Ta trợn mắt, nén giận gầm nhẹ với hắn: "Ta rất tốt! Giáo chủ đại nhân không cần giả vờ mặt người dạ thú đau lòng cho ta!"
Thủy Hành Ca dừng một chút, nhìn xuống ta: "Cô mặc như vậy. . . . . . Lại còn mạnh khỏe ngủ trong phòng chữ Thiên tốt nhất trong các phòng? Nơi này không phải là phòng ngủ của Tiêu Luyện sao?"
Ta cười lạnh, nhịn không được châm chọc: "Giáo chủ đại nhân nếu đã đi sao còn trở về, ta chết, vẫn còn thiên thiên vạn vạn cô nương có thể vì ngài mà tiến vào nhà tắm tìm ân nhân cô nương."
Thấy lông mày hắn nhăn lại, hình như muốn nói điều gì, rồi lại dừng lại. Ta gấp muốn chết, hận không thể chém hắn. Nhưng nghĩ lại, ta có lý do gì mà tức giận như vậy. . . . . . Không quen không biết, ngay từ đầu kết hợp cũng vốn chỉ là ích lợi quan hệ. Ta ôm ngực, Thẩm Thu ơi Thẩm Thu, đối với loại nam nhân lúc mấu chốt vứt bỏ ngươi chạy trốn còn gì để động tâm!
Không rời đi, chẳng lẽ ngươi muốn biến thành quỷ một mực đi theo ta hay sao!
Ta nhìn mặt hắn ửng hồng mất tự nhiên, khóe miệng nhếch lên: "Đừng nói với ta bộ dáng tràn đầy dục hỏa này của ngài, là kết quả của việc đêm qua ngài mò mẫm đi dạo cả đêm trong này."
Thủy Hành Ca thu hồi tầm mắt, lạnh nhạt nói: "Nơi này khắp nơi đều là Thôi tình hương, cô nên cảm thấy may mắn vì ta có thể nhịn được không xuống tay với cô."
". . . . . . Cám ơn."
Không đúng, sao ta còn phải cảm ơn ngược lại hắn!
Hắn đứng lên, chặn hơn nửa tầm mắt của ta, trong mắt ta tràn đầy bóng dáng cao lớn của hắn: "Đi theo ta, nơi này không an toàn."
Ta ôm đầu gối bất động, nói: "Hết sức an toàn, Tiêu Luyện là ca ca cùng cha khác mẹ thất lạc nhiều năm của ta."
Thủy Hành Ca giật mình buông lỏng, ngoài ý muốn nói: "Ca ca?"
Ta vênh vang đắc ý, nói: "Đúng vậy, cho nên hiện tại ta rất tốt rất an toàn, nếu như ngài không muốn bị bắt, hãy chạy nhanh đi." Ta bỗng nhớ tới chuyện đêm đó, nhìn hắn chăm chú dò hỏi: "Hôm đó vì sao thân thể ngài đột nhiên lạnh như vậy, còn nữa, ngài nói ngài không hề rời khỏi thanh lâu, vậy ngài đã đi đâu? Tại sao. . . . . . Không tới cứu ta?"
Mặc dù hỏi thế có chút da mặt dày, nhưng trong lòng ngứa ngáy kịch liệt muốn biết ý nghĩ của hắn, muốn biết rốt cuộc là tại sao hắn không xuất hiện.
Thủy Hành Ca nói: "Sau này có cơ hội thích hợp, ta sẽ nói cho cô biết."
"Hiện tại không nói được?"
"Không được." Hắn nghĩ cũng không nghĩ đã đáp rồi, hồi lâu mới chậm rãi nói: "Nếu hôm nay nói cho cô biết, nhất định cô sẽ rời đi, không bao giờ muốn xuất hiện trước mặt ta nữa."
Thấy hắn có vẻ thật sự có ẩn tình, ta lặng yên nói: "Ngài chỉ cần nói cho ta biết. . . . . . Ngài thật sự không bỏ ta lại một mình chạy trốn là được rồi. . . . . ."
"Không có."
Ta nở một nụ cười: "Vậy sau này chúng ta vẫn là bằng hữu."
Hắn gật đầu một cái, quay mặt đi: "Ta ra ngoài hóng mát một chút."
