Chân Ngọc nghe thấy
nha hoàn bên cạnh Điền Loan Loan tên Thiên Hương, nhất thời trong lòng
lại ngứa ngáy, ngoắc tay gọi Thiên Hương đến gần, nhìn nói: "Cũng không
tệ." Bởi vậy cúi đầu nói với Điền Loan Loan: "Điền di nương, chỗ ta có
một vị tên Hồng Tụ, nếu mà thêm Thiên Hương nữa, sẽ thật sự là Hồng Tụ
Thiên Hương* rồi. . . . . "
*Thư sinh cổ đại khi đọc sách có mỹ nhân bên cạnh mài mực rót trà
Điền Loan Loan nghe lời này, lại nghĩ là Chân Ngọc có ý muốn Thiên Hương,
không khỏi khẩn trương, cắt đứt lời Chân Ngọc: "Phu nhân, Thiên Hương từ nhỏ đã ở bên cạnh nô gia, nô gia thực không xa nàng được, kính xin phu
nhân. . . . . ."
"Được rồi được rồi, chỉ là đùa một chút thôi,
cần gì phải gấp gáp vậy?" Chân Ngọc cười nói: "Nha đầu này tuy tốt, dù
sao cũng là xuất thân từ ca quán, thấy được nhiều thứ rồi, thật ra thì
cũng không thích hợp đến phòng ta hầu hạ." Ngôn tại ý ngoại, chính là
kiểu người như Điền Loan Loan và Thiên Hương, chỉ có Vương Chính Khanh
tiêu thụ được, Chân Ngọc nàng thực sự ăn không tiêu.
Vương Chính Khanh vừa nghe, sắc mặt hơi thay đổi, có chút phiền não, cuối cùng cũng không nổi giận, chỉ cúi đầu uống trà.
Chân Ngọc nói Điền Loan Loan mấy câu, lại dày vò nàng ta một phen, tự giác
thay nguyên chủ xả giận, lại có chút ý cười, nhất thời nói: "Điền di
nương, không bóp nữa, cầm tiêu tới thổi một khúc đi. Mang muội vào cửa,
chính là chờ đến tối nghe muội thổi tiêu !" Nàng nói xong, ý vị khó hiểu lườm Vương Chính Khanh một cái.
Lúc trước Vương Chính Khanh quả
thực có chút tâm tư, lúc này nghe Chân Ngọc nói vậy, gương mặt tuấn tú
không hiểu sao đỏ lên, ho nhẹ một tiếng nói: "Đã trễ thế này, để lần sau thổi đi!"
Chân Ngọc lại kiên trì nói: "Tối nay ánh trăng không
tệ, trong sân bày mấy đĩa hạt dưa và trái cây, nghe di nương thổi một
khúc, là nhã hứng đấy. Tam gia đây là đang đau lòng cho di nương, nhưng
không biết di nương một lòng muốn thổi một khúc cho Tam gia nghe! Điền
di nương, muội nói xem có đúng không?"
Điền Loan Loan đang lo
Chân Ngọc, không tiện thể hiện tình ý với Vương Chính Khanh, lúc này vừa nghe thấy lời, tự nhiên nói: "Tam gia và Tam phu nhân nể mặt, đương
nhiên phải thổi một khúc rồi."
Nghe được thê thiếp một người muốn nghe tiếng tiêu, một người muốn thổi tiêu, Vương Chính Khanh cũng không phản đối nữa.
Nhất thời bọn nha đầu an bài thỏa đáng, mọi người liền chuyển vào trong viện.
Điền Loan Loan cầm tiêu, mượn tiêu đưa tình, cũng là vừa thổi vừa quan sát
Vương Chính khanh, môi đỏ đặt trên cây tiêu, tay ngọc nhẹ nhàng, bản
thân mị hoặc không thôi.
Sau một khúc, Vương Chính Khanh nhẹ vỗ tay nói: "Hẳn là tiến bộ hơn lần trước, tình cảm mơ hồ thấp thoáng, rất cảm động."
Chân Ngọc cũng thừa nhận Điền Loan Loan thổi rất hay, nhất thời nổi hứng,
phân phó Lập Hạ nói: "Đi, nói với Hồ ma ma, mang cây tiêu có được từ
ngày trước, đưa tới bên này."
Điền Loan Loan vừa nghe, đây là tiết tấu muốn ban thưởng nàng sao! Chỉ là, ai mà thèm cây tiêu gì đó, để Tam gia ở lại là được.
Vương Chính Khanh mừng thầm, thê thiếp hòa thuận, hậu trạch an bình, đây mới là chuyện tốt.
Rất nhanh, Lập Hạ đã lấy cây tiêu tới đây, đưa cho Chân Ngọc.
Chân Ngọc nhận lấy, mở hộp lấy cây tiêu ra: "Cây tiêu này, được một danh sư
khắc ra, lưu lạc dân gian, lần trước tình cờ thấy, chỉ tốn một chút bạc
liền mua được, quả thực chiếm được không ít lợi."
