“Lần này không phải là em bị ngắt lời, mà là thầy bị ngắt lời đó.”
Từ Du Mạn nhấn mạnh hai chữ ‘em’ và ‘thầy’. Không ngờ, lời nói của Từ Du Mạn làm cho Cố Uyên mất hứng.
“Tôi đang nói chuyện với em, dĩ nhiên là ngắt lời em rồi.”
Ngồi chơi tới sau khi ăn cơm trưa xong, Từ Du Mạn liền định về nhà. Ngây
ngốc ở đó cũng không có gì thú vị, còn không bằng về nhà hoàn thành mấy
bản thảo còn đang chất đống kia. Cố Uyên muốn đưa Từ Du Mạn về nhà, Từ
Du Mạn lấy cớ mà không đồng ý. Từ Du Mạn mở cửa xe, lại bị Cố Uyên đóng
lại:
“Không cho em lên thì cứ việc nói thẳng, cần gì phải như vậy.”
Từ Du Mạn rất tức giận nhưng Cố Uyên nghe lời nói của cô lại phì cười. Nói thật, Cố Uyên cười lên, thật đúng là ngàn vạn phong tình.
“Làm sao có thể không cho em lên? Ngồi ghế trước.”
Cố Uyên rất lịch sự giúp Từ Du Mạn mở ra cửa xe bên tay lái phụ, sau đó
khom lưng, mời cô lên xe.Cố Uyên đi vòng qua đầu xe, ngồi vào vị trí tài xế. Hiện tại chỉ có hai người bọn họ. . . . . . “Mạn Mạn.” Cuối cùng,
mục đích của Cố Uyên vẫn không đạt được. Ông trời thật không tốt. Lúc Cố Uyên chuẩn bị nói ra, quay đầu sang, lại nhìn thấy Từ Du Mạn sớm đã ngủ thiếp đi. Cố Uyên bất đắc dĩ cười, mấy ngày nay tiểu nha đầu này nhất
định mệt chết rồi. Lái xe vào chung cư của Từ Du Mạn, xe dừng lại, Cố
Uyên cũng không vội đánh thức Từ Du Mạn. Con người, lúc ngủ cũng đều thể hiện một vẻ đẹp không giống lúc ban ngày. Từ Du Mạn lúc ngủ rất giống
một đứa con nít, đơn thuần, yên tĩnh. Hai mắt nhắm chặt hơi rung động,
xem ra cô ngủ cũng không yên ổn. Cố Uyên nhìn thấy chân mày của cô càng
lúc càng nhíu chặt, còn có khóe mắt chảy xuống giọt nước mắt, trong lòng căng thẳng. Có một tảng đá đè trong lòng anh, làm cho anh không thở
nổi. Cố Uyên thật sâu hối tiếc, tự trách mình.
Lúc trước anh rời
khỏi cô, hiện tại còn có tư cách gì nói chuyện lúc trước của anh. Anh có tư cách gì. Khó trách, Mạn Mạn đã biết anh là ai, nhưng vẫn không nhận
thức anh, thậm chí thái độ đối với anh càng kém hơn, đây không phải đại
biểu Mạn Mạn đang tức giận, đang phẫn nộ, đang kháng nghị sao. Ai da,
anh nên làm gì mới phải, nên làm gì đây? Cố Uyên nhẹ nhàng vuốt ve gò má của Từ Du Mạn, sau đó, giống như ma xui quỷ khiến hôn lên đôi mắt của
cô. Môi dính vào nước mắt của cô, anh vươn lưỡi ra, sau đó, trong miệng
có vị mặn, trong lòng lại trở nên khổ sở.
Anh biết rõ 12 năm này
Mạn Mạn có cuộc sống như thế nào? Lúc anh ở Anh vẫn luôn chú ý đến tin
tức của cô. Anh biết, sau khi anh rời đi, cha anh cho cô một tấm chi
phiếu 200 ngàn tệ, còn tìm cha mẹ nuôi cho cô. Đây là điều kiện để anh
đồng ý ra nước ngoài. Sau đó, mẹ nuôi của cô ngã bệnh, cô lấy ra toàn bộ tiền ở trong thẻ ngân hàng để chữa bệnh cho mẹ nuôi, nhưng vẫn không
chữa khỏi. Tiền dùng hết rồi, mẹ nuôi mất rồi. Cha nuôi ghét bỏ cô, vứt
bỏ cô. Khi đó, cô mới 10 tuổi. Sau đó gặp được mẹ Vương, mẹ Vương không
có con, đối xử với cô giống như con gái ruột. Cô làm công ở rất nhiều
chỗ, trường học lái xe, tiệm ăn ‘Tùy ý’, còn có rất nhiều nơi khác. Sau
khi cô có một chút tiền thì tự mình thuê một căn phòng nhỏ, mua một cái
máy vi tính, bắt đầu viết tiểu thuyết trên mạng internet. Sau đó cuộc
sống của cô mới dần khá hơn.
