảy đá mòn.
Tảo Tảo chợt rất rất nhớ Tiểu Dã, ở thời khắc tốt đẹp này, cô hi vọng có anh bên cạnh, hi vọng ánh mắt dịu dàng của anh nhìn đến cô, hi vọng được nắm bàn tay ấm áp của anh.
Cô có chút không thể chờ để được muốn trở về, lần này Tiểu Dã cũng cùng với cô trở lại, Tiểu Dã nói không yên tâm để một mình cô về nhà, Tiểu Dã nói muốn gặp người nhà của cô, Tiểu Dã nói muốn cùng cô ngồi chung trên tàu nhỏ cô và Tiểu Dương gặp mặt lúc ban đầu.
Ngày hôm sau, Tiểu Dã cuối cùng cũng cùng Tảo Tảo lên con tàu sắp xuất phát để về quê, anh rốt cuộc cũng đứng ở nơi Tảo Tảo lớn tiếng đọc thơ, cùng Tảo Tảo ngắm nhìn ánh sáng muôn trượng, tưởng tượng ra cô gái ngây ngô cùng anh chàng tư thế oai hùng ban đầu. Anh thở dài ra một hơi, quay đầu nhìn về phía Tảo Tảo ở bên cạnh, mặc dù, em không phải tình đầu của anh, nhưng là người cuối cùng đứng bên cạnh anh.
Khi điện thoại của Tiểu Mỹ gọi tới thì đã bị Phong Lãng đưa đến miệng, bên trong tiếng sóng rào rào, giọng của Tiểu Dã vang dội: "Tôi đang ở nhà bạn gái, hôm nay và ngày mai đều không rảnh, những chuyện này nên nhờ Tiểu Nhậm giúp đi."
Phong Lãng đứng lên thì Tảo Tảo cùng Tiểu Dã đã trốn vào trong khoang thuyền, gian phòng khách của thuyền này nhỏ hơn lần đó của Tảo Tảo một chút, chỉ có hai giường đệm, vừa đúng cơ hội để hai người họ ở một mình.
Thân thuyền đung đưa trái phải cành lúc càng mạnh, Tiểu Dã kiên định ôm ấp lấy cô, nụ hôn dịu dàng đặt lên môi cô, mùi cơ thể của Tiểu Dã bao trùm lấy cô, cô cảm thấy rất an toàn rất hạnh phúc, có lẽ thứ mà cô tìm kiếm chính là loại cảm giác này, có lẽ người mà cô đợi bấy lâu chính là Tiểu Dã.
Cô giống như thấy bản thân u mê ban đầu đang ở bên trong hào quang hùng tâm vạn trượng, cuối cùng cô cũng chỉ là một nhân viên nhỏ trong công ty, cô giống như nhớ lại khi trẻ mình ở trong sóng gió mãnh liệt đã ngượng ngùng theo đuổi thiếu niên đẹp trai, cuối cùng cô lại chọn lựa bỏ đi mộng tưởng ban đầu.
Ở hiện tại trong lay động càng lúc càng lớn, cô nghe được Tiểu Dã đang nói: "Tảo Tảo, gả cho anh đi."
Bên trong dịu dàng triền miên của anh, cô nghe thấy mình nói, "Được."