Giấu Anh Vào Trong Nỗi Nhớ Em Đi (Phần 3 Chỉ Có Thể Là Yêu)

Chương 15

Mâu thuẫn

Dung mở cổng rồi đánh xe về gara. Chở con trai đi học xong cô vòng qua siêu thị mua đồ rồi mới về nhà. Bây giờ đang là buổi sáng, nếu không có gì thay đổi thì chiều nay cô sẽ đưa mẹ chồng đi lễ chùa và làm từ thiện ở đó.

Từ ngày về làm dâu đến giờ, quan hệ giữa cô và bà Loan vẫn vô cùng tốt đẹp. Hôn nhân của cô là do cha mẹ hai bên sắp đặt nên nếu không hài lòng về cô thì ngay từ đầu bà đã không chấp nhận cuộc hôn nhân này. Bà Loan là người khó tính, lại suy nghĩ rất kín kẽ nên trước mặt bà, Dung luôn luôn phải cung kính, bà đã quyết định điều gì thì cô không bao giờ dám lên tiếng phản đối. Từ ngày chồng cô bỏ đi, bà bắt cô ở nhà chăm con, mọi công việc trong nhà cũng giao hết cho cô sắp xếp. Bà còn hay rủ cô đi đây đó cùng mình cho cô đỡ buồn.

Mặc dù vậy, Dung biết mẹ chồng đối với mình như vậy cũng chỉ vì thằng cháu đích tôn mà thôi. Nếu cô muốn ly dị với chồng thì gia đình chồng sẽ bằng mọi giá giữ cho được nó ở lại. Mà xa con là điều mà cô có chết cũng không làm được, vì nó, cô chấp nhận sống đến già ở trong căn nhà lạnh lẽo này.

Vào đến phòng khách, thấy bà Loan đang ngồi xem ti vi, Dung chào một tiếng rồi định đi lên lầu thì nghe bà nói:

-Con lên thay đồ rồi xuống đây mẹ có chuyện muốn nói.

Dung “vâng” một tiếng, nghĩ thầm chắc bà lại muốn dặn cô đi mua mấy thứ đem đến cho bọn trẻ mồ côi ở chùa chiều nay. Bình thường cứ hai tuần bà tới đó một lần, ba lần gần đây bà nhờ Nguyên đưa đi nên cô ở nhà. Hiện tại Nguyên ra Cát Bà du lịch nên việc hộ tống bà hiển nhiên lại giao cho cô.

Từ sau hôm bị Nguyên bắt gặp ở khách sạn với người đàn ông khác, Dung lúc nào cũng ở trong trạng thái lo lắng đến mất ăn mất ngủ. Cô sợ việc này đến tai gia đình nhà chồng. Và cô cũng sợ phải nhìn thấy ánh mắt dường như đầy khinh thường và thương hại của người em chồng kia. Thời gian làm dâu ở nhà này cô gặp Nguyên còn nhiêu hơn gặp chồng mình, tiếp xúc và nói chuyện với Nguyên cũng nhiều hơn.

Khi chồng mới bỏ đi, cô đau khổ thậm chí muốn tự sát ngay lập tức. Cô từng tự hỏi, tại sao bố mẹ không hứa hôn cô với người em chồng hiền lành, tốt bụng và tế nhị kia? Nguyên so với Dũng chỉ có hơn chứ không có kém. Tại sao cô xinh đẹp như thế, giỏi giang như thế mà phải chịu sự ghẻ lạnh của chồng, nhìn chồng đến với một người đàn bà nghèo và xấu xí hơn mình gấp bội? Tự hỏi trong lòng như vậy, nhưng là một cô gái được giáo dục đầy đủ, Dung biết mình không được vượt qua cái rào cản luân lý mà làm việc bất nghĩa, bất hiếu như thế được.

Hôm trước trong bữa ăn cô nghe bà Loan khoe với bố chồng cô rằng Nguyên đã có bạn gái. Lần này Nguyên ra Cát Bà cũng là đi cùng cô gái đó. Điều này khiến cho cô cảm thấy vừa như trút được một nỗi muộn phiền, lại như có cảm giác ghen tuông khó chịu ở trong lòng. Nguyên nói muốn làm tình nhân của cô mới cách đây không lâu, vậy mà giờ đã có một người con gái khác. Nguyên đối với cô có lẽ chỉ còn sự thương hại mà thôi.

-Mẹ, chiều nay mấy giờ mình đi ạ?- Ngồi xuống ghế, cô nhìn bà Loan vẫn đang chăm chú xem ti vi, hỏi.

