-Anh thực sự là ai?- Hạ Chi hồ nghi hỏi lại khi nghe Quân nói như thế.
-Cô không nghe hắn nói sao? Tôi chính là kẻ đã khiến anh em cô rơi vào tình cảnh này. Cũng chính tôi là người đã sắp xếp mọi việc, chỉ là tất cả đều không được như ý.
Hạ Chi liếc nhìn Long một cách hoang
mang, cũng chưa hiểu tại sao Quân lại nói vậy. Hình như bị mất trí nhớ
đồng nghĩa với việc cô đã bị mất đi rất nhiều thứ.
-Nếu cô còn mất trí nhớ, chắc chắn lúc
này cô sẽ không bao giờ nghe tôi giải thích, dù chỉ nửa lời. Tôi chỉ
không muốn trong lòng cô tôi mãi là một kẻ đê tiện và xấu xa như trước
đây cô vẫn nghĩ.- Quân nói tiếp.
-Cho tôi biết, anh tôi ở đâu? Anh tôi
còn sống không? Anh ấy thế nào rồi?- Hạ Chi vội vã hỏi, đó là thông tin
đầu tiên mà cô muốn biết.
-Thanh Lâm chết rồi.
Người lạnh lùng như Hải Long nghe thấy
một câu này cũng hơi cau mày lại. Còn Hạ Chi, nếu không phải đang ngồi
trên ghế, chắc cô đã ngã ra rồi.
Người thân duy nhất, người quan tâm và
yêu thương cô nhất đã không còn thật sao? Cô muốn gào to lên, muốn lao
vào cấu xé người đàn ông bên cạnh, người đã đẩy anh em cô vào thảm cảnh
này, nhưng lúc này mọi sức lực đều tan biến, cô chỉ có thể lặng lẽ ngồi
khóc tại đây. Nước mắt không ngăn được, cứ thế giàn giụa chảy ra.
-Thanh Lâm và tôi cùng nghĩ ra kế hoạch
vạch tội lão. Bản thân tôi cũng rất muốn đi tìm con đường sáng cho mình. Nhưng sai một ly, đi một dặm, không ngờ lão cáo già đó bắt được anh em
cô và tìm cách để anh em cô hiểu lầm tôi, rằng tôi chính là con trai
lão, và tôi đã diễn một vở kịch hoàn hảo để anh em cô vào tròng.
Hạ Chi vẫn khóc, cô nấc nghẹn, một lời cũng không thể nói ra được. Lúc này cô đang quá đỗi đau lòng.
-Lão tìm cách cách ly tôi và anh em cô.
Sau đó vì không tìm ra được chiếc thẻ nhớ, lão đã lên kế hoạch thủ tiêu
anh ấy. Lão cho đàn em đánh đập anh ấy tàn tệ rồi đưa lên thuyền, mang
ra biển vứt, muốn anh ấy chết như một tai nạn. Tôi đã tìm suốt một ngày
đêm trên biển nhưng cũng không thấy xác của anh ấy. Khi tôi quay về,
định quay lại bất chấp tất cả để cứu cô thì cô đã tự mình chạy trốn, sau đó bị chúng ném xuống vách núi. Tôi cứ tưởng cô đã chết, mãi cho tới
khi người của lão tìm được cô. Tôi lại lên kế hoạch để đưa cô đi trốn
khỏi lão, chỉ không ngờ là hắn…- Quân liếc nhìn Long đang ngồi hút thuốc ở ghế đối diện-… Không ngờ là hắn xuất hiện, và kế hoạch của tôi lại
một lần nữa phá sản. Tôi không muốn cô quanh quẩn ở đây mãi, vì tôi biết lão rất độc ác. Chỉ cần cô xuất hiện trong tầm kiểm soát của lão thì
lão vẫn có thể thủ tiêu cô dễ dàng.
-Vậy anh chính là con của người đã hại
anh em tôi?- Hạ Chi lau nước mắt, cố lấy lại bình tĩnh hỏi tiếp.- Anh
thật ra có quan hệ thế nào với tôi và anh Lâm?
-Thật sự thì tôi không phải bạn trai của cô. Tôi coi cô như em gái mình. Còn anh Thanh Lâm, tôi… tôi yêu anh Thanh Lâm.
Câu nói của Quân là Hạ Chi giật nảy mình, quên cả lau đi nước mắt, cô lắp bắp:
-Anh… anh… anh yêu anh Lâm? Anh không phải là…
Quân khẽ gật đầu:
Tôi là dân gay.
-Vậy anh trai tôi thì sao, anh ấy cũng như anh sao?- Hạ Chi bàng hoàng hỏi tiếp.
