“Tôi, tôi nghe thấy
tiếng nổ mạnh, muốn đi ra ngoài tìm chị gái. Sau đó chú canh cửa nói chị gái của tôi đã chết trong vụ nổ rồi. Tôi lén chạy ra ngoài tìm chị gái, kết quả bị lạc đường.” Hừ, lừa gạt chết người không đền mạng. Thật ra
lúc đầu trong vụ nổ cô cũng đã chạy ra ngoài. Cô tận mắt nhìn thấy chị
gái mình chết như thế nào.
“Một cô gái nhỏ như em, mấy năm nay sống thế nào?” Noland hoàn toàn không nghĩ ra vì khi đó Nhiên Nhiên vẫn còn nhỏ tuổi?
“Sau khi em bị lạc đường thì được người ta nhận nuôi. Không ngờ mục đích hắn nhận nuôi em lại là muốn đối với em… Sau đó em đã chạy ra ngoài. Vì vậy em không ngừng bị người ta lừa bán, sau đó chạy trốn, lại bị bắt trở
về. Cuối cùng em bị bán cho một hộp đêm làm tiếp viên. Ở hộp đêm em đã
quen biết Úc. Vận khí của em thật rất tốt, đó là lần đầu tiên của em mà
lại gặp được Úc. Nếu không, em cũng không biết. . .”
“Tại sao…
tại sao em không trở lại tìm anh chứ?” Nếu như Nhiên Nhiên không mất
tích, hiện tại Nhiên Nhiên hẳn là công chúa được yêu thương nhất ở gia
tộc của bọn họ, làm sao có thể chịu khổ chứ?
“Em không tìm được, hơn nữa… hơn nữa…” Nhị Nhị muốn nói, lại không dám nói.
“Hơn nữa cái gì?”
“Anh không cho em gặp chị em, em chán ghét anh.” Anh hại chết chị của tôi,
tôi làm sao có thể trở về tìm anh. Nếu như ngày nào đó tôi trở lại tìm
anh, chính là tôi muốn anh đền mạng. Vốn đang tính toán tìm một cơ hội,
nhưng ông trời đã cho cô cơ hội này, không lợi dụng thật tốt sao được?
“Anh…” Noland không biết phải nói như thế nào. Sự thật là khi đó vì khống chế
Du Du, buộc Du Du làm việc cho hắn, hắn đã giam lỏng Nhiên Nhiên, dùng
cô để uy hiếp Du Du.
“Thôi đi, dù sao anh cũng không thật sự tổn thương tôi.” Nhưng lại làm tổn thương chị gái của tôi,
“Úc, anh có thể bảo bạn anh thả anh ta ra không? Dù sao chị em đã từng yêu anh ta.” Nhị Nhị thỉnh cầu.
“Cái này anh không làm chủ được.” Cô gái này, tính toán chuyện gì vậy?
“Úc, bọn họ không phải là bạn của anh sao.” Nhị Nhị đáng thương nhìn Long Mị Úc, sau đó quay qua nhìn Từ Du Mạn cùng Cố Uyên.
“Hai người có thể bỏ qua cho anh ta lần này không?”
Thật ra mọi người có thể nhìn ra Nhị Nhị muốn thả Noland nhất định là có
nguyên nhân , nhưng tuyệt đối không thể nào là muốn thả Noland đi, mà
dường như là muốn tự tay trừng phạt Noland. Từ Du Mạn cảm thấy mình
nênthành toàn cho ánh mắt này, chính là cô gái đáng yêu này.
“Uyên, thả hắn đi.”
“Được.” Cố Uyên thu súng.
Noland không học được chiêu đó của Từ Du Mạn và Cố Uyên là chuyển bại thành
thắng. Có thể là nhìn thấy Nhị Nhị nên quá mức kích động nên quên mất.
Cũng có thể là biết mình làm như vậy cũng không có phần thắng cho nên bỏ qua. Chỉ thấy hắn đi tới chỗ Nhị Nhị:
“Nhiên Nhiên, cùng anh trở về được không?”
“Không muốn. Nếu bọn họ thả anh rồi, anh trở về đi. Tôi muốn ở chung với Úc.”
Noland thất vọng thu tay lại, đồng thời Long Mị Úc cũng ra hiệu thả thuộc hạ
của hắn ra. Noland mang theo thủ hạ, mất mát rời đi. Từ Du Mạn chợt nhìn Nhị Nhị bên cạnh, hai người ôm nhau. Từ Du Mạn kề tai nói nhỏ với Nhị
Nhị:
“Cậu tính trở về chỉnh hắn thế nào?”