Điền Loan Loan
vốn là nghĩ một cây tiêu cũng không hiếm lạ gì, vừa thấy Chân Ngọc lấy
cây Tiêu ra, lại nghe tới lai lịch, lúc này mới trở nên trịnh trọng, a, là cây tiêu mà Quản đại gia khắc đây mà! Lúc trước vẫn luôn tìm kiếm,
lại không tìm thấy. Lúc trước có một công tử nhà quyền quý tặng một cây, cũng là đồ mô phỏng, nào bì được với đồ thật chứ? Không ngờ Tam phu
nhân may mắn, lại có được một cây. Nhưng hôm nay cây tiêu này, có lẽ sẽ
rơi vào tay ta rồi. Vì cây tiêu này, tối nay sẽ nể mặt Tam phu nhân,
không giành Tam gia với nàng nữa.
Điền Loan Loan nhìn chằm chằm
cây tiêu kia, chỉ chờ Chân Ngọc mở miệng thưởng cho nàng, sắp đi lên
trước tạ ơn, không ngờ Chân Ngọc lại cười một tiếng, đưa cái hộp cho Lập Hạ, mình cầm tiêu đứng ở giữa sân, cười nói với Vương Chính Khanh: "Tam lang chắc là chưa từng nghe ta thổi tiêu bao giờ nhỉ?"
"Ngọc nương còn biết thổi tiêu?" Vương Chính Khanh cực kỳ ngạc nhiên, "Ngày trước vì sao không thấy nàng thổi bao giờ?"
"Ngày trước nếu là ta thổi, Tam gia sẽ nghe sao?" Chân Ngọc cười tủm tỉm nói: "Phải là tướng mạo như Điền di nương đây thổi, Tam gia mới muốn nghe."
Vương Chính Khanh bị nghẹn một lúc, trong bụng bất đắc dĩ, Ngọc nương à, dấm này của nàng, còn muốn ăn đến khi nào đây?
Chân Ngọc nói xong, trong lòng có ưu thương nhàn nhạt, nghĩ tới nguyên chủ. Nguyên chủ lúc trước chính là bị Vương Chính Khanh chán ghét như vậy,
như vậy mới bị Điền Loan Loan khi dễ, mới có thể tức chết? Nguyên chủ
thật đáng thương mà!
Thấy Chân Ngọc muốn thổi tiêu, Điền Loan
Loan không khỏi trợn to mắt, thật nực cười, ta ở Trích Nguyệt Lâu học
mười mấy năm, lại thêm có thiên phú, mới thổi được một khúc như vậy.
Ngươi cũng muốn thổi một khúc? Thổi đi thổi đi, thổi nát mới hay.
Chân Ngọc tay cầm tiêu, nhớ lại năm đó, ngàn vạn loại cảm xúc đột nhiên xông vào tim, mắt khép hờ, bắt đầu thổi.
Tiếng tiêu du dương dưới ánh trăng, nước chảy núi cao, chuyện cũ như cát bụi, tưởng niệm chủ cũ, công danh không thành bản thân đã chết, lại quay đầu trăm năm, mở mắt nơi khuê phòng nữ nhi tan vỡ mộng anh hào. . . . . .
Vương Chính Khanh càng nghe càng ngạc nhiên, khúc nhạc này không tư tình nhi
nữ như Điền Loan Loan thổi, âm thanh mềm mại lượn quanh tai, mà là lòng
mang chí lớn, khúc nhạc cả đời không được thư nhàn.
Một khúc của
Chân Ngọc kết thúc, Vương Chính Khanh cũng không vỗ tay, chỉ nói: "Khúc
này học được từ đâu? Quá mức bi tráng, cũng không tốt."
Chân Ngọc cười một tiếng, cũng không đáp hắn, ngược lại nói: "Lâu rồi không thổi, cũng là lạ lẫm, không so được với lúc trước rồi." Nói xong đưa tiêu cho Lập Hạ, để nàng cất đi.
Điền Loan Loan lúc này lại không nói,
tuy nói phong cách thổi tiêu của Chân Ngọc không giống nàng, rốt cuộc
cũng có bản lĩnh, chỉ có tốt hơn nàng, tuyệt không kém nàng. Chân thị
này, thật không hổ là tài nữ. Không trách được năm đó Tam gia từ bỏ ái
mộ của rất nhiều quý nữ Kinh Thành, nhất định đến Giang Nam đón nàng làm vợ.
Lập Hạ cũng là ngây người ở một bên, Tam phu nhân tuy là
tinh thông cầm kỳ thư họa, nhưng lúc học nhạc khí, cũng là chê Tiêu bất
nhã, học một nửa liền bỏ, chuyển sang học đánh đàn tranh. Sao lúc này
bỗng nhiên có thể thổi một khúc tiêu dễ nghe như vậy? Thôi, không nghĩ
ngợi thêm nữa, dù sao Tam phu nhân có thể áp Điền di nương xuống, khiến
cho Tam gia chú ý, chính là chuyện tốt.
Nhìn trời cũng không sớm
nữa, Chân Ngọc rốt cuộc đứng lên chuẩn bị đi, Vương Chính Khanh cũng
đứng lên theo, lại là một bộ dạng muốn đi cùng Chân Ngọc.
