Giáo Y, Cháu Lại Tới!

Chương 3: Kỳ lạ

Hôm sau Chu Cát Sa đến trường với một tâm trạng không tệ. Bước vào lớp, nhìn thấy bạn lớp trưởng, liền không nhịn được mà nở nụ cười lộ hàm răng sáng bóng.


"Chào !" Chu Cát Sa để cặp phịch lên bàn, ngồi xuống.


Bạn lớp trưởng họ Mục tên Văn, chính là kiểu nam sinh môi hồng răng trắng, thanh tú đáng yêu, tuy trông hơi có vẻ nhút nhát nhưng học lực rất được. Đủ để biết vì sao được cô giáo chủ nhiệm phong làm lớp trưởng ngay ngày học đầu tiên.


Mục Văn dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn hành động tiêu soái của Cát Sa, cảm thấy cô bạn ngồi cùng bàn của mình đặc biệt... đẹp trai. Anh tương tự cũng hé môi ra cười, nghiêng đầu nói :"Xin chào Chu Cát Sa."


Cát Sa chống tay lên cằm, một bộ dạng tuỳ ý lười biếng, tư thái quyến rũ mê người. "Cậu đang làm bài tập gì vậy ?" Cô hỏi.


Mục Văn suýt nữa bị cô làm cho đỏ mặt. Anh vội vàng liếc xuống quyển vở trước mặt mình, trả lời :"Tớ đang làm toán... Hôm nay hai tiết đầu là tiết toán, phải ôn trước."


Chu Cát Sa ồ lên, cô giở thời khoá biểu, quả nhiên thấy hai từ "Toán" chễm trệ hai ô đầu tiên.


"Chậc..." Sau đó là một mảng thở dài.


Nhưng Cát Sa lại nắm chặt tay, quyết tâm ba năm cấp ba phải cố gắng học tốt các môn tự nhiên, không thể để tình trạng cứ đến các tiết học toán, lý, hoá lại như lạc vào sương mù.


Chuông vào học vang lên cũng là lúc cô giáo toán bước vào. Cô giáo lùn lùn, thân hình béo múp míp, khuôn mặt trang điểm đậm đà, bộ váy lại còn bó sát người.


Chu Cát Sa bỗng nhiên cảm nhận được một cơn rùng mình khắp sống lưng.


Cha mẹ ơi, sợ wá !


"Chào các em, tôi là giáo viên dạy bộ môn toán học năm nay của lớp này. Đối với môn học của tôi, chỉ cần các em nghiêm túc ghi chép bài và lắng nghe lời giảng là các em sẽ hiểu. Mong năm học này cô trò chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ, gạt hái được nhiều thành công." Cô giáo vừa đứt lời, một tràng pháo tay vang lên.


Chu Cát Sa phấn khích không kém, cô cảm thấy nếu mình cố gắng không lười biếng, chắc chắn sẽ tiến đến đỉnh cao nhân sinh !


Nhưng mà...


Năm phút sau...


Mười phút sau...


Mười lăm phút sau...


"Oáp..." Một tiếng ngáp mê màng vang lên trong lớp. Chu Cát Sa lắc đầu nguậy nguậy hòng khiến mình tỉnh táo, làm mọi cách để tập trung vào bài giảng. Vậy mà khi cô ngó nghiêng xung quanh, cô phát hiện ra mình không phải là người duy nhất trong tình trạng này.


Đằng trước cô đã xuất hiện vài người nằm gục trên bàn ngủ ngon lành, tình hình hai bên còn kinh khủng hơn, người thì cắm tai nghe đọc truyện, người thì lôi điện thoại ra chơi. Có lẽ học sinh duy nhất hứng thú với những gì cô giáo đang giảng chính là bạn học ngồi cạnh cô, Mục Văn lớp trưởng !


Thật ra cũng không thể trách cả lớp trở nên uể oải như vậy... Cô giáo toán này có cách dạy quá nhằm chán, chỉ đọc lại những gì ghi trên sách giáo khoa. Đối với một đứa ngu tất tần tật mấy môn tự nhiên mà nói, Chu Cát Sa vẫn còn thức đến bây giờ là một kỳ tích.