Nhị Nhị buông
Từ Du Mạn ra, hai người tâm ý tương thông nhìn nhau cười một tiếng. Đúng là tâm đầu ý hợp. Sau khi trở về Cố Uyên cũng biết bản thân phải đối
mặt với cái gì. Về tới khách sạn liền bị Từ Du Mạn trói lại:
“Thành thật khai báo, rốt cuộc anh làm cái gì? Hả? Còn giấu giếm em cái gì? Hả?”
“Cũng không có gì, anh đi Anh mục đích không phải là đi học, mà là i huấn
luyện. Nếu như thông qua khảo nghiệm, như vậy thì sẽ trở thành một thành viên của quân đội quốc gia.”
“Ồ. Cho nên vết thương trên người anh chính là lúc huấn luyện mà có hay sao?”
“Em trông thấy rồi hả ?” Trên người anh chỉ có duy nhất một vết sẹo, là chỗ đó, anh nghĩ là Mạn Mạn không nhìn thấy. Vết thương đó là bởi vì anh
không chú ý, cho rằng đối phương đã chết, kết quả bị tên đó đánh lén.
Người đó nằm dưới đất, nhận thức không kém, bắp đùi anh bị đâm một đao.
“Vâng. Hẳn là rất đau chứ?” Từ Du Mạn nhìn thấy, cái vết sẹo đó mặc dù diện tích không lớn, nhưng cũng rất sâu.
“Không đau.”
“Vậy bây giờ thì sao? Vẫn còn ở trong quân đội quốc gia như anh nói không?”
“Không. Lần trước, là trước khi anh trở về, nhận một nhiệm vụ cuối cùng. Cho nổ phá hủy cơ sở nghiên cứu ma túy của Noland, phá hư gia tộc Noland, đây
là nhiệm vụ cuối cùng. Làm xong anh liền quay trở về.”
“Không phải là nói công việc này cũng không cho phép rời đi sao? Để giữ bí mật, sợ nói cho người khác, tiết lộ bí mật quốc gia.”
“Thông thường mà nói đúng là như vậy. Nhưng anh là trường hợp đặc biệt. Lúc
vào anh liền đưa ra yêu cầu sẽ rời khỏi giữa chừng. Cho nên rất nhiều
chuyện của tổ chức, chỉ cần anh không trực tiếp tham dự vào, cũng sẽ
không nói cho anh biết.”
“Bọn họ còn có thể tìm đến anh sao?”
“Sẽ không, yên tâm, sẽ không có chuyện gì.”
Từ Du Mạn chợt nhào tới trên người Cố Uyên, khóc không thành tiếng:
“Em thật là sợ… Em sợ sẽ không thấy nhìn anh nữa.”
“Anh biết rõ, là anh không tốt, anh xin lỗi, đều là anh không tốt.” Cố Uyên hôn lên tóc cô mà nói.
“Không có việc gì là tốt. Thầy Cố…” Từ Du Mạn hơi dùng giọng mũi. Cô thật ra
rất sợ. Thật lo lắng cứ như vậy không thấy được Cố Uyên nữa rồi.
“Không sao, ngoan.”
Trải qua chuyện của Noland, Từ Du Mạn cũng không có tâm tình chơi bời gì
nữa, ngày hôm sau liền cùng Cố Uyên đi về. Sau khi trở về, không trở lại thành phố A mà cùng nhau trở về Bắc Kinh.
Dù sao Từ Du
Mạn không phải là một người có thể chịu nhàn rổi mãi được. Buổi tối cô
sẽ viết tiểu thuyết trong hai giờ. Ban ngày cũng không thể liên tục lên
mạng, phóng xạ của máy vi tính quá mạnh, cả ngày hướng về phía máy vi
tính không tốt cho thân thể. Vì vậy cô quyết định tìm một việc bán thời
gian để làm.
Cuối cùng cô tìm được một công việc part-time tương
đối thoải mái ở một tiệm cà phê. Chủ của tiệm cà phê cũng là một phụ nữ. Cô ấy sắp bốn mươi tuổi rồi nhưng vẫn giữ được dáng vẻ thướt tha thùy
mị. Tất cả mọi người gọi cô là chị Từ. Không sai, bà chủ chính là một
người họ hàng xa của Từ Du Mạn.
