"Mới vừa rồi đánh vỡ chén là Nhị thập lục tỷ, không phải ta!"
"Ma ma, ta đã ăn cháo rồi, là Nhị thập bát muội không uống!"
"A a a a, người mắng ngươi chính là Nhị thập ngũ tỷ, không phải ta a a a a."
Bởi vì bốn người chúng ta từ nhỏ dáng dấp giống nhau, Thẩm Xuân thường mạo danh ba người chúng ta để "lừa bịp" sau đó để cho chúng ta chịu tiếng xấu. Thẩm Hạ tính tình mềm yếu thích khóc, Thẩm Đông là một người rất có cá tính. Nghĩ như vậy, chỉ có ta mới là bé ngoan, bọn họ đều là hùng hài tử a.
Ta vô cùng thỏa mãn lật người, chăn thật mềm, vừa ấm vừa êm, tiếp tục làm mơ tiếp giấc mộng đẹp. Suy nghĩ một chút hình như không đúng, lập tức mở mắt, chợt đứng dậy, đầu không biết đụng vào cái gì, cứng đến mức sắp đâm đầu ta thành một lỗ thủng. Ta ai yêu ôm đầu, giương mắt vừa nhìn, đã thấy Thủy Hành Ca thẳng cau mày, vừa nhíu mi vừa cười: "Thu Thu, lần sau ta sẽ tìm sợi dây buộc cô lại, có lẽ cô có thể ngủ đàng hoàng hơn một chút."
Ta ngẩn người, sờ sờ mặt của hắn, lại sờ sờ mình, mừng rỡ: "Chúng ta không chết! Quả nhiên thoại bản cẩu huyết ‘định luật nhảy vực không chết’ là thật!"
Thấy ống tay áo của hắn bị cạo rách nát, ta túm tay hắn kéo đến xem, đều là vết thương bị cào rách, ta vội xé váy băng bó cho hắn: " Thủy Hành Ca, ngài thật sự không sợ ôm ta nặng như vậy sẽ ngã chết sao?"
Giọng hắn nhàn nhạt: "Nếu biết mình nặng, sau này trở về nhớ giảm cân."
"Ừ, nhất định sẽ. . . . . . Trọng điểm không phải cái này!" Ta buồn bực: "Nếu ngài chết thật phải làm thế nào?"
Thủy Hành Ca nhắm mắt lại, tựa trên tảng đá: "Om sòm."
Ta thay hắn băng bó kỹ vết thương, nhìn xung quanh, trời đã sáng rõ. Đằng trước là một dòng sông, nước sông không siết nhưng rất sâu, không có thuyền căn bản không qua được bờ bên kia. Đứng dậy nhìn chung quanh, bờ sông rất dài, không nhìn thấy cuối. Ngẩng đầu nhìn lại, ngắm không thấy đỉnh, muốn leo lên càng không thể.
Ta sờ sờ bụng, đã đói thành mảnh vụn. Nhìn về phía Thủy Hành Ca, hắn đang nhắm mắt dưỡng thần, trên mặt cũng có vài vết thương nhỏ, nhìn lại người hắn, xiêm áo cũng có chút tổn hại. Ta thất thần nhìn hắn, đột nhiên hồi hồn, đây không phải là trích đoạn anh hùng cứu mỹ sao? Thẩm Thu ta lúc sinh thời lại được ma đầu Ma giáo. . . . . . Không đúng, Giáo chủ Ma giáo xả thân cứu giúp, chuyện này cũng đủ để cho cuộc đời ta có một mảnh huy hoàng.
Đang lúc ta len lén cười, Thủy Hành Ca chợt mở mắt, vẻ mặt kỳ quái nói: "Thu Thu, con chuột."
Trong nháy mắt ta nhảy lên: "Ở đâu? Ở đâu?" Bỗng ta phản ứng kịp, trợn mắt: "Ngài mới là con chuột!"
Thủy Hành Ca cười cười, đứng lên, vỗ vỗ xiêm y: "Đi thôi, tìm đường về."
Ta vội vàng kéo hắn lại: "Ngài hẳn là rất mệt mỏi cứ nghỉ ngơi đi, không vội."
"Đói bụng, trở về trấn tìm một cái khách điếm ăn tạm cái gì đó."
Chưa bao giờ nghe Thủy Hành Ca nói đói, hắn sẽ không phải là nghe thấy bụng của ta kêu đi. . . . . . Quá mất mặt rồi. Ta như đưa đám đi theo phía sau hắn, ở trước mặt hắn càng ngày càng không có hình tượng.
Hai người chúng ta xuôi dòng mà xuống, không có đường đi, trên tay lại không có lợi khí, bụi cây cỏ dại ngăn trở đều là Thủy Hành Ca dùng cây gậy cùng nội lực phá mở, vừa nhanh lại lưu loát. Đi hơn nửa ngày, rốt cuộc cũng nhìn thấy một cái đường hẹp quanh co, cuối cùng không phải là một chỗ không có người ở.
" Thủy Hành Ca." Ta chỉ vào vòm trời phía xa, kích động thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Nơi đó có khói bếp."