Sách của cô anh đều xem qua toàn bộ, văn phong rất tinh tế, bên trong luôn để lộ ra chút ưu thương nhàn
nhạt. Anh biết cô mỗi ngày làm chuyện gì, đau lòng hay là vui vẻ, anh
cũng biết cô có bạn tốt, yêu đương, hay thất tình. Nhưng mà anh chỉ có
thể nhìn, lại không thể chia sẻ với cô. Không biết lúc đầu anh là bởi vì đồng cảm, hay là cái gì, nhưng hiện tại anh biết, trong lòng anh có cô, xua đi không được. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ cha giao cho anh, anh
liền vội vã trở về nước. Anh biết, muốn tiếp cận cô cũng không dễ dàng,
cho nên anh lựa chọn đến trường học của cô làm thầy giáo của cô. Tối
thiểu, mổi ngày anh đều có thể nhìn thấy cô. Sau đó, anh bất mãn môi
ngày chỉ nhìn thấy cô, nên bắt đầu từ từ tiếp cận cô, muốn xông vào cuộc sống của cô.
Lúc đầu gặp cô ở Trầm Luân, mặc dù biết cô thường
đến Trầm Luân, nhưng tận mắt nhìn thấy thì anh lại có cảm giác hoàn toàn khác. Cho nên anh tức giận. Ngộ nhỡ cô uống say, ngộ nhỡ cô gặp phải
người xấu, ngộ nhỡ… Bao nhiêu cái ngộ nhỡ, anh không dám nghĩ tới. Nên
anh đối với cô lạnh lùng, hờ hững. Sau khi về nhà Trầm Phong, anh mới
bắt đầu ảo não. Anh như vậy, không phải đánh mất một khởi đầu tốt rồi
sao? Ngày hôm sau, cô đi trễ. Thật ra thì cũng không có muộn. Anh phạt
cô đứng, không ngờ lại phạt tới một đóa hoa đào. Nhưng anh biết, cô
không hề thích Dương Kiệt, mặc dù Dương Kiệt là con trai độc nhất của
Phó Thị Trưởng, gia thế hiển hách, và cũng là trưởng ban Thể Dục hội học sinh. Nhưng mà anh không để cậu ta vào trong mắt, bởi vì anh hiểu Mạn
Mạn của ah không thích cậu ta. Nếu như cô thích, bọn họ đã sớm ở cùng
một chỗ. Nhưng anh cũng biết, Mạn Mạn vẫn còn không quên được người đàn
ông kia, người đã bỏ rơi Mạn Mạn.
Sau đó gặp nhau ở quảng trường
Kim Phủ, anh cho rằng cô là đi xem mắt, trong lòng rất tức giận. Cô
chẳng lẽ cứ như vậy muốn gả mình ra ngoài sao? Cô tốt đẹp như vậy, muốn
gả cũng chỉ có thể gả cho anh. Sau lại nghe cô nói đi với bạn, anh mới
nghĩ đến, Mạn Mạn làm sao có thể chạy đi xem mắt đây. Sau đó, bạn thân
của Mạn Mạn là Thẩm Mặc Dư cùng A Việt vừa ý nhau, Mạn Mạn dẫn bọn họ
đến chỗ mẹ Vương. Ngày đó, anh đùa với cô, quả nhiên, phản ứng của cô
thật đáng yêu. Anh không muốn thừa nhận, lúc Mạn Mạn gắp miếng cá kia
cho anh, anh tự nhiên rất không có tiền đồ mà nổi lên phản ứng, giống
như lần đó Mạn Mạn ở trong phòng làm việc của anh sử dụng cái ly uống
nước của anh vậy. Mạn Mạn từ nhỏ gần như sống một mình, rất nhiều năng
lực cũng rất mạnh, bao gồm cả việc xử lý chuyện ‘mảnh thủy tinh’ của
Dương Nguyệt Ý. Sau khi ăn cá xong, gặp phải sự trả thù của đám người ăn trộm. Đám ăn trộm kia trộm ví tiền của anh, bên trong không có nhiều
tiền nhưng lại có anh chụp chung của anh và Mạn Mạn trước kia. Cho nên
dù biết rất rõ ràng đó là cạm bẫy, anh vẫn đuổi theo. Thân thủ của Mạn
Mạn rất lợi hại, bởi vì cô cũng đã từng làm công ở võ quán Taekwondo.
Sau khi xử lý bọn ăn trộm, Mạn Mạn cư nhiên đối xử lạnh lùng với anh,
anh không rõ nguyên nhân, cô còn không cho anh đi vào chung cư của cô.
Tối về, anh cả đêm không ngủ được, mất ngủ.