Từ Du Mạn ban ngày làm việc ở
tiệm cà phê, tối về nhà. Cố Uyên muốn đưa đón cô đi làm nhưng cô không
đồng ý. Nghĩ xem, chính mình là một học sinh làm part-time ở tiệm cà
phê, mỗi ngày có một người đàn ông anh tuấn như vậy đưa đón, hơn nữa còn lái chiếc xe có giá trị xa xỉ. Cô không muốn tạo quan hệ tốt với những
người đến uống cà phê sao? Muốn trở thành nổi bật sao? Cố Uyên không có
cách nào, đành phải thôi.
Hôm nay thời tiết sáng sủa, vạn dặm
không có bóng mây. Dĩ nhiên, trong một ngày mùa hè như vậy, cũng có thể
nói là rất nóng bức. Ai biết được, đến xế chiều lại mưa xối xả như trút
nước. Lúc này đã sắp tan ca rồi. Mưa lớn như thế, Mạn Mạn cũng không dám đi ra ngoài. Chỉ sợ vừa ra khỏi của chưa được hai bước đã bị ướt sũng
rồi. Tất cả mọi người đều sốt ruột. Bà chủ lấy ra hai cây dù, nói:
“Ở chỗ tôi chỉ có hai cây dù rồi, mọi người xem, hai người nào sẽ dùng?”
Cộng thêm Từ Du Mạn, nhân viên part-time ở tiệm cà phê tổng cộng có ba
người, nên hai cây dù là không đủ. Tiểu Ngư cùng tiểu Cần nói các cô ấy
học cùng một trường, có thể dùng chung một cái dù là đủ rồi, cái dù kia
sẽ để lại cho Từ Du Mạn dùng. Nhưng Mạn Mạn lại cự tuyệt:
“Chính bà chủ cũng không có dù để về nhà mà? Tớ không cần, tớ có thể gọi người tới đón.” Từ Du Mạn vừa nói xong thì có điện thoại của Cố Uyên tới.
“Mạn Mạn, em ở tiệm cà phê chờ anh, anh tới đón em.”
“Vâng. Trên đường chú ý an toàn.” Từ Du Mạn nói.
“Mạn Mạn, nói chuyện điện thoại với ai thế? Hả?” Tiểu Ngư bát quái hỏi. Trải qua mấy ngày làm việc chung, Từ Du Mạn sâu sắc cảm thấy rằng nơi nào có phụ nữ thì nhất định có bát quái.
“Chồng tớ.” Từ Du Mạn không
muốn lừa dối người khác. Dù sao nói ra cũng không có vấn đề gì, cũng
không phải là người không thể gặp. Hiện tại cô đã làm tốt quan hệ với
bọn họ rồi, cũng không cần lo lắng người ta bài xích cô.
“Chồng cậu?” Tiểu Cần kinh ngạc nói.
“Cậu không phải mới tốt nghiệp trung học sao? A, không đúng, là bạn trai chứ gì. Hiện tại bao nhiêu cặp đôi yêu nhau cuồng nhiệt đều thích gọi nhau
là ông xã, bà xã.”
“Không phải, là ông xã, tớ đã kết hôn. Kết hôn thời điểm tớ học lớp mười hai.”
“Lớp mười hai? Khi đó cậu bao nhiêu tuổi?”
“19 tuổi. Mười chín tuổi là có thể kết hôn rồi, cho nên kết hôn thôi.”
“Luật hôn nhân mới
thật sự là tạo phúc cho quần chúng nhân dân.” Tiểu Ngư thở dài nói. Ha
ha, đây đã là lần thứ hai Từ Du Mạn nghe có người nói như vậy.
“Người đã kết hôn thật tốt.”
“Các cậu cũng có thể kết hôn.” Từ Du Mạn trêu chọc nói. Không ngờ tiểu Ngư,
tiểu Cần trẻ tuổi như vậy đã muốn kết hôn. Từ Du Mạn nghĩ đến chính mình luôn không muốn kết hôn, không biết nên nói gì nữa.
“Nghĩ là nghĩ, cũng phải có người thích hợp mới được.”
Tiểu Ngư ỉu xìu nói. Chợt ánh mắt của cô ấy sáng rực lên, chỉ vào một chiếc Porsche mới vừa đến bên ngoài tiệm cà phê nói:
“Người có tiền kìa thấy không? Chiếc xe kia lần trước tớ đã thấy qua trên tạp chí, là kiểu mới nhất, 1.800.000 tệ đấy.”
Chỉ thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng mở cửa xe, động tác cực kỳ ưu nhã mở dù ra, xuống xe. Sau khi người đàn ông xuống xe, hai mắt của
tiểu Ngư cùng tiểu Cần liền nhìn say mê.