. . . . . . Một mực chịu đựng Thôi tình hương. . . . . . Thấy hắn bay ra cửa sổ, ta cười khổ, đứng dậy rửa mặt, nhìn trong nước in nửa bên mặt vẫn bị bọc vải thưa, thật khó nhìn. Nghĩ tới việc Thủy Hành Ca không phải cố ý bỏ ta lại, trong lòng ta ấm dần. Chỉ mong hắn thật sự có nỗi khổ tâm, không phải gạt ta.
Nhưng mà hắn gạt ta hình như cũng không có chỗ nào tốt, hơn nữa có vẻ hắn thật sự chưa rời khỏi thanh lâu, nếu không trên người sao có đầy mùi thơm, còn có sao hắn biết được gian phòng kia vốn là phòng của Thập thất ca, chẳng lẽ nói, hắn một mực nơi này, chờ thời cơ hành động sao?
Giờ Thìn, Thập thất ca sai người tới, nói nơi này không tiện cho cô nương ở, đề nghị ta dời đến khách điếm bên cạnh. Ta lo lắng Thủy Hành Ca không tìm được, bèn nói nơi này ở rất thoải mái.
Cho đến gần tối, mới lại thấy Thập thất ca.
Huân hương trong phòng đã được bỏ đi, bên trong mặc dù vẫn có chút dư hương, nhưng cũng không ảnh hưởng. Thập thất ca mặc một thân trường bào màu đỏ sậm, viền tay áo đỏ thắm thêu Đằng Vân, màu sắc vừa cao nhã vừa mị hoặc. Bên hông đeo đai lưng bạch ngọc, tóc đen như lụa, buông xõa nhưng không hề lộ vẻ xốc xếch. Tùy ý mà phong thần tuấn lãng, hoàn toàn bất đồng với kẻ “Túng Dục quá độ” lúc trước.
Trên bàn bày hoa quả bánh ngọt, đói bụng đã hai ngày nay ta cầm lên một miếng bánh ngọt, mềm mại ngon miệng, hương vị hết sức ngọt ngào, thỏa mãn cười lên: " Thập thất ca, ca có tin tức của các huynh tỷ muội khác không?"
Thập thất ca lắc đầu nói: "Thiên hạ rộng lớn, biển người mịt mờ, khi đó trong nhà đột nhiên gặp biến cố, không thể bận tâm những thứ này. Hai năm trước ta ngồi lên chức môn chủ, có phái người đi tìm, nhưng không có một chút dấu vết."
Ta cau mày: "Theo lý thuyết, Thẩm gia chúng ta có chừng hai mươi tám tôn tử, trước đây thất lạc nhiều tuổi nhất là đại ca đã hai mươi bảy tuổi, bộ dáng sẽ không thay đổi, nếu cầm bức họa đi tìm, thì sao có thể không có tin tức của huynh ấy?"
Thập thất ca cười nói: "Cho nên nói điều kỳ lạ ở chỗ này, ta tìm người vẽ lại hình dáng của hai huynh trưởng, và ba tỷ tỷ, nhưng không tìm được bất kỳ người nào. Những tiểu đệ muội như các ngươi lại càng không cần phải nói, tuổi còn nhỏ được người khác nuôi dưỡng, ngay cả tên cả họ cũng có thể bị sửa lại, bản thân mình cũng không nhớ được mình là ai."
Ta cười cười, nói rất đúng, nếu không Long Diệu Âm sao lại gọi là Long Diệu Âm, sợ là gặp được Thánh thủ cũng chỉ coi nàng như cô nhi mà đối đãi. Lúc đầu ta lên núi, sư nương rửa mặt chải tóc cho ta, nói ngươi tên là gì, thì cứ kêu như vậy. Ngũ độc giáo chúng ta thu đồ đệ, không phải thu con cái, như vậy rất tốt.
"Thu Nhi, còn có một chuyện, nhiều năm qua ta vẫn không hiểu."
"Hả?"
"Ban đầu gia nghiệp của cha lớn như vậy, làm sao chỉ sau một đêm có thể sụp đổ, ta đã hỏi mẹ cả cùng mấy di nương mà cha sủng ái, tuy nhiên họ cũng không biết. Đến người quản gia từng bước không rời cũng không biết."
Ta gãi gãi đầu: "Nghe bà vú nói, cha bị kẻ xấu hãm hại, nhưng cụ thể tình huống như thế nào, ta cũng không rõ ràng lắm."
Thập thất ca than thở: "Thôi, đã qua nhiều năm như vậy, tra cứu cũng không còn ý nghĩa. Chỉ là không biết cha có còn sống hay không, những huynh muội khác còn lại bao nhiêu người còn sống trên đời."