Điền Loan Loan không khỏi khẩn trương, bách chiết ngàn chuyển (ta không biết là chi, thôi để nguyên Hán Việt) hô: "Tam gia ~"
Vương Chính Khanh liếc nàng một cái nói: "Trời cũng không còn sớm, sớm nghỉ
ngơi đi, rỗi rãnh sẽ tới thăm nàng." Dứt lời chắp tay ra sau, đi ra cửa
trước.
Chân Ngọc quay đầu nhìn Điền Loan Loan một chút, dùng ngón tay chỉ búi tóc nàng nói: "Nghiêng rồi!" Nói xong cũng chắp tay đi.
Điền Loan Loan ngây người trong chốc lát, đột nhiên ngồi xổm dưới đất, hận không thể đập sàn khóc lớn.
Vẫn là Thiên Hương nhanh nhẹn, nhanh chóng đỡ dậy nàng, khuyên nhủ: "Còn
phải tiễn Tam gia và Tam phu nhân, không thể sai sót được."
Điền
Loan Loan cắn răng nghiến lợi, cuối cùng cũng đứng lên, dựa trên tay của Thiên Hương, đi ra ngoài tiễn Vương Chính Khanh và Chân Ngọc.
Đưa mắt nhìn Vương Chính Khanh cùng Chân Ngọc đi xa, Điền Loan Loan vừa
quay người, liền gạt ly trà mà Chân Ngọc vừa uống, hung hăng nói: "Tiện
phụ này, giày vò ta như vậy, tương lai sẽ để nàng ta chịu đau khổ."
Thiên Hương thấy tiểu nha đầu không ở trước mặt nữa, trong phòng chỉ có hai
người bọn họ, vẫn sợ Điền Loan Loan mắng lớn tiếng bị người khác nghe
thấy, chỉ có thể bịt miệng nàng, nhỏ giọng nói: "Di nương nhỏ giọng một
chút, hiện vẫn chưa được Tam gia yêu thích, chưa phải thời điểm lớn
tiếng."
Điền Loan Loan nổi giận một lát, lúc này mới cảm thấy tốt lên một chút, hỏi Thiên Hương: "Trong thời gian ngồi trong phòng, Tam
gia có từng nhìn ta?"
Thiên Hương cũng biết Điền Loan Loan bận
rộn hầu hạ Chân Ngọc, cũng là không rảnh rỗi liếc mắt đưa tình với Vương Chính Khanh, nhưng nàng cũng để tâm, lần lượt bưng trà, tự nhiên cẩn
thận quan sát một chút, lúc này nghe thấy Điền Loan Loan hỏi, đáp: "Ánh
mắt Tam gia dừng trên người Di nương một hồi lâu! Nếu không phải do Tam
phu nhân, Tam gia nhất định sẽ ở lại."
Lúc này sắc mặt Điền Loan
Loan mới tốt hơn một chút, nàng là chủ bài của Trích Nguyệt Lâu, không
biết bao nhiêu công tử quyền quý muốn nạp nàng vào phủ làm thiếp, cũng
bị nàng cự tuyệt, không tin Vương Chính Khanh sẽ không coi trọng nàng.
Thiên Hương vừa nói chuyện, lại thì thầm: "Nô tỳ đã hỏi thăm một chút, Chương công tử không ở trong phủ, hình như là bị Tam gia phái tới trang làm
việc. Nghe nói sau mùa thu sẽ trở về."
Điền Loan Loan cũng không
biết chuyện Chương Phi Bạch là bởi vì giúp nàng, bị Vương Chính Khanh
đuổi đến trang, lúc này nghe được Chương Phi không có trong phủ, suy
nghĩ một lát, cũng cho là hiện nay không nên quá mức phách lối, đợi
Chương Phi Bạch về phủ, tìm hắn cùng tính kế, nhờ hắn giúp thêm một lần
nữa, không chừng sẽ có được tâm Vương Chính Khanh, chọc tức Chân Ngọc!
Ở một nơi khác, Vương Chính Khanh đầy bụng nghi ngờ, cũng không vội trở về thư phòng, chỉ
theo Chân Ngọc đến phòng nàng, hai người ngồi xuống nói chuyện.
Chân Ngọc thấy Vương Chính Khanh muốn nói lại thôi, liền hỏi: "Tam lang có gì muốn hỏi?"
Vương Chính Khanh thở dài nói: "Ngọc nương, nàng rốt cuộc còn có bao nhiêu tài nghệ mà ta không biết?"
Chân Ngọc nhìn thẳng vào mắt Vương Chính Khanh, nghiêm mặt nói: "Tam lang,
nếu ta là nam tử, tuyệt không thua kém chàng, chàng tin hay không?"
"Tin!" Vương Chính Khanh gật đầu nói: "Ngày trước chỉ cảm thấy nàng hay khóc
hay nháo , quá mức vô lý, lúc này nhớ lại, nàng như vậy, nếu an phận nơi hậu trạch, chỉ làm phụ nhân bình thường, ngược lại không bình thường."
Chân Ngọc suy nghĩ, về sau muốn đối phó với công chúa An Tuệ, muốn trợ giúp
Cửu Giang vương, đều không là chuyện dễ dàng, một phụ nhân hậu trạch,
thì không chen miệng vào được,cho dù là nói cái gì làm cái gì, cũng
không nhất định có thể khiến Vương Chính Khanh thừa nhận, chỉ có bây giờ thể hiện ra sự khác biệt, thể hiện sự tài hoa , về sau nói chuyện, mới
có thể khiến Vương Chính Khanh coi trọng.