“Thấy không, người đàn ông cao lớn đẹp trai giàu có trong truyền thuyết.”
“Anh ấy hình như là đi về phía chúng ta đó. Aiz, hình như đang nhìn tớ đấy.” Tiểu Cần mơ mộng.
“Nhìn cậu? Thôi đi, muốn nhìn cũng là nhìn đại mỹ nữ Mạn Mạn của chúng ta.”
Tiểu Ngư cùng tiểu Cần dáng dấp không xấu nhưng cũng không coi là đẹp, chính là kiểu đứng trong đám đông người thì không thể tìm ra được, tương đối
bình thường.
“Ặc, người đó… anh ấy chính là chồng tớ.”
“Hả?” Tiểu Ngư và tiểu Cần cùng nhìn Từ Du Mạn, nhìn lại Cố Uyên một chút, sau đó rối rít cảm thán.
“Đúng là có tướng vợ chồng.”
“Mạn Mạn, thật hâm mộ cậu , có ông xã đẹp trai như thế.” Tiểu Ngư vẻ mặt hâm mộ nói. Chỉ thấy Cố Uyên che dù mà đám người vội vàng ở chung quanh
toàn bộ đều trở thành cảnh nền, trong trời đất chỉ còn lại một mình Cố
Uyên. Người khác cho dù như thế nào, cũng có dáng vẻ chút nhếch nhác.
Nhưng anh che dù, lại làm cho người ta cảm thấy, duy mỹ. Chỉ có dùng từ
‘duy mỹ’ mới có thể hình dung được. Cố Uyên đi vào tiệm cà phê, nhìn
thấy Từ Du Mạn rồi cầm lấy túi trong tay cô, cầm tay cô rồi nói với bà
chủ:
“Tôi đón cô ấy về trước.” Dịu dàng như ngọc, chính là nói về người đàn ông giống như Cố Uyên vậy.
“Được.” Bà chủ cũng xem như đã gặp rất nhiều người rồi, lúc đầu có một chút
thất thần nhưng ngay sau đó liền khôi phục lại bình thường cười nói.
Đứa nhỏ Mạn Mạn này rất nghe lời, làm việc cũng rất nghiêm túc, rất nhiều
thứ đều là vừa dạy liền biết, hơn nữa rất chịu khó. Nói thật bà rất
thích Mạn Mạn.
“Chào bà chủ và mọi người, ngày mai gặp lại.” Chào hỏi xong, Từ Du Mạn cùng Cố Uyên đứng vào dưới cây dù, sau đó đi về
phía chiếc Porsche.
Lên xe Từ Du Mạn mới nói: “Nổi bật rồi, đúng
không? Sao đột nhiên lại đổi xe?” Thật thoải mái, ngồi rất thoải mái.
Nhưng chiếc xe này cô chưa từng nhìn thấy qua.
“Bạn tặng.”
“Sao anh lại nhiều bạn như vậy chứ? Ở đâu ra nhiều thời gian như vậy để kết
bạn chứ?” Theo lý thuyết, luôn phải huấn luyện sao còn có thể đi ra
ngoài đầu tư cái gì chứ....
“Lúc làm nhiệm vụ, đều là dùng thân
phận khác nhau để xuất hiện, người quen biết cũng nhiều hơn.” Có vài
người trở thành kẻ địch, trừ những người đó những người khác liền trở
thành bạn bè.
“Vâng.” Không muốn nói thêm gì nữa, cô yên tĩnh ở một bên nghịch điện thoại di động.
“Hôm nay sao lại đồng ý để cho anh tới đón em vậy?” Trước kia chính là chết cũng không đồng ý mà.
“A, không phải trời mưa sao mà em không muốn bị ướt sũng.” Chợt xe dừng lại. “Sao lại kẹt xe?”
“Không rõ lắm. Em ở trên xe nghỉ ngơi một lát đi, anh đi ra ngoài xem một
chút.” Cố Uyên mở cửa xe, đi về phía trước. Từ Du Mạn một mình ở trên
xe, chán đến chết, đành phải lấy điện thoại di động ra tiếp tục chơi trò chơi. Gần đây cô phát hiện một trò chơi trong điện thoại khá thú vị,
phiên bản biến thái Ninja của trái cây. Từ Du Mạn vừa cắt trái cây, vừa
nhìn đằng trước, vẫn không có chút dấu hiệu di chuyển.
“Tin tin tin tin.”
