[Giản đẹp trai siêu cấp VIP pro]: Rõ ràng là chưa tới giờ ăn cơm mà. Khai mau, có phải lại giấu tôi ăn mảnh gì rồi không (▼ へ ▼ メ)
[Sếp Hà]: Giờ cưng đang máu điên lấn át máu thường, anh không so đo với cưng.
[Giản đẹp trai siêu cấp VIP pro]: Ủa seo nay tốt bụng thía ( ⊙o ⊙)!
[Sếp Hà]: Ngoan, hít chút không khí lót dạ đi.
[Giản đẹp trai siêu cấp VIP pro]: Sớm muộn cũng có ngày tôi bị anh chọc cho tức chết…
[Sếp Hà]: Trên giường.
[Giản đẹp trai siêu cấp VIP pro]: Gút bai. *vẫy tay*
——-
Chờ mãi đợi mãi mới đến bữa liên hoan tối của công ty. Hà Viên bên này vẫn đang giở thực đơn, Giản Tư Tề bên kia đã một phát gọi liền tù tì N món trong lượt một.
Chị Điền sợ hãi đến mức cằm cũng sắp rơi xuống đất: “Chú học thuộc sẵn rồi hả?!”
Giản Tư Tề tỏ vẻ khiêm tốn: “Một khi mà đói thì não có thể mở được cả quán ăn đấy chị gái.”
Hà Viên nói: “Nhưng cũng chẳng có tác dụng gì.”
Giản Tư Tề: “Ai bảo thế, có thể ăn bánh tưởng tượng để lót dạ đấy.”
Hà Viên: “Em mở cam trước của di động lên rồi tự chụp lại mặt mình, là có thể thấy một cái bánh nướng big size đấy.”
Giản Tư Tề liền quay sang chị Điền, tỏ vẻ đáng thương, mách: “Chị coi anh ta kìa.”
Chị Điền lập tức nhìn Hà Viên đầy trách móc, như thể anh vừa bắt nạt trẻ con vậy.
Hà Viên bình tĩnh gập thực đơn lại: “Thêm cả những món cậu ấy vừa gọi nữa.”
Giản Tư Tề: Moazzzzz (^з^)-☆
Chị Điền che mặt bất lực, thầm nghĩ, xứng đáng bị đè cả đời.
16.
Giản Tư Tề ỉu xìu cụp đuôi về nhà, Hà Viên đi ra vuốt lông cho hắn.
“Sao nay lại không vui?”
Giản Tư Tề vô thức đáp: “Cọ sát, cọ sát, cọ sát trên mặt đất nhẵn bóng.”[1]
Hà Viên: “… Em muốn thế?”
Giản Tư Tề kinh hãi: “Đây là lời bài hát, anh đừng có nghĩ linh tinh.”
“Ồ.”
Giản Tư Tề vờ như không thấy vẻ thất vọng trên mặt Hà Viên, nói: “Em bị chị Điền trấn lột cả ngày trời.”
Hà Viên nghĩ mà lạ: “Không phải chị Điền quý em lắm sao?”
Giản Tư Tề cụp tai đáp: “Hôm nay chị Điền bảo đừng ném gói hàng lên cho chị nữa, thế là em đáp: “Đều anh em thân thiết với nhau, phiền hà gì đâu.””
Hà Viên: “Đáng lắm.”
Giản Tư Tề: “Còn dám nói em, anh đặt tay lên tim rồi ngẫm lại xem đã bao giờ coi chị Điền là phái nữ chưa?”
Hà Viên ho khan hai phát: “Anh đối xử bình đẳng với cấp dưới của mình.”
Giản Tư Tề trợn trắng mắt: “Đ!t.”
Hà Viên hôn hắn chụt một cái: “Chỉ đ!t mình em thôi, em là người nhà, không phải cấp dưới.”
Khóe miệng Giản Tư Tề nhếch tớn lên.
“Anh giai này, lúc thốt ra lời yêu thương anh giai có thể thốt chuyên nghiệp chút được không, em hoàn toàn không cảm nhận được vị ngọt nào hết á.”
“Không được đâu bé cưng của anh à.”
“……”
———–
Chữ ký QQ tuần này của Giản Tư Tề là: Thông báo tìm trẻ lạc — Em gái giao đùi gà cho tui đang nơi nao?
Chị Điền trả lời: Bị giai bao bắt cóc rồi.
Em gái Lâm trả lời: Ẻm đi gay bar trải đời rồi, anh đừng ngóng nữa.
Giản Tư Tề: Một anh chàng đẹp trai nhức nách chỉ thích chơi chim ở đây chờ ẻm đến bụng cũng tàn, thế mà ẻm lại đi xem giai bao không chính thống?!!!
Hà Viên trả lời: Đừng trách ẻm nữa, trách anh đây này.
Giản Tư Tề: Không phải anh đang họp sao?
Hà Viên trả lời: Cũng tại anh không có ở đó, nên em mới khổ như vậy.
Chị Điền trả lời: Ối làng nước ơi ra mà xem lầu trên show ân ái.
Em gái Lâm trả lời: Chồi ôi khum ngờ sếp Hà lại là chúa chiều chuộng!”
Giản Tư Tề: Khum phải đâu, chính ảnh mới là loại khum biết xấu hổ tự nhận mình là anh chàng đẹp trai nhức nách chỉ thích chơi chim ó →_→
Hà Viên trả lời: Cũng chỉ có bé cưng hiểu anh.
Chị Điền trả lời: Hai chúng bay quả nhiên vẫn là show ân ái.
Ngày hôm sau, chữ ký QQ của Giản Tư Tề lại đổi thành: Trên cõi đời này, nào có cô gái giao đùi gà nữa.
Hà Viên hỏi chị Điền có chuyện gì, chị Điền không ngừng thở dài sườn sượt.
“Rốt cuộc rạng sáng cô nương kia cũng tới nơi, cơ mà lại quên mang đùi gà theo rồi.”
Chị cũng đau lòng thay Giản Tư Tề.
Thiệt là nỗi đau siêu toa khổng lồ.
——–
Sẽ luôn có dăm ba ngày thế này, Giản Tư Tề ngồi xổm trên ban công tự ngẫm về đời người, sao hắn lại bị bẻ cong mà chẳng hề có tí phản kháng nào như thế?
Hà Viên lặng lẽ bước đến bên hắn rồi ngồi xuống, nhét vào tay hắn một cây kẹo mút.
Giản Tư Tề vác bộ mặt sầu bi nhức nách mà liếm một cái, vội vàng “phì phì phì”.
“Sao không bóc vỏ ra hả?”
“Xã hội này, chỉ có làm thì mới có ăn.”
Giản Tư Tề sầu càng thêm sầu: “Một nửa đời người của tôi haizzz.”
Hà Viên lột vỏ kẹo: “Đây, cầm nửa của cưng đi.”
“Em không bảo kẹo.”
“Anh biết,” Hà Viên nghiêng đầu, đặt lên vành tai hắn một nụ hôn, “Anh đưa một nửa đời mình cho em.”
“Anh…” Giản Tư Tề run rẩy đôi môi, “Bỏ tay ra đã.”
“Chậc.”
Hà Viên miễn cưỡng bóp mông hắn thêm cái nữa rồi mới rút tay về.
Giản Tư Tề cắn kẹo mút rột rột, hắn hiểu, tự ngẫm về đời người cũng chả có nghĩa lý gì sất, nhất là khi bên cạnh bạn là một tên cầm thú đội áo mũ chỉnh tề thế này.