Giao Ước!

Chương 38: Chàng trai năm ấy tôi từng theo đuổi

"Thôi đừng bàn tới chuyện đó nữa. Chúng ta ăn sáng thôi!"

Thiên Kim cất giọng đáp, trên môi nở nụ cười thật vui.

"Vậy thì để anh với Gia Anh tới mua đồ ăn sáng cho hai cô gái xinh đẹp này. Đi thôi Gia Anh."

Nhật Hoàng đứng lên nhìn hai cô gái đáp rồi cùng Gia Anh đi tới quầy đồ ăn.

"Đúng là ga lăng quá đi mất thôi."

Thiên Kim réo lên khi được một trong hai chàng trai đứng đầu của trường thể hiện hành động quan tâm. Hướng Dương ngồi mỉm cười tủm tỉm một mình, vẫn còn thấy hơi ngượng không được tự nhiên và thoải mái lắm vì chưa quen, cô vẫn không tin những gì đang diễn ra nữa. Cuối cùng thì Gia Anh và cô cũng hẹn hò với nhau, vậy là cô dành thanh xuân cả năm cấp ba chỉ để chờ đợi và theo đuổi anh cũng được đền đáp.

"Cậu với Thuần Nhi đường ai nấy đi rồi sao?"

Gia Anh thắc mắc hỏi, khi sáng nay anh có đọc tin tức trên trường, biết được Hoàng và Thuần Nhi đã chia tay, sau bữa tiệc tối qua khi Hoàng qua lại quá mức thân thiết với Thiên Kim.

Nghe Gia Anh hỏi vậy, Hoàng chỉ gượng cười cay đắng đáp:

"Đúng vậy! Thật ra thì tôi với cô ấy thật sự không hiểu nhau và cũng không thể thấu cảm được. Cô ấy có vẻ rất muốn quay lại với cậu đấy, nhưng e là không được rồi, bởi giờ bên cạnh cậu còn có "mặt trời" mới xuất hiện kia mà."

Gia Anh im lặng không nói gì, chỉ cười nhẹ trong một giây tích tắt rồi biến mất ngay sau đó, khuôn mặt lúc nào cũng mang thần thái lạnh lùng vốn có.

"Nghe nói cậu đã đăng kí tham gia thế vận hội. Nhưng lúc trước tôi nghe bác sĩ Lưu nói, cậu bị chấn thương khớp vai không thể bơi lại được mà? Sao giờ cậu lại..."

"Chỉ là vì cô ấy muốn tận mắt nhìn thấy tôi trên đường bơi, nên tôi mới quyết định như vậy. Dẫu biết thành tích sẽ chẳng còn được như trước."

Gia Anh trầm giọng trả lời với ánh mắt chứa đựng một cảm xúc gì đó khó tả.

"Có người con gái ủng hộ cậu như vậy nên trân trọng hơn." Hoàng cất giọng đáp.

"Đồ ăn của hai cậu đây!" Phục vụ đáp.

Gia Anh và Nhật Hoàng bưng khay đồ ăn tới bàn. Gia Anh bưng tô phở gà không hành để trước mặt Hướng Dương, làm cô hơi ngạc nhiên mà thốt lên:

"Sao anh biết em không ăn hành vậy?"

"Chẳng phải lần trước đi ăn phở, em mặt nhăn mày nhó khi tô phở của mình có hành mà gạt bỏ ra hết."

Gia Anh lên giọng đáp với vẻ mặt tuy lạnh nhưng lại ôn nhu. Điều đó khiến Thiên Kim ngưỡng mộ mà lên tiếng đáp:

"Công nhận tiền bối Gia Anh tinh tế thật đấy!"

Hướng Dương nở nụ cười tỏa nắng có chút thẹn thùng, quả thật Gia Anh đúng là con người của sự tinh tế, nói ít làm nhiều.

Thế là cả bốn con người đều tập trung vào sự nghiệp ăn uống của mình, họ cũng trở thành tâm điểm bàn tán sôi nổi trong chốn căn tin náo nhiệt.