Nghe thấy có người không ngừng ấn còi, cô mới nhìn sang bên cạnh. Chiếc xe ở bên cạnh xe của cô trước đó đã không thấy đâu nữa, đổi thành một chiếc
Benz. Chạy băng băng lên trước là một người đàn ông ăn mặc rất sành
điệu, tóc vàng, trên lỗ tai có mấy cái bông tai, còn đeo kính râm đang
rất hứng thú nhìn cô không ngừng ấn còi.
Sau khi Từ Du Mạn nhìn
sang, tên sành điệu kia còn bày ra một tư thế mà chính hắn cho là tương
đối đẹp trai, sau đó nói với cô: “Mỹ nữ.” Nhàm chán. Từ Du Mạn không
muốn để ý tới, cúi đầu cắt trái cây.
“Tít tít tít tít.”
Tên kia vẫn không ngừng ấn còi, Từ Du Mạn thật sự không chịu nổi, dùng cái
bịt tai nhét vào mà vẫn nghe thấy. Vốn kẹt xe đã bực mình rồi, lại bị
cái tên kia quấy rầy, không khỏi nổi trận lôi đình:
“Anh làm gì đấy?”
Tên kia cho cô một ánh mắt em cũng đã để ý đến anh mà nói:
“Người đẹp, kẹt xe ở chỗ này nhàm chán, trò chuyện với anh đi.”
Từ Du Mạn liếc hắn một cái: “Trai đẹp, xe này của anh mượn của ai vậy?”
Vừa nghe Từ Du Mạn nói là xe mượn, gã sành điệu mất hứng:
“Người đẹp, lời này của em nói không đúng rồi. Xe này anh tự mua, đẹp chứ?” Dương dương đắc ý nói.
“Tạm được. Chỉ là, anh cảm thấy xe của tôi kém hơn xe của anh sao?” Chiếc xe mới này của Cố Uyên hẳn là cao cấp hơn xe của hắn rồi.
Vẻ mặt tên sành điệu có chút không chịu nổi, bắt đầu nói sang chuyện khác:
“Người đẹp, có thể nói cho anh biết tên của em không? Nếu không cứ gọi em là người đẹp cũng không tốt?”
“Sao lại không tốt? Chẳng lẽ anh cảm thấy tôi không xứng được anh gọi là
người đẹp sao?” Từ Du Mạn bày ra bộ dáng điềm đạm đáng yêu, giống như bị uất ức lớn.
Khiến người đẹp đau lòng không phải là chuyện mà đàn ông muốn nhìn thấy:
“Không phải vậy, anh chỉ là muốn biết tên của em thôi. Anh không phải ý đó.”
“Tôi chính là thích người khác gọi tôi là mỹ nữ.”
“Được, anh gọi em là mỹ nữ. Mỹ nữ, chủ xe này đâu?” Hẳn là một người đàn ông
vừa già vừa xấu rồi. Thoạt nhìn rất thanh thuần, còn không phải là làm
tiểu tam của một người giàu có sao. Có điều, dáng vẻ đẹp như thế, hắn
không ngại vui đùa một chút. Với tư chất của hắn, có tiền lại trẻ tuổi
đẹp trai, chung quy hơn hẳn một tên đàn ông vừa già vừa xấu còn có vợ
rồi. Có đầu óc đều biết hắn là lựa chọn tốt hơn. Nghĩ đến điểm này, tên
sành điệu còn có lòng tin có thể rước Từ Du Mạn lên xe hắn.
“A, anh ấy đi xem phía trước đã xảy ra chuyện gì rồi.” Từ Du Mạn nói.
“Đúng rồi, trai đẹp, anh nói cái xe này là chính anh mua sao? Nhìn dáng vẻ
của anh trẻ tuổi như thế, xe này không đắt chứ?” Bộ dạng Từ Du Mạn thật
đúng là có thể nói là loại con gái yêu tiền.
“Không phải rất đắt. Chút tiền này, anh còn không để vào trong mắt.” Gã sành điệu tự hào
nói. Cái này chính là mệnh của mỗi người, ai bảo hắn có một người cha có tiền chứ?
“Oa, vậy anh nhất định rất có tiền .” Từ Du Mạn hai mắt đều muốn toát ra sao.
“Người đẹp, hai người muốn đi đâu vậy?”
“A, bà xã của anh ấy muốn anh ấy đi đón, chúng tôi mới vừa từ tiệm cà phê
ra ngoài.” Tôi không nói láo… không nói láo. Từ Du Mạn nghĩ vậy ở trong
lòng. Đúng vậy, cô chính là bà xã của anh, cô muốn anh tới đón, chính là bà xã của anh muốn anh tới đón, cũng là đưa cô về nhà. Bọn họ cũng mới
vừa từ tiệm cà phê đi ra ngoài mà. Quả nhiên không sai. Tên kia nghĩ
trong lòng.