-Cô đừng hiểu lầm, anh Thanh Lâm không
giống như tôi đâu. Anh ấy biết tôi là gay, nhưng không vì thế mà xa lánh tôi. Chính anh ấy là người đã an ủi tôi, giúp đỡ tôi, giúp tôi lấy lại
tinh thần trong khi bạn bè xung quanh thì dần xa lánh tôi chỉ vì tôi là
gay. Nếu cô rơi vào tình cảnh của tôi, cô mới hiểu hết được cuộc sống
với chúng tôi hạn hẹp tới chừng nào. Người ta không nhìn chúng tôi như
nhìn cô hay nhìn Thanh Lâm, mà gọi chúng tôi là những kẻ lập dị, những
kẻ khác người.
-Mày biết Lâm Thanh Vũ không?- Long đột ngột hỏi khi nghe Quân nói tới đây.
-Biết… Công tử của tập đoàn ô tô Lâm Vũ…
-Nó còn vài cái tên gọi châm biếm khác
như “công tử hifi”, “cô bóng”,… thậm chí còn có thằng từng đưa tin “Công tử hifi Lâm Thanh Vũ và mối quan hệ tình cảm mờ ám với dân chơi đình
đám nhất Hà thành- Vũ Hải Long”. Ha ha, tao nhớ sau đó thằng đăng cái
tin đã phải nhập viện mấy tháng và bỏ hẳn nghề. Mặc dù bị soi mói về
giới tính rất nhiều nhưng nó vẫn sống, vẫn cười, vẫn ăn chơi, vẫn đua
xe,… Nghe một, hai câu chửi mà đã không còn niềm tin sống nữa thì chết
hẳn đi cho xong. Cũng nhờ có nó mà tao nhìn vào dân đồng tính của tụi
mày cũng khác đi…
Trước đó, tao từng có ý định muốn xử tất cả những thằng như tụi mày vì ngứa mắt…
-Mày cũng chỉ là một thằng xã hội đen mà thôi.- Quân ngước mắt nhìn Long.
-Không phải lúc nào cũng toàn những kẻ
sống trên máu thịt của người khác như cha mày. Bóc lột của người ta như
những con sói đói. Tao chơi theo luật, nếu không phạm phải tao thì tao
cũng không rảnh mà nghía vào.
-Hừ…
-Nhưng vì sao anh phải lôi anh em tôi
vào chuyện này. Dù anh có hận thù gì với cha đẻ của mình thì cũng không
nên lôi anh trai tôi vào chứ?- Hạ Chi ở bên cạnh lại hỏi tiếp.
-Vì tôi muốn lão phải đền tội.- Quân gằn giọng, trong đôi mắt lại càng vằn thêm những tia máu đỏ.
-Nếu tao không nhầm thì hắn rất nuông
chiều mày. Mày muốn mở cửa hàng bán cây kiểng, hắn sẵn sàng mua cho mày
một căn nhà ở Hà Nội, ngay giữa phố cây cảnh để mày được sống với sở
thích của mình… Tao cũng biết là tình cảm bố con giữa mày và hắn rất
tốt.- Long lại chen ngang, hỏi.
-Mày có hiểu cảm giác của một thằng nhóc 13 tuổi đầu phát hiện người mà bấy lâu nay mình vẫn gọi là bố chính là
kẻ đã giết chết mẹ của mình? Hơn nữa thì hắn từng ép chính mẹ mình phải
làm đĩ để leo lên những bậc thang của tiền bạc và quyền lực. Và đứa trẻ
ấy chỉ là một sản phẩm thừa thãi của những lần làm đĩ đó hay không?
-Tao nghĩ là tao hiểu.- Long im lặng trong giây lát rồi gật đầu.
-Mười lăm tuổi, nó lại phát hiện ra giới tính của mình hoàn toàn khác biệt so với những đứa bạn cùng trang lứa.
Nó rất sợ hãi, nó cần một người ở bên quan tâm và an ủi nó. Nhưng rồi nó phát hiện ra rằng người đàn ông đó nuôi nó lớn lên, yêu thương nó chỉ
vì muốn vỗ béo cho một thằng đĩ đực. Xin lỗi cô, Hạ Chi, nhưng sự thực
nó là như vậy. Tôi bị hắn, chính người nuôi lớn mình lên đã coi như một
nô lệ tình dục từ khi ấy. Tôi phải đối mặt với đủ mọi thứ trò kinh tởm
và bẩn thỉu nhất trong suốt gần mười năm liền.
