Hôm nay, Tảo Tảo và một đám đông nữ sinh trong ký túc cùng xuống căng tin lấy cơm, gần đây thời tiết nóng nực, cho nên món rau trộn ở căng tin rất đắt hàng, ngon miệng lại mát mẻ, nhóm Tảo Tảo đều thích ăn. Một mình Tảo Tảo có thể ăn hai bát, hôm nay Tiểu Dã có việc nên không tìm cô đi ăn cơm, nên cô đi cùng mọi người xuống căng tin. Quả nhiên ở phía trước cửa sổ lấy rau trộn đã có một hàng người thật dài, Tảo Tảo và các bạn cười đùa đứng xếp hàng trong dòng người, một hàng người thật dài di chuyển chậm chạp.
Hồng Nhan duỗi thẳng cổ nhìn vào trong, nói: “Ai, Tảo Tảo, là bà dì mập đứng phát, sao hôm nay Tiểu Dã nhà cậu lại không tới? Thật đáng tiếc, lần trước bảo anh ấy mua giúp chúng ta, một phần ăn còn nhiều hơn gấp rưỡi so với phần bình thường đó.”
"Nói gì vậy hả?” Tảo Tảo bất mãn trừng cô: “Cả ngày chỉ toàn nghĩ chuyện lung tung.”
Hồng Nhan cười híp mắt quay đầu lại, nói: “Lung tung hồi nào đâu, mình là ăn ngay nói thật, sức hấp dẫn của Tiểu Dã này thật không phải đùa đâu, đến cả bà dì phát cơm cũng bị ảnh hưởng.”
Tiểu Bình cũng ở bên cạnh góp lời giúp vui: “Đúng vậy, đúng vậy, bây giờ Tiểu Dã cũng đã ‘lãng tử quay đầu’, Tảo Tảo, cậu cũng nên theo anh ấy đi, để tránh anh ấy đứng ở dưới lầu gọi hồn mỗi ngày.”
"Mấy cậu,” Tảo Tảo xấu hổ, đánh hai người đang ha ha cười to, hất cằm lên, đáp: “Hừ, bản cô nương giữ mình trong sạch, không phải là đám sắc nữ các cậu có thể hiểu được.”
Ba người đang cười giỡn trêu đùa thì ở hàng bên cạnh vang lên tiếng cười giễu: “Tiểu Yến, nghe nói Tiểu Dã kia chưa từng thất bại trong việc theo đuổi con gái đâu, chỉ cần một tuần lễ đã có thể lên giường rồi.”
Tảo Tảo ngạc nhiên quay đầu, đụng trúng một đôi mắt đầy oán hận, Xảo Xảo đứng ở trong đám người sát bên, bên cạnh là một nữ sinh có dáng người cao đang kéo tay Xảo Xảo cười nói với cô gái ở trước mặt.
‘Kẻ thù gặp nhau, hết sức đỏ mắt’, Xảo Xảo nhất định coi Tảo Tảo là đầu sỏ làm cho cô ta và Tiểu Dã chia tay. Ánh mắt của Xảo Xảo giống như bốc lửa, nữ sinh cao kia dùng ánh mắt nhìn kẻ thứ ba để nhìn Tảo Tảo, lộ ra vẻ căm phẫn dâng trào.
Thấy Tảo Tảo tức giận quay đầu lại, nữ sinh cao kia càng giữ chặt Xảo Xảo, quay đầu, không coi ai ra gì nói với Tiểu Yến kia: "Đã làm thì cũng thôi đi, xem thường nhất là loại người giả mù sa mưa này, bên ngoài thì bày ra bộ dạng ngây thơ, sau lưng ai biết được."
Một đám nữ sinh đi chung đều trầm mặc, có vài người không quá quen vẫn len lén đánh giá Tảo Tảo. Tảo Tảo vừa thẹn vừa giận, cơn tức cứ chặn ngang ở ngực. Nhìn ánh mắt khiêu khích của cô gái kia, Tảo Tảo chỉ cảm thấy máu nóng toàn thân xông lên tới não, cô đang muốn phát tác thì một bàn tay nhỏ đã giữ cô lại.
"Nghe nói, đàn ông càng dễ dàng đắc thủ thì càng không biết quý trọng, khó trách lúc trước Tiểu Dã lại đá văng mấy cô gái này, tới tay quá dễ dàng,” Tay Hồng Nhan kiên định giữ Tảo Tảo, làm cho Tảo Tảo rất có cảm giác an toàn.