Bà Loan chậm rãi đưa mắt sang nhìn cô, cầm điều khiển tắt phụt ti vi rồi nhìn thẳng vào cô, chậm rãi hỏi:

-Dung, từ ngày con về làm dâu, con nói xem bố mẹ đối với con ra sao? Cái nhà này đối với con thế nào?

Bà Loan nói nhẹ nhàng nhưng Dung lại cảm thấy nó vô cùng nặng nề khiến cô nhất thời lúng túng không biết nói thế nào.

-Bố mẹ đều đối với con rất tốt, giống như bố mẹ đẻ của con vậy.- Cuối cùng cô đánh bạo, đáp.

-Bố mẹ có khi nào làm mất lòng con không?

-Dạ, không ạ! Con chỉ sợ chính con làm bố mẹ phải phiền lòng nhiều.- Dung cảm thấy tự nhiên thiếu hẳn tự tin nhìn vào mắt bà, như một người ăn vụng bị bắt quả tang vậy.

Bà Loan lặng lẽ nhìn cô con dâu ngồi đối diện, một lúc sau, bà thở dài buông một câu nặng trịch:

-Con và thằng Dũng li dị đi.

Câu nói này đối với Dung không khác gì sét đánh ngang tai. Cô nhìn bà Loan với ánh mắt không thể tin được, hỏi.

-Mẹ, nhưng tại sao ạ?

-Gia đình này đã trói chân con quá nhiều năm nay rồi. Công chăm sóc thằng Boo của con bố mẹ nhất định không quên, con muốn chia bao nhiêu tài sản thì cứ nói ra, bố mẹ sẽ không để con phải chịu thiệt thòi.

Bà Loan nói câu cuối cùng này đã đánh tan toàn bộ hy vọng nhỏ nhoi trong Dung. Cô thậm chí còn chưa kịp mở miệng xin bà cho nuôi thằng Boo thì đã bị phủ đầu như thế. Cô lập tức không ngồi trên ghế nữa mà quỳ hẳn xuống nền, ngay trước mặt bà nói:

-Mẹ, nếu con có lỗi lầm gì thì bố mẹ cứ nói, cứ trách, cứ mắng, nhưng xin bố mẹ cho con ở lại đây, con muốn ở gần con của con.

-Con không thể ở đây được. Con còn ở đây thì thằng Dũng nó cũng không thể về nhà. Nó sống ở bên ngoài nhiều năm cũng khổ cực lắm rồi.

-Anh Dũng bỏ đi đâu thể đổ lỗi lên đầu con được. Mẹ, con xin mẹ, mẹ đừng để mẹ con con phải xa nhau.- Dung bắt đầu khóc lớn hơn.

-Chị thôi đi, đừng khóc lóc nữa, không bên ngoài họ nghe họ lại bảo gia đình này ngược đãi chị.- Bà Loan đột ngột đổi giọng, quát lớn.

-Nếu mẹ đuổi con đi mà không có lý do thì bây giờ con đập đầu con chết ở đây cho mẹ xem.- Dung vẫn không chịu dừng khóc, đột ngột nói.

-Chị còn dám ra điều kiện với tôi à. Trước nay tôi coi chị như con, chiều chị hơn cả chiều chồng, lúc nào cũng phải cố gắng nịnh nọt lấy lòng chị để chị tha thứ cho con trai tôi mà ở lại cái nhà này. Vợ chồng tôi thậm chí ngậm đắng nuốt cay khi thấy chị đi với thằng đàn ông khác, thôi thì con tôi nó không ra gì nên cũng không trách được chị. Như thế cũng là nhân nhượng cho chị quá lắm rồi. Vậy mà từ khi thằng Nguyên về thì chị lại vồ ngay lấy nó. Đến em chồng mà chị cũng không tha, chị định để tiếng xấu cho gia đình này à? Có phải thế chị mới vừa lòng phải không? Chị muốn trả thù gia đình này phải không?

Dung sững người. Những lời bà Loan nói ra như một nhát dao đâm thẳng vào tim cô. Cô lắc đầu:

-Mẹ, con không hề có ý định gì đối với chú Nguyên cả. Con vẫn một mực coi chú ấy như em trai mình. Còn việc con đi với người đàn ông khác, con thừa nhận là con sai rồi.

-Chị còn giảo biện. Ý chị là con trai tôi quấy rối chị phải không? Làm gì có thứ chị dâu nào lại đi vào chung một phòng với em chồng trong khách sạn? Chỉ có loại đàn bà lẳng lơ mới thế.- Bà Loan nói rồi vất xoẹt mấy cái ảnh lên bàn.

Dung nhìn vào ảnh, hai mắt tối sầm lại. Thì ra từ trước tới nay mọi hành động của cô đều bị mẹ chồng cho người giám sát chặt chẽ. Cô gặp bất kì người đàn ông nào đều được chụp hình lại, kể cả người đàn ông mà cô vào khách sạn cùng hôm gặp Nguyên. Chính hình ảnh mình và Nguyên đi vào phòng ngày hôm đó cũng bị ghi lại một cách hoàn hảo.

Bà Loan nói tiếp:

-Tôi thương tình chị nhiều năm nay đều luôn hiếu thuận với vợ chồng tôi, không dám làm ra điều tiếng gì to tát ảnh hưởng đến gia đình nhà chồng, lại nể bố mẹ cô là bạn bè với vợ chồng tôi nên chẳng muốn làm to chuyện này. Cô viết đơn li dị, đồng ý giao con cho vợ chồng thằng Dũng chăm sóc, còn tài sản cô muốn bao nhiêu tôi cho bấy nhiêu. Những tấm hình này sau khi cô và nó li hôn tôi cũng sẽ đốt hết. Nếu cô vẫn ương ngạnh không chịu, tôi sẽ cho con trai cô xem những tấm hình này, xem nó còn muốn ở với cô nữa không?

Bà Loan nói một mạch rồi đứng dậy bỏ lên phòng, để mặc Dung lúc này đầu óc đã hoàn toàn mơ hồ mà ngã vật xuống ghế salon.

*

Hai đứa trẻ con đi ra ngoài rồi, Trung mới lại đưa ánh mắt nhìn vào Phượng chờ đợi cô nói tiếp. Nhưng cô chưa kịp nói thì Thiên Anh đã kêu lên một tiếng:

-Là cô…

Âm thanh của Thiên Anh không lớn nhưng cũng đủ để cho bốn người còn lại ngồi trong nhà nghe thấy. Phượng ngước đôi mắt lên nhìn anh đầy hoảng hốt, hiển nhiên là đã bị câu nói của anh dọa cho giật mình.

-Chính là cô…- Thiên Anh ngược lại tỏ ra mừng như điên- Cô chính là cô gái được tôi và Nguyên cứu lên cùng. Cô chính là người đã trốn khỏi bệnh viện.

Bị Thiên Anh nhận ra, Phượng tái cả mặt đi, người run lên bần bật, răng cắn chặt vào môi không biết nói gì.

-Chính là cô gái này sao?- Trung nhíu mày.

-Đúng là cô phải không?- Thiên Anh nhìn Phượng hỏi lại.

Phượng gật đầu rồi cúi gằm mặt, không dám nhìn vào người thanh niên đẹp trai đang hỏi mình. Cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, trong khi em trai mình được khám miễn phí ở chỗ anh thì cô lại trốn tránh anh như tránh tà vậy.

-Nhưng tại sao lúc đó cô lại bỏ trốn khỏi viện?- Nguyên nhíu mày hỏi.

-Tại em không có tiền.- Phượng lí nhí đáp- Nằm viện sẽ tốn rất nhiều tiền, mà nhà em lại rất nghèo. Với lại, em sợ bị trả thù.

-Trả thù?- Thiên Anh nhíu mày hỏi- Ai trả thù? Người định giết cô bé này sao?

Thiên Anh vừa nói vừa chỉ vào Hạ Chi hỏi.

Phượng lại gật đầu.

-Bây giờ cô hãy bình tĩnh kể lại từ đầu xem nào?- Trung ôn tồn nhắc- Hay tôi hỏi câu gì cô hãy trả lời câu đó nhé!

Phượng lại tiếp tục gật đầu.

-Cô gái ngồi kia tên là gì cô biết không?

-Không ạ!

Trung nhíu mày, hỏi tiếp:

-Vậy trước đây cô có quen cô ấy không?

-Không ạ!

-Vậy tại sao cô lại bị ném xuống biển cùng cô ấy?

Trung hỏi đến đây thì thấy Phượng run bắn người lên, có lẽ rất kinh hoảng khi nghĩ lại chuyện cũ.

Trung và ba người còn lại đều nhìn chằm chằm vào cô đợi câu trả lời nên Phượng càng bối rối hơn, mất một lúc sau cô mới nói:

-Lúc em vào rừng nhặt củi thì đột nhiên thấy chị ấy bị trói hai tay, chạy đến và nói với em là có người đang đuổi giết mình ở đằng sau. Rồi chị ấy nhờ em cởi dây trói giúp. Em vừa cởi xong thì có năm, sáu người chạy tới, bọn chúng đều cầm gậy sắt trên tay. Chị ấy đánh nhau với mấy người đó, em sợ quá nên cứ đứng một chỗ nhìn. Sau đó vì cái vòng cổ bị rơi ra nên chị ấy định nhặt nó lên, và bị đánh vào đầu ngất đi. Em chạy đi nhưng cũng bị bọn chúng bắt lại. Sau đó chúng trói cả hai, dùng băng keo dán lại và cho vào bao. Cuối cùng em thấy mình bị ném xuống biển và được bác sĩ cùng một người nữa vớt lên.