Nhưng biểu hiện này,
lại không thể quá nhanh chóng, phải từng bước từng bước lộ ra. Vả lại,
cũng phải để đám người Hồ ma ma cùng Lập Hạ thích ứng, thích ứng chủ tử
của họ vốnlà một người thông minh tuyệt đỉnh, chỉ cần học qua, giờ ôn
lại, liền có thể thắng người một bậc.
Theo Hồ ma ma nói, nguyên chủ vốn cũng là một người vô cùng thông tuệ, chỉ là tâm trạngquá mức nặng nề, mới đa nghi nhiều bệnh.
Vương Chính Khanh cuối cùng nói: "Khúc nhạc là tiếng lòng, nàng thân là nữ
tử, trong lòng lại có chí hướng, như vậy, làm sao có thể thư thái đây?
Ngọc nương à, chỉ sợ nàng đầu thai nhầm rồi."
Chân Ngọc cúi đầu,
sau một hồi mới nói: "Tam lang, để cho ta làm mưu sĩ cho chàng có được
không? Tin tưởng ta không hề kém Chương Phi Bạch."
Vương Chính
Khanh từ chối cho ý kiến, cũng là đưa tay xoa xoa đầu Chân Ngọc, hồi lâu mới nói: "Không được!" Ta cưới là thê tử, cũng không phải là mưu sĩ.
Chân Ngọc vừa nghe liền nóng nảy, đẩy tay Vương Chính Khanh ra, hừ nói: "Nếu chàng không đồng ý, thì ngày ngày ta sẽ giày vò thị thiếp mà chàng yêu
thương."
"Hiện giờ nàng không phải là ngày ngày giày vò họ sao?"
Vương Chính Khanh cười đến giảo hoạt, "Nàng càng giày vò, họ ngược lại
càng kiều diễm, tình cờ thấy, ai ai cũng yêu kiều hơn hoa, cũng không
phải là lạ!"
Chân Ngọc nghĩ cũng phải, mình không nỡ để các nàng
chịu khổ, ngày ngày thịt ngon thức ăn ngon cung dưỡng , xiêm áo đẹp mặc, trang sức tinh xảo đưa qua, họ cũng không phải là sống quá thoải mái
đi? Không đúng không đúng, những thị này, mặc dù nói là của Vương gia,
cũng coi như người trong phòng của mình, nhưng rốt cuộc vẫn là thị thiếp của Vương Chính Khanh, mình giúp hắn nuông chiều thị thiếp, vì sao chứ?
Vương Chính Khanh thấy Chân Ngọc không nói, lại có chút không nhẫn tâm, nói:
"Thư phòng chỗ ta có nhiều cô bản không dễ tìm, nếu buồn bực, không ngại qua lấy mấy quyển xem một chút."
Thư phòng là nơi quan trọng, từ trước đến giờ không cho thê thiếp tùy tiện ra vào, nhưng Ngọc nương thì khác, để nàng vào cũng không sao cả. Vương Chính Khanh mơ hồ cảm thấy,
tài nghệ của thê tử mình, có thể không chỉ có như thế. Nhất thời cảm
thán: Chân Bảng nhãn à, sư muội nhà người cũng không thua ngươi nửa
phần!
Vừa nói chuyện, thấy sắc trời cũng không còn sớm, Chân Ngọc liền đuổi Vương Chính Khanh: "Còn không trở về thư phòng? Ta bị thiếp
thị nhà chàng náo loạn hơn nửa buổi tối, cũng mệt nhọc, buồn ngủ rồi!"
Rốt cuộc là ai náo ai vậy? Vương Chính Khanh khẽ cười, giờ lại không cảm
thấy là Chân Ngọc cố tình gây sự, ngược lại cảm thấy nàng nói chuyện như vậy, có thêm một phần đáng yêu, nhất thời giữ tay nàng, đặt miệng xuống hôn, tiếp đó tách ra, nhanh chóng xoay người rời đi. Lúc rời khỏi trái
tim còn đạp liên hồi, gương mặt tuấn tú đỏ cả lên.
Chân Ngọc bị hắn hôn, đợi khi phản ứng lại, cũng là nhanh chóng vào trong trướng, xoa ngực hít sâu, tâm có chút loạn.
Một nơi khác, Thiên Hương cũng là ngày ngày dò thăm tin tức của Chương Phi
Bạch, hôm nay liền tới bẩm báo với Điền Loan Loan: "Di nương, Chương
công tử đã về phủ, đang ở bên ngoài thư phòng !"
Điền Loan Loan
mừng rỡ, sai Thiên Hương lấy thêm ngân lượng thưởng cho mấy bà tử giữ
cửa đã thông báo, một mặt lại dặn bảo: "Ngươi tìm cơ hội chạy ra ngoài,
khi thấy Chương Phi Bạch thì chuyển lời, chỉ cần nói ta hiện trong phủ,
nhưng Tam gia vẫn nghỉ ngơi ở thư phòng, hắn nghe tự nhiên sẽ tìm cơ hội tới gặp ta."