Chúng ta cảm khái chuyện cũ một phen, chỉ thêm phiền muộn vô hạn. Lấp thêm miếng bánh ngọt, ta lại hỏi: "Long Diệu Âm trộm Ngọc tiêu của Nam Hải từ bao giờ?"
Thập thất ca cười khổ: "Hai tháng trước." Hắn lại nhìn ta: "Mặc dù bị thương nửa bên mặt, nhưng cẩn thận phân biệt, vẫn không khác người trong bức họa là bao. Không khỏi bị mấy người mất trộm đuổi giết, muội theo ca trở về Nam Hải tạm lánh thôi."
"Ưmh. . . . . . Ta còn có chuyện phải làm. Thập thất ca, tuy nói danh tiếng của Nam Hải rất lớn, nhưng danh tiếng của Ma Giáo hình như lớn hơn, huynh công khai bắt Thủy Hành Ca, sẽ không có vấn đề gì chứ?"
Hắn dừng một chút, uống một hớp rượu, mới từ trong ngực lấy ra một lệnh bài bằng vàng óng ánh: "Lý Thương âm thầm triệu tập các đại môn phái, quyết ngăn cản Ma giáo vào Trung Nguyên, một khi bọn họ xuất hiện, toàn lực vây quét."
Ta sửng sốt, lệnh bài kia là Minh lệnh, chỉ có Minh Chủ mới có thể sử dụng: "Lý Thương hắn. . . . . . Rốt cuộc hắn kiêng kỵ Ma giáo ở điều gì. Bọn họ cũng chỉ là ở bên kia đợi đã chán bèn nghĩ đến việc dẫn đệ tử đi dạo một chút ở Trung Nguyên, Lý Thương lại sợ náo loạn, cứ cho rằng chuyện không đơn giản."
Thập thất ca cười, cuối cùng lại cau mày: "Làm sao muội biết Ma giáo chỉ tới Trung Nguyên đi dạo một vòng?"
Ta nghĩ nghĩ, tìm lý do hợp lý nhất giải thích: "Ta và Giáo chủ của bọn họ là bằng hữu cùng chung hoạn nạn."
Thập thất ca ngoài ý muốn, sắc mặt nghiêm túc nói: "Về sau không được qua lại nhiều với hắn, nếu không sẽ chọc họa sát thân. Tuy nói Lý Thương ý đồ không rõ, nhưng đuổi Ma giáo là việc bắt buộc phải làm. Muội vốn đã thay Long Diệu Âm gánh tội, nếu thêm cả Ma giáo, Thập thất ca cũng không có biện pháp bảo vệ. Không được, muội hãy cùng ta trở về Nam Hải."
Ta còn chưa kịp đáp lời, đã nghe một giọng nói: "Nam Hải không thể bảo vệ nàng, Ma giáo có thể."
Quay đầu nhìn lại, Thủy Hành Ca nhẹ nhàng xuất hiện trước cửa sổ. Ta yên lặng châm chọc hắn, chẳng lẽ khinh công tốt thì thật sự có thể biến cửa sổ thành cửa chính . . . . . .
Thập thất ca biến sắc, chủy thủ xuất hiện bên tay phải, vừa định đứng dậy, ta lập tức kéo hắn: "Thủy Hành Ca không phải người xấu."
Thủy Hành Ca cũng không tới gần, giọng nói nhàn nhạt: "Phái Nam Hải bắt được Long Diệu Âm tin tức đã truyền ra bên ngoài, rất nhanh bọn họ sẽ tìm đến, ngươi không che chở được nàng. Nếu ngươi nghe theo Lý Thương, vậy ngươi nên biết, vô luận thế lực của ngươi lớn như thế nào, cũng phải bận tâm danh tiếng trên võ lâm, mà Ma giáo chúng ta lại không cần."
Thập thất ca im lặng, hồ nghi nhìn hắn: "Ngươi mới chỉ tới Trung Nguyên được hai tháng, sao ta có thể an tâm giao tiểu muội cho ngươi chăm sóc?"
Ah, Thập thất ca, lời này của huynh thế nào lại để cho ta có cảm giác đang giao phó cả đời.
Ca ca hắn lại lạnh lùng nói: "Đêm đó bắt ngươi, không tốn quá nhiều sức. Nhưng hôm nay ngươi từ bên ngoài đi vào ta lại hồn nhiên không biết, võ công của ngươi chênh lệch quá lớn, sẽ không phải là đang tu luyện loại võ công tà môn nào đó chứ, vậy càng đừng hòng muốn ta yên lòng."