"Này, dạo này buồn quá, từ ngày đến đây học, em chưa đi xem phim bao giờ. Hay là, Hướng Dương, Gia Anh, hai người đi xem cùng tôi nhé."

Thiên Kim vừa cười vừa nói, ánh mắt nhìn cả hai người trong chờ cái gật đầu. Cái này thật ra cô đang tạo cơ hội cho cả hai gần gũi nhau hơn thôi.

"Thôi, cậu có thể mở laptop coi cũng được mà, thoải mái hơn nhiều."

Hướng Dương đáp một cách thẳng thừng, chẳng hiểu ý của Thiên Kim gì cả, làm cô xịu mặt xuống, mất hết cả hứng. Cô càm ràm:

"Hiệu ứng hình ảnh, âm thanh khác nhau mà!"

"Thiên Kim, Hướng Dương không đi thì anh đi cùng em, được chứ?" Hoàng cất giọng đáp.

"Cái này, để em nghĩ đã... Vì trước giờ em nghĩ, em chỉ đi xem phim với hai loại người. Một là bạn gái thân, hai là bạn trai. Xin hỏi, tiền bối là loại nào ạ?"

Thiên Kim đáp giọng đều đều, mỉm cười nhìn Nhật Hoàng.

Ánh mắt anh nhìn cô chứa ý cười rồi đáp: "Vậy em nghĩ loại hai thì sao?"

Thiên Kim cúi mặt ngại ngùng, nở nụ cười e thẹn như hoa mắc cỡ vậy khi nghe Hoàng nói.

Gia Anh đứng dậy nắm lấy tay Hướng Dương đáp:

"Có lẽ chúng ta không nên ở đây thì tốt hơn, để cho hai người họ nói chuyện với nhau."

Hướng Dương cũng đồng tình vì ở đây giống như hai người là vô hình, làm nền cho thế giới chỉ có đôi ta của hai người họ tỏ tình với nhau.

"Thôi mà, hai người ngồi xuống ăn đi. Tối nay cùng nhau đi xem phim nhớ."

Thiên Kim cười đáp, níu kéo cả hai người lại. Và thế cứ như vậy họ cùng nhau nói chuyện rất vui vẻ.

...

Sau một ngày học mệt mỏi trên lớp, Hướng Dương vui vẻ đi về khu kí túc xá thì bị Thuần Nhi không biết từ đâu xuất hiện, đi tới chặn đường cô lại. Cô cười bâng quơ chào cho có lệ:

"Chị Thuần Nhi!"

"Thì ra là cậu Dương Dương... à không nói đúng hơn là Hướng Dương mới phải, không lẽ cô cải trang nam sinh trà trộn vào kí túc xá nam sao? Đừng nói với tôi là cô tiếp cận Gia Anh đấy."

Thuần Nhi gằn giọng nói lớn, khi bất ngờ nhìn thấy bộ dạng thật của Hướng Dương, cô bạn gái tin đồn của Gia Anh. Vậy mà cô cứ ngỡ, đó là cậu bạn cùng phòng với anh ấy, không ngờ lại là con gái.

"Tôi... tôi... chỉ là tôi muốn được thấy anh ấy bơi lội thôi nên tôi mới..."

"Mới giả nam sinh để tiếp cận Gia Anh, rồi bây giờ cô đã trở thành bạn gái của anh ấy. Sau đó con bạn thân của cô cướp mất Nhật Hoàng, Gia Anh là người hy vọng của tôi có thể dựa dẫm thì cô lại cướp anh ấy đi mất."

Thuần Nhi cắt ngang lời nói của Hướng Dương, với vẻ mặt hiện rõ sự bực tức. Điều đó khiến Hướng Dương cảm thấy có chút lúng túng và hơi rối trí không biết giải thích sao.

"Đi theo tôi tới phòng hiệu trưởng, để xem cô giải thích sao về chuyện này... Kiểu gì tin tức này cũng loan ra khắp trường, khi đó để xem cô còn mặt mũi nào ở PECO nữa."

Thuần Nhi lôi Hướng Dương đi làm cô chẳng kịp phản ứng gì cả.

"Bỏ tay cô ấy ra mau!"

"Gia Anh!"