Trước khi gặp Thanh Lâm và tham gia
Phong Lan hội, tôi sống như một bóng ma, không biết tới tương lai hay
ngày mai. Cho tới khi tôi gặp Thanh Lâm trong một lần anh ấy tới Cát Bà
khám phá. Khi đó tôi đang ở trên một vách núi cao, tôi muốn tự tử. Anh
ấy xuất hiện và chúng tôi nói chuyện rất lâu. Anh rủ tôi đi tìm một loài hoa bảy màu có tên là Hải Thạch lan.
Cuối cùng, sau nhiều ngày treo mình trên các vách đá, chúng tôi đã tìm thấy một nhánh Hải Thạch lan có hoa. Mà
cây đó lại có tới hai bông hoa. Lần đầu nhìn thấy nó tôi đã vô cùng sửng sốt. Thanh Lâm chụp lại ảnh của nó, lấy đi hai bông hoa và vẫn để lại
cây. Anh nói rằng không muốn mang cả cây về vì đây mới là nơi chốn của
nó, anh còn muốn nhìn thấy nó nở hoa thêm nhiều lần nữa. Và anh kể với
tôi rằng, loài lan này là loài đơn tính, nó cũng rất quật cường, mặc dù
sống đơn độc nhưng nó chọn những nơi đầu sóng ngọn gió để sinh trưởng.
Anh cũng hy vọng tôi mạnh mẽ như nó. Một trong hai bông hoa đó anh ép
khô và tặng cho tôi, còn lại anh để cho cô, người em gái quan trọng nhất cuộc đời anh.
Vạch trần tội buôn bán động vật quý hiếm của lão cáo già kia cũng là do Thanh Lâm đề nghị. Đáng lẽ anh chỉ ra
đây một mình, nhưng sau đó vì cô phải trải qua một cú shock nào đó về
tình cảm nên anh ấy đã đưa cả cô theo. Sau khi Thanh Lâm bị hại, tôi rất muốn tìm ra bằng chứng mà anh ấy để lại, chính là chiếc thẻ nhớ này để
đưa lão cáo già kia vào tù, trả thù cho anh ấy, chỉ là không một ai biết nó ở đâu. Có thể bản thân cô khi chưa mất trí nhớ cũng không biết là
chiếc thẻ nhớ được giấu kĩ ở ngay bên cạnh mình.
Sau khi anh ấy mất, tôi rất muốn tìm ra
cô, đưa cô đến một nơi thật xa, để chúng ta cùng làm lại cuộc đời và
quên đi nỗi đau này. Tôi không biết cú shock tình cảm khi trước của cô
là gì, nhưng hiện tại dường như cô đã tìm được chỗ dựa cho mình. Chúc
mừng cô. Sau hôm nay, chắc lão cáo già đó không thể làm hại gì tới cô
nữa. Lão sẽ phải đền tội.
-Còn anh, anh sẽ đi đâu, làm gì?
-Cô quên tôi cũng là thành viên của
phong lan hội sao? Tôi sẽ thực hiện tiếp giấc mơ của Thanh Lâm, đi khắp
nơi để tìm ra những loài lan quý hiếm nhất.- Quân đáp rồi quay sang
Long- Tôi biết anh bắt tôi tới đây chỉ vì nghe được việc tôi đã đả động
tới niềm kiêu ngạo của anh. Xin lỗi, tôi cũng là người ích kỷ, khi đó
tôi chỉ có một ý nghĩ là muốn thay anh Thanh Lâm bảo vệ cho cô gái quan
trọng nhất của anh ấy.
-Còn mày đừng hy vọng tao sẽ xin lỗi
mày. Nhưng tao sẽ để đàn em hộ tống mày và cái thẻ nhớ này tới chỗ công
an, coi như đền bù cho việc đã quá nặng tay với cái mặt đẹp trai của
mày. OK?
-Lời xin lỗi được chấp nhận.- Quân gật đầu cười và giơ tay ra bắt.
Hải Long nhìn người đối diện với mình
rồi cũng giơ tay ra, trên gương mặt lạnh lùng cũng xuất hiện một nét
tươi cười, dù rất nhanh nhưng nó cũng khiến cho Hạ Chi cảm thấy con
người này càng lúc càng kì lạ.
Sau đó Quân được người của Long đưa đi
tắm rửa và ăn một trận đã đời trước khi được đưa tới đồn công an. Còn
Long lại để cho đàn em đưa Chi về, cũng chẳng buồn để mắt tới tâm trạng
lúc này của cô. Anh thậm chi còn buông một câu khi đi qua trước mặt cô
để quay vào nhà: