Tôi đứng tại chỗ sửng sốt rất lâu, đầu óc trống rỗng.
Vào lớp, tôi trở lại chỗ ngồi.
Giang Bạc Tự rõ ràng ngồi ngay cạnh tôi, nhưng tôi lại cảm thấy giữa chúng tôi có một khoảng cách rất lớn.
Tôi muốn bắt chuyện với cậu ta.
Nhưng cậu ta vẫn luôn bận bịu, tôi gần như không tìm được cơ hội.
Qua rất lâu sau, tôi rốt cuộc cũng từ bỏ.
Trước đó tôi vẫn cho rằng, Giang Bạc Tự đã chấp nhận tôi. Giờ xem ra đó chỉ là ảo tưởng của tôi thôi.
Sự thật là, cậu ta vẫn luôn chịu đựng tôi.
Giống như cách cậu ta chịu đựng ăn cái bánh đậu đỏ ấy vậy.
Cậu ta thích một mình, thích thế giới chỉ có một người.
Mà tôi, chỉ vì để hưởng ké vận may mà cưỡng chế xông vào thế giới của cậu, đúng là quá vì bản thân, quá ích kỷ.
Cả ngày hôm nay tôi cũng không đến tìm Giang Bạc Tự nữa.
Ngày tiếp theo, vào tiết tự học buổi tối, tôi không đi ăn cơm mà ngồi tại chỗ giải đề thi số học trước.
Tôi và Giang Bạc Tự không nói chuyện với nhau đã một ngày rưỡi rồi.
Chỉ có làm bài không ngừng mới giúp lòng tôi bình tĩnh hơn.
Trong hành lang truyền đến âm thanh huyên náo ầm ĩ.
Tôi nghe mấy người ngồi bên cạnh thì thầm: “Quào, đó chẳng phải là Chu Vũ Thiến ư?”
“Cậu ấy đến đây tìm Giang Bạc Tự đúng không? Mình nghe nói cậu ấy từng nói chuyện với Giang Bạc Tự rồi.”
Tôi giật mình ngẩng đầu lên.
Chu Vũ Thiến, học sinh xuất sắc ở trường cấp ba trọng điểm của tỉnh, kiêm luôn hoa khôi trường, ưu tú đến mức mà tôi còn từng nghe qua tên cô ấy.
Nhưng tôi không biết cô ấy từng nói chuyện với Giang Bạc Tự.
Cánh cửa sau lưng truyền đến tiếng gõ của: “Bạn học, làm phiền chút.”
Tôi quay đầu lại, cô gái xinh đẹp nhỏ nhắn ấy dịu dàng nở nụ cười: “Xin hỏi Giang Bạc Tự có ở đây không?”
Trước mặt cô ấy, tôi trông thật bụi bặm.
Tôi lắc đầu: “Cậu ấy đi ăn rồi.”
“Vậy có thể nhờ cậu đưa cho cậu ấy cái này không, cảm ơn.”
Cô ấy đưa qua một chiếc hộp nhỏ, trên hộp có một cái thiệp viết rằng “Sinh nhật vui vẻ”.
Tôi rề rà một lúc rồi mới đưa tay nhận lấy.
Hóa ra hôm nay là sinh nhật cậu ta à.
Quả nhiên tôi chưa từng thực sự bước vào thế giới của Giang Bạc Tự, nhìn xem, tôi đến sinh nhật cậu ta còn chẳng biết, sao mà tính là bạn bè được?
Bạn của cậu ta sẽ là học sinh xuất sắc, là hoa khôi, mà không phải là tôi.
Nơi nào đó trong lòng tôi dường như nhói lên một cái, có hơi khó chịu.
Tiết tự học buổi tối.
Giang Bạc Tự trở lại.
Tôi lấy ra hộp quà rồi đưa cho cậu ta: “Chu Vũ Thiến tặng cậu này.”
Giang Bạc Tự hơi ngạc nhiên đưa tay nhận lấy, sắc mặt vẫn lạnh đạm như trước.
“Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo, sinh nhật vui vẻ nha.”
“Với lại.” Tôi cố nở nụ cười, “Xin lỗi chuyện trước đây, là do tôi quá tự cho là đúng mà không để tâm đến cảm nhận của cậu, sau này sẽ không như vậy nữa.”
Cậu ta giật mình.
Chỉ chăm chăm nắm chặt cây bút, không nhìn tôi, cũng chẳng nói năng gì.
Gió nổi lên, cửa sau rầm một tiếng bị gió thổi bật ra, một luồng khí lạnh tràn vào phòng học.
“Ối trời! Cái cửa hỏng này!”
Tôi vội đóng cửa lại, gượng cười hai tiếng, thấy Giang Bạc Tự vẫn không nói gì, tôi cũng im lặng lấy cuốn tập hợp những câu sai ra nghiêm túc học tập.
Ban đêm, tiếng chuông tan học chỉ vừa vang lên, Giang Bạc Tự đã rời đi ngay.