Hà Viên lay người Giản Tư Tề đang ngủ tít thò lò: “Dậy, dậy.”
Giản Tư Tề ngơ ngác mở mắt, “Sao đấy, có trộm à?”
Hà Viên hôn hắn một cái: “Bé cưng của anh đói không?”
Giản Tư Tề tỉnh táo ngay tắp lự, tóm lấy chăn cuộn chặt mình lại: “Không hẹn, chú ơi cháu không hẹn hò với chú đâu!”
Hắn biết chuyện này cũng giống như chiếc hộp Pandora vậy, một khi đã mở nắp ra thì sẽ không thể đóng lại được nữa.
Hà Viên: “Đừng nghĩ linh tinh, anh hỏi cưng là có muốn ăn lườn gà rán không?”
Giản Tư Tề chép chép miệng: “Ờ, tự nhiên anh nói cũng thấy hơi thèm thèm.”
Hà Viên: “Anh mời bé cưng của anh ăn nhé.”
“Cảm ơn nhớ.”
Giản Tư Tề bị Hà Viên dụ dỗ mặc quần áo chỉnh tề rồi cầm ví tiền, bỗng cảm thấy có gì đó sai sai.
“Thật ra là anh muốn ăn đúng không?!”
Hà Viên bắn cho hắn một nụ hôn gió: “Úi chà bé cưng của anh thông minh quá, đi mau về mau ha.”
“…..”
Giản Tư Tề đứng ườn ra đấy: “Không đi!”
Hà Viên: “Mẻ thịt nóng hôi hổi thơm phức phức vừa mới ra lò được xếp lần lượt lên khay, từng miếng thịt vàng ruộm được rưới tương cà…”
Giản Tư Tề nuốt nước bọt ực cái: “Bột xí muội.”
Hà Viên bèn sửa lời: “Miếng thịt vàng ruộm thơm phức được phủ lên một lớp bột xí muội, cắn một miếng, mùi vị ấy, chậc chậc chậc.”
Bụng Giản Tư Tề kém tắm réo liền hai tiếng.
Hà Viên xoay người đi: “Tiếc là em không muốn ăn, thôi bỏ đi, về giường ngủ tiếp vậy.”
Giản Tư Tề cúi đầu, ngó bộ dạng quần áo chỉn chu của mình, chần chừ ba giây.
Hà Viên tung ra cú chốt: “Quán lườn gà rán đóng cửa lúc 12 giờ, chỉ còn nửa tiếng nữa thôi, muộn hơn mà muốn ăn cũng chịu đấy.”
Giản Tư Tề: “Em đi!”
Lườn gà chiên thơm phưng phức nóng hôi hổi đúng thiệt là ngon nức nách, cơ mà ăn xong thì càng nghĩ lại càng thấy bực. Hắn đường đường thanh niên trai tráng mà sao suốt ngày cứ bị Hà Viên dắt mũi thế.
Giản Tư Tề nhìn chòng chọc thằng cha đang ngủ ngon lành cành đào bên cạnh mình, đầu bỗng nảy số nghĩ ra một kế tuyệt cmn vời.
Hắn rón rén bước xuống giường, thậm thụt rửa mặt rồi thay quần áo như đi ăn trộm, sau đó túm lấy chìa khóa nhà rồi xách túi ra khỏi cửa.
Hắn sẽ nhốt Hà Viên trong nhà, khiến tên kia phải nghỉ làm một ngày!
Đóng cửa mất nửa tiếng, Giản Tư Tề lau đi lớp mồ hôi lạnh túa ra trên trán, lấy dây thép từ trong túi rồi nhét vào ổ khóa.
“Hừ hừ, để tôi chống mắt lên coi anh bước ra ngoài kiểu gì.”
Đương vênh váo khoái chí thì bàn tay Giản Tư Tề bỗng run một phát, dây thép mắc luôn vào ổ khóa đếch rút được ra.
Giản Tư Tề: “…..”
Chất lượng thượng thừa gì đây hả trời?!
Hắn liếc nhìn chung quanh, được của ló đấy, sáng sớm phố xá hãy còn đang say giấc nồng.
Giản Tư Tề bôi mỡ xuống chân rồi phi như bay đến công ty.
Tới tận lúc sắp đến giờ nghỉ trưa, đối tượng bị hắn chơi xỏ cuối cùng cũng lững thững vác xác tới công ty.
Hà Viên: “Cửa nhà lại bị em phá hỏng rồi đúng không? Hôm nay anh mở mà mãi không ra.”
Giản Tư Tề đảo tròng mắt: “Có đâu, cửa nhà tôi vẫn luôn rộng mở với anh mà.”
Hà Viên: “Cửa trên hay cửa dưới?”
Giản Tư Tề: “… Con dê cụ này!”
10.
Ấy nhưng, Giản Tư Tề thoát được khỏi truy đuổi của sếp, chứ không thoát khỏi được cuộc điều tra của trưởng phòng.
Mặt Giản Tư Tề viết đầy ba chữ “Vãi cả l*n”: “Đứa bỏ mẹ nào đồn đấy!”
Chị Điền: “Úi xời khỏi lươn với chị, sếp Hà cố ý dặn chị đừng cho chú làm thêm giờ để về nhà nấu cơm đấy.”
Cơm nước đếu gì, rõ là hắn đứng xem Hà Viên nấu cơm thì có.
Giản Tư Tề hỏi: “Anh ta còn nói gì nữa ạ?”
Chi Điền đáp: “Nói hết rồi.”
Giản Tư Tề: “Nói hết rồi?”
Chị Điền gật gầu: “Không ngờ hai đứa bay cũng đã từng có một thời thanh xuân tươi đẹp như vầy, còn trải qua một trận bỏ trốn rầm rộ, đau khổ khi bị buộc phải chia lìa hai nơi nữa chứ…”
Giản Tư Tề cạn cmn lời: “Anh ta nói mà chị cũng tin?”
Chị Điền tỏ vẻ: “Sếp chính trực như vậy sao có thể nói phét được chứ. Tiểu Giản cưng cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, tất cả đều đã qua rồi.”
Giản Tư Tề tỏ vẻ hắn không suy nghĩ nhiều, mà là Hà Viên đã bốc phét quá nhiều.
[Giản đẹp trai siêu cấp VIP pro]: Má trái hay má phải?
[Sếp Hà]: Mông.
[Giản đẹp trai siêu cấp VIP pro]: …
[Sếp Hà]: Vẫn muốn hoà bình với em.
[Giản đẹp trai siêu cấp VIP pro]: Xin anh đổi mới chút đê!!!
——–
Giản Tư Tề “bị come-out” cảm thấy cực độ bất an, từ sáng đến giờ mí mắt phải của hắn cứ giật tưng tưng không ngơi chút nào.
Hắn đứng bên cạnh Hà Viên mà ẹo tới ẹo lui: “Anh coi mặt tôi này, có giống sẽ có tai họa đổ máu không?”
Hà Viên đáp: “Không.”
Giản Tư Tề thở hắt ra một hơi.
“Họa không chỉ đến một lần.”
Giản Tư Tề sững lại.
Hà Viên dời tầm mắt khỏi laptop, ngước mặt nhìn lên: “Em biết experience (kinh nghiệm) là không thể đếm được đúng không.”
Giản Tư Tề: “Sau đó thì sao?”
Hà Viên: “Kinh nghiệm (phiên âm Jīngyè, đồng âm với từ tinh dịch) cũng giống như sữa bò vậy, đều không đếm được.”
Giản Tư Tề: “…..”
Hà Viên nói tiếp: “Oral có nghĩa là miệng.”
Giản Tư Tề: “Tôi không muốn nghe nữa.”
Hà Viên: “Cho nên ‘cắn’ chính là ‘oralsex’.”
Giản Tư Tề: “Xi ca lô chú cảnh sát, ở đây có một tên yêu râu xanh ạ.”
Hà Viên: “Không buồn cười sao?”
Giản Tư Tề: “Ha ha ha ha.”
“Chậc chậc.”
Giản Tư Tề vì không thể chịu nổi sự “quan tâm” của đồng nghiệp nữa nên đã làm đơn xin thay đổi chỗ ngồi rồi nộp cho Hà Viên.
Hà Viên dừng lại công việc trong tay: “Không phải lúc nào em cũng từ chối ngồi gần văn phòng anh sao?”
Giản Tư Tề tức giận nói: “Giờ tôi đang ngồi gần máy photocopy. Mọi người đi photo tài liệu đều phải lượn qua chỗ tôi để bà tám phát rồi còn tiện tay hốt mất quà vặt của tôi nữa chứ!”
Hà Viên gật gù: “Thì ra em không chỉ đi làm muộn, mà còn lén ăn quà vặt.”
Giản Tư Tề lập tức thay đổi giọng điệu: “Sếp, xin hãy nghe em nói…”
Hà Viên hất tay hắn ra: “Được rồi, đừng giở trò nữa, mai đổi chỗ với Tiểu Lâm đi.”
“Tuân lệnh!”
Giản Tư Tề sung sướng rời khỏi văn phòng và trở về chỗ ngồi, đột nhiên cảm thấy có điều gì đó sai sai.
Lúc trước người đặt máy photocopy bên cạnh hắn chính là Hà Viên!