Giáo Thảo Lạnh Lùng Vì Tôi Mà Ghen Rồi

Chương 12

18.

Sau khi bị tên đầu vàng dần cho một trận, quả nhiên tôi lại có thêm một đống tài nguyên.

Chỉ cần giữ chặt viên gạch vàng này trong tay, cuộc sống sẽ dễ như ăn cháo.

Ngày thứ ba, tôi lại đi đường cũ, hẹn gặp tên đầu vàng.

Bây giờ hắn không tình nguyện tới nữa.

Không sao cả, hắn không tìm tôi thì để tôi tới tìm hắn.

Sau khi tan học, canh lúc hắn chỉ có một mình tôi liền nhảy ra cản đường.

“Ê, thằng đầu vàng kia.”

“Lại là mày nữa hả?”

“Đúng, mày không bằng nổi một ngón chân của Giang Bạc Tự, đánh tao đi nè!”

“Mặc xác mày.” Đầu vàng quay người định bỏ đi.

Tôi nhón chân, một hơi nắm chặt cổ áo của đầu vàng: “Đánh tao đi!”

Đầu vàng sụp đổ, đầu vàng trở nên bối rối.

Đầu vàng giận dữ đẩy tôi ra.

“Rốt cuộc mày muốn như nào mới chịu bỏ cuộc hả?!”

Tôi tuy ngã xuống đất nhưng ánh mắt vẫn quật cường: “Xin lỗi Giang Bạc Tự.”

“Con mẹ mày chứ…”

Đầu vàng tức giận đến mức đi đường quyền với cái thùng rác.

“Bệnh thần kinh! Thần kinh!!”



Liên tiếp mấy ngày Giang Bạc Tự không đến lớp.

Mỗi ngày tôi đều không vui.

Cho nên mỗi ngày tôi đều đi tìm đầu vàng khiêu chiến.

Một lần hai lần, trong trường chậm rãi có tin đồn, nói tôi thích thầm tên đầu vàng, ngày nào cũng tìm hắn tỏ tình.

Nhưng đầu vàng chướng mắt tôi, ngày nào cũng đánh tôi một trận.

Tôi lại trở thành con ch.ó l.i.ế.m nổi tiếng toàn trường, l.i.ế.m hết người này đến người khác.

Nhưng tôi không quan tâm.

Chỉ cần được hưởng ké vận may, còn lại tôi không quan tâm người khác nói gì.

Mấy ngày nay bị đầu vàng cho ăn đấm, tôi đã tiết kiệm được một khoản đủ để đặt cọc một căn hộ.

Nhưng có một vấn đề là, kính mắt mỗi ngày đều bể nát.

Tiếp tục như thế cũng không phải cách, để có thể duy trì phát triển bền vững, tôi buộc phải chi ra một khoản lớn để mua kính áp tròng đeo.

Ngày thứ bảy.

Tết Nguyên đán sắp đến, tiết trời ngày càng lạnh giá, hơi thở cũng muốn đóng băng tới nơi.

Sáng sớm gội đầu, chưa kịp sấy khô nên tôi xõa tóc đến trường.

Một nam sinh ngồi hàng ghế phía trước cản tôi lại.

“Bạn học cậu tìm ai… Đệt! Hạ Kim Triều? Sao tự nhiên hôm nay tròng mắt cậu lại to lên thế?”

Gương mặt nam sinh ấy như đang thấy quỷ vậy.

Có cần như vậy không trời?

Tôi quay đầu đi về phía chỗ ngồi.

Mới phát hiện, Giang Bạc Tự đã trở lại.

Cậu ta đang đọc sách. Tóc cắt ngắn đi một chút, sạch sẽ nhẹ nhàng thoải mái, mấy ngày không gặp hình như cậu ta còn đẹp trai hơn trước nữa.

Nghe được âm thanh trước mặt, Giang Bạc Tự ngước mắt nhìn lên, phát hiện là tôi thì giật mình.

Xung quanh rất yên tĩnh, tôi dường như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.

Hơi do dự một chút, tôi mỉm cười với cậu ta: “Cậu đến rồi à?” 

“Ừm.” Giang Bạc Tự hơi gật đầu, xem như đáp lại.

Tôi muốn nói rất nhiều điều, nhưng như vậy có lẽ chỉ khiến cậu ta chán ghét tôi hơn thôi nhỉ?

Thế là mọi lời muốn nói đều nuốt xuống bụng, im lặng trở về chỗ ngồi.

Bầu không khí xấu hổ vô cùng.

Giang Bạc Tự nhìn tôi một chút, đột nhiên hỏi: “Sao lại không đeo mắt kính?”

Giang Bạc Tự đang quan tâm tôi ư?

Lòng tôi rạo rực, tim đập thình thịch.

Rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Cậu ta hỏi cái này, có lẽ bởi vì bộ dạng không đeo kính của tôi nhìn rất quái dị.

Tôi mím môi cười nhẹ: “Đột nhiên muốn đổi phong cách chút thôi.”

“Ừ.”

Cậu ta hơi cụp mắt, thở rất nhẹ.

Tôi hỏi lại: “Còn cậu? Sao mấy bữa nay cậu không đi học thế?”

“Viêm ruột thừa cấp tính, nhập viện mấy ngày.”

Tay tôi khựng lại, kinh ngạc nhìn cậu ta.

Nhưng Giang Bạc Tự vẫn là bộ dáng bình thản ấy, im lặng nhìn sách giáo khoa.

“Ồ.” Tôi gật đầu, im lặng lấy sách ra.

Trong lòng hơi trống rỗng.

Quả nhiên tôi chưa từng bước vào thế giới của Giang Bạc Tự.

Không có phương thức liên lạc, cũng không biết quá khứ cậu ta ra sao, thậm chí sinh nhật cậu ta, hay cậu ta bị bệnh thế nào, tôi cũng chẳng có quyền được biết tới.

“Đúng rồi.” Giang Bạc Tự bỗng quay sang nhìn tôi, dùng ngón tay búng nắp bút, “Tôi nghe nói, gần đây cậu hay đi tìm Chung Dịch Minh ở lớp 4.”

Tên của đầu vàng xuất hiện trong miệng Giang Bạc Tự đúng là khiến người ta ngạc nhiên.

Không ngờ cậu ta vừa đi học lại đã nghe được mấy tin đồn kia.

Tôi bật cười, có hơi xấu hổ: “Ờm, đúng là có chuyện như vậy. Mình tìm cậu ta… có chút việc.”

“Tránh xa cậu ta ra chút.”

Hả?

Tôi mơ màng nhìn Giang Bạc Tự.

Giang Bạc Tự rũ mắt lật sách, ánh mắt bị hàng mi che khuất, không thấy rõ cảm xúc: “Sắp thi tuyển sinh đại học rồi, đừng vì một tên côn đồ mà trì hoãn tương lai.

Mấy lời này ý là sao? Khuyên nhủ thiếu nữ lầm đường lạc lối?

Chẳng phải chê tôi phiền ư? Sao phải nhắc nhở tôi cơ chứ?

Tôi không biết đến cùng trong lòng cậu ta nghĩ gì, cũng không dám hỏi, vậy nên chỉ có thể tiếp tục im lặng.

“Cảm ơn nhưng tôi biết, tôi sẽ tự có chừng mực.”