“Anh biết một chỗ rất đẹp, anh dẫn em đi nhé.”
“Hiện tại mưa lớn như vậy, tôi muốn về nhà trước, không đi đâu.” Từ Du Mạn uyển chuyển cự tuyệt.
Nhưng ở trong mắt tên sành điệu, Từ Du Mạn đây chính là muốn lạt mềm buộc
chặt, muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào: “Không sao, nếu không thì đi
chơi xong anh tiễn em về nhà, thế nào?”
“Như vậy không tốt đâu.” Từ Du Mạn có chút ngượng ngùng.
“Không có gì không tốt. Nếu không, chờ hắn trở về, em nói với hắn một tiếng
đi.” Thắng lợi trong tầm mắt. Tên kia đã nhìn thấy ánh sáng thắng lợi.
“Ừh, vậy cũng được.”
Từ Du Mạn rốt cuộc ngượng ngùng đồng ý:
“Nhưng người kia của tôi, anh ấy rất lợi hại, đặc biệt hung hãn. Tôi thấy hay
là thôi đi. Ngộ nhỡ chọc giận anh ấy rồi, anh ấy sẽ đánh anh .”
“Không sợ, anh bảo vệ em, anh chính là đời thứ ba của võ quán Teakwondo Hắc Đoàn.”
Từ Du Mạn nghi ngờ nhìn thân thể nhỏ bé của gã sành điệu, trong lòng cười lạnh:
“Có thật không? Vậy tôi yên tâm rồi. Tôi còn sợ anh ấy đánh anh bị thương.
Anh ấy… trong lòng anh ấy có chút cái kia, thích nhất là giày vò người
khác, là một người cuồng ngược đãi.” Từ Du Mạn đáng thương nói.
“Cái gì? Cuồng ngược đãi? Hắn còn hành hạ em?” Ai cũng biết là hành hạ trên
phương diện nào. Dáng vẻ Từ Du Mạn bị áp bức khi dễ làm khơi dậy khí
phách đàn ông của tên sành điệu, hắn nói.
“Vâng.”
“Vốn còn muốn ôn hòa nhã nhặn. Hiện tại đừng trách anh không nể tình hắn. Tên
đàn ông không biết thươnghương tiếc ngọc, nên giáo huấn hắn một chút.”
Hắn tức giận nói.
“Ai muốn giáo huấn tôi vậy?” Cố Uyên đi xem xét lúc này đã trở lại. Thật ra, anh đã sớm trở lại, chỉ là một mực đứng
bên cạnh xem kịch vui, xem Mạn Mạn có thể nói cái gì. Không ngờ, Mạn Mạn của anh lại thừa dịp anh không có ở đây mà nói anh như vậy, cũng không lo anh thật sự làm như vậy sao? Cố Uyên quăng cho Từ Du Mạn một ánh mắt không rõ thâm ý. Từ Du Mạn chợt cảm thấy sau lưng lạnh toát.
Tên nam phụ nhìn thấy nhân vật chính xong liền mất lòng tin kia rồi. Vốn
cho rằng đối phương là một tên đàn ông vừa già vừa xấu. Nhưng sự thật so với hắn nghĩ khác biệt quá nhiều. Hắn cảm thấy không có một chút phần
thắng với người ở trước mắt, duy nhất có một điều:
“Hắn chính là
người cuồng ngược đãi mà em nói?” Xem ra không giống. Chẳng lẽ, đây
chính là loại mặt người dạ thú trong truyền thuyết?
“Ha ha, xin hỏi có cái gì chỉ giáo?”
Từ Du Mạn xen lẫn giữa Cố Uyên và tên kia, nhìn Cố Uyên một chút, lại nhìn tên tóc vàng một chút, vẻ mặt khó xử. Cố Uyên không biết Từ Du Mạn đang có ý nghĩ quỷ quái gì, nhưng tuyệt đối không phải là chủ ý gì tốt.
“Các anh đừng xung đột được không? Đều là em không đúng, em sai rồi. Em… em… em rời khỏi là được.” Dứt lời cô mở cửa xe rời đi.
Cố Uyên bắt được tay cô: “Bảo bối, em biết, anh không thể rời khỏi em.”
“Nhưng anh cũng không thể rời bỏ bà xã của anh.”