Hồng Nhan quay đầu lại, vui đùa giống như vừa rồi, cười hì hì nói với Tảo Tảo: "Ai, Tảo Tảo, cậu vẫn nên giữ kiểu trạng thái này đi, làm cho Tiểu Dã gấp gáp, để cho anh ấy nhìn được mà không ăn được, giày vò chết anh ta.”
Ở đối diện, sắc mặt của Xảo Xảo lập tức trắng bệch, cô gái bên cạnh cô ta vừa nóng vừa giận, còn muốn mở miệng thì Tiểu Yến kia đã ngăn cản lại: “Đừng nói nữa, tất cả mọi người đang nhìn, chừa lại chút mặt mũi cho Xảo Xảo đi."
Hai cô gái vây quanh Xảo Xảo nhanh chóng rời đi, bên phía Tảo Tảo cũng bình tĩnh lại, không ai dám lên tiếng, một sự yên tĩnh kỳ quái lặng lẽ lan tràn xung quanh Tảo Tảo. Hàng người vẫn chậm chạp nhích lên như cũ, Tảo Tảo chỉ cảm thấy như có gai ở sau lưng mình, mỗi giây mỗi phút đều gian nan như thế.
Hồng Nhan thở dài một hơi, kéo tay Tảo Tảo, nắm thật chặt, lặng lẽ ghé vào bên tai cô, nói: "Kiên trì một chút.”
Sau khi chờ đợi hết sức khó khăn, rốt cuộc thì cũng tới phiên Tảo Tảo lấy được phần rau trộn không dễ có kia, nhưng cô lại hết muốn ăn rồi.
Hồng Nhan lôi kéo cô trở lại phòng ngủ, trong phòng không có ai, Lâm Tâm đã tới chỗ bạn trai, A Y và Cổ Lệ đến căn tin người Hồi để ăn rồi.
Hồng Nhan đặt bát xuống, khinh thường nói: "Tảo Tảo, người ta chỉ mới nói một câu như vậy mà cậu đã chịu không nổi, lúc đầu khi quyết định nói chuyện yêu đương với Tiểu Dã, không phải cậu nói đều đã chuẩn bị tốt rồi sao?”
Tảo Tảo không thèm để ý tới Hồng Nhan đang chế giễu, chỉ buồn bực nói: “Hồng Nhan, cậu nói đi, mình lại không làm gì sai hết, tại sao lại như vậy, trước khi mình đồng ý với Tiểu Dã thì Tiểu Dã đã chia tay với Xảo Xảo rồi.”
"Ai kêu cậu thích Tiểu Dã, cậu không thích anh ấy thì chẳng phải sẽ không có chuyện gì sao?” Hồng Nhan nói trúng ngay trọng điểm: “Đã sớm nói với cậu rồi, người phụ nữ của Tiểu Dã không phải dễ làm như vậy đâu.”
Tảo Tảo mất hồn ngồi xuống, ngay cả món chè lạnh mà bình thường thích ăn cũng không động đũa đến, Hồng Nhan nhìn cô một lúc, hơi không đành lòng, ngồi xuống bên cạnh cô, nói: “Tuy vậy, mỗi cặp tình nhân đều sẽ có mâu thuẫn, không phải vấn đề này thì là vấn đề khác, chỉ cần cậu và Tiểu Dã kiên trì, đừng có bỏ cuộc. Hôm qua, lúc ở phòng tự học mình đã thấy Tiểu Dã, có hai nữ sinh muốn ngồi học ở bên cạnh anh ấy, đều bị anh ấy từ chối. Đổi lại là Tiểu Dã của lúc trước, đã sớm là ai tới cũng không từ chối, trước kia mình luôn cảm thấy anh ấy sẽ không thật lòng đối với cậu, nhưng bây giờ mới thấy anh ấy đã thật sự thay đổi. Chỉ cần anh ấy kiên trì tiếp, thời gian trôi qua, tự nhiên đám hoa hoa cỏ cỏ trước kia cũng từ từ quên hết thôi.”
Tảo Tảo không hề lên tiếng, cầm đũa lên, cúi đầu bắt đầu ăn mì, điện thoại bỗng vang lên, Hồng Nhan nhìn qua điện thoại, nói: “Tiểu Dã gọi tới, cậu nhận máy đi.”
Trong điện thoại, dường như giọng nói của Tiểu Dã vô cùng vui vẻ, nhưng Tảo Tảo lại không vực nổi tinh thần, trải qua chuyện của Xảo Xảo này, Tảo Tảo bỗng nhiên nảy sinh nghi ngờ về tình cảm của mình và Tiểu Dã. Cô luôn nghĩ mình yêu Tiểu Dã, nhưng bây giờ xem ra cô cũng không phải là ‘nghĩa vô phản cố’ (làm việc nghĩa không chùn bước) như trong tưởng tượng, nếu không vì sao cô lại tính toán được mất? Vì sao cứ nghĩ Tiểu Dã đối tốt với cô có đáng giá với những uất ức mà cô phải chịu hay không? Coi như Tiểu Dã vẫn luôn thật lòng với cô, nhưng tương lai có thể sẽ có nhiều Xảo Xảo khác nữa xuất hiện, cô không biết chỉ dựa vào một lời nhiệt tình, có thể tiếp tục cùng Tiểu Dã hay không.
"Ừ, buổi chiều muốn đi tự học, ngày mai thi hai môn, ngày kia còn có một môn nữa." Tảo Tảo lạnh nhạt nói vào điện thoại.
"Anh cũng muốn đi, giữ chỗ cho em ở phòng học thông đêm, em ăn nhanh lên, anh trở về phòng một lát.” Tiểu Dã không cho cô từ chối, cúp điện thoại.
Lúc Tảo Tảo đến phòng học thông đêm, Tiểu Dã đã ở bên trong, anh ngồi ở chỗ cũ vẫn luôn ngồi trong suốt học kỳ trước, chỗ gần cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, ánh dương sáng lạn, trên bầu trời xanh thẳm không có một gợn mây, phía trước cửa sổ là một bãi cỏ xanh biếc, giữa bãi cỏ điểm xuyết từng bụi hoa hồng, hòn non bộ bên cạnh xếp chồng đan xen hợp lý, ngồi giữa một khung cảnh cửa sổ là chàng trai trong lòng cô. Tảo Tảo đứng ở bên cạnh cửa sau của phòng học ngẩn ngơ nhìn Tiểu Dã, nhớ lại kỳ nghỉ đông trước, cùng một chỗ, cùng một người, bóng lưng đầy cô đơn và ưu thương kia, lòng cô bắt đầu mềm nhũn. Sự ấm áp giữa mùa đông rét lạnh đó, tiếng tim đập giữa đêm yên tĩnh kia, từ từ hiện ra trước mắt, trong lòng cô giống như có một cây phất trần vô hình, nhẹ nhàng phủi đi những điều không cam lòng cùng uất ức kia.
Tảo Tảo khẽ bước vào phòng học, bước tới ngồi xuống bên người Tiểu Dã.
Tiểu Dã ngẩng đầu nhìn cô cười, trong đôi mắt đen cũng gợn sóng, cười đến mức cô cũng không hiểu ra sao, Tảo Tảo nghi ngờ nhìn lại anh, hỏi: "Sao vậy?"
"Anh đang nghĩ rốt cuộc là em muốn nhìn đến khi nào thì mới tiến vào?” Tiểu Dã cười ôm cô, vuốt mạnh lên mũi cô một cái.
"Anh, vừa rồi là anh giả vờ hả?" Tảo Tảo xấu hổ trợn to hai mắt, một tay xoa mũi, tay còn lại đánh Tiểu Dã.
Đang là giờ cơm, trong phòng học không có ai, Tiểu Dã bắt được tay cô, dùng sức kéo một cái, Tảo Tảo liền ngã vào trong ngực anh. Quần áo mỏng manh của mùa hè vốn không ngăn được xúc cảm của cơ thể, Tảo Tảo có thể cảm nhận được cơ ngực rắn chắc có lực của Tiểu Dã, lỗ tai cô dần nóng lên, cô ở trong lòng Tiểu Dã nghe được tiếng tim của anh đập càng lúc càng nhanh hơn, trong ngực Tiểu Dã từ từ nóng lên, anh từ từ cúi đầu xuống.
Mặt Tảo Tảo đỏ tới mang tai, vùi mặt vào trong ngực Tiểu Dã, xoay trở né tránh anh thân mật, giọng nói khàn khàn: "Tiểu Dã, chỗ này là phòng học."
"Không sao, cũng không có ai, để anh hôn một chút, chỉ một chút thôi." Một tay Tiểu Dã ôm lấy cô, một tay quay mặt cô lại, không để ý cô kháng nghị, cúi đầu hôn một cái.
Lời nói của Tiểu Dã rõ ràng là không thể tin, làm sao có thể là một chút, nhất định là một lần lại một lần. Dưới sự nhiệt tình có thể so sánh với ánh dương ngoài cửa sổ của anh, Tảo Tảo sớm đã quên hoàn cảnh nơi này, choáng váng nhận lấy những ngọt ngào mà anh trao, trong phòng học yên tĩnh, tràn ngập sự phóng khoáng nhiệt tình của tuổi trẻ.