Cuối cùng Phượng cũng kể xong sự tình. Trung ghi ghi chép chép một hồi mới ngẩng đầu lên hỏi tiếp:

-Mấy người kia cô có biết ai không?

-Dạ không!

-Khi gặp cô gái này, cô ấy có nói gì với cô về bọn kia không?

-Có, chị ấy nói rằng bọn chúng đã giết anh trai chị ấy và giờ muốn thủ tiêu nốt cả mình.

Câu nói của Phượng khiến cho bốn người sững sờ, còn Hạ Chi thì không tự chủ được bật dậy. Cô cũng không tin là chính mình là người nói ra thông tin anh trai cô đã bị giết. Nguyên nắm tay cô kéo ngồi xuống. Trung lại ghi chép rồi hỏi tiếp:

-Tại sao cô không tới trình báo công an sau đó?

-Em… em sợ bị trả thù. Mặc dù bọn kia không biết em là ai, nhưng bọn chúng nhất định là người sống ở đảo này. Em có một mình thì không sao, nhưng còn thằng Thành và thằng Tâm nữa…- Phượng lí nhí trả lời.

-Cô có nhớ mặt bọn kia không?

-Nếu gặp chắc sẽ nhớ ạ!

-Một câu hỏi nữa, tại sao cô lại tìm mọi cách trả lại cho Hạ Chi chiếc vòng kia?

-Vì hình như vật đó đối với chị ấy rất quan trọng. Nếu không phải vì muốn nhặt nó lên thì chưa chắc chị ấy đã bị chúng bắt được. Em cũng không biết người cứu em lên là ai, nhưng khi đưa em trai đến phòng khám của bác sĩ, gặp lại chị ấy thì em mới biết. Mặc dù hình như chị ấy không nhận ra em nhưng em vẫn rất sợ. Em quay lại chỗ hôm chị ấy đánh rơi cái vòng, tìm lại nó và nhờ Thành đến trả lại, còn dặn nó lúc nào có một mình chị ấy thì hãy đưa.

Trung quay sang nhìn Thiên Anh rồi gật đầu:

-Cô đảm bảo những thông tin này là thật chứ?

-Dạ, chắc chắn ạ!- Phượng gật đầu.

-Được rồi, nếu chúng tôi cần cô làm nhân chứng, cô sẵn sàng chứ?

Phượng ngần ngại một lúc rồi gật đầu lần nữa:

-Vâng, em sẽ cố gắng.

-Cảm ơn cô, chúng tôi về đây, có gì chúng tôi sẽ tới tìm cô ngay. Hoặc nếu có phát hiện gì, cô hãy đến trụ sở công an trình báo, hoặc tìm bác sĩ Bạch.- Trung chào rồi bước ra cửa.

Hạ Chi theo Nguyên định bước ra, nhưng rồi cô đứng lại, ngần ngại nói với Phượng :

-Cảm ơn em. Mặc dù hiện tại chị bị mất trí nhớ và không nhớ ra em, nhưng chính em đã cứu chị một lần, lại đem chiếc vòng trả lại cho chị.

-Chị hãy cẩn thận, đừng để bọn họ bắt lại là được.

-Em gái đừng lo.- Nguyên ôm lấy vai Hạ Chi nháy mắt- Chị ấy đến voi còn không thể đánh ngã chứ đừng nói có mấy tên hao cơm tốn chỗ… A… Đau…

-Còn thích nói nhảm…- Hạ Chi trừng mắt rồi một lần nữa cười với Phượng và bước ra khỏi cửa.

Thiên Anh là người ra sau cùng. Anh nhìn Phượng, thấy cô không dám ngẩng đầu lên thì khẽ vỗ vỗ vai cô cười :

-Làm phiền ba chị em rồi. Cám ơn về mấy con cá của em. Nhưng từ nay đừng mang đến như thế nữa nhé! Anh sắp bội thực món cá biển rồi.

Phượng đỏ mặt càng cúi đầu thấp hơn, cho đến khi bốn người đi ra khỏi mảnh sân nhỏ rồi cô mới dám ngẩng đầu lên, hai nắm tay nắm lại đầy mạnh mẽ. Sau đó cô hít một hơi dài và đi xuống bếp.