Giáo Sư Khó Chịu, Chớ Lộn Xộn

Chương 59: Thua Một Nụ Hôn !

“Xạo, ai tin anh. Anh chính là muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi của em thôi.” Từ Du Mạn nhìn thấu mưu kế của Cố Uyên, danh chính ngôn thuận mà cự tuyệt anh. Cũng không nghĩ lại xem mới vừa rồi là ai chiếm tiện nghi tới mức hăng sa. Bây giờ nói lời này, chậc chậc, da mặt thật là dày.

“Mới vừa nãy là ai chiếm tiện nghi của ai?” Nếu bị nhìn thấu rồi, Cố Uyên cũng không giải thích, ngược lại nói.

“Ai… ai chiếm tiện nghi của anh chứ ?”

“Em chứ ai. Như thế nào? Có hài lòng với chỗ em sờ được không?”

Nếu không phải hiện tại anh không cử động được, anh nhất định sẽ đè Từ Du Mạn lên giường, hung hăng hôn cô, hung hăng sờ mó, hung hăng cái gì kia đó!

“Anh cho rằng em nguyện ý sao ?”

“Anh lại không có kẹo, em cũng không có kẹo, vậy thì có cách gì chứ?” Thật nghĩ không thông, một người đàn ông sợ đắng đến như vậy, cô cũng không… Cô cũng sợ đắng. Chỉ là do cô đã tìm ra một phương pháp, lúc uống thuốc thì thuốc không được đụng phải đầu lưỡi của mình nên sẽ không thấy vị đắng. Cô rất sợ đắng, nếu như quá đắng, nói không chừng cô sẽ ói ra.

“Ai nói em không có, trên người em nhất định là có kẹo, em giấu đi không cho anh ăn.” Từ Du Mạn đã có thể hiểu rõ, Cố Uyên đâu phải giống như đứa trẻ muốn ăn kẹo, anh rõ ràng chính là đứa trẻ muốn ăn kẹo.

“Em lấy đâu ra kẹo?” Trên người của chính mình có kẹo hay không, cô chẳng lẽ không biết?

“Có, anh có thể khẳng định.” Cố Uyên lời thề son sắt nói.

“Không có.”

“Nếu như có thì làm thế nào?”

“Nếu có, em liền. . . . . .” Từ Du Mạn muốn nói lại không biết phải nói gì.

“Anh nói làm thế nào thì em làm thế ấy!”

“Vậy nếu như có, em phải hôn anh mười cái.”

“Không thể nào.” Từ Du Mạn lập tức cự tuyệt.

“Chính em nói anh bảo làm thế nào thì em làm thế ấy mà? Vậy anh bảo hôn em mười cái em lại không làm, vốn anh còn muốn nói em hôn một trăm cái, sợ hù dọa em nên anh mới nói mười cái đó.”

“Nhiều nhất là một cái.”

“Được.” Cố Uyên lập tức đồng ý, chỉ sợ Từ Du Mạn phản ứng kịp lại đổi ý.

“Nhưng anh nói hôn bao lâu thì em phải hôn bấy lâu.”

“Anh….” Cũng quá vô lại nha? Còn không biết xấu hổ mà đi làm thầy giáo người ta.

Anh thế nào?” Cố Uyên nhíu mày.

Từ Du Mạn hít sâu vài cái cho bình tĩnh “Được rồi, nếu trên người em không có kẹo, anh thua thì sao?”

“Vậy thì phạt anh hôn em một cái. Yên tâm, em không nói ngừng, anh tuyệt đối sẽ không ngừng.” Cố Uyên buồn cười, kết quả làm động tới vết thương trên mặt.

“Hừ, nếu trên người em không có, anh liền… liền…” Từ Du Mạn thật không biết bắt Cố Uyên làm gì. Chỉ là lời đề nghị của anh tuyệt đối không thể nào. “Phải giúp em quét dọn phòng một tháng, thế nào?”

“Được, không thành vấn đề.” Cố Uyên cũng rất kiên quyết sảng khoái đồng ý. Mạn Mạn như vậy không phải là đang cho anh cơ hội vào phòng cô sao? Mặc dù không như vậy, anh vẫn có thể đi vào, nhưng ít nhất phương thức này tương đối quang minh chính đại hơn.

Nghe Cố Uyên sảng khoái đồng ý như vậy, Từ Du Mạn nghi ngờ nhìn anh chằm chằm, muốn từ trên nét mặt của anh nhìn ra được chút gì đó. Nhưng cô không có chút thu hoạch nào.

“Nhìn anh làm gì? Bây giờ mới phát hiện anh rất đẹp trai sao?” Cố Uyên ngước khuôn mặt sưng vù như mặt heo lên, nói.