Mắt thấy cô sắp khóc, tên kia vội vàng nói: “Anh còn chưa lấy vợ, anh có thể cưới em.”
“Có thật không?” Từ Du Mạn mắt sáng rực lên một chút, nhưng lại tối sầm xuống.
“Em không xứng với anh.”
Vốn sau khi tên kia nói muốn kết hôn với Từ Du Mạn liền hối hận, đây chẳng
qua là hắn nhất thời nhanh miệng. Nhà hắn làm sao có thể để cho hắn cưới vợ bé của người khác chứ? Trong nhà khẳng định đã sớm sắp xếp một người phụ nữ môn đăng hộ đối cho hắn. Nhưng nhìn thấy cái bộ dáng uất ức này
của cô, cảm giác khí phách trong lòng lại bắt đầu bành trướng:
“Ai nói không xứng? Em xinh đẹp dịu dàng như vậy, ai có thể cưới được em chính là phúc khí của người đó.”
“Anh nói thật sao?” Từ Du Mạn có thể làm diễn viên được rồi, mỗi lần diễn
trò đều diễn giống như vậy. Nếu cô là diễn viên, nói không chừng còn có
thể được giải thưởng Oscar đấy.
“Dĩ nhiên, anh chưa bao giờ nói láo.”
“Nhưng tại sao anh ấy chẳng cảm thấy như vậy?”
“Anh đã nói anh cưới em. Cái khác không dám nói, ít nhất anh không phải người cuồng ngược đãi.” Tên tóc vàng vội vàng nói.
“Anh mới vừa biết tôi, đã nói lời như vậy, không cảm thấy quá mức tùy tiện sao?”
“Em không tin chuyện ‘vừa thấy đã yêu’ sao?”
“Tin.”
“Vậy em tin anh không?” Tên này thật đúng là thâm tình khẩn thiết.
Vốn cho rằng Từ Du Mạn sẽ khóc nói tin tưởng, sau đó xuống xe, lên xe của
hắn, rồi nhào vào trong vòng ôm của hắn. Nhưng cô lại làm cho hắn thất
vọng. Lòng của hắn bị hai chữ ngắn gọn của cô làm cho bị thương tan nát.
“Không tin.”
“Tại sao?”
“Ha ha.” Từ Du Mạn chợt níu lấy lỗ tai của Cố Uyên, hung tợn nói:
“Mới vừa rồi sao anh lại đi ra ngoài lâu như vậy? Phía trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải cũng ở phía trước cua gái giống như vị bên cạnh
này hay không?”
“Anh nào dám chứ?” Cố Uyên nói.
“Này…” Tên kia bị một màn trước mắt làm cho kinh sợ. Đây hoàn toàn khác so với
những gì mà Từ Du Mạn nói và hắn nghĩ. Cái bộ dáng này của cô không có
gì khác biệt với kiểu người phụ nữ đanh đá mà hắn ghét nhất.
“Tôi đây nói cho anh biết, ‘vừa thấy đã yêu’ cũng không đáng tin. Lần đầu
tiên gặp mặt anh liền biết rõ tính cách của đối phương rồi sao? Thích
hợp với chính mình hay không?” Từ Du Mạn lại hỏi.
“Mới vừa hỏi anh, anh vẫn chưa trả lời em.”
“Không có gì, chính là phía trước có hai chiếc xe đang gây gổ, đều không tránh đường, liền tạo thành tình huống kẹt xe như vậy.”
“Gây gổ? Con mẹ nó, lúc này mà gây gổ, những người này có đạo đức công cộng
hay không? Không biết sẽ tạo thành hậu quả gì à? Anh cũng thế, đi lên
đằng trước xem rồi cũng không biết xử lý một chút. Chặn đường như vậy,
chúng ta lúc nào mới có thể trở về à? Ngu hết biết.” Từ Du Mạn tức giận
liền mắng ra tiếng. Có điều phần lớn nguyên nhân vẫn là để hù dọa tên
kia. Vừa nhìn chính là một đứa bé, giả bộ kinh nghiệm dày dặn cái gì?
Tên kia rõ ràng bị sự hung hãn của Từ Du Mạn dọa sợ, ngoan ngoãn không
nói gì thêm.
Cố Uyên lấy lòng nhìn cô nói: “Đã xử lý rồi. Không
phải là một chút chuyện nhỏ thôi sao, sao có thể để cho bọn họ cản đường chắn lối của anh chứ?”