Nơi xa khói bếp từ từ bay lên, không giống như là cháy rừng, rõ ràng chính là cảnh tượng gần tới buổi trưa, nhóm lửa nấu cơm.
Thủy Hành Ca vừa đi về bên kia vừa cau mày: "Sao cô không nhìn đường cho tốt, ngược lại còn nhìn lên trời rồi."
". . . . . . Bởi vì ta đói, nghe tiếng chim hót theo bản năng ngẩng đầu."
". . . . . ."
Đi bộ nửa canh giờ, men theo khói bếp đi tới, nếu ở nơi này, vậy nhất định biết đường trở về trấn. Dù là cao nhân ẩn cư, cũng sẽ không thể nào chọn cái địa phương chim không thèm đẻ trứng này.
Lòng ta tràn đầy vui mừng, tìm tìm túi tiền, hoàn hảo không có mất. Đợi khi có cơm ăn, nói không chừng vừa lúc người nọ săn thú trở lại, hầm một nồi thịt. Lại đưa ta một bầu rượu ngon, từng ngụm từng ngụm ăn thịt, từng ngụm từng ngụm uống rượu. . . . . .
Thật đói. . . . . .
Đi tới cuối đường mòn, một cái nhà gỗ nhỏ tọa lạc ngay phía trước, an tĩnh mà hài hòa, ở trong mắt ta, đã hóa thành một cái nồi đất tử sa trong nồi là một con gà hầm cách thủy. . . . . . Ta nuốt một cái, nhấc chân đi tới, lại bị Thủy Hành Ca kéo lấy, ta nhe răng: "Làm gì?"
Hắn dừng một chút, một chưởng đánh ra, ấn ta ngồi xuống nói: "Thu Thu, không cần giống như con chuột đói bụng ba ngày ba đêm. Rừng sâu núi thẳm xuất hiện một căn nhà, không phải rất kỳ lạ sao?"
Ta liều mạng muốn chạy về phía trước, thiếu chút nữa gào khóc đứng lên: "Không kỳ lạ, đi vào thì có ăn thịt rồi, có thịt ăn rồi !"
". . . . . . Cô chờ ở nơi này, ta đi tới gõ cửa."
Không nghe không nghe, hắn còn ngăn ta, ta liền một hớp nuốt hắn!
Hắn nghiêm mặt: "Nếu cô còn giãy giụa, ta sẽ điểm huyệt của cô, một mình ăn hết những gì có bên trong."
Ta ngừng lại, nghiêm nghị: "Nhanh đi gõ cửa đi."
". . . . . ."
Nhìn bóng lưng của Thủy Hành Ca càng lúc càng xa, ta khổ sở ngồi chồm hổm chờ hắn. Chỉ thấy hắn hết sức cảnh giác ở ngoài bình tĩnh quan sát, ta thật sự muốn lên đẩy hắn một cái. Hắn giơ tay gõ cửa, cửa gỗ cọt kẹt mở ra, ta ngẩng đầu lên nhìn, lại bị hắn chặn mất tầm mắt, cũng không biết người mở cửa là cao là lùn là mập hay là gầy. Chán chết, ta không thể làm gì khác hơn là cúi đầu yên lặng trên mặt đất vẽ một cái bánh.
Chờ giây lát, hắn trở về, cúi người nhìn ta, vẻ mặt nghiêm túc: "Thu Thu. . . . . ."
Ta mừng rỡ: "Có thịt?"
"Không phải." Hắn trừng mắt nhìn: "Ta hình như tìm thấy tỷ tỷ của cô."
"A?"
Ta ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một cô nương mặc áo trắng tóc dài lướt nhẹ, mỉm cười, cứng rắn dùng dung mạo của ta thể hiện một loạt các tư thái dịu dàng động lòng người. Ta ngẩn người: "Thẩm Hạ? Thẩm Đông?"
Cô nương cười nói: "Nhị thập thất muội, đã lâu không gặp."
Lỗ mũi ta bỗng dưng chua xót, ta lao vào trong ngực nàng, ôm nàng giọng nói đã mất tiếng: "Tỷ tỷ."
Trình Sương ôm ta, nhẹ nhàng thở dài một tiếng: "Thật xin lỗi. . . . . . Muội chịu khổ rồi."
Ta ôm chặt nàng, bị Long Diệu Âm đả thương tình cảm, đột nhiên có một người thân cho một cái ôm thật chặt, lỗ mũi lại chua xót.
Vốn là thân tỷ muội thất lạc sáu năm gặp lại, sự hòa thuận chính là một cảnh tượng tốt đẹp, kết quả lại bị cái bụng rất không hợp thời du dương kêu "Rọttt ~" một tiếng. . . . . .
Ta nhất thời lệ rơi đầy mặt. . . . . .
&&&&&
Tay nghề của thân tỷ tỷ có thể dùng thê thảm không nỡ nhìn để hình dung, ta nhìn trên bàn kia hình như là món ăn, ngược lại nước mắt lưng tròng nhìn về phía Thủy Hành Ca nói: "Ngài biết nấu cơm không?"