“Phốc…” Bình thường nói như vậy cũng được, không kém quá nhiều. Nhưng Cố Uyên hiện tại đang chỉ vào cái mặt sưng như đầu heo mà nói như vậy, hình như có chút khôi hài.

“Ừ, em hiện tại mới phát hiện hóa ra anh tự luyến như vậy.”

“Đó là bởi vì anh có tư cách tự luyến.”

“Anh nói trên người em có kẹo, được rồi, trên người em chỗ nào có kẹo hả ?”

“Trong túi áo của em đó, không tin tự em sờ thử xem.” Từ Du Mạn cho tay vào trong túi áo trên, sau đó vẻ mặt rất kinh ngạc. Trong túi áo của cô tại sao thật sự lại có kẹo? Từ Du Mạn lấy ra, là một viên kẹo sữa ‘Đại Bạch Thỏ’.Nếu không phải hiện tại Cố Uyên không thể cử động, cô hoàn toàn sẽ hoài nghi là anh cố ý bỏ vào trên người cô. Từ Du Mạn từ trước đến nay không có thói quen nhét tay vào túi, thế cho nên trên người cô có kẹo chính cô cũng không biết.

Cố Uyên cũng là gặp may thôi. Kẹo là do sáng sớm hôm qua anh đã bỏ vào trong túi áo trên của Mạn Mạn, chính anh cũng không khẳng định được Mạn Mạn rốt cuộc có ăn kẹo hay chưa. Chỉ là hai kết quả đối với anh cũng không khác nhau.

“Có phải anh bỏ vào túi em hay không?” Nếu không, anh làm sao biết trên người cô có kẹo?

“Ừ…”

“Lúc nào thế?”

“Sáng sớm hôm qua.”

“Làm sao anh biết em chưa ăn? Em thậm chí không biết trên người anh có kẹo?”

“Không biết được, tùy tiện nói thôi. Ai biết em rốt cuộc đã ăn hay chưa?”

“. . . . . .”

“Có chơi có chịu, biết phải làm gì rồi chứ?”

Anh chính là đang chờ đấy. Mới vừa rồi bị Mạn Mạn trêu chọc làm dấy lên ngọn lửa, vẫn phải cần Mạn Mạn tới dập tắt.

Từ Du Mạn là một đứa bé ngoan, cô biết cái gì gọi là có chơi có chịu, cho nên ngoan ngoãn dâng lên đôi môi thơm của mình. Cố Uyên khẽ ngẩng đầu, nghênh đón trực diện đôi môi đỏ mọng mà kiều diễm ướt át của cô.

Anh bắt đầu dùng răng nhẹ nhàng gặm cắn môi dưới của cô, rồi sau đó lè lưỡi tỉ mỉ miêu tả cánh môi của cô. Anh giống như là một vị hoạ sĩ nghiêm khắc, không cho phép tác phẩm của mình có chút tì vết nào. Anh miêu tả nghiêm túc như vậy, tinh tế tỉ mỉ như vậy chọc cho cô một đợt run rẩy. Cố Uyên cực kỳ hài lòng với phản ứng của Từ Du Mạn, nhanh chóng đưa lưỡi dò vào trong miệng của cô, tìm được cái lưỡi thơm của cô mà chơi đùa. Bá đạo mà không mất đi sự dịu dàng. Từ Du Mạn cảm thấy một cỗ dòng điện chạy qua người của cô, khiến cho tế bào toàn thân đều sống động hẳn lên.

Từ Du Mạn dần dần bị lạc vào trong nụ hôn mà Cố Uyên đã mưu tính trước, dường như Cố Uyên chính là tấm phao mà cô phải bắt được khi đang bị chìm xuống, đó là hy vọng duy nhất của cô. Từ Du Mạn nhiệt liệt đáp lại Cố Uyên, giống như trở lại đêm đó. Trong miệng của anh còn lưu lại vị đắng, tuy nhiên không làm cho cô chán ghét, ngược lại cảm thấy rất đặc sắc.

Giống như đã qua rất lâu, anh mới thả cô ra. Từ Du Mạn há miệng thở hổn hển, Cố Uyên lại ghen tị lên án: “Mạn Mạn, kỹ thuật hôn của em sao lại tốt như vậy? Cùng ai luyện tập được hả?”

Nghĩ đến, trong lòng anh liền thấy bực mình. Anh làm sao lại không biết Mạn Mạn cùng ai luyện tập được? Chính là tên khốn đã bỏ rơi Mạn Mạn chứ còn ai.

Từ Du Mạn mắt khẽ chớp mấy cái, có chút trốn tránh câu hỏi của anh “Em đói bụng rồi.”