Đột nhiên đầu cô loé ra một ý tưởng.


"Ừm... Đau... Đau quá..." Chu Cát Sa nằm lăn lộn trên bàn, rên rỉ đau đớn.


Mục Văn thấy tình hình không ổn liền quay ra xem xét, nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó của Cát Sa anh liền nhanh chóng giơ tay.


Cô giáo toán đang say sưa giảng cách làm bài toán theo phương trình, nhận thấy có một cánh tay giơ lên thì vui vẻ gọi.


"Sao vậy em ? Em biết làm bài này sao ?"


"Thưa cô, bạn Cát Sa bị đau bụng. Em có thể đưa bạn ấy đến phòng Y tế được không ?"


Cô giáo tuy hơi tụt hứng nhưng vẫn gật đầu đồng ý, sau đó lại tiếp tục quay sang bài giảng nhàm chán và gây buồn ngủ của mình.


Cát Sa có như không bấu lấy cánh tay của lớp trưởng, trước ánh mắt tò mò của mọi người trong lớp, hai người nhanh chóng bước tới hành lang. Khi đã tránh được tầm mắt của các bạn, Chu Cát Sa buông Mục Văn ra, nói :"Lớp trưởng, cậu vào lớp trước đi. Tớ tự đi được."


Mục Văn còn định nói gì thì đã bị chặn lại bởi cái phẩy tay.


"Cậu đi đi. Tớ không muốn làm phiền cậu." Chu Cát Sa nói xong liền quay đầu chạy về vườn hồng sau trường, không hề có dáng vẻ đau bụng như lúc trước.


Ngửi hương hồng thơm ngào ngạt khiến tâm trạng Chu Cát Sa tốt lên nhiều. Cô lịch sự gõ cửa phòng, sau đó bước vào.


Cảnh tượng trước mắt cô như được quay ngược thời gian về hôm qua. Vị Giáo Y vẫn ngồi đó, áo blouse trắng sạch sẽ, khuôn mặt chăm chú nhìn đống tài liệu trước mặt. Cho dù anh không nói gì, khí chất cao lãnh từ người anh vẫn khiến người ngoài không dám lại gần.


Chu Cát Sa suýt xoa một chút, ngồi lên chiếc ghế đối diện anh, nhìn anh không chớp mắt.


Ôn Ngôn lúc này mới ngẩng đầu lên, lạnh nhạt liếc qua cô gái vừa bước vào.


"Hôm nay đau ở đâu ?" Chất giọng anh vừa ấm vừa trầm, Chu Cát Sa tỏ vẻ dù có bị người trước mặt mắng cô vẫn sẽ không kìm được mà hưởng thụ.


Nhưng lần này cô quyết định trêu đùa vị Giáo Y thú vị này. Cô chỉ vào vị trí tim mình, nói :"Đau ở đây. Chỉ có đại thúc mới chữa được cho cháu thôi..."


Ôn Ngôn chớp mắt, sau đó cúi đầu xuống, tiếp tục công việc nhằm chán hàng ngày của mình.


Chu Cát Sa :"..." Thế thôi ?!


Chu Cát Sa bắt đầu nghĩ ngờ nhan giá trị của mình. Cô sờ soạng lung tung lên mặt mình, cảm nhận làn da mềm mại đàn hồi căng tràn đầy sức sống, cô mới yên tâm đôi chút. Chính là cô không ngờ bộ dạng mình trong mắt người đằng trước, giống hệt một con... khỉ.


Chu Cát Sa hừ một tiếng. Cô đứng dậy, ngồi lên chiếc giường bệnh nho nhỏ đằng sau anh, ngắm nhìn tấm lưng thẳng tắp của người con trai.


"Cháu kệ chú đấy. Cháu quyết định ở đây, chú còn chưa chữa bệnh cho cháu thì không đuổi cháu đi được đâu." Dứt lời xong Chu Cát Sa thật sự nằm xuống, thậm chí còn vén chăn lên, tìm kiếm vị trí thoải mái nhất để ngủ.