Thiên Hương có chút do dự, nhỏ giọng nói: "Di nương hiện nay không phải ca cơ nữa, mà là cơ thiếp của Tam gia, gặp lại
Chương công tử có ổn hay không?"
Điền Loan Loan thở dài nói: "Tuy là chỉ có vào Vương gia mới mấy ngày, lại tựa như đã vài năm, nếu còn
không nghĩ cách nắm giữ trái tim Tam gia, để chàng vào phòng, ta ở Vương gia, chỉ sợ không có chỗ đứng, đừng nói là. . . . . ."
Điền Loan Loan lại dò thăm được hành tung của Vương Chính Khanh, hỏi được
hắn đã trở về phủ, đang trong thư phòng, liền có chút ngồi không yên,
sau khi liên tục suy nghĩ, cuối cùng hung ác hạ quyết tâm, không ác với
mình, sao có thể làm Tam gia lưu ý, sao có thể chọc giận tiện phụ? Bởi
vậy phân phó Thiên Hương: "Đi, đến phòng Tam phu nhân thỉnh an!"
"Thỉnh an trễ như vậy sao?" Thiên Hương không hiểu.
Điền Loan Loan cũng không giải thích với nàng, đã bắt đầu nhìn gương trang điểm, chuẩn bị đi ra cửa.
Chân Ngọc lúc này vừa nằm trên giường đọc sách, vừa hỏi Lập Hạ nói: "Ba vị di nương đều an phận sao?"
Lập Hạ đáp: "Hạ di nương mấy ngày nay bân học vẽ tranh, lại tìm vài cuốn
sách ở bên ngoài, sao sao chép chéo, rất bận rộn, nhìn ra là muốn học
Tam phu nhân viết kịch bản." Nói xong không nhịn được cười.
Chân Ngọc cũng cười, vội vàng học tập nha, cái này hay.
Lập Hạ còn nói Chu Hàm Xảo: "Về phần Chu di nương, cũng là bận học thêu hai mặt, nguyên nhân là sinh thần lão phu nhân lần trước có người tặng bình phong thêu hai mặt, lão phu nhân rất thích, sai người thu lại, nhất
thời nhớ tới Chu di ngương am hiểu may vá, gọi nàng qua quan sát thêu
hai mặt một lượt, để cho nàng học một chút. Chu di nương vừa nghe, không dám chậm trễ, thời gian này vẫn cùng tú nương thảo luận kim pháp, cũng
không được rảnh rỗi."
Chân Ngọc gật đầu, hai người này coi như là tương đối thân thiết cũng không tốn tâm tư, hiện nay chỉ còn lại Điền
Loan Loan đâu đầu này thôi, nếu cũng thu phục, được, trong phủ cũng liền yên bình, sẽ không kéo chân Vương Chính Khanh.
Nói đến Điền Loan Loan, Lập Hạ lập tức khinh thường, cúi xuống bên tai Chân Ngọc nói: "Cả ngày làm bộ làm tịch, sai cái này sai cái nọ, muốn ăn cái này muốn ăn
cái kia, lại để cho nha đầu ra ra vào vào, thầm thì to nhỏ với bà tử
giữ cửa, không muốn biết làm cái gì?"
Chân Ngọc cười một tiếng
nói: "Tất nhiên hỏi thăm hành tung của Tam gia, cái này cũng có thể
hiểu." Nói qua hơi nghiêng mặt, tránh đôi môi Lập Hạ đang lại gần. . . . . . Ai, nha đầu này cũng không biết kiêng dè, mỗi lần nói chuyện cứ đến gần như vậy.
Chân Ngọc có chút bất đắc dĩ, đang muốn ám hiệu với Lập Hạ mấy câu, lại nghe phòng ngoài có âm thanh Bán Hà nói: "Hơn nửa
đêm, di nương còn tới thỉnh an? Kỳ lạ rồi!"
"Ah, là Điền di nương đến rồi!" Lập Hạ đứng thẳng người, lắng nghe âm thanh, quay đầu lại nói với Chân Ngọc: "Tam phu nhân, có muốn đuổi nàng ta đi hay không?"
"Mỹ nhân có lòng, có thể nào phật ý tốt của nàng? Cho nàng vào đi!" Chân
Ngọc vui vẻ, đang buồn bực đây, có người tới giải sầu chẳng phải tốt
sao?
Điền Loan Loan dẫn Thiên Hương vào phòng, hành lễ thỉnh an
Chân Ngọc, thanh âm mềm mại nói: "Cũng là làm một chút điểm tâm, đặc
biệt đem tới hiếu kính phu nhân." Nói rồi lệnh Thiên Hương cầm hộp đựng
thức ăn, mở ra cho Chân Ngọc nhìn.
Chân Ngọc nhìn qua một chút,
thấy là điểm tâm mà bình thường phòng bếp vẫn làm, liền biết nàng chỉ là đến phòng bếp thuận tay lấy, cũng không phải tự mình làm, nhất thời
cũng không bóc mẽ, chỉ cười bảo nàng ngồi xuống, lại để cho Lập Hạ đi
châm trà.