Vẻ mặt của Thủy Hành Ca thản nhiên: "Không biết."
Ta phát điên: "Không biết làm cơm là nam nhân không tốt."
Thủy Hành Ca nhíu mày, không trả lời.
Ta nhẫn nhịn bụng đói vẫn kêu gào, hỏi "Tỷ, thủ nghệ của tỷ. . . . . . Khụ khụ, không thể nào là hàng năm một mình ở nơi này chứ?"
Trình Sương gật đầu: "Ta ở đây mới được một tháng." Nàng vỗ vỗ vai ta, nghiêm túc nói: "Yên tâm đi, ta sẽ cố gắng tinh tiến tài nấu nướng ."
Ta rụt vai, nhìn bàn tay trắng mịn của nàng, căn bản không giống như biết làm những chuyện này, những năm này nàng sống không tồi đi, ta thử hỏi dò nàng: "Chẳng lẽ chuyện của tỷ và Ngư Tri Nhạc, là thật?"
Trong phút chốc sắc mặt của Trình Sương thay đổi, một bộ dáng nhu nhược biến mất: "Tiểu Thu, làm sao muội biết việc của ta và hắn?"
". . . . . . Giang hồ cũng truyền khắp. . . . . . Các loại phiên bản đều có." Ta nắm chặt quả đấm: "Hơn nữa ta còn bị coi là tỷ, bị Ngư Tri Nhạc giam ở Phong Vũ Lâu mấy ngày. Ta cùng Thủy Hành Ca xuất hiện ở đây, cũng là bởi vì thuộc hạ của hắn ép chúng ta nhảy núi."
Ta khoát khoát tay: "Ngư Tri Nhạc nói, hắn lừa tỷ đi trộm bí kíp, sau đó không tìm được tung tích của tỷ, tỷ vẫn luôn trốn ở chỗ này sao?"
Trình Sương nháy mắt mấy cái, thiếu chút nữa nhảy lên: "Cái gì? Hắn lừa ta trộm bí kíp? Hắn, hắn không phải bị nội thương, cần bí kíp để điều tức nội lực sao?"
Ta gãi gãi đầu: "Hắn nói đó là lừa gạt tỷ. . . . . . Cái gì? Tỷ cũng không biết? Vậy tỷ trốn ở chỗ này không gặp người làm gì!"
Trước đây ta cho là nàng biết Ngư Tri Nhạc lừa nàng, thật không nghĩ đến Trình Sương hoàn toàn không biết. Nàng một chưởng đánh xuống bàn, cắn răng nghiến lợi: "Ta thiên tân vạn khổ trộm bí kíp ra ngoài, sau lại cảm thấy thẹn với sư phụ, vì vậy tự động ở đáy vực diện bích. Lại sợ sư phụ biết bí kíp là trộm cho hắn, cho nên sai một đứa bé giao thư cho hắn. Nhưng hắn, thế nhưng. . . . . . Là đang dối gạt ta."
Thấy nàng đau lòng rơi lệ, ta vội vén tay áo lau lệ cho nàng: "Tỷ, chớ khổ sở. Thật ra thì lúc Ngư Tri Nhạc nhầm muội thành tỷ, đã nói rất nhiều lời, hắn một mực tìm tỷ, muốn nói xin lỗi với tỷ. Hắn cũng nói thật ra là hắn rất thích tỷ."
Tiếng khóc của Trình Sương đột nhiên dừng lại: "Thật?"
Ta giật giật khóe miệng: "Có lẽ vậy."
Nàng lại phát ra bộ dáng ngây thơ dịu dàng, không chút do dự tiếp thu những lời này: "Ta biết ngay hắn là yêu thích ta."
Tỷ tỷ sự tự tin của tỷ có thể chia cho ta một chút được không. . . . . .
"Tỷ tính toán diện bích bao lâu?"
Trình Sương suy nghĩ một chút: "Một trăm ngày." Nàng nhìn về phía ta, cười nói: "Nếu nhớ ta, cứ tới đây chơi. Diện bích xong, ta sẽ đi tìm Ngư Tri Nhạc, sau đó cùng hắn đi tìm sư phụ tạ tội. Nếu sư phụ chịu tha thứ cho ta... hai tỷ muội chúng ta có thể quang minh chính đại cùng nhau hành tẩu giang hồ rồi."
Nghĩ tới việc tỷ muội song hành, hình như hết sức ấm áp, ấm vào tận trái tim. Ta gật đầu một cái: "Ta chờ tỷ."
"Còn nữa, đừng nói cho Ngư Tri Nhạc biết ta ở nơi này."
"Biết rồi."
Thủy Hành Ca chợt nghiêng tai lắng nghe, vẻ mặt ung dung nhìn ta, âm điệu vững vàng, trên mặt đã có ý cười nhẹ nhàng: "Thu Thu, hình như chúng ta lại phải một đánh một trăm rồi."
". . . . . ."
Cứu mạng. . . . . . Ta không muốn bị quần đấu. . . . . .