Hướng Dương thốt lên khi thấy sự xuất hiện của Gia Anh. Anh đi tới kéo cô lại về phía mình làm Thuần Nhi có chút ngạc nhiên nhìn anh, vẻ mặt anh vô cùng lạnh lùng,

"Gia Anh, có phải anh biết cô ta giả nam sinh ở bên cạnh anh để tiếp cận anh rồi không?"

Thuần Nhi thắc mắc đáp rồi trừng mắt nhìn anh tiếp lời: "Rồi hai người ở chung một phòng, một nam một nữ như vậy?"

Gia Anh nhìn Thuần Nhi với ánh mắt sắc lạnh, nghiêm túc đáp:

"Thuần Nhi, giờ cô có lôi cô ấy tới phòng hiệu trưởng để truy cứu chuyện này cũng vô ích thôi. Cô chẳng có bằng chứng gì để tố cáo cô ấy cả."

"Anh biết cô ta giả nam sinh, vậy mà không vạch trần cô ta, còn giấu giếm giúp cô ta nữa, thật là hoang đường."

Thuần Nhi gằn giọng đáp, nhíu mày khó chịu nhìn anh.

"Tôi có lý do của mình!" Gia Anh đáp nhanh.

"Là lý do gì khiến anh hoang đường như vậy? Dù sao thì mạo danh cũng là việc sai trái."

Gia Anh buông tay Hướng Dương ra, tiến lại gần Thuần Nhi, mặt giáp mặt nhưng không nhìn cô mà nhìn về hướng phía trước, cất giọng trầm đục:

"Nếu cô nói chuyện này ra, để cô ấy rời khỏi PECO, thì tôi sẽ không bao giờ bơi lội nữa."

"Gia Anh, anh muốn từ bỏ tương lai của mình vì Hướng Dương hay là đang đe dọa em?"

Gia Anh chợt nhếch môi cười nhạt, quay sang nhìn Thuần Nhi với ánh mắt chán ghét đáp:

"Nếu không phải Hướng Dương thì tôi đã không quay lại bơi lội. Giờ tôi đã trở lại đường bơi, với mục đích chỉ là để cô ấy nhìn thấy tôi bơi. Cô ấy không như cô, chỉ quan tâm tới thành tích và sự nổi tiếng của tôi, cô ấy mong muốn được nhìn thấy tôi bơi chứ không quan tâm tới tôi về đích hạng mấy hay sự hào nhoáng của tôi. Không phải giành được giải nhất là có tất cả. Tương lai của tôi sau này sẽ có cô ấy, chứ không phải là từ bỏ như cô nói."

Gia Anh nói ra những lời thật lòng mà anh cảm nhận được những gì mà Hướng Dương dành cho anh, cho Thuần Nhi nghe. Anh cong môi cười nhẹ rồi tắt lịm đi tiếp lời:

"Tôi biết cô nghe sẽ không hiểu, vì đó không phải là phong cách của cô... Nhưng tôi nói để cô biết, nếu Hướng Dương rời khỏi PECO, thì tôi cũng sẽ rời đi cùng cô ấy. Thiếu gì trường đào tạo y tốt và cũng không thiếu những đội thể thao để cho tôi tham gia."

"Anh chấp nhận vứt bỏ tất cả chỉ vì con nhỏ này thôi sao?" Thuần Nhi gằn giọng nói.

"Tôi đâu chấp nhận vứt bỏ vì cô ấy, tôi vẫn bơi lội, vẫn học y. Chẳng qua trên con đường tôi đi có thêm cô ấy mà thôi. Nếu cô ấy ở PECO là một sai lầm, thì tôi sẽ cùng cô ấy gánh sai lầm đó."

Nói rồi, Gia Anh quay người bước tới chỗ Hướng Dương, nắm lấy tay cô ấy bước đi với vẻ mặt lạnh lùng.

"Gia Anh... anh thật sự thích cô ta sao?"

Anh dừng bước nhưng không quay lại nhìn Thuần Nhi, cất giọng đáp:

"Thích một người đâu cần có lý do!"