Điền Loan Loan vội cản Lập Hạ nói: "Không dám phiền Lập Hạ tỷ, tự nô gia đi rót là được."
"Thế nào, di nương sợ ta hạ độc trong trà sao?" Lập Hạ không ưa Điền Loan Loan, có chút tức giận.
Điền Loan Loan vội nói: "Tỷ tỷ hiểu lầm." Nói qua liền không cản nữa.
Lập Hạ ra ngoài phòng, nói với Bán Hà: "Nếu như có thuốc tiêu chảy, thật muốn cho vào một chút để Điền di nương kia nếm thử."
Bán Hà biết Lập Hạ tức giận, nói lẫy mà thôi, nhất thời nói: "Tam phu nhân cũng không để ý, tỷ tức giận gì chứ?"
Lập Hạ lại rên một tiếng nói: "Châm trà cho nàng ta uống..., nàng ta cũng
xứng?" Nói qua gọi một tiểu nha đầu, "Đi, rót một ly trà thô các ngươi
thường uống tới đây!"
Tiểu nha đầu ngửa mặt nói: "Lập Hạ tỷ tỷ muốn đổi sang uống trà thô sao?"
“Bảo ngươi rót thì rót, nói nhảm cái gì?" Lập Hạ quát tiểu nha đầu.
Tiểu nha đầu đi như một làn khói, rất nhanh đã bưng tới một ly trà vừa đục
vừa nồng, đưa tới tay Lập Hạ nói: "Pha hơn nửa ngày rồi, mùi vị rất
nồng."
"Cái này hay, tiện nghi cho Điền di nương kia uống." Lập
Hạ nhận chén, xoay người vào phòng, lại thấy Điền Loan Loan ngồi bên
giường, đang đấm chân cho Chân Ngọc , nhất thời không khỏi sững sờ, được lắm, đã lên giường rồi?
Điền Loan Loan thấy Lập Hạ bưng một ly trà đi vào, cũng là sững sờ, đây là rót cho ta?
Nhất thời lại nghe ngoài cửa có một tiếng thỉnh an, là Vương Chính Khanh tới.
Điền Loan Loan chợt ngồi thẳng người, đưa tay phải ra, hung hăng tát mạnh
lên má trái của mình một cái, tiếp đó nghiêng chân, cả người ngã xuống
đất, yếu đuối ngồi dưới đất, thét lên: "Vì sao phu nhân vì sao đánh nô
gia?Dù sao nô gia cũng do trong cung thưởng xuống, nói đánh thì đánh
như vậy, truyền đi sẽ tổn hại đến thanh danh quan trường của Tam gia."
Vương Chính Khanh còn chưa có bước vào cửa phòng, chỉ nghe thấy một tiếng
chát, tiếp theo là tiếng thét của Điền Loan Loan, không khỏi một tay vén rèm, quát lên: "Ngọc nương, tại sao lại động thủ?" Đánh phu quân cũng
đã đành, hiện giờ lại đánh cả thiếp thị, còn ra thể thống gì?
Thiên Hương vốn đứng hầu ở một bên, lúc này sớm xông lên đỡ Điền Loan Loan,
cũng khóc ròng nói: "Di nương, di nương người không có sao chứ?" Nhất
thời lại nói với Vương Chính Khanh: "Tam gia, lúc trước di nương ở Trích Nguyệt lâu, một ngón tay cũng không bị động vào, không ngờ vào Vương
gia, thành người của Tam gia, lại phải chịu tội như vậy. Tam gia phải
làm chủ cho di nương nô tỳ!"
Điền Loan Loan che mặt khóc lóc nói: "Tam phu nhân, ta biết bởi vì chuyện lần trước, ngài để ở trong lòng,
nhưng lúc đó nô gia cũng không biết ngài là phu nhân, hơn nữa. . . . . . . Hiện nay phu nhân cũng thưởng tát rồi, đã giải hận rồi? Chỉ trông
mong phu nhân sẽ không ghi hận chuyện kia nữa."
Điền Loan Loan
nói lời này, rơi vào trong tai Vương Chính Khanh, chính là Chân Ngọc ghi hận chuyện lần trước bị Điền Loan Loan đánh một cái bạt tai, hôm nay là trả thù.
Vương Chính Khanh vừa nghe, có chút không hài lòng,
Ngọc nương à, vật đổi sao dời, vả lại hiện nay Điền di nương tóm lại
cũng là người của ta, nàng nói đánh liền đánh như vậy, quả thực không ra thể thống gì.
Lập Hạ bên cạnh thấy sự thật, sớm đã đặt trà lên
bàn, tức giận tới mức phát run, thay Chân Ngọc phân bua: "Tam gia, là
Điền di nương tự mình đánh mình, Tam phu nhân hoàn toàn không có động
thủ."
Điền Loan Loan vừa nghe lại khóc, "Lập Hạ tỷ tỷ nói lời này thật là không có đạo lý, ta tự mình đánh mình? Ta có mưu đồ gì chứ?"
"Đúng vậy, ngươi mưu đồ gì đây?" Chân Ngọc cũng không tức giận, cười gọi Thiên Hương nói: "Tới đây!"