Thạp thất ca vừa nói như thế, ta mới nhớ tới, Thủy Hành Ca đặc biệt để ý mồng một, mười lăm, hai ngày này, mỗi khi đến hai ngày này sẽ không trông thấy bóng dáng. Cẩn thận ngẫm lại, tối hôm qua đúng lúc là mùng một. Chẳng lẽ hắn thật sự luyện võ công kỳ quái nào đó, hai ngày này sẽ xuất hiện chuyện kỳ quái khiến cho hắn không thể gặp người?
Ta bỗng dưng chạy tới trước mặt hắn, vén tay phải của hắn lên, vết thương ngày hôm trước còn đang thối rữa, thế nhưng bây giờ tất cả đều không thấy. Màu da bình thường, trắng noãn không thấy một chút dấu vết. Ta ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy ánh mắt hắn lay động, khẽ tránh, không dám nhìn ta.
Lần trước chân hắn bị thương, hồi phục cực tốt. Hôm nay tay lại bị thương, hồi phục cũng quá tốt đi.
Ta chán nản túm lấy tay của hắn, mẹ nó ta phi, ta cũng muốn luyện loại võ công tà môn này! Ta cũng muốn bị thương liền có thể tự nhiên khôi phục! Cầu xin vết thương trên mặt cũng tự nhiên mà khỏi hẳn a!
Hắn không nói lời nào, ta cũng không hỏi gì, qua hồi lâu, chợt nghe giọng nói bừng tỉnh hiểu ra của Thập thất ca: "Thì ra quan hệ của các ngươi là loại quan hệ này, nếu như vậy, thì ta có thể yên tâm. Thủy Hành Ca, làm phiền ngươi chăm sóc tốt tiểu muội nhà ta!"
Ta và Thủy Hành Ca không hiểu gì nhìn hắn, nhìn bộ dáng vui mừng giống như Ngô gia có muội muội sắp trường thành của Thập thất ca, ta khó nhọc nói: "Không phải. . . . . . Ca, ta cùng Thủy Hành Ca không phải loại quan hệ kia. . . . . ."
"Về sau nếu hắn khi dễ muội, nhất định phải nói cho ta biết, ta sẽ thay muội làm chủ."
"Huynh hãy nghe muội nói. . . . . ."
"Đi nhanh đi, những tên khốn kiếp kia rất nhanh sẽ tìm tới, còn nữa, sinh cháu ngoại nhất định phải nói cho ta biết!"
Nội tâm ta lăn ba vòng tại chỗ, huynh hãy nghe ta nói, huynh hảo hảo nghe ta nói một câu!
Thập thất ca không nghe, đã hoàn toàn lâm vào trạng thái "Ta đã có muội phu, hơn nữa còn là Giáo chủ Ma giáo thật là sảng khoái tinh thần a". Ta và Thủy Hành Ca nheo mắt nhìn nhau, vạn bất đắc dĩ, cũng lười giải thích.
Thập thất ca sai người chuẩn bị hành lý cho ta, nặng trĩu, ta cười hớn hở: "Đều là tiền sao?"
"Chỉ là một chút tiền lẻ, từ đây đến Tây Vực muội tiêu tiết kiệm cũng không thành vấn đề."
Ta lén liếc một cái, vàng óng thiếu chút nữa ánh sáng làm mắt bị mù.
Chỉ là, một chút, tiền lẻ. . . . . . Thân ca, đây căn bản không cần tiết kiệm a! Rốt cuộc huynh đã sống xa xỉ đến mức nào đây!
Ta vui vẻ ôm túi hành lý trước ngực, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của Thủy Hành Ca đang nhìn ta: "Đợi tìm được Long Diệu Âm, ta bắt nàng cùng tới Nam Hải tìm huynh."
Thập thất ca than nhẹ, giống như lúc nhỏ lừa ta lấy đồ chơi bằng đường, thâm thúy nói: "Một đường đi phải cẩn thận, phải sống cho thật tốt."
Giọng nói trầm thấp, trong lòng ta cũng vắng lặng, ngẩng đầu cười cười: "Thập thất ca, huynh cũng phải sống thật tốt."
Từ biệt sáu năm, gặp nhau lại chia xa, không biết đến năm nào mới gặp lại. . . . . .