Có không khí an tĩnh, có hương thơm thoang thoảng, có mỹ nam bên cạnh. Không đến năm phút, trong phòng đã nghe thấy tiếng ngáy khe khẽ.


Ôn Ngôn đọc xong tập tài liệu, buông chiếc bút trên tay mình, vươn vai một chút. Trong lúc xoay người, tầm mắt anh vô tình chạm phải bóng hình nho nhỏ kia, sau đó lại rụt lại nhanh chóng.


Anh nhìn thoáng qua đồng hồ, ánh mắt do dự. Cuối cùng anh vẫn đứng lên, dùng ngón tay thon dài của mình chạm nhẹ lên vai cô.


"Tỉnh..." Chu Cát Sa đang lạc trong mơ, đột nhiên nghe thấy một giọng nam quen thuộc truyền đến.


Cô ngó nghiêng khắp mọi nơi, nhưng làm cách nào cũng không thể tìm thấy nơi phát ra giọng nói du dương trầm bổng đó. Chu Cát Sa mệt mỏi ngước đầu lên, bỗng nhiên thấy một tà áo blouse trắng bay phất phơ trong gió.


Cơ thể cô tự động chạy theo chiếc áo, chạy mãi, chạy mãi, chạy đến khi... tỉnh.


"Hớ... là mơ sao ?" Chu Cát Sa lấy tay lau nước miệng bên môi mình, chớp chớp mắt.


Đột nhiên một gương mặt anh tuấn xuất hiện trước mắt cô. Khuôn mặt góc cạnh như được chạm khắc hoàn hảo, lông mày dậm, làn da trắng nõn, bờ môi mỏng, chiếc kính được khoác lên thoạt nhìn làm tăng vẻ điển trai thư sinh của anh


Chu Cát Sa tỏ vẻ, nước miếng của cô không ngừng chảy ra, phải làm sao bây giờ ?


Ôn Ngôn làm như không nhìn thấy vẻ say mê trong mắt cô, anh chỉ chỉ vào chiếc đồng hồ trên tay, nói :"Muộn giờ." Sau đó lại quay trở về chỗ ngồi của mình, im lặng lấy tập tài liệu tiếp theo.


Chu Cát Sa lúc này mới để ý đến giờ giấc. Vừa nhìn thấy kim chỉ giờ chỉ vào số mười, trái tim cô một lần nữa lại trệch nhịp.


Trong năm giây, cô nhảy xuống giường, đi giày, chỉnh lại quần áo, tay cầm cặp xách, tay còn lại vẫy tay.


"Đại thúc, tạm biệt ! Mai cháu lại đến." Cô bỏ lại câu nói lấp lửng rồi ba chân bốn cảng phi về phía lớp.


Đến khi ngồi yên vị tại chỗ, Cát Sa mới thở phào may mắn.


Đại thúc, lần này cháu nợ chú lời cảm ơn !


Mấy ngày sau, cứ đến tiết toán, lý, hoá, Chu Cát Sa lại tiếp tục vở kịch của mình.


Không đau bụng, thì chính là đau đầu. Không đau đầu, thì chính là đau tay. Học sinh đau tay thì làm sao mà có thể ghi bài được ? Vậy nên các cô giáo chỉ biết lần lượt gật đầu, cho phép Cát Sa tung tăng đến phòng Y tế.


Thậm chí Ôn Ngôn đã quá quen với việc cứ tiết đầu lại thấy cô gái xinh xắn bước vào phòng mình, trên môi nở nụ cười tươi sáng hơn cả cánh hoa hồng bên ngoài. Anh đã quá quen với việc nghe thấy nhưng lời trêu đùa khiến người ta đỏ mặt tím tái mà cô có thể thốt ra. Cũng đã quá quen với việc mỗi khi kim đồng hồ chỉ số mười, anh lại đứng dậy dùng ngón tay đẩy nhẹ vai cô.


Cho đến một ngày... chờ đến giữa tiết đầu nhưng anh vẫn không thấy bóng hình hoạt bát đến. Tâm trạng đột nhiên trùng xuống một cách kỳ lạ.