Thiên Hương đỡ Điền Loan Loan dậy, nhìn nhìn Vương Chính khanh, lại nhìn nhìn Chân Ngọc, làm ra bộ dạng khiếp đảm không dám chống lại, đi tới đứng
trước mặt Chân Ngọc.
Chân Ngọc ý bảo nàng ngồi ở mép giường, Thiên Hương không hiểu, lại theo nói ngồi xuống.
Chân Ngọc đợi nàng ta ngồi vững, lúc này mới đột nhiên đưa tay phải ra, hung hăng tát một cái trên má trái nàng ta, khiến cho nàng ta nghiêng về một bên, trượt xuống, té dưới đất, thét lên, lúc này mới thở ra, vung vung
tay vói: "Đánh người cũng đau tay ghê!"
"Ngọc nương, nàng. . . . . ." Vương Chính Khanh mắt thấy một màn này, không khỏi giận dữ, đang
muốn nói, lại bị Chân Ngọc cất giọng trước: "Tam gia trước nhìn dấu tay
đỏ trên mặt Điền di nương, sau đó nhìn lại dấu tay đỏ trên mặt Thiên
Hương, tự nhiên biết vừa nãy là ai đánh Điền di nương."
Vương
Chính Khanh nghe vậy, mới dừng lại, tiến lên nhìn Điền Loan Loan cùng
Thiên Hương một lượt, đồng nhất nhìn, sắc mặt không khỏi thay đổi, lạnh
lùng khẽ hừ nói: "Điền di nương, nàng hơn nửa đêm náo ra như vậy, là
tại vì sao?"
Điền Loan Loan không biết chỗ nào có vấn đề, vẫn thút thít nói: "Tam gia ~"
Lập Hạ cũng là lại gần nhìn Điền Loan Loan và Thiên Hương, lúc này bật cười nói: "Điền di nương, trên tay ngươi đeo hai chiếc nhẫn ngọc, nhất thời
hung ác tát mình một cái, dấu đỏ trên mặt cũng có dấu nhẫn ngọc in lên!
Phu nhân nhà ta không thích đeo gì, ngón tay sạch sẽ không tỳ vết, tát
Thiên Hương một cái, trên mặt Thiên Hương chỉ có dấu đỏ, không có dấu
nhẫn ngọc. Ngươi còn khóc tiếp, ta đây cũng cảm thấy mất thể diện thay
ngươi."
Điền Loan Loan ngàn mưu vạn kế, không có nghĩ tới cái này, nhất thời nửa bên mặt không bị sưng cũng đỏ bừng, lại ngừng khóc.
Thiên Hương cũng sợ choáng váng, lần này phải làm thế nào để thu dọn hậu quả
đây? Vu hại chủ mẫu lại bị vạch trần tại chỗ, Tam gia lúc này chắc chắn
sẽ không tha thứ cho di nương rồi.
"Ngu xuẩn!" Vương Chính Khanh
đột nhiên cảm thấy xấu hổ vì mình lại bị tướng mạo của Điền Loan Loan mê hoặc, thiếu chút nữa giúp nàng mở miệng nói chuyện.
Chân Ngọc
miễn cưỡng nói: "Tam gia, vị Điền di nương này làm việc quá mức ly kỳ,
vào cửa mấy ngày liền dám vu oan hãm hại chủ mẫu, chàng xem phải xử lý
như thế nào ?"
"Chuyện hậu trạch này, vốn là chuyện của nàng,
nàng muốn xử lý thế nào thì xử lý như thế!" Vương Chính Khanh đè xuống
xấu hổ, cũng không thèm nhìn tới Điền Loan Loan một cái, ngày trước khi
là ca cơ còn có mấy phần khôn khéo, còn có mấy phần vừa ý, sau khi vào
phủ, lại biến thành nữ nhân ngu xuẩn như vậy, thực khiến người khác
thất vọng.
Chân Ngọc lập tức phân phó Lập Hạ nói: "Thưởng cho má
phải Điền di nương một cái tát, chén kia trà thô cũng để cho nàng uống,
đưa nàng ra ngoài, không có lệnh của ta, không cho nàng tùy tiện ra
ngoài."
Điền Loan Loan vô lực dưới đất, trong bụng biết nói cái
gì cũng vô ích, chỉ thầm hận, thì ra là tiện phụ này thiết kế cục diện
này, chờ ta nhảy vào! Ta lại không biết, ngây ngốc liền nhảy, lần này
Tam gia chán ghét ta, chỉ sợ trong thời gian ngắn không có cách nào mưu
tính rồi.
Ngay trước mặt Vương Chính Khanh, Lập Hạ lại không muốn xử lí Điền Loan Loan quá mức, để tránh Vương Chính Khanh sau này đau
lòng , lại sẽ oán giận lên người Chân Ngọc, bởi vậy kêu người vào đỡ
chủ tớ Điền Loan Loan, đích thân áp giải đưa về viện các nàng, trong
viện, ngay trước mặt mấy nha đầu mặt, tát Điền Loan Loan một cái đau
điếng, chén kia trà cũng không cần nàng uống..., chỉ là đổ,đổ lên đầu
nàng ta, lúc này mới lạnh nhạt nói: "Nhớ lấy, chủ mẫu không phải người
ngươi có thể tùy tiện hãm hại. Hôm nay như vậy, là chủ mẫu nhân từ, tiện nghi cho ngươi. Nếu có về sau, chỉ sợ ngay cả nơi chôn thân ngươi cũng
khó tìm." Nói rồi nghênh ngang rời đi.
