Nhất thời, một loại cảm xúc chua chát khó tả tràn ngập trong tôi, nước mắt không kìm được mà tuôn ra
Tôi vội lau đi, gắng gượng nở nụ cười: “Cậu nói linh tinh gì thế? Hôm nay là Cá tháng tư hả?”
“Vừa nãy Chung Dịch Minh tới tìm tôi.”
“Gì cơ?”
“Cậu ta nói với tôi rằng, cậu không phải đang theo đuổi cậu ta. Mỗi ngày cậu đều đi tìm cậu ta là vì muốn cậu ta xin lỗi tôi.”
Đầu óc tôi trống rỗng một chút.
Tên đầu vàng kia bị gì vậy chứ, sao lại nói mấy lời ấy với Giang Bạc Tự.
Không hiểu sao tôi lại càng ấm ức hơn.
Tôi nghẹn ngào: “Cậu đừng có nghĩ nhiều, tôi tìm cậu ta cũng có mục đích của riêng mình. Cậu tỏ tình với tôi là vì lý do đó à? Cái này tính là gì đây? Trả ơn? Giang Bạc Tự, không phải cậu chán ghét tôi sao? Cậu nói tôi phiền, bảo tôi tránh xa cậu chút cơ mà, vậy giờ cậu đang làm gì thế?”
Giang Bạc Tự nhìn tôi chăm chú, vành mắt ửng đỏ, giọng nói cũng trở nên thiếu sức sống:
“Thật sự xin lỗi, xin lỗi vì những lời ấy. Nhưng mà, cho đến tận bây giờ tôi cũng chưa từng chán ghét cậu.”
“Hôm đó tôi nói như vậy, chỉ là do tôi tưởng cậu dùng tôi chọc giận u Dương Tự, khiến cậu ta hối hận...”
“Thật sự rất xin lỗi…”
Tôi ngây ngẩn cả người.
Trong lòng như có sóng to gió lớn, từng chút từng chút đập thẳng vào mặt tôi.
Là do u Dương Tự ư?
Ra là vậy, cuối cùng tôi cũng nhớ ra, Giang Bạc Tự đột nhiên đối xử lạnh nhạt với tôi, hình như thật sự có liên quan đến u Dương Tự.
Cái đêm mà Duyệt Duyệt đến chơi với tôi, trong giây lát hình như tôi thấy bóng dáng Giang Bạc Tự phản chiếu trên kính. Nhưng khi tôi quay đầu lại thì không thấy ai nữa.
Tôi chỉ coi đấy là ảo giác, hóa ra thật sự là cậu ấy*.
*Chuẩn bị yêu nhau rồi nên mình đổi từ cậu ta -> cậu ấy.
Cậu ấy nghe thấy tất cả.
Cũng rất để tâm đến.
Tôi nhìn Giang Bạc Tự, rưng rưng nước mắt, nghẹn ngào: “Còn, còn Chu Vũ Thiến….”
“Vũ Thiến là em gái cùng mẹ khác cha của tôi. Thật ra tôi và em ấy không thân thiết lắm, em ấy đến tìm tôi vì mong tôi sẽ trở về gặp mẹ.”
“Còn chuyện cậu nói bánh đậu đỏ của tôi khó ăn…”
“.... Thật sự xin lỗi, đó là lời thật lòng duy nhất….”
Tôi khóc càng dữ dội hơn.
Tay chân Giang Bạc Tự luống cuống, không biết nên làm gì mới phải.
Khóc đủ rồi, tôi lại hỏi: “Vậy cậu vừa nói muốn chúng ta ở bên nhau, lời ấy còn tính không?”
“Đương nhiên là có.”
Cậu ấy nói, nhưng lại tự giễu nở nụ cười: “Chỉ là, có lẽ cậu đã từng nghe nói, người tiếp xúc gần với tôi sẽ gặp xui xẻo…”
“Không có đâu mà!”
Tôi lao vào lồng n.g.ự.c Giang Bạc Tự: “Cậu không biết cậu đem lại cho tôi bao nhiêu may mắn đâu.”