Dứt lời Gia Anh đưa Hướng Dương rời khỏi đây một mạch. Thuần Nhi chỉ biết đứng nhìn bóng dáng hai người họ đi xa dần mà cảm thấy hậm hực trong lòng. Đến cuối cùng thì cô không có được tình yêu của bất cứ ai.

...

Ở sau trường.

Hướng Dương ngồi ở ghế đá gần đó ngồi đợi Gia Anh đi đâu đó, vẻ mặt cứ thấp thỏm lo âu vì sợ Thuần Nhi sẽ đi moi móc, đào bới mấy tấm hình cô giả trai và hồ sơ giả để tố cáo cô, nhưng nhớ lại những gì mà Gia Anh nói cô ảm thấy yên lòng và mừng thầm, cô nhớ rõ nhớ câu anh nói: "Tương lai của tôi sau này sẽ có cô ấy...".

Đang ngồi thẩn thờ, thì chợt cô giật mình khi có gì đó lạnh lạnh áp vào bờ má mình, cô quay sang thì thấy ly trà sữa Bobapop trên tay Gia Anh.

Anh đâm ống hút vào rồi đưa cho cô, anh đáp: "Anh nghĩ em sẽ thích!"

Hướng Dương đưa tay nhận lấy ly trà sữa, nở nụ cười thích thú nhẹ giọng đáp:

"Cám ơn anh, em thích uống trà sữa lắm đấy. Em thật sự rất thích hành động áp trà sữa vào má như vậy... hihi..."

Cô ngậm ống hút uống ừng ực một cách ngon lành, cảm thấy vui khi được anh mua cho trà sữa, đúng ngay hương vị mật ong mà cô thích. Anh ngồi xuống bên cạnh cô.

"Vừa rồi em thấy chị Thuần Nhi tức giận lắm đấy. Liệu chị ấy có..."

"Cho dù có vạch trần em, thì cô ta cũng chẳng được lợi gì đâu."

Gia Anh đáp, cắt ngang lời nói của cô. Ánh mắt nhìn đâu đó xung quanh đây.

"Theo em thấy, hình như chị Thuần Nhi vẫn còn yêu anh."

Hướng Dương nhìn Gia Anh đáp.

Anh khẽ vụt ra tiếng thở dài, trầm giọng đáp:

"Không phải yêu anh, mà chỉ vì hào nhoáng của anh thôi. Giống việc cô ta quen Nhật Hoàng, cũng chỉ vì điều đó thôi. Cô ta chỉ muốn được rạng danh, nổi tiếng. Trong khi thứ anh muốn chỉ cần một người quan tâm, cổ vũ tinh thần và hiểu anh, chẳng hạn là em. Người như Nhật Hoàng thì chắc cũng giống anh thôi."

Hướng Dương không nói gì, chỉ mỉm cười rồi uống trà sữa mà cảm thấy trong lòng yên ắng đến lạ.

"Nếu anh đơn thuần chỉ bơi cho em xem thôi, không trở thành một ngôi sao thể thao mà chỉ muốn là một bác sĩ, như thế có phải kém chí tiến thủ không?"

Anh quay qua nhìn cô nhíu mày hỏi.

Hướng Dương cất giọng dịu nhẹ đáp: "Không, bác sĩ rất hợp với tính cách trầm tĩnh của anh mà cũng không mất đi sở thích bơi lội của anh."

"Cám ơn đã ủng hộ anh!"

"Nhưng em có một điều kiện, khi nào trở thành bác sĩ, anh không được kiệm lời quá đâu đấy, chịu khó cười lên đi đừng có suốt ngày cứ mang lớp băng lạnh trên khuôn mặt."

Nghe cô nói vậy anh đáp: "Nhưng đã là bác sĩ có bao giờ nói nhiều đâu. Vốn dĩ khuôn mặt này của anh sinh ra đã lạnh như vậy, cũng ít khi cười."

"Vậy thì anh phải thay đổi dần đi!"

"Nam sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Em nói nhiều hơn anh, tới lúc đó nói thay anh cũng được."

Cả hai nhìn nhau cười, rồi lại cùng nhau nhìn về con đường phía trước.