Dứt lời, dòng xe trước mặt đã chuyển
động. Phía trước vừa được khơi thông, tên kia liền rút lui lái đi, giống như không dám nhìn cô một lần nữa. Từ Du Mạn nhìn tên kia chạy trối
chết, không tim không phổi bật cười. Cố Uyên gõ vào đầu cô, không vui
nói:
“Em, cái cô nhóc hư hỏng này.”
“Em đây là tốt bụng, dạy hắn một ít chuyện về sau nhất định phải hiểu.”
“Em xem lại xem mình bao nhiêu tuổi, nhóc con nghịch ngợm.”
“Em không lớn nhưng em đã kết hôn rồi. Huống chi anh biết rõ ràng em còn
nhỏ, anh vẫn còn nhất định muốn kết hôn với em, đây là đạo lý gì chứ?”
Từ Du Mạn hỏi ngược lại.
“. . . . . .” Con đường khai thông rất nhanh liền về đến nhà.
“Ông nội, cha, mẹ.” Về đến nhà, đầu tiên là chào hỏi trưởng bối.
“Ừ, về rồi à. Hôm nay có chuyện gì vui không?” Tôn Tôn kéo Từ Du Mạn để cô ngồi ở bên cạnh bà.
“Dạ, có.” Vì vậy hai người mẹ chồng nàng dâu liền bắt đầu tán gẫu.
Buổi tối, Cố Uyên từ cừu non hóa thân thành sói xám lớn, từng bước từng bước dồn ép cô, bức cô đến góc tường:
“Anh muốn làm gì?”
“Em cứ nói đi?” Cố Uyên ép sát Từ Du Mạn, giam cầm cô giữa anh cùng vách tường.
“Anh cuồng ngược đãi? Hả?”
Sau lưng là vách tường lạnh lẽo, phía trước là lồng ngực cực nóng, cô cảm
giác chính mình giống như đang chịu đựng sự hành hạ của hai tầng lửa và
băng. Lại thêm khí tức bức người của anh, cô sắp không chịu nổi rồi:
“Hắc hắc, cái đó, ông xã à, em đây không phải đùa giỡn thôi sao, anh nhất thiết đừng làm thật đó.”
“Nói giỡn? Anh thế nào nghe được một chút cũng không giống như nói giỡn
nhỉ.” Cố Uyên nở nụ cười khiến người ta đoán không ra, khẽ cắn vành tai
của cô. Răng nanh nhẹ nhàng lướt qua vành tai trơn bóng của cô khiến cô
từng đợt khẽ run.
“Thầy Cố…” Từ Du Mạn van xin, nghĩ mình có thể
gợi lên sự đồng tình của anh, cho dù là một chút xíu cũng tốt. Nhưng sự
thật cô nghĩ sai rồi, sau khi cô lộ ra vẻ mặt như thế, chẳng những không khơi dậy sự đồng tình của anh, ngược lại càng thêm kích thích dây thần
kinh nào đó của anh.
“Cục cưng, em có muốn biết người cuồng ngược đãi bình thường đều làm như thế nào hay không?”
Cố Uyên nói nhỏ, tay lại bắt đầu hoạt động, vén lên vạt áo của cô. Thời
tiết nóng bức, cô mặc loại quần áo bằng vải chiffon, rất rộng rãi, trực
tiếp kéo xuống cũng không phí chút hơi sức nào.
“Em không muốn biết.” Từ Du Mạn vội vàng phủ nhận.
“Vậy sao? Anh thấy chưa chắc. Bộ dáng của Mạn Mạn giống như thật tò mò.” Dứt lời Cố Uyên cúi người xuống, ôm ngang cô lên.
“Anh làm gì đấy?” Từ Du Mạn hoảng sợ nói.
“Em cứ nói đi? Mạn Mạn, chúng ta đã kết hôn lâu như vậy, đừng bảo là em không biết.” Ôm cô lên giường, Cố Uyên đè lên người cô.
“Thầy Cố, hôm nay thời tiết nóng nực, vẫn là không cần làm.”
“Nóng sao? Anh rõ ràng đã mở điều hòa. Mạn Mạn, tối nay đừng nghĩ trốn.”
Không muốn để cho cô nói nữa cô vừa nói, luôn làm cho người ta cảm giác
không nhịn được phát điên.
Để ngừa ngộ nhỡ, vẫn là chặn cái miệng của cô lại, không để cho cô nói chuyện là được. Cuối cùng Cố Uyên vẫn
không nỡ thật sự giống như một người cuồng ngược đãi mà đối với cô. Bất
quá chính là muốn thêm mấy lần mà thôi.