Giao Dịch Ác Quỷ

Chương 4: Trần Bách

“Anh là Trần Bách. Muốn tặng em bó hoa rồi rời đi thôi, nhưng mấy bông hoa này thật xấu, không sánh bằng một góc của em.”

Cô nhìn bó hoa hồng to vật vã trước mặt. Quá khoa trương, mùi cũng quá nồng. Nhăn mũi lại chê bai.

“Đúng là xấu thật.”

Mọi người hít một hơi khí lạnh. Chê xấu? Đây là hoa hồng đỏ Ecuador đó, bó hoa 99 bông này khẳng định trên dưới 30 triệu.

“Haha. Vậy em thích hoa gì?”

“Chúng ta quen nhau sao?”

Hắn chưa bao giờ mất mặt như thế. Cô gái này ỷ vào chút nhan sắc mà quá kiêu ngạo. Thì ra cũng một lứa với lũ con gái chân dài não ngắn.

“Không phải anh đang làm quen với em sao.”

“Tôi từ chối.”

“Haha, em đừng phũ như vậy. Anh không tốt sao?”

“Anh rất ồn ào.”

Thiếu gia nhà họ Trần vốn quen được cung phụng, hô mưa gọi gió làm sao chịu được loại đãi ngộ này. Hắn ẩn nhẫn lại, nở nụ cười có lực sát thương lớn. Chờ hắn thu phục được cô, liền đá cô không thương tiếc.

“Em...”

“Anh cười thật giả.”

Đám đông một lần nữa hoá đá. Nữ thần quả nhiên đủ thẳng thắn, một đường lui cũng không chừa cho người ta.

“Nguyễn Tường Vi em đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.”

“Tôi chỉ nói sự thật.”

Tường Vi khiêu khích nhướng mày. Giờ cô mới nhớ ra tên đẹp mã này là một trong lũ trung khuyển của ả. Có câu:“ yêu nhau yêu cả đường đi, ghét nhau ghét cả tông chi họ hàng.”

“Thực phiền, tôi đi trước.”

“Em đứng lại cho tôi!”

Hắn muốn kéo cô lại, vừa bắt được cổ tay cô liền “Uỳnh!”, nằm đo ván dưới sàn. Mọi người hoá đá lần thứ n. Thì ra là một đoá hoa có gai nha.

Nam nhân của Trà Mi bạnh liên hoa đó, mà dám động tay động chân với cô. Quá coi thường cô. Xuất thân từ cô nhi viện bước vào đời, chút võ phòng thân là không thể thiếu. Nay cô chăm chỉ luyện tập đã đạt được đai đen nhất đẳng rồi.

Tường Vi từ trên cao nhìn xuống người bị quật ngã đang chật vật ôm lưng kêu đau. Lạnh lùng hừ một tiếng.

“Nghe rõ. Đừng áp dụng môtip tặng hoa nhái ngôn tình cũ rích này nữa, tôi sắp ngộ độc chất sến đây. Không phạm tôi, tôi cũng không phạm anh.”

Sau đó đủng đỉnh sách cặp bỏ về. Các cô nàng lập tức vây quanh hắn hỏi han. Vài tên tay sai bắt đầu nhốn nháo lên, đòi giành lại công bằng.

“Đại ca, để em sai người dạy cho cô ta một bài học.”

Hắn vẫn còn đang mơ màng, nghe vậy lại gào lên giận giữ.

“Mày dám. Ai dám động vào cô ấy, còn phải nhìn mặt tao đã.”

“Á...ui, lưng tôi.”

Không phải Trần Bằng ngã hỏng đầu chứ? Tất cả không hẹn mà cùng chung suy nghĩ. Ngày xưa có người không may đụng vào vai hắn thôi, mai liền nằm viện dưỡng thương rồi. Nhìn kìa, hắn lại còn ngây ngô cười như thiếu nữ tơi vào lưới tình. Chợt, đang bộ dạng ngại ngùng quay qoắt 180 độ, ra lệnh.

“Mau đến phòng camera thu lại cho tôi đoạn băng vừa rồi.”

“Dạ dạ. Anh chờ chút.”

Cầm lấy đoạn video, hắn lại phát ra dáng vẻ e thẹn như gái nhà lành lần đầu biết yêu. Vội vàng chạy ra xe mà cụng đầu vào tường mấy lần.

Cuộc chiến pk nữ thần vs hotboy!

Lần đầu gặp gỡ gay cấn giữa Tường Vi và Trần Bằng!

Nữ thần truyện chưa kể (HOT)!

Mấy tiêu đề câu view xuất hiện tần số dầy đặc trên diễn đàn trường, báo điện tử,...

Đó là truyện của hôm sau, lúc này nhân vật chính đang đạp xe đến nhà hàng Vạn Tuế bàn công việc.

____

“Chào em.”

“Chào anh.”

“...”

“Em hẹn ăn với bạn sao? Nhầm bàn rồi.”

“Bàn số 12, em không nhầm.”

“...”

“Không thể nào! Em, em là...”

“Demon. Hân hạnh được gặp anh.”

“Demon? Sinh viên năm nhất đại học Kinh tế quốc dân?”

“...”

“Còn là nữ?”

“...”

“Tôi không muốn sống nữa.”

“...”