Điền Loan Loan vừa tức vừa thẹn vừa giận, lúc này nữa không nhịn được nữa, té xỉu xuống đất.
Trong viện một mảnh rối ren, qua một lúc, mới khôi phục an tĩnh.
Ở phòng Chân Ngọc, Vương Chính Khanh cũng lại ngồi một lát, lúc này mới quay về thư phòng.
Sau lần đó, nếu có thời gian, Vương Chính Khanh sẽ đến phòng Chân Ngọc ngồi một chút, dùng cách này để tuyên bố với nữ nhân hậu trạch, Chân Ngọc
mới là chính thê của hắn, để thiếp thị đừng có tâm tư gây sự.
Vợ
chồng bọn họ ở đây tiếp xúc nhiều hơn, đàm thi luận văn, cũng phát hiện
chí thú (chí hướng và hứng thú) tương đồng, đôi bên cũng ăn ý lên rất
nhiều.
Mấy ngày gần đây Vương Chính Khanh dần dần có chút cảm
khái, ngày trước vì sao cảm thấy Bạch Cốc Lan tài mạo song toàn, cho dù
ai cũng so không được đây? Rõ ràng Ngọc nương xinh đẹp hơn nàng, có tài
hơn nàng, tại sao mình lại vì Bạch Cốc Lan, mà lạnh nhạt Ngọc nương hơn
một năm đây?
Cho dù Điền Loan Loan giống Bạch Cốc Lan hơn nữa,
chẳng qua cũng chỉ là một ca cơ, mình lại động tâm tư với nàng, thiếu
chút nữa bị mờ mắt, đổ oan cho Ngọc nương, thực sắc mê tâm khiếu rồi
(sắc đẹp làm mờ mắt).
Đám người Hồ ma ma cùng Lập Hạ thấy vợ
chồng bọn họ hòa thuận, tất nhiên âm thầm vui mừng, khi thấy hai người
mặc dù nói cười chân thành, nhưng lại không viên phòng, trong lòng lại
lo lắng, hận không thể bỏ thuốc hai người. (*Mập: ủng hộ ý tưởng của Hồ
ma ma (*^_^*))
Một ngày như thế, Vương Chính Khanh từ vương phủ
trở về, cũng là nói cho Chân Ngọc một tin: "Đại ca và tẩu tẩu Chân Bảng
nhãn dẫn theo cháu trai cháu gái, cả nhà cùng lên kinh, Vương Gia sai
người tiếp đãi, sắp xếp ở trong sương phòng vương phủ . Bọn họ cũng muốn đưa linh cữu Chân Bảng nhãn hồi hương, nhưng Chân Bảng nhãn khi còn
sống đã có di ngôn, nguyện chôn cất ở ngoại ô Kinh Thành, mắt nhìn Kinh
Thành."
Chân Ngọc biết, trước khi chết, đã để lại di ngôn muốn
chôn cất ở Kinh Thành, sau khi chết cũng muốn nhìn thấy Cửu Giang Vương
thành đại sự. Chỉ là nửa câu sau, lại chỉ từng nói qua với Cửu Giang
vương, Cửu Giang vương tự sẽ không nói với người khác.
Nghe đại
ca và tẩu tẩu tới, Chân Ngọc khó tránh khỏi kích động, nhất thời nói với Vương Chính Khanh nói: "Tam lang, ta muốn gặp mặt đại ca và tẩu tẩu
Chân Bảng nhãn, chàng giúp ta an bài một chút nhé!"
"Cũng tốt, họ đau thương buồn rầu, vốn phải có một vị phụ nhân an ủi mấy câu. Hơn nữa nàng là sư muội của Chân Bảng nhãn, có mấy lời để nàng nói cũng thỏa
đáng." Vương Chính Khanh gật đầu nói: "Sáng mai liền đi gặp họ một
chút."
Bởi vì suy nghĩ chuyện sắp gặp ca ca tẩu tẩu, Chân Ngọc có chút hồi hộp lo lắng, một đêm này suy nghĩ lung tung, lại trằn trọc trở mình không thể ngủ được.
Hồ ma ma nghe thấy động tĩnh, vào phòng hầu hạ, nhẹ giọng nói: "Tam phu nhân lại không ngủ ngon rồi ?" Từ sau
khi khỏi bệnh, tật xấu mất ngủ vốn đã chuyển tốt, không ngờ tối nay lại
như vậy, chẳng lẽ là có tâm sự?
"Tam phu nhân, có muốn kêu Chu di nương tới đây đấm bóp một chút hay không?" Hồ ma ma suy nghĩ một chút,
nhớ tới thời gian này Chân Ngọc không kêu Chu Hàm Xảo tới, không bằng
gọi tới đây hầu hạ.
Chân Ngọc còn chưa có đáp, chỉ nghe rèm vang lên, thanh âm Vương Chính Khanh vui vẻ nói: "Để ta tới hầu hạ phu nhân nhé!"